Trương Thanh Vân về thủ đô thì ủy ban cải cách mời họp, hôm nay là hội nghị báo cáo tổng kết công tác. Trên hội nghị, những thành tích và hiệu suất công tác của cục kỹ thuật cao đã được công khai khen ngợi, chủ nhiệm ủy ban cải cách Hùng Tiên Vân chính miệng khen ngợi thành tích của cục kỹ thuật cao, cũng cỗ vũ toàn thể cục kỹ thuật cao cố gắng công tác, tranh thủ tạo ra thành tích.
Hội nghị khen ngợi lần này làm Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác hãnh diện, sau khi đến ủy ban cải cách thì hắn vẫn cố gắng đề cao hiệu suất công tác, cải cách các loại điều lệ và chế độ, quy phạm trình báo hạng mục, thẩm tra, đồng thời còn có cả những quyết sách trên công tác nghiệm thu và các quá trình khác.
Trong những hành động trên Trương Thanh Vân bị rất nhiều người hiểu lầm, trong đó cũng khó tránh khỏi những cuộc tranh đấu. Có thể kiên trì đến hôm nay, có thể làm cho công tác của cục kỹ thuật cao ngày càng hiệu quả, Trương Thanh Vân quả thật đã thể hiện được một mặt hữu dũng hữu mưu.
Có được những lời khen ngợi công khai lần này thì có ý nghĩa tất cả những cải cách của cục kỹ thuật cao đã được lãnh đạo thừa nhận. Những gì xảy ra ở cục kỹ thuật cao cũng làm bùng lên những phong trào cải cách, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ là nhân vật làm gương cải cách cho các phòng ban khác.
Quả nhiên sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân được rất nhiều cục trưởng khác vây quanh, trong đó người xung phong đầu tiên chính là cục trưởng Tiền Tiến cục vận hành. Người này không lớn tuổi hơn Trương Thanh Vân quá nhiều, coi như là một cán bộ trẻ, bình thường cũng là người sảng khoái. Hắn nói:
- Cục trưởng Trương, anh cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, áp lực của cục kỹ thuật cao các anh cũng giống như những công tác vận hành của chúng tôi ở vấn đề phát triển kinh tế của cả nước. Bây giờ thì tốt, các anh làm cải cách, sau này chúng tôi cũng phải cải cách. Điều này...Chúng tôi là người mới bắt đầu, anh cũng không nên che giấu, có đề nghị gì thì cứ nói ra, không phải vừa rồi chủ nhiệm Hùng cũng đã nói như vậy à? Có phải không?
- Anh Tiền, sao anh lại nói như vậy? Áp lực của cục vận hành là rất lớn, chẳng lẽ áp lực của cục quy hoạch chúng tôi là nhỏ sao? Tôi thấy thế này, anh Trương bớt chút thời gian tham gia hội nghị với chúng tôi, anh cần phải chia xẻ cho chúng tôi chút kinh nghiệm, anh thấy thế nào?
Chu Kinh Thanh cục quy hoạch cắt đứt lời của Tiền Tiến rồi nói.
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, hắn bị đám người này vây quanh, rõ ràng là lợi dụng việc công để kiếm lợi ích riêng. Nói cái gì là chia xẻ kinh nghiệm, thực tế chính là cảm thấy không công bằng vì hôm nay mình được khen ngợi, nghĩ đến đây hắn vội nói:
- Được, được rồi, tôi không quan tâm là cục vận hành hay là cục quy hoạch, đây đều là trách nhiệm của các anh, tôi không quan tâm. Đợi đến ngày tôi được đề bạt thì các anh hãy đến tìm, tôi cũng không sợ người ta nói mình có tư tưởng đỉnh núi. Nói thật ra trong lòng tôi luôn nghĩ như vậy, nếu cái gì tôi cũng nói cho các anh biết thì lần sau còn được công khai khen ngợi sao? Vì vậy hâm mộ tôi cũng vô dụng, ghen ghét tôi cũng không sao.
Trương Thanh Vân nói như vậy đã hoàn toàn làm đám người lộ ra bộ mặt ích kỷ, đám người sao có thể buông tha cho hắn? Nhưng cuối cùng cũng vì bất đắc dĩ mà Trương Thanh Vân đồng ý buổi tối mời một bữa cơm ở khách sạn Quan Phủ, vì vậy mà phong trào vây công mới được ngăn chặn.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân mời cơm các đồng sự trong ủy ban cải cách, những người trình diện căn bản đều là cục trưởng, tuy không đến đầy đủ nhưng chỉ cần có chút liên hệ là đều đến cổ động, cũng được hơn mười người. Trương Thanh Vân cũng không hẹp hòi, chọn lựa chính là khách sạn xa hoa, mọi người cùng nhau tập hợp, không khí náo nhiệt.
