Trong phòng hội nghị ủy ban cải cách, lời nói của Cao Cát Tường rất mờ mịt nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, đó chính là nên tách cục kỹ thuật cao và lãnh đạo ủy ban cải cách ra, đồng thời cũng đem Trương Thanh Vân cách biệt khỏi cục kỹ thuật cao. Hắn muốn đem sự việc lần này trở thành "Người cá biệt làm việc bất kể hậu quả!" Hy vọng ủy ban cải cách có thể suy xét lợi ích toàn diện của Lỗ Tây và đặc biệt là thành phố Tuyền Thành, có thể xử lý vấn đề này một cách rõ ràng và thích đáng.
Cao Cát Tường nói ra những lời này có thể nói là cực kỳ nổi bật, toàn bộ hội trường cũng vì những lời này mà lập tức trở nên căng thẳng. Mọi người đều hiểu ý của Cao Cát Tường, đây rõ ràng là trắng trợn hướng về phía Trương Thanh Vân, ép Trương Thanh Vân phải chống đỡ vấn đề, hơn nữa tập đoàn La Thụy còn giống như muốn tiếp tục.
Rõ ràng thái độ của Cao Cát Tường đã nghiêm khắc và trực tiếp hơn rất nhiều so với phó chủ tịch Mục và cục trưởng Mã. Hắn là người còn trẻ, đây là khiêu chiến giữa bộ bí thư thị ủy trẻ tuổi và một cục trưởng ủy ban cải cách cũng còn trẻ. Tất cả mọi người đều cảm thấy hai người đan xen vào nhau, vì chỉ cần xem những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở ủy ban cải cách thì thấy cũng là người bốc đồng, sao có thể nuốt trôi cơn tức này?
Vì vậy sau khi Cao Cát Tường nói xong thì chẳng còn ai nói xen vào, ngày cả Tả Quân Dân đang chủ trì hội nghị cũng không nói lời nào, phòng họp có phút giây yên tĩnh ngắn ngủi. Nhưng nằm ngoài dự kiến của mọi người chính là Trương Thanh Vân cũng không muốn đoạt lời, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn, biểu hiện của hắn vẫn rất bình tĩnh, giống như Cao Cát Tường vừa rồi không phải đang nói về hắn.
Tất nhiên đối diện với ánh mắt của mọi người thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cố gắng làm cho mình được bình tĩnh. Thật ra Cao Cát Tường nói như vậy cũng làm hắn rất tức giận, nhưng sau khi xem xét lợi hại thì lại không lên tiếng. Tình hình bây giờ đã là rất rõ ràng, Cao Cát Tường không phải là đèn cạn dầu, đối phương đang cấu véo mình, sẽ cho những trụ cột ở ủy ban cải cách phải ra mặt.
Dù kết quả tranh luận thế nào thì mình cũng để lại ấn tượng kém cho các lãnh đạo ủy ban cải cách, đây tuyệt đối là được không bù mất. Cao Cát Tường có thể lăn lộn đến chức vụ bây giờ thì rõ ràng không phải loại người xúc động, nếu như là kẻ lỗ mãng thì thanh danh của đối phương sẽ không mạnh như thế, điều này Trương Thanh Vân cũng thấy rất rõ ràng.
Cao Cát Tường tính toán đặc biệt tốt, ít nhất cũng tự cho rằng đã đắc kế. Dưới loại tình huống khó khăn này thì dù Trương Thanh Vân có phản kích hay không lên tiếng cũng là bị động, mình không nói lời nào, không phải đã chấp nhận rồi sao?
Nhưng kẻ trí tính ngàn lần và lại có một mất, dù thế nào Cao Cát Tường cũng không ngờ Trương Thanh Vân không bị sa vào thế cô lập ở ủy ban cải cách. Đặc biệt là chuyện lớn hôm nay có mặt các lãnh đạo ủy ban cải cách, có cán bộ các tỉnh tuyến dưới, Cao Cát Tường không kiêng nể gì mà cấu véo vào chuyện của ủy ban cải cách, tất nhiên sẽ làm cho Tạp Báng Đài phản cảm.
