Khi Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành quay lại phòng dùng cơm thì Hồ Hoa Dung và Mạc Hạ Vũ đã sớm không thể chờ được nữa, khi thấy hai người vào cửa thì hai người phụ nữ cũng đứng lên.
- Chưa gọi món gì sao? Vừa rồi tôi và anh Lý nói chuyện với nhau một chút.
Vạn Chính Trị nói, vẻ mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Ngược lại thì Lý Liên Thành sau khi trải qua sự việc vừa rồi và vẫn còn có chút hoảng hốt, vẻ mặt có chút trắng bệch.
- Món ăn đã gọi rồi, các anh đi đâu thế? Sao em tìm không thấy?
Hồ Hoa Dung nói, nàng đứng lên gọi nhân viên dọn thức ăn, sau khi sắp xếp thỏa đáng thì lại ngồi xuống nói:
- Anh Vạn, chủ tịch Trương mà anh hay nói...Lúc này em mà chị Hạ Vũ đi ra hành lang hình như gặp phải một người giống như anh ấy. Tuy em và chị Hạ Vũ trước nay chưa từng được gặp mặt chủ tịch Trương, nhưng trước nay cũng từng được xem qua trên ti vi, có phải không chị Hạ Vũ?
Hai người Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành chợt sững sờ, cả hai nhìn về phía Mạc Hạ Vũ, lúc này Mạc Hạ Vũ cũng gật đầu. Hai người Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành cùng hỏi:
- Anh ấy đang ở phòng nào?
- Em cũng không biết, chỉ gặp qua mà thôi.
Hồ Hoa Dung nói.
Hai người Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đưa mắt nhìn nhau, Vạn Chính Trị gật đầu rồi nói:
- Các em cứ dùng cơm trước, món ăn sẽ được đưa lên, anh ra ngoài hỏi thăm môtj chút.
Vạn Chính Trị nói xong cũng không thèm quan tâm đến biểu cảm của mọi người, hắn đi ra cửa đầu tiên.
Mạc Hạ Vũ thấy bộ dạng căng thẳng của Vạn Chính Trị thì cũng nhịn không được phải quay sang nói với Hồ Hoa Dung:
- Này Hoa Dung, anh Vạn nhà em đã biến thành một người nịnh nọt lãnh đạo như vậy từ khi nào thế? Khi công tác đi theo làm tùy tùng lãnh đạo còn chưa đủ sao? Sau khi tan tầm về nhà và đi dùng cơm cũng không yên ổn như vậy à?
Hồ Hoa Dung chợt đỏ mặt, trong lòng cũng cảm thấy sự căng thẳng của Vạn Chính Trị là quá mức. Nhưng hôm nay nàng không biết vì sao chồng mình lại lo lắng như vậy, vì thế cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải.
- Cô thì hiểu gì? Đúng là phụ nữ lắm lời, không biết gì thì đừng đoán mò.
Lý Liên Thành mở miệng nói, tâm tình của hắn vốn không tốt cho lắm, cũng rất lo lắng. Bây giờ Mạc Hạ Vũ nói về Vạn Chính Trị, lời lẽ quá chói tai, vì vậy hắn nhịn không được mà mở miệng mắng.
Lý Liên Thành nói xong thì cũng đứng dậy đi ra ngoài cửa tìm hiểu tin tức. Mạc Hạ Vũ bị Lý Liên Thành mắng làm cho trở tay không kịp, nàng kinh ngạc nói:
- Anh...Anh...
- Được rồi, được rồi, chị Hạ Vũ, em thấy tâm tình của anh Lý cũng không thoải mái, chị cũng đừng nói gì nữa.
Hồ Hoa Dung vội vàng dùng giọng hòa giải nói, trong lòng cũng có một phán đoán, thầm nghĩ chồng mình và anh Lý sợ rằng có gì đó liên quan đến chủ tịch Trương, nếu không thì hai người chẳng thể có tâm tình như vậy được.
Nhưng Hồ Hoa Dung cũng có chút buồn bực, chủ tịch Trương bên phía chính quyền kia tuy danh tiếng không nhỏ nhưng dù sao cũng chỉ là một cán bộ trẻ, một người như vậy thì có bao nhiêu thứ đáng sợ?
- Em xem, em xem đi, hôm nay anh Vạn và anh Lý đều không bình thường, cơm cũng khó ăn, chết đói người ta rồi.
Mạc Hạ Vũ tức giận nói, tuy giọng điệu rất tức tối nhưng cũng không đi theo Lý Liên Thành ra ngoài, vẻ mặt lại có thêm chút lo lắng...
