Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn híp mắt nhìn Cao Ninh, sau đó gật đầu nói:
- Được, các anh không vội thì tôi cũng không vội, ngày mai chúng tôi sẽ đến xem qua công ty. Đúng rồi, thời gian của chủ tịch Tiền các anh quý giá như vậy sao? Muốn gặp mặt cũng khó khăn như vậy à?
Vẻ mặt Cao Ninh chợt biến đổi, hắn nghe ra giọng điệu không vui của Trương Thanh Vân, vì vậy nói:
- Cục trưởng Trương, anh hiểu lầm rồi, chủ tịch Tiền của chúng toi bây giờ đang từ Nhật bay về, sáng sớm ngày mai sẽ đến nơi. Khi nghe tin anh tự mình dẫn đội đến thị sát thì anh ấy đã vội vàng quay về.
- Nên là như vậy, cơ hội đến cũng không dễ.
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt tỉnh rụi:
- Có thể không đợi được chủ tịch Tiền, anh chuyển cáo những lời này cho anh ấy là được.
- Cục trưởng Trương, ý của anh là...
Cao Ninh dùng giọng nghi nghờ nói.
- Tôi muốn đến Lâm Cảng tham gia triển lãm kỹ thuật, qua Lỗ Tây chỉ là đi ngang đường, tất nhiên nói ra sợ rằng người khác sẽ không tin, nhưng đây là sự thật. Ha ha!
Trương Thanh Vân nói, hắn cười hai tiếng, ý muốm chấm dứt nói chuyện đã quá rõ ràng.
Cao Ninh thấy Trương Thanh Vân như vậy thì không biết làm sao cho phải, trong lòng hắn cảm thấy tình huống không đúng, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở nơi nào. Hắn nghĩ rằng Trương Thanh Vân đến đây với lòng nóng như lửa đốt, nếu là như vậy thì xí nghiệp sẽ dễ dàng há rộng miệng sư tử mà nhắc đến điều kiện. Bây giờ Trương Thanh Vân đột nhiên mềm nhũn, vì vậy mà Cao Ninh khôn có sự chuẩn bị tâm lý. Sau khi chấm dứt nói chuyện thì Cao Ninh rõ ràng tâm thần bất định, hắn nghĩ cần phải quay về xin chỉ thị. Trương Thanh Vân cũng không ở lâu, hắn tự mình quay về phòng nghỉ ngơi.
Sau đó Hầu Toản và Hoàng Diêu cùng tiến đến gõ cửa, vẻ mặt hai người đều rất khó coi, Hầu Toản lại hét lên:
- Lỗ Tây bên này đúng là khinh người quá đáng, bọn họ tính là cái gì? Sao đảng ủy địa phương lại ngạo mạn và vô lý như vậy? Ngay cả công ty La Thụy kia cũng không âm không dương, đây là một loại thái độ hợp tác sao?
Trương Thanh Vân cau mày, Hoàng Diêu vội vàng hích Hầu Toản hai cái, Hầu Toản mới im miệng. Nhưng Hầu Toản lại đặt mông ngồi xuống ghế sa lông và không đứng dậy, rõ ràng cảm thấy đãi ngộ hôm nay ở Lỗ Tây cách xa quá lớn với ngày trước ở Tấn Đông, vì vậy khoảnh khắc này hắn khó thể tiếp nhận được.
- Cậu tưởng mình là ai? Cậu mong muốn Lỗ Tây sẽ tiếp đón thế nào? Có phải muốn bí thư tỉnh ủy Lỗ Tây đến tận đây hay không?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, tâm tình của hắn vốn không được tốt, bây giờ thấy Hầu Toản cảm thấy chẳng công bằng thì trong lòng rất mất hứng. Quan trường coi trọng sự ẩn nhẫn, coi trọng những người chịu được uất ức, chút uất ức như vậy mà không chịu được thì sao ra hồn? Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Hầu Toản thấy Trương Thanh Vân tức giận thì lập tức không lên tiếng, Hoàng Diêu vội vàng tiến lên hòa giải. Vẻ mặt Trương Thanh Vân hòa hoãn trở lại, hắn quét mắt về phía Hoàng Diêu nói:
- Nếu là hai người, đối diện với tình cảnh lúc này thì không còn cách nào sao? Hoàng Diêu, cô nói trước đi, bước tiếp theo chúng ta nên đi như thế nào?
- Điều này...Điều này...Tôi còn chưa nghĩ ra, nhưng nghe nói phòng nghiên cứu xe hơi của công ty La Thụy chính là hạng mục trọng điểm được khởi động sau khi Cao Cát Tường đến Tuyền Thành nhận chức, anh xem điểm này có manh mối gì không?
