Trong trí nhớ của Hùng Tiên Vân thì đã lâu rồi không rơi vào tình cảnh thế này, lão thật sự không ngờ có lúc mình lại bị cấp dưới chất vấn. Hơn nữa bây giờ giọng điệu của Trương Thanh Vân là rất cao, vì vậy lão cảm thấy khó thể tiểu ngãi
Hùng Tiên Vân vốn cảm thấy rất khó thở, nhưng Trương Thanh Vân càng nói càng kích động, điều này cũng làm lão bình tĩnh trở lại. Trương Thanh Vân nói một hơi và cũng thấy đã đủ, hắn thật sự không rõ Tấn Đông sinh chuyện, mình chỉ có một hành động khá bình thường, chỉ chừa ra cho Chiêm Hồng Quế một con đường mà thôi, bây giờ lại cho là hiếu chiến. Hơn nữa còn bị người ta gán là liên hợp với Triệu gia để chống lại Cao gia, đây rõ ràng là bịa đặt, rõ ràng là dùng bụng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Nếu như người ngoài nghĩ như vậy thì trong lòng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy khá tốt, không ngờ ngay cả lãnh đạo cũng nghĩ như vậy, vì thế mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác thất vọng khó hiểu và trở nên kích động. Thật ra trong những năm qua hắn không chế tâm tình rất tốt, nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại cảm thấy mình không nói không được.
Khi Trương Thanh Vân mở lời thì không thể thu lại, hắn nói hơn vài ngàn chữ, tức giận trong lòng cũng tản ra, dần dần bình tĩnh trở lại. Khi hắn nghĩ đến vấn đề đang đứng ở văn phòng Hùng Tiên Vân, người ta còn là chủ nhiệm ủy ban cải cách, là quan lớn cấp bộ, sao mình dám làm càn như vậy.
Cho nên trước và sau khi nói Trương Thanh Vân có hai bộ dạng hoàn toàn khác nhau, trước đó hắn dõng dạc, to tiếng. Nhưng khi nói xong thì ỉu xìu, giống như một đóa hoa quỳnh vừa nở rộ kiều diễm nhưng bây giờ đã úa tàn.
- Diễn thuyết sao? Cậu nói tiếp đi, rất đặc sắc, đây là những lời diễn thuyết đặc sắc nhất mà trước nay tôi từng được nghe.
Hùng Tiên Vân nói, giọng điệu không tốt đẹp gì, nhưng sau khi trải qua tình cảnh tức giận vừa rồi, trải qua tình cảnh khó tin vừa rồi thì lão cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trương Thanh Vân lúc này đứng như tượng mà Hùng Tiên Vân thì đi vòng quanh, cặp mắt lão di chuyển trên người Trương Thanh Vân giống như đang muốn nhìn rõ tiểu tử này hơn một chút. Hùng Tiên Vân là người đức cao vọng trọng ở ủy ban cải cách, làm một người mà bất cứ ai cũng phải run sợ, không ngờ hôm nay lại bị một cục trưởng cấp dưới to tiếng cự cãi. Đến lúc này lão vẫn còn có chút hoảng hốt, dù sao cũng cảm thấy tiểu tử trước mặt không được chân thật.
Nhưng khi Hùng Tiên Vân cẩn thận xem xét lại thì cũng có chút vững tin, đó chính là Trương Thanh Vân không đặc biệt cố ý hướng về phía Cao Cát Tường, rõ ràng độ tin cậy vẫn còn rất lớn. Hay cho một tiểu tử đứng lên vì lý lẽ, vì công bằng, đúng là khí thế ngút trời.
- Cậu có biết những ảnh hưởng của vụ việc lần này trong đảng là thế nào không?
Hùng Tiên Vân nói.
- Tôi...Tôi mới từ Giang Nam quay về, còn không biết...
Trương Thanh Vân nói, hắn nghĩ mà sợ, giọng điệu có chút lắp bắp.
Hùng Tiên Vân nhướng mày, lão nhạy cảm phát hiện ra sự tương phản quá lớn giữa Trương Thanh Vân lúc này và trước đó, bây giờ bộ dạng đối phương trông cực kỳ vâng lời và cung kính, đây còn có thể liên hệ với hình tượng đỏ mặt tía tai vừa rồi?
Hùng Tiên Vân nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở Tấn Đông mà chợt lắc đầu, chuyện này kinh động đến trung ương cũng làm người ta phải bất ngờ. Chiêm Hồng Quế chủ động khai báo vấn đề với thường ủy Tấn Đông, vì vậy mà Tấn Đông lập tức rung động, tất cả thế lực liều chết chém giết nhau.