Mọi chuyện cứ kỳ diệu như vậy, Trương Thanh Vân đúng là có mâu thuẫn với Tạp Báng Đài, nhưng mâu thuẫn này chỉ là trước đó và của chỉ hai người, trên hội nghị lớn này lại khéo léo chuyển biến, đây gọi là cùng nhau phát triển cùng nhau lụn bại.
Trương Thanh Vân không nói lời nào, vì hắn biết có thể Tạp Báng Đài sẽ thay mặt nói chuyện, mà lời nói từ trong miệng của Tạp Báng Đài đâu chỉ hơn vạn lần lời nói của Trương Thanh Vân? Vì vậy Trương Thanh Vân quyết tâm không lên tiếng, dưới bóng cây thì chỗ nào cũng mát, Tạp Báng Đài không phải nói đây là hội nghị cãi nhau sao? Đây rõ ràng là muốn kéo mình lên sân khấu, nhưng đây không phải là một cơ hội để Tạp Báng Đài làm sáng tỏ mọi việc à? Cục kỹ thuật cao xảy ra vấn đề, người trong cục bị người ngoài tấn công, Trương Thanh Vân là người mất mặt đầu tiên mà Tạp Báng Đài thì rõ ràng là xếp ở vị trí thứ hai. Trương Thanh Vân không tin Tạp Báng Đài có thể thờ ơ.
Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, sau khi Cao Cát Tường dùng những từ ngữ dữ dội và nói xong thì Trương Thanh Vân không đáp lời làm cho tất cả mọi người không biết phải làm sao cho phải. Đặc biệt là Tả Quân Dân là người chủ trì mà phản ứng rất chậm, cũng không biết sẽ lái hội nghị đi theo hướng nào.
Trong lòng Tả Quân Dân đã sớm mắng Trương Thanh Vân vạn lần, đúng là không ra bài theo quy củ. Người này rõ ràng làm người ta khó truy đuổi, không biết trong lòng đang nghĩ gì, nhưng một người chủ trì như Tả Quân Dân chưa kịp chuẩn bị tâm lý cũng bị ép vào đường cùng.
Khi Tả Quân Dân đang rơi vào tình cảnh không tốt để xuống đài thì Tạp Báng Đài đã nói vào micro:
- Khụ khụ, tôi cũng muốn nói vài lời.
Giọng điệu của Tạp Báng Đài rất trầm thấp nhưng lại rất rõ ràng, bầu không khí đè nén ở hội nghị cũng vì vậy mà hòa hoãn rất nhiều. Tả Quân Dân lại càng phải thở phào một hơi.
Tạp Báng Đài cũng không nói vội, hắn lợi dụng cơ hội xoay micro để chậm rãi đảo mắt qua mặt tất cả mọi người giống như đang tìm vật gì đó, rất cẩn thận, đồng thời cũng rất lơ lửng.
Trong lòng Tạp Báng Đài cũng rất căm tức, Trương Thanh Vân chọc ra lỗ hổng lớn và hắn phải có nhiệm vụ vá lại, ai mà chẳng tức tối? Vừa rồi khi Cao Cát Tường mở lời thì Tạp Báng Đài đã quan sát Trương Thanh Vân, hắn thấy đối phương không đúng, sau đó lập tức hiểu ra những tính toán trong lòng đối phương.
"Lợn chết không sợ nước nóng!" Trương Thanh Vân rõ ràng là chân trần không sợ đi giày, hắn đang kéo tất cả mớ bòng bong lên người Tạp Báng Đài, điều này làm cho Tạp Báng Đài cảm thấy trong lòng bùng lửa giận. Nhưng tình cảnh bây giờ hắn không thể hướng về phía Trương Thanh Vân, vì vậy nhất định phải có người gặp xui xẻo.
