Trương Thanh Vân ngồi trên một chiếc Mercesder Benz chạy trên đường mà không khỏi cảm thán. Dựa theo lời của Lỗ Quyền thì Cảng Thành là thành phố lớn, phương pháp tiếp đãi thường long trọng hơn những nơi khác, cho nên mỗi năm tiếp đón tương đối nhiều, ngay cả chiếc xe Trương Thanh Vân đang ngồi cũng chỉ là hàng đào thải mà thôi.
Nhưng Trương Thanh Vân cho rằng câu nói "hàng đảo thải" chẳng qua chỉ là lấy cớ, vì xét từ góc độ nào đó thì chiếc xe này không phải là hàng đào thải thì cũng có cách khác cho lãnh đạo ngồi lên. Xem ra đảng ủy chính quyền dùng xe cũng phải cân não, vấn đề xe cộ của lãnh đạo thì trên có chế độ mà dưới thì có đối sách, xe cho lãnh đạo cũng có đối sách, như vậy những thứ khác chẳng lẽ không có? Trương Thanh Vân cho rằng điều này đáng để xem xét. Cuối tuần Trương Thanh Vân gọi Lưu Nham yêu cầu hắn lái xe đi khắp Cảng Thành. Hắn đã đến đây được vài ngày, những ngày nay đều đang ở trong giai đoạn làm quen công tác, cũng không biết toàn cảnh Cảng Thành là thế nào, vì vậy thừa dịp cuối tuần mà đi xem xét tình cảnh.
Cảng Thành làm công tác xanh hóa đô thị rất tốt, đây là một thành phố mà cây xanh khá nhiều, trong khí trời ấm áp mà lái xe xuất hành đúng là rất có cảm giác. Đáng tiếc là Lưu Nham bận lái xe mà Trương Thanh Vân lại cần thêm một hướng dẫn viên du lịch, nếu không thu hoạch ngày hôm nay sẽ càng nhiều hơn.
- Trương...Chủ tịch Trương, Lỗ...Thư ký trưởng Lỗ gọi điện thoại!
Trương Thanh Vân đang ngắm cảnh rất nhập thần, Lưu Nham quay đầu lại nói, xe cũng đã ngừng lại.
Trương Thanh Vân chợ sững sờ, hắn nhận lấy điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của Lỗ Quyền:
- Chủ tịch Trương, Tiểu Lưu này không hiểu chuyện, xuất hành qua loa như vậy sao có thể đảm bảo an toàn cho anh được? Hơn nữa đây cũng là lỗi của tôi, đáng lý ra phải chọn cho anh một lái xe có sự cảnh giác cao hơn.
- Thế nào? Chẳng lẽ trật tự trị an ở Cảng Thành lại kém như vậy sao?
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu không nóng không vội giống như đang nói chuyện bình thường.
- Không...Không phải...Điề này...
Lỗ Quyền không biết nên nói thế nào, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch Trương, anh đừng giận, chỉ là vấn đề an toàn của lãnh đạo được đặt lên khá cao, nếu anh có vấn đề gì liên quan đến an toàn thì tôi cũng không thể nào gánh hết trách nhiệm.
- Tôi không phải tức giận, tôi thấy điều đó có liên quan gì đến anh Lưu đâu? Lúc tôi đi ra cũng không có người nào nhắc đến vấn đề an toàn, chẳng lẽ phải biên chế Tiểu Lưu thành bảo vệ sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng không mặn không nhạt nói. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Lỗ Quyền nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì muốn cười không được muốn khóc không xong, Trương Thanh Vân nói đến câu đầu tiên đã động đến quan điểm. Luôn mồn nói đến vấn đề an toàn của Trương Thanh Vân, như vậy đáng lý ra phải có nhân viên theo sát phía sau, lúc nào cũng phải nhắc nhở mới đúng, sao lại thả lỏng như vậy?
- Thư ký trưởng Lỗ, anh yên tâm đi, trong lòng tôi biết rõ!
Trương Thanh Vân nói, hắn cúp điện thoại. Lỗ Quyền bên kia rất xấu hổ, chủ tịch Xa nói cần quan tâm nhiều hơn đến chủ tịch Trương nhưng tiếp xúc mới thấy khó khăn không nhỏ. Hắn bị kẹp giữa hai lãnh đạo, dù ngày thường Lỗ Quyền được xưng là giỏi giang thì bây giờ cũng nhức đầu.
Lỗ Quyền cũng có phán đoán với thế cục chính trị ở Cảng Thành, hắn thấy có rất nhiều người có cái nhìn không tốt về một lính hàng không như Trương Thanh Vân. Người khác không rõ ràng lắm nhưng hắn biết khoảng thời gian trước khắp nơi đồn thổi trưởng phòng tổ chức Trần Thành sẽ được đề bạt làm phó bí thư, nhưng vì Trương Thanh Vân đến mà không còn động tĩnh nào khác.