Lúc này thì bí thư tỉnh ủy Tấn Đông đã không thể ép được trận tuyến, lão công khai làm kiểm điểm với trung ương. Vấn đề bây giờ đã quá lớn, trung ương rất tức giận, ra chỉ thị nghiêm túc xử lý. Một câu xử lý nghiêm túc làm Tấn Đông bùng lên những ngọn sóng ngút trời, mặt khác Cao Cát Tường là người trực tiếp đề xướng hạng mục bị xử phạt ngay lập tức, hơn nữa còn bị cắt khỏi chức vụ bí thư thị ủy trong tỉnh Lỗ Tây, tạm thời rơi vào trạng thái miễn chức.
Đảng nghiêm túc xử lý như vậy là tình huống trước nay rất ít gặp, Hùng Tiên Vân thấy chuyện này náo loạn lớn như vậy cũng vì các phe phái ở Tấn Đông tranh đấu không kiêng nể gì. Trung ương tức giận, mục đích chính là nhanh chóng thay đổi làn gió
Mà một sự kiện lớn như vậy đã làm quan trường sinh ra động đất, nguyên nhân tất nhiên nằm trên người Trương Thanh Vân, đây không phải tạo hóa trêu ngươi thì là gì? Trương Thanh Vân nghe thấy Hùng Tiên Vân nói về những tiến triển của sự việc lần này mà choáng váng, hắn nào ngờ mình chỉ khuyên Chiêm Hồng Quế một vài lời mà chọc ra lỗ thủng lớn như vậy? Khó trách vì sao Hùng Tiên Vân lại lớn tiếng như vậy, xem ra Chiêm Hồng Quế là nhân vật quan trọng của sự việc lần này.
Người khác chỉ cần nhìn chằm chằm vào Chiêm Hồng Quế thì tất nhiên sẽ nghĩ đến Trương Thanh Vân hắn, vì Chiêm Hồng Quế đến thủ đô và tiếp xúc với mình nhiều nhất, hơn nữa mình còn ra mặt giúp hắn thu hoạch tài chính. Tất cả những vấn đề này đều làm cho người ta phải mơ màng, đúng là vô tình chọc ra một lỗ hổng lớn bằng trời.
- Chủ nhiệm, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng chuyện này đúng ra tôi chỉ khuyên nhủ bí thư Chiêm, bây giờ mọi chuyện đã náo loạn đến trình độ này, đúng sai khó rõ ràng, tôi quả thật đã phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo!
Trương Thanh Vân dùng giọng chân thành nói.
Lời này Trương Thanh Vân nói ra từ tận đáy lòng, lúc bắt đầu thì Hùng Tiên Vân la mắng, lão nghĩ rằng mình không biết điều, vào đúng lúc mấu chốt lại chọc vào tai họa. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất cảm kích.
- Hừ, cảm ơn sao? Tôi không dám nhận, đúng là không dám nhận. Cậu có khả năng dùng chuyện nhỏ gây náo động lớn, với bản lãnh của cậu, tôi có muốn quan tâm cũng quan tâm không được.
Lời này của Hùng Tiên Vân có ý mỉa mai rất rõ ràng, nhưng vẻ mặt lão lại hoàn hoãn hơn rất nhiều. Dù sao lão cũng là cáo già, vừa rồi xem xét cẩn thận và cảm thấy khó thể biết được phúc họa đối với Trương Thanh Vân trong sự việc lần này.
Chuyện đã trở nên như vậy thì sẽ có người nói Trương Thanh Vân chỉ thích tranh đấu, nhưng chính Trương Thanh Vân lại lớn tiếng nói rõ với Hùng Tiên Vân. Bây giờ sự việc ở Tấn Đông là quá lớn, Trương Thanh Vân là lãnh đạo mà cổ vũ Chiêm Hồng Quế tìm lý lẽ cũng có thể hiểu.
Đám người ở cục tổ chức trung ương rất khó xem xét, Hùng Tiên Vân đã xem xét hơn nửa đời người mà còn nhìn không thấu, sợ rằng lần này Trương Thanh Vân sẽ đắc phúc. Vì chuyện này nhìn qua thì quá rõ ràng, Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường đều là cán bộ trẻ tuổi tài cao, Trương Thanh Vân vì nắm chặt sai lầm của đối phương mà không buông tay, như vậy mới náo loạn đến tình cảnh bây giờ.
Nhưng sự thật có phải là như vậy không? Điều này rất khó nói, Hùng Tiên Vân càng xem xét thì càng cảm thấy có hương vị, nhưng cũng không thể che giấu mùi vị. Lão lại nhìn Trương Thanh Vân đang đứng cung kính trước mặt, tất cả cảm giác tức giận đã tiêu tán.
Bây giờ cán bộ trẻ tuổi có tư tưởng cỗ lỗ đúng là rất ít, người trẻ đều có con đường của riêng mình, cưỡng chế để bọn họ tiếp nhận tư tưởng già lão thì đúng là phúc họa khó lường. Hùng Tiên Vân không phải là người tự xưng là am hiểu sâu sắc con đường làm quan sao? Nhưng kết quả thì thế nào? Địa vị bản thân thì rất tốt, nhưng muốn tiến thêm một bước nữa lại cực kỳ khó khăn. Một lão già đã không thể bay lên thì làm gì có tư cách giáo dục người còn trẻ?