- À, vừa rồi các đồng chí ở Lỗ Tây đã bày tỏ quan điểm của mình, bây giờ tôi nói một lời tổng kết.
Tạp Báng Đài nói, giọng điệu cực kỳ trầm thấp, nhưng sau đó lại trở nên cao vút, hắn nói:
- Trước tiên tôi muốn nói rõ một điều, nguyên nhân lịch sử mà phó chủ tịch Mục đã nói ra trước đó, ủy ban cải cách chúng tôi có thể suy xét đền bù tổn thất cho công ty La Thụy, nhưng không thể kéo chuyện này và trung tâm nghiên cứu xe vào cùng một khối. Quyên góp tiền xây trường học là sự nghiệp công ích, làm việc ông ích mới chứng tỏ được trách nhiệm của xí nghiệp với xã hội, như vậy sao có thể dùng nó để nói điều kiện?
- Nếu như vậy là đúng thì sự nghiệp của quốc gia có cần làm nữa hay không? Hơn nữa tập đoàn La Thụy quyên tiền xây dựng trường học thì được quốc gia giúp đỡ xây dựng trung tâm nghiên cứu xe hơi, vậy những xí nghiệp khác quyên tiền làm công ích cũng có thể đặt yêu cầu như vậy sao?
- Đây rõ ràng là hồ đồ, không có chút căn cứ, ảnh hưởng lại rất ác liệt. Vì vậy xét từ góc độ này tôi lại thấy may mắn, may mà chúng tôi dừng cương trước bờ vực và áp dụng cơ chế cạnh tranh, nếu không sẽ chọc ra không biết bao nhiêu tiêu cực.
Tạp Báng Đài nói ra những lời này với giọng điệu sắc bén, người nghe càng cẩm thấy nghiêm túc, đặc biệt là người thuộc tỉnh Lỗ Tây lại càng đỏ mặt tía tai. Tạp Báng Đài đứng cao hơn tất cả những người Lỗ Tây ở đây, giọng điệu tất nhiên sẽ nặng hơn, hầu như còn có ý quyết định càn khôn. Lời vừa nói ra thì đã chứng minh không chính xác sẽ giúp đỡ Trương Thanh Vân, nhưng chẳng qua chỉ cố ý suy nghĩ cho đại cục.
Tạp Báng Đài nói như vậy thì đám người Mục Liên Thành lập tức như cà gặp sương, đặt biệt là Tiền Hiểu và Cao Ninh của tập đoàn La Thụy, bọn họ biết rõ nếu hạng mục thất bại thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xí nghiệp, vì vậy mà khoảnh khắc này giống như ngồi trên bàn chông.
Cao Cát Tường đối mặt với kết quả như vậy cũng choáng váng, hắn còn không ngờ Tạp Báng Đài sẽ còn giúp Trương Thanh Vân nói chyện, cũng vì vậy mà những gì hắn đã suy tính trực tiếp trở thành pháo hôi. Thật ra trong lòng hắn cũng rất tức giận, trong quan trường thì hai chữ đạo lý khó thể giảng giải cho rõ ràng, Tạp Báng Đài nói những lời này có đạo lý rất cao, nhưng tất cả đều liên quan đến thân phận của người này.
Nếu xét về phương diện khác thì dù sao ủy ban cải cách cũng là người một nhà, bao che khuyết điểm cho nhau là chuyện đương nhiên. Cao Cát Tường ý thức được mình sơ sót ở điểm này, hắn đánh giá quá cao những mối quan hệ của mình trước đây đã tạo ra khi còn ở ủy ban cải cách, nhưng hắn quên mất đạo lý bao che vẫn không thay đổi.
- Điều này...Tôi cũng có vài lời để nói, chúng tôi biết cục kỹ thuật cao đã phổ biến cơ chế cạnh tranh, tôi đã nghĩ kỹ và muốn biết rõ về tình huống, không biết cục trưởng Trương có thể giải thích cho rõ ràng được không?
