Trương Thanh Vân đến Thành Đô với mục đích căn bản là gặp Nghê Thu Nguyệt, vì vậy hắn lấy cớ công tác, toàn bộ hành trình đều rất ẩn nhẫn. Dù là thế thì chuyến đi này cũng làm khắp nơi suy đoán, vì vậy Giang Nam lại nổi sóng.
Đã hơn một năm Trương Thanh Vân không được gặp Nghê Thu Nguyệt, nàng vẫn cực kỳ quyến rũ như cũ. Nàng mặc một chiếc áo khoác ngắn màu bạc, phần eo bó lại, nàng đeo một cặp kiếng màu, hai tay nhét trong túi dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trương Thanh Vân. Hơn nữa thân thể quyến rũ của nàng lại hơi dựa lên chiếc xe Porsche màu bạc ở phía sau, cực kỳ mê người.
Xe đẹp, người đẹp, xe tất nhiên là nhãn hiệu thể thao cao cấp, người còn đẹp hơn cả xe. Dù Trương Thanh Vân đã nhìn qua rất nhiều người đẹp nhưng khoảnh khắc khi thấy Nghê Thu Nguyệt cũng không nhịn được phải thất thần. Hình như năm tháng không đủ để tạo ra uy hiếp cho người phụ nữ này, lúc nào nàng cũng là vưu vật.
- Này anh bạn trẻ!
Nghê Thu Nguyệt khoát tay, ngón tay nhỏ liên tục rung động, nàng dùng một tư thế khêu gợi và câu nói dí dỏm chào đón Trương Thanh Vân, điều này làm cho Trương Thanh Vân muốn cười nhưng lại cảm thấy không đủ nghiêm túc, toàn thân mất tự nhiên.
- Một năm qua em đi đâu? Em...
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt rồi nói.
Trương Thanh Vân nói được một nửa thì đã bị Nghê Thu Nguyệt cắt đứt lời, nàng đưa tay lên môi bảo nơi đây không nên nói chuyện, nàng mời Trương Thanh Vân lên xe.
Trương Thanh Vân bĩu môi mở cửa xe ngồi vào bên trong, Nghê Thu Nguyệt cũng nở nụ cười thản nhiên rồi bước vào. Sau đó xe phóng đi như chớp, phương hướng là biệt thự Nam Sơn.
Khi xe tiến vào bãi đậu xe bên dưới mặt đất thì ánh sáng rất tối, Nghê Thu Nguyệt dừng xe lại và cởi dây an toàn, sau đó lại lao vào trong lồng ngực Trương Thanh Vân như cá về nước. Nàng rúc đầu vào ngực hắn, vừa nhiệt tình lại vừa bốc lửa.
- Không phải em nói đã mổ sao? Sao anh lại thấy như không giống?
Trương Thanh Vân dùng giọng như cười như không nói.
Nghê Thu Nguyệt cười khanh khánh mà không nói, nàng luồn tay vào bên trong quần lót mà vuốt ve cây sắt của Trương Thanh Vân. Lửa dục của Trương Thanh Vân cũng bùng lên, hắn đưa tay lên nhào nắn cặp núi căng phồng, hai bờ môi dán chặt vào nhau.
Nghê Thu Nguyệt rõ ràng rất hào hứng, bàn tay liên tục ma sát bên dưới. Mà Trương Thanh Vân cũng không phải lạnh nhạt hai bàn tay luồn vào trong đồ lót xoa bóp rất mạnh, cảm giác ướt át thấm đẫm, hơn nữa còn rất nóng, bầu không khí bùng lên những mùi hương quái dị.
Chỉ sau chốc lát thì hai con thiêu thân đã hầu như mất đi phần lớn quần áo, Nghê Thu Nguyệt chỉ còn lại một chút quáo bên trên, nàng leo lên người Trương Thanh Vân, bàn tay cầm lấy cây sắt hướng dẫn vào trong động đào, hai người hòa làm một.