Mặt khác nghe nói tuyến trên đồn thổi những năm vừa qua Cảng Thành phát triển quá nhanh, tình hình cán bộ được sủng ái mà kinh hoàng là khá nặng, đặc biệt là Cảng Thành tồn tại nhiều vấn đề trong lúc chấp hành chính sách của tỉnh ủy và trung ương, cuối cùng trung ương phải nhét người vào Cảng Thành.
Cục tổ chức trung ương phái Trương Thanh Vân đến Cảng Thành đảm nhiệm chức phó ở cả đảng ủy và chính quyền, thời cơ quá mẫn cảm. Bí thư thị ủy Nhuận Uyên là thường ủy tỉnh ủy, chỗ đứng tương đối cao, tất nhiên góc nhìn cũng hơn hẳn kẻ khác.
Nhưng chủ tịch Xa thì quá rõ ràng, Xa Vĩ có sự kiêng kỵ nhất định với Trương Thanh Vân, biểu hiện rất khách khí nhưng khi phân công lại thầm chôn dấu nhiều thứ, rất nhiều thứ đang đợi Trương Thanh Vân đến giẫm chân lên, Lỗ Quyền thấy những thứ này rất rõ.
Cho nên dưới tình huống này chủ tịch Xa để Lỗ Quyền quan tâm nhiều hơn đến Trương Thanh Vân, hai chữ "quan tâm" có hàm nghĩa rất lớn, vì vậy Lỗ Quyền rất coi trọng những tình cảnh Trương Thanh Vân ra ngoài khảo sát tình huống.
Trong đầu miên man suy nghĩ, Lỗ Quyền cầm lấy điện thoại chuẩn bị báo cáo tình huống cho chủ tịch Xa, nhưng sau khi xem xét lại thì bỏ qua. Nếu gọi điện cho chủ tịch Xa thì lại phải nịnh hót, nếu ấn tượng của hắn về Trương Thanh Vân mà bị đối phương phát giác ra được thì coi như xong đời. Lỗ Quyền là người lăn lộn lâu năm, hắn biết rõ lợi hại bên trong.
Quan trọng là Lỗ Quyền cảm thấy mình chưa đủ năng lực để nhìn thấu Trương Thanh Vân, cũng không biết bài tẩy trên tay đối phương, nếu tùy tiện đặt cược thì sợ rằng sẽ phạm vào điều kiêng kỵ. Khi lần đầu tiên gặp mặt thì Lỗ Quyền đã tự nói không nên quá đặt nặng vào tuổi tác của chủ tịch Trương, người ta còn trẻ thì sao? Mình có thể nhìn lên mặt hay chỉ là cái mông của người ta?
- A Nham, dừng xe lại, chúng ta xuống dưới di dạo một vòng, thành phố này đúng là rất đẹp.
Trương Thanh Vân nói, hắn mỉm cười và tâm tình không bị những lời nói vừa rồi của Lỗ Quyền ảnh hưởng.
- Vâng, vâng!
Lưu Nham nói, hắn tự mình xuống xe trước, sau đó mở cửa xe. Hắn có xuất thân là bộ đội và quen phục tùng mệnh lệnh, bây giờ cũng chỉ biết nghe lời Trương Thanh Vân. Dù vừa rồi đã bị Lỗ Quyền mắng một lượt nhưng bây giờ Trương Thanh Vân muốn xuống xe hắn cũng không phản đối.
Phố phường Cảng Thành quả nhiên rất đẹp, bãi đậu xe nằm ngay bên cạnh đường lớn Bắc Cực của thành phố, hai bên đường cây xanh phủ đầy tôn thêm giá trị cho những kiến trúc hiện đại ở hai bên. Tình cảnh khá phối hợp, rất đẹp.
Xe và người đi đường cũng không phải là rất nhiều, từ xa đã nhìn thấy cổng công viên Bắc Cực. Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Đi vào công viên một chút, tôi thấy tình cảnh bên trong rất náo nhiệt.
- Vâng!
Lưu Nham nói, giọng điệu đâu ra đấy nhưng vẫn có chút mất tự nhiên.
Trương Thanh Vân cười cười mà không để ý đến Lưu Nham, hắn biết đối phương không phải là ngốc, mà nhiều năm bôn ba trong xã hội và gặp phải nhiều trắc trở mà thiếu tự tin. Nhưng có thể thấy Lưu Nham cũng không đánh mất chính mình trong xã hội, vì vậy hắn lựa chọn phương pháp sống trầm mặc.
Người thường khó hiểu như vậy, Trương Thanh Vân đã từng nghiên cứu về cách nhìn người mà thấy Lưu Nham là kẻ tuyệt đối trung thành, là kẻ chuyên nghiệp nhưng không ai cho hắn cơ hội mà thôi. Trương Thanh Vân nhìn trúng Lưu Nham, tất nhiên sẽ chậm rãi bồi dưỡng, tất nhiên cũng sẽ không gò ép đối phương thay đổi trong ngày một ngày hai.