Tình cảnh này không phải dễ dàng, nếu đặt xuống địa phương thì bữa cơm này giống như tập hợp tất cả bí thư thị ủy ở trong một tỉnh. Bình thường mọi người đều đức cao vọng trọng, trên đầu thường có nhiều xã giao, có thể đến dùng cơm là đủ nể mặt Trương Thanh Vân. Loại cảm giác thừa nhận của đồng sự làm Trương Thanh Vân cảm thấy khá tốt.
Đồ ăn dâng đủ thì Trương Thanh Vân nâng ly chúc mừng, hắn hiệu triệu tất cả mọi người cùng uống, buổi tối không say không về. Hắn hào sảng làm mọi người liên tục hưởng ứng, vì vậy mà bầu không khí rất nhiệt liệt.
Người ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân chính là cục trưởng Mã Không Quần, bên kia là Tiền Tiến. Vì hạng mục nghiên cứu xe ở Lỗ Tây gặp phải vấn đề mà trước nay Trương Thanh Vân và Mã Không Quần chẳng được đồng nhất ý kiến, hôm nay Mã Không Quần đến rõ ràng có ý hòa giải. Nghĩ lại cũng đúng, ngay cả Cao Cát Tường cũng phải hòa giải khắp nơi với Trương Thanh Vân, Mã Không Quần há có thể tiếp tục cứng nhắc sao?
Cục trưởng cục vận hành Tiền Tiến hôm nay cũng hay nói, hắn cùng uống vài ly với Trương Thanh Vân, sau đó lại vỗ vai Trương Thanh Vân nói:
- Lão đệ, lão ca rất hâm mộ cậu, cậu biết đấy, tôi ở ủy ban cải cách đã khá lâu nhưng tình huống được khen ngợi công khai lại rất thiếu, cậu...
Tiền Tiến vừa nói được nửa câu thì sau đó không nói nửa.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn đọc được ý nghĩ khác trong ánh mắt Tiền Tiến. Hôm nay hắn được khen ngợi mà trong lòng cảm thấy rất vui, đúng là chỉ còn thiếu tự tay ban thưởng mà thôi. Nhưng bây giờ Tiền Tiến nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng ý thức được mình đã sai, hôm nay được khen ngợi quá nặng, nếu không sau khi tan họp cũng không bị nhiều người xúm lại như vậy, cũng không có bữa tiệc hôm nay.
- Uống rượu, uống rượu! Hôm nay chúng ta chúc mừng cục trưởng Trương được công khai khen ngợi.
Cục trưởng cục quy hoạch Chu Kinh Thanh lúc này mới nói, hắn công tác đã lâu, cũng là cục trưởng có tư cách già lão trong ủy ban cải cách, vì vậy hắn mới phải mở miệng.
Cục trưởng Chu cụng ly với Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Chúc mừng, hy vọng tương lại anh có thể nhớ những đồng nghiệ này, sau này cũng quan tâm hơn.
Nụ cười trên mặt Trương Thanh Vân chợt trì trệ, vẻ mặt cứng nhắc, cục trưởng Chu có ý gì? Mình sắp được điều động công tác sao? Trương Thanh Vân cảm thấy đầu óc khó theo kịp tình huống.
Chu Kinh Thanh thấy được sự nghi hoặc trong mắt Trương Thanh Vân, hắn khẽ mỉm cười nói:
- Cục trưởng Trương, cậu có lẽ không biết, chủ nhiệm Hùng có thói quen mỗi khi có người nào trong ủy ban cải cách được điều chỉnh thì hay có những hành động công khai khen ngợi, mà lần này tình cảnh công khai khen ngợi với cậu là long trọng nhất.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh Trương sợ rằng sẽ được trao quyền cho cấp dưới, những vị quan ở ủy ban cải cách chúng tôi cũng khó thể so sánh với cán bộ lãnh đạo địa phương.
Trương Thanh Vân ngây người, hắn thật sự không biết được nhiều chuyện như vậy. Bây giờ Chu Kinh Thanh nói ra thì những tình cảnh hôm nay lại trở nên hợp lý hơn, có người trong nhà muốn đi, các đồng nghiệp biết được thì đương nhiên cần phải cáo biệt.
Nhưng rốt cuộc có xác định điều này là đúng hay không, trong lòng Trương Thanh Vân không thể biết trước. Nếu hắn được xuống tuyến dưới rèn luyện thì tổ chức sẽ cử người đến nói chuyện, nhưng bây giờ căn bản là chưa có. Hơn nữa không loại trừ khả năng đây chỉ là tin đồn, xem ra cũng không giống là sự thật.
Nhưng Chu Kinh Thanh là lão quan trường ở ủy ban cải cách, hắn nói chắc chắn như vậy, cộng thêm vẻ mặt Tiền Tiến, Trương Thanh Vân không thể không tin.