Đã lâu Trương Thanh Vân chưa cùng ở chung với Nghê Thu Nguyệt, bây giờ tất nhiên cảm giác đã khác, nàng quá mạnh mẽ, quá đẹp, quá hấp dẫn. Hai người ngụp lặn trong biển tình rất lâu, không gian như cô đọng.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng bình tĩnh trở lại, hai người ôm nhau lên nhà, sau đó cùng vào phòng tắm. Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân thư thái, cảm giác mệt mỏi biến mất hơn phân nửa. Nghê Thu Nguyệt tắm xong thì lại càng trở nên đầy đặn, nhưng nàng cũng không nhiệt tình như lúc vừa rồi, nàng chỉ lẳng lặng nằm trong lòng Trương Thanh Vân không nói một lời, giống như đang có tâm sự gì đó.
Trương Thanh Vân vốn có rất nhiều lời muốn nói với Nghê Thu Nguyệt, nhưng thấy tâm tình của nàng như vậy thì cũng không mở miệng. Hai người đều chìm đắm trong tình cảnh hưởng thụ không gian yên tĩnh, đối với Trương Thanh Vân thì đây rõ ràng là khoảng thời gian xa xỉ, nếu đây không phải là Giang Nam thì hắn sợ rằng sẽ không hào hứng như vậy. Khi con người có quyền cao chức trọng thì rõ ràng cuộc sống bị lệ thuộc vào công tác.
Bây giờ mỗi ngày trong đầu Trương Thanh Vân đều có rất nhiều chuyện, chuyện công tác, những vấn đề liên quan đến đường đi nước bước. Khi địa vị càng cao thì càng nơm nớp lo sợ, giống như đâm đầu xuống vực sâu, càng cẩn thận thì lại càng sợ giẫm phải đuôi cọp.
Vì vậy lúc này Trương Thanh Vân khá buông lỏng, hắn khẽ ôm lấy người đẹp trong lòng. Người đẹp như ngọc, bóng trăng sáng rực, đây rõ ràng là chốn đi về cực kỳ thích hợp với đàn ông, vì vậy mà Trương Thanh Vân có chút cảm giác mê say. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Nghê Thu Nguyệt trong ngực chợt nhúc nhích, nàng đột nhiên ngồi thẳng dậy. Trương Thanh Vân không đề phòng mà bị nàng làm cho cực kỳ khó hiểu.
Nghê Thu Nguyệt chợt sững sờ, nàng ngây người nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc và chăm chú như vậy, trong mắt giống như có rất nhiều hàm nghĩa.
- Thanh Vân, anh muốn biết khoảng thời gian qua em đi đâu sao?
Nghê Thu Nguyệt khẽ nói, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt nghi nghờ nhìn nàng, khi thấy vẻ mặt nàng biến đổi thì hắn chợt sinh ra cảm giác bối rối.
Nghê Thu Nguyệt đột nhiên đứng lên, hình tượng của nàng chậm rãi biến đổi, nàng tiến đến bên cạnh cửa sổ rồi lẳng lặng nhìn bóng đêm ở bên ngoài.
Một lúc lâu sau Nghê Thu Nguyệt đột nhiên xoay người nói:
- Chúng ta đã có con, anh biết không? Con của chúng ta.
Trong đầu Trương Thanh Vân chợt nổ ầm một tiếng, ngay sau đó trong đầu chợt trống rỗng, hắn đứng dậy rất mất tự nhiên, vẻ mặt biến đổi lớn.
- Con? Con của anh và em?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt rối loạn, hắn giơ tay chỉ vào người Nghê Thu Nguyệt mà không nói nên lời. Hắn cũng không biết rõ cảm nhận của mình bây giờ là gì, tin tức này đến quá đột ngột, hắn không có sẵn sự chuẩn bị.
Trương Thanh Vân không biết đứa bé này sẽ mang đến điều gì, mình và Nghê Thu Nguyệt phải đối phó với tương lai thế nào? Nếu là con mình thì một người cha như hắn phải mãi mãi đứng trong bóng tối sao? Những vấn đề khó khăn này kéo đến lũ lượt, Trương Thanh Vân cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời hắn thất thố đến mức độ như vậy, ngay cả mộ câu cũng không nói nên lời.