Công viên Bắc Cực không phải là rất lớn nhưng trong đây có một bãi cỏ rộng, bên trong được chia thành nhiều khu. Có những khu có cầu đá, có khu vực đánh cầu, có khu vực ngồi vui chơi, phong cảnh khá đẹp, người cũng rất đông, không khí náo nhiệt.
Trương Thanh Vân và Lưu Nham tìm một khoảng đất trống và ngồi xuống, Trương Thanh Vân vẫy tay nói:
- Trong Cảng Thành có bao nhiêu công viên thế này?
- Trong Cảng Thành chỉ có một công viên như thế này mà thôi!
Một người đàn ông mặc áo đỏ quay đầu lại chặn họng Lưu Nham nói. Người này vừa nói dứt lời thì gật đầu thiện ý với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tiên sinh, đây là là lần đầu tiên anh đến Cảng Thành phải không, anh không uổng công khi đến công viên Bắc Cực dạo chơi, nhìn cỏ cây tươi xanh cũng không tệ. Sợ rằng sau lần này sẽ không còn cơ hội nữa.
Trương Thanh Vân cười cười với người đàn ông, đám bạn bè của người này đến đây khá đông, nhìn quần áo thì thấy phần lớn là trí thức. Bọn họ còn mang theo bài, đồ uống, có lẽ để hưởng thụ ngày nghỉ cuối tuần.
- Này, anh em, nghe nói công viên Bắc Cực đã bị trưng thu để xây nhà cao tầng, tin tức này có phải là thật không đấy?
Một người đàn ông giơ chai bia lên nói.
- Tất nhiên là đúng, hình như đã có kế hoạch là tuần này sẽ phá bỏ, đây là chuyện ván đóng thuyền.
Người đàn ông mặc áo đỏ nói.
- Tôi thấy chủ tịch lùn của thành phố chúng ta có bệnh thật rồi, công viên đẹp thế này mà phá đi để xây cao ốc, sính ngoại cũng không cần phải như vậy chứ?
Có người hét lên.
Người này vừa lên tiếng thì có rất nhiều người khác hưởng ứng, người đàn ông uống bia nói:
- Này, mọi người cũng đừng đoán mò, chủ tịch lùn rất lợi hại, nghe nó chủ tịch Ngô trước đó đã bị người này đá đi, nếu không hắn sao được lên chức chủ tịch?
- Này, nghe nói bây giờ ở thành phố chúng ta có một phó chủ tịch thường vụ mới, tuổi còn khá trẻ. Nghe nói người này đến từ thủ đô, các anh thử nghĩ xem người này có học được chiêu thức của chủ tịch lùn không, sẽ đến sau mà vượt lên trước?
- Học thì làm sao mà áp dụng, trước tiên phải học bản lĩnh vuốt mông ngựa đã. Tôi nghe nói tranh đấu trong thành phố là rất lợi hại, chủ tịch lùn lên nhận chức vì có quan hệ tốt, các anh còn nhớ sự kiện thuốc giả ở bệnh viện Tân Hải không?
- Nghe nói giám đốc bệnh viện Tân Hải chính là em trai một vị quan lớn trên tỉnh, nếu không chủ tịch lùn sao lại đứng về phía bệnh viện? Hắn nói là bệnh viện không có khả năng mua thuốc giả, sợ rằng có người bịa chuyện, đây rõ ràng đang coi dân chúng là kẻ ngu. Hắn cũng không phải là người của bệnh viện, sao biết bệnh viện không bán thuốc giả?
- Được, được rồi, tôi nghe nói bây giờ tình hình rất chán nản, trước kia nghe nói người nhận được đấu thầu các công trình thủy lợi là em trai của cục trưởng cục công an, nghe nói đám quan viên này lá gan càng lúc càng lớn.
- Chủ tịch Trương!
Lưu Nham ở bên cạnh càng nghe càng cảm thấy không ổn, hắn đi đến xin chỉ thị.
Trương Thanh Vân khoát tay đứng lên nói:
- Đi, chúng ta đi chỗ khác dạo chơi, nơi đây đúng là phong cảnh đẹp.
Tất nhiên những lời mà đám người vừa rồi đã nói ra không được Trương Thanh Vân đặt nặng trong lòng, nếu chính trị thật sự như vậy thì xã hội đã thối rửa từ lâu rồi.
Trương Thanh Vân đã cẩn thận xem xét Xa Vĩ, cảm tình là rất tốt, có lẽ là một người lành nghề am hiểu kinh tế. Căn cứ vào những thành quả ở Cảng Thành vào lúc bây giờ, những năm qua phát triển quá nhanh, mức độ về kinh tế ngày càng phình ra, xem xét vào số liệu ủy ban cải cách thì Cảng Thành liên tục nằm trong nhóm thành phố dẫn đầu cả nước, tất nhiên sẽ phải có công lao của Xa Vĩ.