Tiền Hiểu đột nhiên chen ngang nói.
Tiền Hiểu là người trong thương trường, thương nhân thường am hiểu phương pháp nhìn mặt nói chuyện, hắn thấy tình cảnh đã đến mức quá vi diệu, vì vậy lập tức cúi mình xuống mà di chuyển chủ đề. Hơn nữa câu hỏi của hắn với Trương Thanh Vân cũng rất xảo diệu, nhìn thì có vẻ chịu thua nhưng thực tế chính là dụ Trương Thanh Vân phải ra mặt.
Tình hình bây giờ là rất rõ ràng, chỉ cần Trương Thanh Vân mở miệng thì phó chủ tịch Mục và bí thư Cao sẽ có cơ hội. Đặc biệt là nói đến cơ chế cạnh tranh thì bên trong phải có chuyện, sẽ lôi ra nguyên nhân Trương Thanh Vân đến và bị Lỗ Tây lạnh nhạt. Tuy những chuyện này mình không được lôi ra nói trên mặt bàn nhưng đối với phó chủ tịch Mục và bí thư Cao thì không xác định, chỉ cần bọn họ nắm bắt lấy cơ hội thì mọi chuyện còn có cơ hội xoay chuyển.
Tiền Hiểu nói như vậy thì tất cả đều là người thông minh, tất nhiên sẽ thấy rõ ý đồ kia, vì vậy tất cả đều chuyển hướng ánh mắt về phía Trương Thanh Vân. Hầu như tất cả đều phải nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hôm nay đã có quá nhiều lãnh đạo cãi cọ, nhưng vị cục trưởng là nguyên nhân gây ra tất cả lại còn chưa chịu lật bài.
Trương Thanh Vân cao ngạo, dám nói dám làm, cực kỳ to gan...Đây là những gì mà ai ai cũng biết. Nhưng hôm nay thái độ của cục trưởng Trương lại rất khác thường, trở nên ôn hòa và cực kỳ xảo quyệt, đúng là khó đối phó.
- Đối với vấn đề này thì chúng tôi có những quy định tương quan rất rõ ràng, nếu muốn được cố vấn cụ thể thì phải tìm ban sản nghiệp mới của cục kỹ thuật cao. Sau khi hội nghị chấm dứt thì chúng tôi sẽ hoan nghênh được cố vấn cho mọi người, trong này không tiện nói.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu nghiêm trang, nhưng hắn lại dùng những câu nói nhảm đánh nát ý đồ của Tiền Hiểu. Văn chương và lời nói kiểu cách như vậy được Trương Thanh Vân sử dụng cực kỳ lưu loát.
- Cục trưởng Trương, tôi muốn biết...
Cao Cát Tường cuối cùng cũng không nhịn được, hắn đứng lên nói. Nhưng khi mới nói được nửa câu thì Tả Quân Dân là người chủ trì hội nghị đã vung tay cắt ngang.
Lúc này Tả Quân Dân đã sớm khôi phục lại vẻ tự tin, đại cục đã định, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện lập trường của mình.
Tả Quân Dân đối mặt với một Cao Cát Tường đang cực kỳ nghi hoặc, hắn nhíu mày nói:
- Bí thư Cao, anh cần phải biết cách khắc chế, không cần phải tùy ý công kích lãnh đạo chấp hành các cục trong ủy ban cải cách, anh là người từ trong ủy ban đi ra, anh chắc cũng hiểu rõ điều này.
- Trước đó anh đã nói khá nhiều, đại khái đều hướng về phía cục kỹ thuật cao. Bây giờ tôi nói cho anh biết, cục trưởng Trương làm việc gì đều có suy xét lâu dài, cũng là người cầu tiến. Còn những hành vi cá nhân. v. v. Như lời anh nói, đây chỉ là những gì anh tự phỏng đoán. Có vài lời nói một lần, có thể là do xúc động, nhưng nếu muốn tiếp tục nói thì phải xem xét cho rõ ràng...