Hoàng Diêu nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, Cao Cát Tường đến Tuyền Thành đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy rồi sao? Ý nghĩ trong lòng hắn xoay chuyển rất nhanh, vẻ mặt cũng dần biến đổi.
Lại là một lần đề bạt vượt tỉnh, từ thành phố Thiết Mã tỉnh Tấn Đông trực tiếp nhảy lên chức bí thư thị ủy thành phố Tuyền Thành, rõ ràng đây là bước nhảy khá cao của Cao Cát Tường.
Tuy Tuyền Thành không phải là tỉnh thành của Lỗ Tây nhưng cũng là thành phố công nghiệp quan trọng trong tỉnh, mà công ty La Thụy chính là bộ mặt của Tuyền Thành. Nếu công ty La Thụy nhiệt tình với hạng mục thì không thể không có khả năng kinh động đến đảng ủy chính quyền thành phố Tuyền Thành. Đây chính là tình cảnh mà hoàng thượng chưa vội nhưng thái giám đã nóng lòng, người ta nghĩ rằng mình đang gấp nên mới có kịch hay ngày hôm nay.
Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân âm trầm thì Hoàng Diêu cũng không nói gì. Nàng không biết hắn đang nghĩ về Cao Cát Tường, tưởng rằng đối phương đang nghĩ cách vượt qua khó khăn trước mắt, vì vậy sợ mở miệng sẽ quấy rầy Trương Thanh Vân.
Không biết qua bao lâu thì Trương Thanh Vân mới thở hắt ra, hắn lắc đầu nói:
- Các người vẫn là thiếu kinh nghiệm, càng nghĩ cho sự việc trở nên khó khăn.
Trương Thanh Vân chỉ vào Hoàng Diêu nói:
- Cô suy xét vấn đề quá ngây thơ rồi, bây giờ tình hình lúc này là công ty La Thụy và thị ủy Tuyền Thành đứng cùng một chỗ, bọn họ muốn cho chúng ta nếm chút đau khổ, để chúng ta phải cầu cứu, như vậy bọn họ mới há rộng miệng sư tử mà chào đón.
- Như vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúc ta cứ trơ mặt ra...
Hầu Toản tức giận nói, hắn vừa nói được một nửa thì đón tiếp ánh mắt lạnh lẽo của Trương Thanh Vân và vội vàng câm mồm. Trong miệng hắn không nhịn được phải nói thầm, nhưng cũng không dám lớn tiếng tiếp tục.
Trương Thanh Vân lấy một điếu thuốc trong gói ra rồi châm lửa, hắn hít vào một hơi thật sâu giống như đang hưởng thụ, vẻ mặt càng lúc càng lạnh. Nói thật ra hôm nay hắn cũng rất uất ức, lãnh đạo trên bộ và ủy ban trung ương xuống mà rơi vào tình cảnh này thì rõ ràng rất bực bội.
Trước khi đến thì trong lòng Trương Thanh Vân đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng hắn chưa kịp quyết đoán, vì vậy xem tình hình hôm nay thì chắc chắn phải có quyết định. Hắn hít vào một hơi thuốc, sau đó bóp nát đầu thuốc rồi đứng mạnh lên nói:
- Sáng sớm ngày mai chúng ta ra vùng duyên hải, để lại một mình Hoàng Diêu ở đây thị sát hạng mục.
- Cục trưởng...Điều này!
Vẻ mặt Hoàng Diêu biến đổi lớn.
Trương Thanh Vân mở lời cắt đứt giọng nói của Hoàng Diêu:
- Các người phải cố gắng động não, hạng mục này gấp, mà vì sao nó gấp? Vì đây là một khâu quan trọng trong vấn đề sản nghiệp xe hơi được hoàn toàn tự chủ và tìm được sở hữu trí tuệ.
- Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta phụ trách hạng mục này thì nhất định sẽ chỉ để cho một mình Lỗ Tây làm thôi sao? Cả nước có nhiều tỉnh và thành phố trực thuộc trung ương, có nhiều khu tự trị, chẳng lẽ chỉ có một mình công ty La Thuy ở Lỗ Tây là phù hợp điều kiện à?