- Anh yên tâm đi, em sẽ không liên lụy đến anh, nó là con của em, em sẽ nuôi nó lớn khôn, sẽ dạy nói nên người. Cao gia bên kia cũng không có vấn đề, em và Cao Khiêm trước nay chưa có con, sau này cũng sẽ biết em nhận con.
Nghê Thu Nguyệt nói.
- Không!
Trương Thanh Vân vừa nói ra như vậy thì ngậm miệng, hắn phát hiện mình không có quá nhiều tư cách can thiệp vào chuyện của Nghê Thu Nguyệt, trong đầu hắn có muôn ngàn ý nghĩ, hắn không muốn con mình mang họ Cao.
Nhưng con mình không mang họ Cao thì họ gì? Chẳng lẽ còn là họ Trương? Trương Thanh Vân nằm mơ cũng không ngờ Nghê Thu Nguyệt lại to gan như vậy. Nàng đã mai danh ẩn tích được một năm, hơn nữa còn nói đã sinh con, Trương Thanh Vân chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết nàng không nói dối. Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân cảm thấy đau đầu vì người phụ nữ của mình, mình và Nghê Thu Nguyệt chỉ là một đoạn nghiệt duyên, làm gì cũng có thể nhưng không ngờ lại tiến thêm một bước, có con sao? Đây đúng là khoản nợ phong lưu.
Khi thấy Trương Thanh Vân đứng ngơ người một lúc lâu mà không lên tiếng thì Nghê Thu Nguyệt khẽ đi đến ôm lấy hắn nói:
- Thế nào? Trong lòng anh rất tức giận phải không? Có trách em tự chủ trương hay không?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt, trong lòng thở phào một hơi. Nghê Thu Nguyệt cũng là người đứng đầu một phương, có chuyện gì mà nàng không tự mình làm chủ? Dù tiếc nuối nhưng dù sao cũng là con của hắn.
- Có hình của con không? Anh muốn xem một chút!
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
Nghê Thu Nguyệt có chút sững sờ, ngay sau đó lại nở nụ cười thản nhiên, tâm hoa nở rộ. Nàng vốn lo lắng Trương Thanh Vân sẽ phản ứng dữ dội, dù sao chuyện này đối với hắn không phải chỉ là uy hiếp, hơn nữa còn là phiền phức vĩnh viễn không thể xóa bỏ. Không ngờ hắn đứng ngây một lúc lâu, chẳng những không tức giận mà còn muốn xem hình con.
Nghê Thu Nguyệt cũng không biết giữ bao nhiêu hình của con, là một bé trai, béo múp và kháu khỉnh. Trương Thanh Vân chỉ cần nhìn qua đã run lên và khó thể bình tĩnh, tuy chỉ nhìn ảnh nhưng trong lòng hắn lại sinh cảm giác máu thịt.
Cảm giác này làm người ta phải kích động, lại càng làm Trương Thanh Vân phải mê mang. Nghê Thu Nguyệt ở bên cạnh cũng không phát hiện ra điều này, tâm tư của một người mẹ rõ ràng đã đặt hết lên người con, nàng lật qua lật lại xem hình mà giống như mãi mãi sẽ không biết chán.
- Tút, tút!
Điện thoại trong túi Trương Thanh Vân chợt rung lên, hắn móc ra xem rồi vội vàng đứng thẳng người. Sau khi đi sang một bên thì hắn mới nhấn núi nghe.
- Chào anh, tôi là Trương Thanh Vân, có chuyện gì sao?
Đây là số điện thoại của ủy ban cải cách ở thủ đô, lần này cấp dưới gọi đến nhưng Trương Thanh Vân nói chuyện rất trang trọng.
- Ha ha, cục trưởng Trương, thế nào? Ai chọc giận làm anh tức giận như vậy? Tâm tình không tốt à?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu trầm thấp, đó chính là thư ký của chủ nhiệm Hùng, là Nhàn Viễn Sơn.