Cao Cát Tường há hốc mồm, hắn cảm thấy tất cả ánh mắt đều nhìn về phía mình. Hắn có chút không tin vào tai mình, Tả Quân Dân đã ăn đủ đau khổ của Trương Thanh Vân, sao hắn lại giúp đối phương nói chuyện?
Cao Cát Tường quả thật không tin tài hùng biện của mình phải rơi vào tình cảnh này, hắn dù sao cũng đường đường là bí thư thị ủy, đã sớm có thói quen sao trăng tranh sáng. Bây giờ trước mặt tất cả mọi người bị Tả Quân Dân cho một bạt tai thẳng cánh, mặt mũi mất hết, đúng là muốn tìm một lỗ hổng nào để chui xuống.
Nhưng mặt đất không có lỗ hổng nào, Cao Cát Tường cũng chỉ biết ngồi xuống với vẻ mặt đỏ bừng bừng, cũng không quên liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân. Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn bình tĩnh không chút dao động nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh, Cao Cát Tường quá bừa bãi, như vậy cũng dám đến náo loạn ở ủy ban cải cách.
Đến địa bàn của người khác giương oai, dù là đệ tử đắc ý của Cao gia cũng phải lê lết bò khỏi chiến trường mà thôi. "Khinh người thì người chẳng đến chơi", đạo lý cơ bản này mà còn không biết, chẳng lẽ Trương Thanh Vân hắn đã đánh giá cao Cao Cát Tường rồi?
Hội nghị hôm nay đến mức độ này thì dù có tiếp tục cũng không còn kết quả, đám người Lỗ Tây đều cực kỳ uể oải. Thủ đô là địa bàn của người ta, bọn họ chẳng thể làm gì được, đối với bọn họ thì đây cũng là một bài học lớn.
Nhưng vào lúc này thì Tả Quân Dân cũng dựa theo quy củ mà để cho lãnh đạo cao nhất của ủy ban cải cách mở lời. Hùng Tiên Vân từ đầu đến cuối không nói lời nào nhưng đến khi mở miệng lại là những câu nói rất sâu xa. Lão tiến hành cảnh cáo những vấn đề liên hệ không tốt tồn tại bên trong ủy ban cải cách, tìm từ rất dữ dội. Lão kéo vấn đề Lỗ Tây lần này đến gây rối lên sự việc mọi người không liên hệ chặt chẽ với nhau, những người tương quan phụ trách phải gánh trách nhiệm, hơn nữa còn phải ngăn cản những chuyện như thế này phát sinh về sau.
Những lời nói của Hùng Tiên Vân nghe thì có vẻ phê bình cấp dưới nhưng thực chất lại định tính sự việc. Cái gì được gọi là không liên hệ tốt? Ý nghĩa lời nói chính là những hành động của Trương Thanh Vân không có vấn đề gì, cũng không phải là sai mà không kịp liên hệ với các phương diện tương quan ở Lỗ Tây mà thôi, điều này có thể nói lên điều gì thì tất cả mọi người đều biết.
Nhưng dù sao Hùng Tiên Vân cũng là lãnh đạo lớn, mức độ chu đáo là rất cao, cuối cùng lão nói:
- Cạnh tranh không phải là tốt sao? Vài năm trước tôi đã sớm đến thăm tập đoàn xe hơi La Thụy ở Lỗ Tây, đây là xí nghiệp có một trong hai ở cả nước, các anh sợ cạnh tranh sao? Tôi thấy điều này là chưa hẳn.
- Tôi lại thấy đây là chuyện tốt, các anh có thể lợi dụng cơ hội sáng ngờ này để chứng minh thực lực hùng hậu của mình, cho mọi người thấy các anh xứng danh tập đoàn sản xuất xư hơi hùng mạnh nhất nước. Tôi đảm bảo ủy ban cải cách chúng tôi sẽ làm việc theo công bình, công chính.