Trương Thanh Vân nói đến đây thì vẻ mặt Hoàng Diêu và Hầu Toản đã biến đổi, hai người đều đứng dậy cực kỳ kinh ngạc, cũng không tin vào lỗ tai mình. Một lúc lâu sau Hầu Toản mới nói:
- Điều này...Điều này cũng được, nhưng...Nhưng hạng mục đã sớm được quyết định cho công ty La Thụy ở Lỗ Tây, điều này có thể sửa được sao?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Sao không thể sửa? Hạng mục này không phải đã sớm quyết định do cục đầu tư phụ trách sao? Bây giờ chẳng phải đã ném cho chúng ta rồi à? Hơn nữa tôi không muốn dự định cướp cơ hội của Lỗ Tây, ý của tôi là mọi người đều công bằng, chúng ta cùng đua ngựa. Trước khi đến đây tôi đã liên hệ với ba xí nghiệp chế tạo xe hơi của ba tỉnh khác, bây giờ phải sửa nguyên tắc trò chơi, như vậy mọi người mới thật sự hứng thú.
Hoàng Diêu và Hầu Toản chính thức ngây ra như phỗng, rõ ràn hai người đã bị lời nói của Trương Thanh Vân hù cho sợ hãi. Đua ngựa sao? Đưa vào cơ chế cạnh tranh à? Chỉ cần nghĩ qua cũng cảm thấy rất khó tưởng, nhưng nếu suy xét cẩn thận thì rõ ràng không gì là không thể.
Nếu hạng mục đã liên quan đến kỹ thuật cao, tất nhiên những thao tác bên trong sẽ liên qua đến cục kỹ thuật cao. Nhiệm vụ của cấp trên chính là muốn hoàn thành mục tiêu có được một sản nghiệp xe hơi hoàn toàn tự chủ về sở hữu trí tuệ, mà phòng nghiên cứu xe chính là một khâu quan trọng trong mục tiêu này, nhưng cũng không phải chỉ yêu cầu một mình Lỗ Tây được phép hoàn thành.
Nhưng trước đó ủy ban cải cách đã xác định phương hướng nằm ở Lỗ Tây, bây giờ cơ cấu hạng mục sẽ phải thay đổi, đơn vị đã được duyệt chợt thay đổi, có gì mà không thể?
Hầu Toản nghĩ đến đây thì vỗ tay nói:
- Hay, quá đúng, cục trưởng, đúng là có đạo lý, chúng ta cứ làm như vậy, tôi không tin Lỗ Tây có thể vững vàng, chúng ta cùng đua ngựa.
Hoàng Diêu cũng trở nên vui vẻ, cũng hiểu phương pháp này có thể thực hiện được. Trương Thanh Vân lập tức dặn dò nàng vài chi tiết cần chú ý ở Lỗ Tây, chuyện này sẽ quyết định một ván cờ lớn. Đến khi đó Lỗ Tây sẽ có phản ứng mạnh, nói không chừng sẽ náo loạn đến tận ủy ban cải cách.
Đây chính là lý do mà Trương Thanh Vân đặc biệt tự mình đến Lỗ Tây, trước tiên xem lễ nghĩa của đơn vị, sau đó sẽ trở mặt đứng ở vị trí có lợi. Nếu địa đầu xà ở Lỗ Tây khó thể cưỡng ép thì căn bản kéo con rắn này đến thủ đô, mọi người cùng nhau ra tòa ở ủy ban cải cách. Ngược lại còn phải xem đám người này có bao nhiêu năng lượng, nhất định phải cho bọn chúng ăn không ngon ngủ không yên.
Sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân và Hầu Toản đã bắt máy bay đến Lâm Cảng. Buổi sáng Cao Ninh cũng nhận được điện thoại của chủ tịch, ra chỉ thị bắt hắn phải tiến thêm một bước. Nhưng khi Cao Ninh tiến vào khách sạn thì cục kỹ thuật cao chỉ để lại một nữ trưởng ban ở lại mà thôi.
Khoảnh khắc này Cao Ninh cảm thấy nhiệm vụ của chủ tịch là không thể chấp hành, vì đối tượng không ổn định, cũng không thể quan sát được đối tượng. Vị cục trưởng trẻ tuổi của cục kỹ thuật cao hình như không phải người dễ đối phó, Cao Ninh dựa vào trực giác mà cảm thấy thị ủy và chủ tịch đã khinh thường người này, sợ rằng hạng mục sẽ có biến.
Cao Ninh rất muốn phản hồi tin tức này cho chủ tịch, nhưng thấy cục kỹ thuật cao vẫn còn để lại một đồng chí, vì vậy phải cẩn thận xem xét. Nhưng sau khi xem xét lại thấy không có hương vị, có chút mơ hồ.