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn vội hỏi:
- Không có, không có gì, chào anh Nhàn, vừa rồi tôi không nghĩ là anh gọi đến, còn tưởng rằng cán bộ nào đó trong cục kỹ thuật cao đến quấy rối.
- Ha ha!
Nhàn Viễn Sơn cười, lão cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này mà nói:
- Cục trưởng Trương, chủ nhiệm Hùng muốn trực tiếp trò chuyện với anh, anh chờ chút.
Trương Thanh Vân chợt rùng mình, trong điện thoại nhanh chóng vang lên giọng nói của Hùng Tiên Vân:
- Thanh Vân à? Nghe nói cậu đang ở Giang Nam phải không? Tôi thấy cậu rất có cảm tình với Giang Nam đấy nhé, khi nào thì về thủ đô?
- Chào chủ nhiệm, lần này tôi đến Giang Nam để xử lý vài vấn đề còn sót lại, sau khi xử lý xong thì có thể trở về.
Trương Thanh Vân nói, hắn nhạy cảm phát hiện ra Hùng Tiên Vân tìm mình chắc chắn có chuyện, nếu không việc gì phải nhọc sức gọi điện thoại như vậy?
- Thế này đi, có chuyện gì cậu xử lý sau, ngày mai nên về thủ đô, ba giờ chiều tôi sẽ chờ cậu ở phòng làm việc chờ cậu.
Hùng Tiên Vân nói, giọng điệu có chút ôn hòa.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, bây giờ đã là giấc khuya, chiều mai phải đến gặp mặt Hùng Tiên Vân, có chuyện gì mà khẩn cấp như vậy? Nhưng Trương Thanh Vân thấy giọng điệu của đối phương không cho phép mặc cả, vì vậy hắn nhân tiện nói:
- Được, ngày mai tôi sẽ về đúng giờ.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi xoay người, một mùi hương bùng lên mũi, Nghê Thu Nguyệt không biết đã đứng ở phía sau từ lúc nào. Trương Thanh Vân ngẫm nghĩ mà cảm thấy đầu phình to ra, lần này hắn đến rất bí mật, không mang theo thư ký, còn phải tự mình sắp xếp vé máy bay để tối mai quay về, đây không phải chạy đi như thoi sao?
- Anh đừng nóng vội, vé máy bay em sẽ phái người sắp xếp cho anh, sáng mai chín giờ, hài lòng chưa?
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng lười biếng nói, không đợi Trương Thanh Vân kịp phản ứng, nàng lại nói:
- Em cũng vừa lấy được tin tức, bí thư thị ủy Chiêm Hồng Quế đã chủ động tìm đến hội nghị thường ủy tỉnh ủy Tấn Đông để khai báo tình hình kêu gọi đầu tư ở thành phố Thiết Mã, trong đó người có liên quan trực tiếp chính là Cao Cát Tường.
- Chiêm Hồng Quế tạo ra hành động này, hơn nữa trước đó đã đến thủ đô, đồng thời còn rất thân mật với anh, vì vậy mà có kẻ muốn kéo tai họa lên người anh, tất nhiên vấn đề cũng là vi Chiêm Hồng Quế mang tiền về Thiết Mã.
- Người ta cho rằng đây là một giao dịch, cho rằng anh và Thanh Giang đột kích Cao gia.
- Cái gì?
Trương Thanh Vân hừ lên một tiếng tức giận, Chiêm Hồng Quế chỉ vừa mới xong chuyện được vài ngày, sao động tĩnh lại đến nhanh như vậy? Hơn nữa tại sao lửa lại lan lên người mình?
Sự việc quá gò ép, nhưng Nghê Thu Nguyệt đã nói rõ, chính nàng lại là người Cao gia, nhất định bên trong Cao gia có rất nhiều người đang nghĩ là như vậy. Cũng vì thế mà Trương Thanh Vân là đúng việc nhưng không đúng người, hắn không liên quan vì tất cả đều do Cao Cát Tường làm ra, hắn có muốn thì cũng chỉ đứng ra hô hào mà thôi. Nhưng lúc này Hùng Tiên Vân lại kéo mình về khẩn cấp, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này sao?