Hùng Tiên Vân nói đến đây thì cười ha hả nhìn về phía Tiền Hiểu nói:
- Chủ tịch Tiền, anh cho rằng như vậy có đúng không?
- Rất đúng, rất đúng!
Tiền Hiểu đứng dậy vội vàng nói, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi tràn đầy nụ cười, những khổ sở trong lòng chỉ có mình hắn biết.
- Tốt! Vậy thì hội nghị hôm nay sẽ chấm dứt, kết quả coi như hòa hợp viên mãn. Sau này các anh phải phối hợp làm cho tốt, sản nghiệp xe hơi và những sở hữu trí tuệ được tạo ra là chỉ tiêu quan trọng của quốc gia, công tác của các anh là phải làm cho sự nghiệp phát triển rạng rỡ, công tác thông thoáng, cần phải giữ vững tinh thần, phải chú tâm.
Hùng Tiên Vân nói, giọng điệu của lão rất lưu loát, cuối cùng cũng vung tay tuyến bố kết thúc hội nghị.
Hội nghị kết thúc và Hùng Tiên Vân là người bỏ đi đầu tiên, sau đó những lãnh đạo khác cũng bỏ đi, những người còn lại thì giống như có chút ngơ ngẩn. Lúc Trương Thanh Vân đứng lên cũng bị người khác nhìn chằm chằm, hắn sờ mũi rồi gật đầu với mọi người, sau đó chậm rãi bỏ đi. Nếu xem xét từ đầu đến cuối thì Trương Thanh Vân có vẻ mất tự nhiên nhưng lại là người thắng lớn, những hành động của hắn ở cục kỹ thuật cao được tất cả lãnh đạo thừa nhận và giúp đỡ, hơn nữa cùng hung hăng ép mạnh lên dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Lỗ Tây, coi như cho một bạt tai vào vấn đề lần trước đến Lỗ Tây và bị đối xử lạnh nhạt.
Bây giờ đã vào cơ chế cạnh tranh, Lỗ Tây cũng không còn đường nào để đi, vì vậy công ty xe hơi La Thụy cũng phải để đoàn ở lại thủ đô. Đây là chỗ tốt của quá trình cạnh tranh, Trương Thanh Vân đặc biệt thích cảm giác này.
- Cục trưởng Trương, cục trưởng Trương, xin anh dừng bước.
Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng, khi còn chưa đi đến thang máy đã nghe thấy có người gọi, hắn vội vàng dừng lại rồi quay đầu nhìn, Cao Ninh đang chạy về phía hắn.
- Cục trưởng Trương, cục trưởng Trương!
Cao Ninh có vẻ rất gấp, hơi thở hỗn loạn:
- Lần trước anh đến Lỗ Tây mà tôi đã chậm trễ, đúng là xấu hổ, lần này tôi chính thức xin được giải thích với anh.
Cao Ninh nói xong thì cúi đầu.
- Này, đừng đừng!
Trương Thanh Vân vội vàng giữ lấy vai Cao Ninh nói:
- Giám đốc Cao làm gì vậy? Anh làm thế rõ ràng là không tốt, có chuyện gì thì cứ nói, cứ nói tự nhiên.
Vẻ mặt Cao Ninh tràn đầy hổ thẹn, thái độ đặc biệt chân thành, hắn nói:
- Cục trưởng Trương, anh đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, Cao Ninh tôi trước tiên nói lời cảm ơn. Nhưng để bày tỏ lòng áy náy thì chúng tôi có một bữa cơm rau dưa, kính mong được đón tiếp anh.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn cảm thán một cách khó hiểu. Thế giới nà đúng là như vậy, lần trước hắn chủ động đi tìm bọn họ ở Lỗ Tây thì lại bày ra kiểu cách quá cao giống như ai cũng đang bận rộn và không có thời gian. Bây giờ sau khi mình sử dụng kế sách thành công, trong lòng bọn họ không những chẳng có oán hận, ngược lại thái độ cũng xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Đôi khi nghĩ lại những pháp tắc tàn khốc trên thế giới cũng làm người ta cảm thấy mê man.