Trương Thanh Vân hôm nay đúng là đến khách sạn Tân Hải dùng cơm, người mời khách không phải là ai khác mà chính là hai vị quan phụ mẫu quận Hoàng Lăng, là Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh. Trương Thanh Vân khó đưa đẩy bữa cơm này, vì vậy cuối cùng cũng phải đi đến dự tiệc.
Tả Nam Sơn cũng vì bữa cơm này mà bỏ ra rất nhiều tâm tư, hắn chọn địa phương là nơi mà Trương Thanh Vân thường đến dùng cơm, chính là muốn đánh bật lên sự chủ đạo của chủ tịch Trương. Trong bữa cơm hôm nay hắn không muốn bàn chuyện công tác, mọi người chẳng qua chỉ làm quen với nhau, hai bên cấp trên và cấp dưới tiếp xúc với nhau là được. Tả Nam Sơn rất nhọc lòng vì điều này, hơn nữa cũng mất khá nhiều năng lượng.
Vài ngày sau khi Hàn Khắc Cùng đến Hoàng Lăng thị sát thì Tả Nam Sơn đã cực kỳ nhiệt tình, trong lúc chủ tịch Hàn thị sát thì Tả Nam Sơn đặc biệt sắp xếp hành trình đến với khu vực mới của Hoàng Lăng. Khi Hàn Khắc Cùng gặp mặt các quan viên thì cũng tìm từ để nói cực kỳ cẩn thận, một câu nói thường ngừng lại vài lượt mới nói ra cho rõ.
Ý nghĩa là thế nào? Chứng tỏ là Hàn Khắc Cùng không dám chối bỏ những lời nói của Trương Thanh Vân. Tả Nam Sơn lại liên tưởng đến hai người Củng Hán Sâm và Hoàng Thiệu, Củng Hán Sâm không nói nhiều lời, mà Hoàng Thiệu tuy hò hét nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác miệng hùm gan sứa.
Như vậy thì Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh còn gì phải thận trọng? Nếu như Hoàng Lăng có thể được bơm tiền và trở thành trọng điểm quy hoạch thì bí thư và chủ tịch sẽ phải có báo cáo với nhân dân, sau đó mới chia nhau ra hoạt động. Vì thế mà nhất định phải mời Trương Thanh Vân dùng cơm, lễ nhiều thường rất tốt, tuy lần đầu tiên Tả Nam Sơn tiếp xúc với Trương Thanh Vân và không chiếm được nhiều tiện nghi nhưng trên quan trường thường là như vậy.
Tả Nam Sơn hồi tưởng lại lần tiếp xúc đầu tiên của mình với chủ tịch Trương, bây giờ hắn không những không thấy xấu hổ mà còn cảm thấy hưng phấn. Hắn ước gì Trương Thanh Vân là người lợi hại, nếu là một kẻ miệng hùm gan thỏ thì đúng là quá thất vọng.
Trương Thanh Vân dẫn theo cả thư ký Chu Hà Dương đến dự tiệc ở phòng vip khách sạn Tân Hải. Bên phái Hoàng Lăng cũng chỉ có Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh, tình cảnh nhìn qua giống như chỉ là ăn một bữa cơm rau dưa, mà hiệu quả như vậy cũng là điều Tả Nam Sơn mong muốn. Chính hắn cũng là lãnh đạo, tất nhiên sẽ có nhiều kinh nghiệm xã giao, trong lòng cũng chán ghét những bữa cơm quá long trọng.
Lãnh đạo một ngày công tác bề bộn thì chỉ cần tìm một hoàn cảnh yên tĩnh ngồi dùng cơm là được, hơn nữa có thêm vài thuộc hạ để tâm sự, như vậy đúng là tốt nhất. Cán lớn, thịt heo, rượu nhiều chỉ nên dùng để đón tiếp đám cán bộ thôn xóm, Trương Thanh Vân là lãnh đạo cấp bậc cao, Tả Nam Sơn tất nhiên nắm chắc tâm lý đãi tiệc.
- chủ tịch Trương, hôm nay chỉ là vài món ăn đơn giản nhưng hoàn cảnh khách sạn Tân Hải thì rất tốt, tôi và anh Dương thương lượng với nhau và quyết định chọn nơi này. Chúng tôi cũng biết rõ anh là người thích trà, vì vậy hôm nay cũng chuẩn bị một phần trà Long Tỉnh cực phẩm, xin mời anh đánh giá.
Tả Nam Sơn nói, hắn thu hồi giọng điệu đưa đẩy trong quan trường, biến thành hình tượng thật thà phúc hậu.