Trương Thanh Vân từ trong văn phòng của Hùng Tiên Vân đi ra mà thở phào một hơi, vốn tưởng rằng chủ nhiệm không buông tha cho mình, không ngờ lại là đầu voi đuôi chuột. Cuối cùng thái độ của chủ nhiệm đã thay đổi rất nhiều, nói vài lời khuyến khích, nào là không nên bị sự việc lần này làm ảnh hưởng, tiếp tục cố gắng công tác. v. v. Đây không phải là mâu thuẫn sao? Trương Thanh Vân tất nhiên không biết tư duy của Hùng Tiên Vân có sự biến đổi, chỉ cảm thấy lãnh đạo quá bí hiểm, dù xem xét thế nào cũng không thấy rõ ý đồ thật sự.
- Khụ, khụ!
Hai tiếng ho khan vang lên làm Trương Thanh Vân bị kéo về hiện thực, hắn ngẩng đầu, Nhàn Viễn Sơn đang sững sờ nhìn hắn, cặp mắt nhìn chằm chằm giống như đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau.
- Chào chú Nhàn!
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói, chú Nhàn là cách gọi khách khí của những cán bộ tiểu bối với Nhàn Viễn Sơn. Lão là thư ký của Hùng Tiên Vân nhưng thân phận rất đặc biệt, không thể xem là thư ký.
Vì vậy có rất nhiều người, đặc biệt là cán bộ trẻ rất tôn trọng Nhàn Viễn Sơn, cứ căn cứ vào độ tuổi để gọi là chú Nhàn, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng gọi như vậy.
- Tiểu tử cậu tốt, đúng là rất tốt, cậu...Cậu cứ như vậy mà đi ra sao?
Nhàn Viễn Sơn nói, giọng điệu không còn ung dung như trước, bên trong có chút cảm giác kỳ quặc. Tuy Trương Thanh Vân và Hùng Tiên Vân nói gì bên trong thì Nhàn Viễn Sơn không nghe thấy rõ ràng, nhưng âm thanh quá lớn, lão cũng nghe được vài ý.
Hùng Tiên Vân nổi giận sấm sét, Nhàn Viễn Sơn vốn định vào khuyên lãnh đạo vài câu, không ngờ trong phòng lại vang lên âm thanh cao vút của Trương Thanh Vân, sau đó càng ngày càng lớn, hai người cãi nhau vang dội.
Nhàn Viễn Sơn không dám nghe tiếp, lão đợi sẵn và chuẩn bị tiến vào theo lời lãnh đạo. Chỉ cần Hùng Tiên Vân gọi một tiếng thì lão sẽ kéo cảnh sát vào lôi Trương Thanh Vân ra, sau này Trương Thanh Vân phải xử lý thế nào thì mặc kệ.
Nhưng cuối cùng thì Hùng Tiên Vân không ra lệnh mà Trương Thanh Vân cũng nghênh ngang đi ra, có việc gì đâu chứ?
Nhàn Viễn Sơn vẫn chưa tin, lão tiến qua người Trương Thanh Vân và đẩy cửa phòng làm việc của chủ nhiệm để tiến vào. Hùng Tiên Vân vẫn bình tĩnh ngồi phê duyệt văn kiện trên bàn làm việc, lão ngẩng đầu lên nói:
- Viễn Sơn, thông báo xuống tuyến dưới, buổi họp hội ý hôm nay hoãn lại vào ngày mai.
Nhàn Viễn Sơn nói rồi vung tay lầu bầu:
- Hảo tiểu tử, lãng phí của tôi hơn một giờ.
- Sao?
Nhàn Viễn Sơn không tin vào lỗ tai của mình, chuyện này cứ như vậy là xong sao? Trước đó lão nghe thấy Trương Thanh Vân và Hùng Tiên Vân cãi nhau rõ ràng, hơn nữa giọng điệu lại rất lớn, đặc biệt là Trương Thanh Vân còn chống đối, âm điệu cao vút.
Nhàn Viễn Sơn đi theo Hùng Tiên Vân nhiều năm, chủ nhiệm Hùng có tính cách thế nào thì lão hiểu rất rõ.
Nhàn Viễn Sơn cũng không quan tâm đến vấn đề thông báo, lão đi ra khỏi phòng làm việc của Hùng Tiên Vân, khi đến phòng thư ký thì bóng dáng Trương Thanh Vân đã mất hút.
- Đúng là gặp quỷ!
Nhàn Viễn Sơn lầm bầm nói, một cục trưởng nho nhỏ mà dám vỗ bàn mắng bộ trưởng, sau này có gì mà không nghênh ngang? Quỷ quái chính là chủ nhiệm Hùng lại không muốn truy cứu, thế giới này quá điên cuồng rồi.