Lời mời này của Cao Ninh là chắc chắn phải đi, như vậy mới phá tan những hiềm khích trước đó, nếu bữa cơm này không đi thì chẳng phải đang bạt tai chủ nhiệm Hùng sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức đồng ý, hơn nữa lại thấy có người gọi mình.
Trương Thanh Vân cũng biết người đang gọi mình, là thư ký Nhàn Viễn Sơn của Hùng Tiên Vân, Trương Thanh Vân biết thư ký Nhàn vì đây là người lớn tuổi nhất trong phòng thư ký. Có lẽ vì nguyên nhân phối hợp nên Nhàn Viễn Sơn có độ tuổi gần như ngang bằng Hùng Tiên Vân, vì vậy mà ấn tượng của người này đối với Trương Thanh Vân là rất sâu.
Nhàn Viễn Sơn cũng được xưng là cây bút đệ nhất ủy ban cải cách, đã theo Hùng Tiên Vân được mười năm, tất cả cán bộ ủy ban cải cách và thậm chí là phó chủ nhiệm cũng cực kỳ tôn trọng người này. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không phải ngoại lệ, vì vậy khi thấy Nhàn Viễn Sơn thì lập tức tiến lên chào đón.
- Anh đúng là nhàn nhã, để cho tôi ở dưới lầu chờ cả nửa ngày!
Nhàn Viễn Sơn nói, lão liếc nhìn Cao Ninh:
- Ủa? Các anh có việc gì sao?
- Không, không có gì!
Không đợi Trương Thanh Vân kịp mở miệng thì Cao Ninh đã nói trước:
- Tôi và cục trưởng Trương chỉ đàm luận vài chuyện bên ngoài công tác.
Tất nhiên Cao Ninh cũng nhận thức được Nhàn Viễn Sơn, cũng biết địa vị của người này ở ủy ban cải cách.
- Có chuyện gì thế?
Trương Thanh Vân cười cười nói, Nhàn Viễn Sơn thì dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trương Thanh Vân, lão nói:
- Nếu không có chuyện gì gấp gáp thì chủ nhiệm Hùng muốn gặp anh, thế nào? Anh có bận rộn gì không?
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn nói:
- Sao anh lại nói như vậy, dù có bận rộn cũng phải đến gặp mặt chủ nhiệm, anh cứ cười tôi.
- Phải không đấy? Đối với những cục trưởng khác thì tôi còn dám hạ lệnh, nhưng tôi cũng không dám hạ lệnh với anh!
Nhàn Viễn Sơn nói:
- Như vậy thì được, chúng ta đi thôi, chủ nhiệm đang chờ.
Vì có Nhàn Viễn Sơn chặn ngang mà cuộc nói chuyện giữa Trương Thanh Vân và Cao Ninh phải gián đoạn. Cao Ninh nhìn thang máy đóng lại mà thở phào một hơi, khi hắn quay đầu thì thấy hai người phó chủ tịch Mục và Tiền Hiểu đang đi đến.
Tiền Hiểu có vẻ gấp hơn, hắn tiến lên nói:
- Thế nào rồi?
Cao Ninh lắc đầu, trái tim Mục Liên Thành và Tiền Hiểu lập tức trở nên xiết chặt. Cao Ninh biết hai người đã hiểu lầm vì vậy vội vàng giải thích những gì vừa phát sinh. Sau khi nghe xong thì Mục Liên Thành mới thở dài một hơi nói:
- Cởi dây phải tìm người thắt dây, cần phải không tiếc bất cứ giá nào kéo liên hệ với cục trưởng Trương. Tôi thấy cục trưởng Trương không phải là người lòng dạ hẹp hòi, chúng ta phải dùng sự chân thành để đánh động, để anh ấy biết tập đoàn La Thụy của chúng ta có thực lực để gánh hạng mục lần này.