Trao quyền cho cấp dưới, ý nghĩ đầu tiên của Trương Thanh Vân là mình có thể xuống Giang Nam hay không? Chỉ cần nhìn qua ý đồ của Chiêm Giang Huy thì rõ ràng hy vọng mình đến Giang Nam, dưới sự lãnh đạo của lão thì tốt với mình, hơn nữa cũng thuận tiện để lão mở rộng công tác, có thể nói là hai bên cùng có lợi. Trương Thanh Vân hy vọng cục diện như vậy sẽ xuất hiện.
- Được rồi, mọi người cùng uống một ly, tôi uống trước.
Chu Kinh Thanh nói.
Trương Thanh Vân tranh thủ khoảnh khắc này để thoát ra khỏi những suy nghĩ miên man, hắn uống cạn rượu trong ly. Khi nghe thấy tin tức điều động thì tâm thần của hắn không được tập trung, cũng may mà mọi người cũng hiểu, hôm nay mọi người tụ tập lại dùng cơm, tất nhiên cũng muốn trao đổi với Trương Thanh Vân.
Mọi người thấy Trương Thanh Vân thất thần thì cũng biết hắn đang cố gắng tiêu hóa tin tức điều động, vì vậy mà cũng chẳng ai quấy rầy hắn, kẻ nào cũng tự uống rượu và bắt chuyện với nhau.
Trương Thanh Vân ngồi trên ghế mà trong đầu có rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn cũng được đi xuống cơ sở, tất nhiên trong lòng sẽ kích động, hắn nhìn những đồng sự đang cạn chén ở bên cạnh mà cảm thấy mình may mắn.
Trong bộ và ủy ban trung ương có rất nhiều cán bộ mong muốn được xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng trên bộ và ủy ban trung ương muốn xuống tuyến dưới là không dễ dàng.
Mỗi danh sách xuống tuyến dưới đều được cục tổ chức trung ương khảo sát xét duyệt, tất nhiên trên bộ và ủy ban trung ương thì quá trình này nghiêm khắc hơn địa phương rất nhiều.
Trương Thanh Vân tiến về thủ đô chưa được hai năm, trong đó mất bốn tháng ở trường đảng, nhàn rỗi ở cục cán bộ lão thành vài tháng, chính thức công tác ở ủy ban cải cách được gần một năm mà thôi. Có thể nói nếu được xuống tuyến dưới chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì chứng tỏ tổ chức rất coi trọng chính mình, đồng thời lãnh đạo cũng biểu hiện sự quan tâm và tín nhiệm.
- Anh Trương, chúng ta cạn ly!
Mã Không Quần ở bên cạnh nâng ly nói, đây là lần đầu tiên hắn mời rượu Trương Thanh Vân trong bữa tiệc tối nay.
- À, được!
Trương Thanh Vân vội nói, hắn cụng ly với Mã Không Quần rồi gật đầu uống một hơi cạn sạch. Trong mắt Mã Không Quần lóe lên cái nhìn phức tạp, hắn cũng cạn sạch.
Trương Thanh Vân có được cơ hội quá nhanh, điều này làm tâm tình Mã Không Quần rất phức tạp. Hắn là một cục trưởng duy nhất đã từng đối đầu với Trương Thanh Vân, kết quả rõ ràng là không tốt, trước kia hắn chỉ cảm thấy bối cảnh của mình không bằng người ta.
Bây giờ xem ra mọi chuyện không hẳn chỉ là như thế, tổ chức đưa Trương Thanh Vân đến ủy ban cải cách là một bước trong quá trình, mục đích căn bản là đưa xuống tuyến dưới, đặt vào một địa phương nào đó thành người đứng đầu.
Tình cảnh này sao Mã Không Quần có thể đấu lại? Người như vậy sẽ có tổ chức bảo vệ, đáng thương là lúc đó hắn không biết gì, hy vọng bọ ngựa đá xe, không phải tự mình tìm phiền phức à?
Dù không có những tình huống trên thì những biểu hiện quả quyết quả cảm của Trương Thanh Vân trong hạng mục nghiên cứu xe hơi Lỗ Tây cũng ít người có thể so sánh được, hầu như là đột nhiên quyết định. Tục ngữ có câu không ổn định thì không ôm đồ sứ, Trương Thanh Vân dám làm như vậy thì chứng tỏ có chỗ dựa, nhưng trước đó sao Mã Không Quần hắn lại chẳng hiểu điều này?
Mã Không Quần đi theo sau lưng Cao Cát Tường, cuối cùng Cao Cát Tường cũng rơi răng đầy đất, mất hết mặt mũi, không thể không chủ động cầu cạnh người ta. Mã Không Quần cảm thấy hối tiếc vì những hành động trước đó của mình.