Cao Ninh vừa nghe thấy những lời này thì thiếu chút nữa không ngất đi, hắn mơ hồ nhớ rõ một ngày trước chủ tịch Mục đã nói ra những lời hoàn toàn khác biệt. Lúc đó chủ tịch Mục nói nhất định phải nắm chặt cục trưởng Trương không buông tay, muốn đưa vấn đề cạnh tranh hạng mục vào hành vi cá nhân của Trương Thanh Vân, như vậy phương diện hạng mục của Lỗ Tây mới đạt được kết quả. Nhưng còn chưa đến một ngày thì chủ tịch Mục lại nói cục trưởng Trương rộng lượng, dù là Cao Ninh đã lăn lộn trong thương trường anh lừa tôi gạt nhưng nếu nói về da mặt dày thì vẫn cảm thấy mình có chênh lệch quá xa với các quan viên trong quan trường.
- Đúng rồi, bí thư Cao còn chưa ra sao?
Cao Ninh dời ánh mắt và di chuyển chủ đề.
Nào ngờ Cao Ninh vừa nói như vậy thì Mục Liên Thành đã nhíu mày, vẻ mặt Tiều Hiểu cũng trở nên mất tự nhiên, hắn nói:
- Chúng ta về trước, bí thư Cao còn có chuyện khác.
Cao Cát Tường hôm nay bị đả kích quá lớn, điều này làm hắn càng khó chịu vì đối thủ là Trương Thanh Vân, hội nghị vừa kết thúc thì hắn đã bỏ đi, không đi bằng đường thang máy.
...
Nhàn Viễn Sơn tuy chỉ là thư ký của Hùng Tiên Vân nhưng có uy vọng rất cao ở ủy ban cải cách, tuy hắn chỉ là cán bộ cấp sở nhưng nhiều phó phòng còn kém rất xa về uy vọng, đây là sự thật khó chối bỏ.
Nếu nói về những chuyện trước đây ở ủy ban cải cách mà mọi người thường hay bàn luận, thì tương truyền có một lần đề bạt thư ký trưởng, nhưng Nhàn Viễn Sơn vẫn không chịu leo lên, lão tự mình làm thư ký cho Hùng Tiên Vân. Đây là một hành vị khó thể tưởng ở các bộ và ủy ban trung ương, chỉ là một hành động như vậy cũng đủ chứng minh tính cách độc lập và đặc biệt của lão.
Trên đường đi Trương Thanh Vân liên tục trò chuyện với Nhàn Viễn Sơn, tất nhiên hắn biết thư ký Nhàn Viễn Sơn và Tiểu Lượng của mình là hai thái cực hoàn toàn khác biệt, vì vậy biểu hiện của hắn là cực kỳ khiêm tốn, hoàn toàn dùng tư thái thuộc hạ để nói chuyện, không dám có ý nghĩ vượt qua.
Nhàn Viễn Sơn cũng không cảm thấy bất ngờ trước những biểu hiện của Trương Thanh Vân, cũng không ngăn cản, coi như chấp nhận. Trên đường đi lão không nhắc đến chuyện công tác, phần lớn đều hỏi đến chuyện sinh hoạt, nhìn qua có vẻ râu ria, nhưng chỉ là vài câu đơn giản mà Trương Thanh Vân biết Nhàn Viễn Sơn hiểu rõ bối cảnh của mình. Thậm chí còn nghi ngờ đối phương hiểu rõ những gì mình làm được ở Giang Nam, điều này tất nhiên sẽ làm Trương Thanh Vân không dám coi thường.
Mà ở ủy ban cải cách thì Trương Thanh Vân cũng có rất ít cơ hội được tiếp xúc với chủ nhiệm Hùng, dù hắn là cục trưởng một cục quan trọng, dù là người đứng đầu một cục cũng cảm thấy có chút xa cách hoàng đế. Nếu không phải tình huống đặc biệt thì sợ rằng hắn sẽ có rất ít cơ hội báo cáo tình hình với Hùng Tiên Vân.