Trương Thanh Vân bắt tay thật chặt với Tả Nam Sơn, hắn liếc mắt nhìn sang Dương Thái Minh:
- Bí thư cứ khách khí, như vậy thì rất tốt, một ly trà có tác dụng thanh tỉnh tâm thần, tôi và các anh dùng trà thay rượu, nâng cốc nói lời vui vẻ, như vậy thì không có gì hơn.
- Ha ha, vẫn là chủ tịch Trương có tài văn chương, hay cho câu dùng trà thay rượu, nâng cốc nói lời vui vẻ.
Tả Nam Sơn cười cười nói, Dương Thái Minh ở bên cạnh cũng vộ vàng đến bắt tay với Trương Thanh Vân. Trước mặt Tả Nam Sơn thì Dương Thái Minh cố gắng làm cho mình trở nên an phận một chút, tự nguyện giúp Tả Nam Sơn pha trà.
Những ngày gần đây Trương Thanh Vân cũng bớt chút thời gian để xem xét quan trường cấp độ bên dưới, hắn biết rõ những năm gần đây Tả Nam Sơn cạnh tranh khá mạnh, năm năm trước Tả Nam Sơn và Củng Hán Sâm cùng nhau cạnh tranh chức vị bí thư quận Phù Hải, về sau thua cuộc mới phải đến Hoàng Lăng.
Trên quan trường nếu rớt lại phía sau thì sẽ hoàn toàn tụt hậu, Củng Hán Sâm làm bí thư thị ủy Phù Hải được một năm thì chính thức tiến lên cấp cao, trực tiếp thăng một bậc, là một thành viên của thường ủy, trực tiếp làm cho Tả Nam Sơn không thể cản được. Điều này vẫn còn chưa phải điểm quan trọng, quan trọng là Củng Hán Sâm và Hoàng Thiệu biết lợi dụng ưu thế thường ủy mà chặn tất cả tài nguyên về tay Tả Nam Sơn. Vì vậy mà những năm vừa qua hoàn cảnh của Tả Nam Sơn ở Hoàng Lăng thê lương thế nào có thể hiểu rõ. Đối với tình cảnh Trương Thanh Vân bây giờ thì cần những người như vậy, nếu sau nhiệm kỳ lần này mà Tả Nam Sơn không tiến lên một bậc thì có lẽ cả đời phải ngồi ở chức bí thư quận ủy không nhúc nhích, nhưng cũng có thể thấy Tả Nam Sơn là người khôn khéo, căn bản cũng hiểu rõ tình cảnh của chính mình.
Mặt khác quận Hoàng Lăng còn có một điểm tốt, đó chính là ban ngành rất đoàn kết. Đây cũng không phải là Tả Nam Sơn có năng lực đáng khen, mà những năm gần đây Hoàng Lăng liên tục bị hai quận Phù Hải và Ngân Hạnh chèn ép, ban ngành Hoàng Lăng thở không ra hơi, vì vậy mà bắt buộc phải đoàn kết lại. Dù là Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh là người đứng đầu đảng ủy và chính quyền cũng rất đoàn kết, có thể nói trong toàn bộ Cảng Thành chỉ có quận Hoàng Lăng là được như vậy mà thôi.
Trà Tả Nam Sơn chuẩn bị quả nhiên là Long Tỉnh cực phẩm, Trương Thanh Vân là người hay dùng trà ngon, tuy cũng không thường xuyên uống Long Tỉnh nhưng cũng nhận ra được hương vị bên trong. Sau khi trà được pha, rót ra ly, hắn uống vào một ngụm và cảm thấy có hương vị nồng đậm.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh liếc mắt nhìn nhau, Tả Nam Sơn nói:
- Có chuyện gì? Vào đi!
Cửa bị đẩy ra, người tiến vào là một cô gái phục vụ xinh đẹp, trên tay là một chiếc mâm, trên mâm là một chai rượu đỏ, nàng nói:
- Chào các anh, đây là lễ vật của một vị khách họ Vạn.
Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh chợt sững sờ, cả hai cầm lấy chai rượu xem xét, vẻ mặt có chút mờ mịt. Tả Nam Sơn nói:
- Chủ tịch Trương, điều này...
Trương Thanh Vân cau mày, hắn liếc mắt nhìn Chu Hà Dương. Lúc này Chu Hà Dương vội vàng đi ra, Trương Thanh Vân nói:
- Rượu đã đưa đến thì cứ giữ lại, không có chuyện gì.
Nhân viên phục vụ khách khí chào một tiếng, sau đó chậm rãi lui ra cửa. Sau khi trải qua bước đệm như vậy thì bầu không khí có chút biến đổi, vẻ mặt Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh có chút không được tốt. Bọn họ hôm nay mở tiệc chiêu đãi Trương Thanh Vân là chuyện bí mật, vì sao lại có người biết được? Hơn nữa còn tặng rượu, đây là có ý gì?
Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh không thể nghĩ ra vị khách họ Vạn là ai, trong đầu họ đang nghĩ liệu có phải hai vị bí thư quận Ngân Hạnh và Phù Hải đang gây chuyện hay không.
Chu Hà Dương đẩy cửa đi ra, hắn được nhân viên đưa đến phòng của vị khách họ Vạn. Đúng lúc này cửa chợt mở ra, hắn tập trung nhìn lại, thì ra người trước mặt là trưởng phòng quy hoạch Vạn Chính Trị, còn một người khác hắn không quen mặt.
- Ôi dào, thư ký Chu, quả nhiên là chủ tịch Trương đến dùng cơm, tôi cũng đúng dịp dùng cơm ở đây, vì vậy mới đưa vào một chai rượu.
Vạn Chính Trị nói, hắn cố ý làm cho giọng điệu trở nên thoải mái, nói ra một lời để dò xét.
- Tôi còn tưởng là ai, thì ra là trưởng phòng Vạn. Hôm nay chủ tịch Trương uống trà, không dùng rượu, anh tặng rượu sợ rằng không được sử dụng.
Chu Hà Dương nói, hắn khá quen thuộc Vạn Chính Trị, vì vậy nói chuyện cũng tùy ý.
Vạn Chính Trị cười cười, hắn nói bằng giọng có chút tiếc nuối:
- Chúng tôi còn định kính chủ tịch một ly, há không...
Khóe miệng Chu Hà Dương chợt cong lên thành đường, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Liên Thành. Vạn Chính Trị vội nói:
- Thư ký Chu, đây là phó phòng Lý Liên Thành của phòng xây dựng.
- Chào thư ký Chu!
Lý Liên Thành đưa tay ra, cũng không biết vì sao mà hắn cảm thấy có chút căng thẳng.
- Chào anh, chào anh!
Chu Hà Dương bắt tay với Lý Liên Thành, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Các anh chờ một chút, tôi vào hỏi ý chủ tịch Trương.
- Vậy thì phiền thư ký Chu rồi.
Vạn Chính Trị biết cơ hội hôm nay là khó tìm, bây giờ nếu hắn và Lý Liên Thành mà gặp mặt Trương Thanh Vân, mọi người hâm nóng tình cảm, hai bên đều có lợi.
Sau đó chỉ cần tiếp xúc thêm vài lần, biết bày tỏ sự chân thành thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, đỡ phải cố gắng tìm kiếm cơ hội, mà quan trọng là thời gian không đợi người.
Chu Hà Dương lập tức biến mất trước mặt hai người, sau vài phút thì hắn lại quay ra nói:
- Hai vị theo tôi vào gặp chủ tịch Trương.
Chu Hà Dương vừa nói vừa thò đầu nhìn vào trong phòng của Vạn Chính Trị, lúc này Vạn Chính Trị nói:
- Bên trong đều là người nhà, bọn họ cũng không cần phải đi.
Trương Thanh Vân cũng không ngờ chẳng qua chỉ đến dùng bữa cơm mà có thể gặp mặt Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành, hơn nữa Vạn Chính Trị đã đưa rượu đến, không gặp mặt không được. Hôm nay người mời là hai vị lãnh đạo quận Hoàng Lăng, Trương Thanh Vân tin Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh cũng sẽ hoan nghênh hai vị trưởng phòng này.
Tất nhiên hai vị này có thể tiếp tục đảm nhiệm chức trưởng phòng hay không thì Trương Thanh Vân chưa nói chắc. Lý Liên Thành kia hình như không ưa hắn, đi gần bên Xa Vĩ, cũng không biết Xa Vĩ đã thỏa hiệp điều gì với Trần Thành, thậm chí Trần Thành cũng có ý muốn nâng Lý Liên Thành lên.
Dưới tình huống này thì Trương Thanh Vân tuyệt đối sẽ không tha thứ, bây giờ hắn không còn là Trương Thanh Vân năm xưa, mức độ mẫn cảm là rất cao, cũng vì trước kia ăn không ít thiệt thòi ở phương diện này. Vì vậy bây giờ hắn phòng ngừa rất chu đáo, hắn dễ dàng bỏ qua khi Nhuận Uyên đề cử thêm một phó bí thư, nhưng khó thể buông tha cho chức vụ trưởng phòng xây dựng nằm dưới tay mình.
Tất nhiên Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị lại có quan hệ tốt đẹp, vì vậy Trương Thanh Vân không ra tay thì không sao, mà đã hành động thì phải sạch sẽ. Thật ra cũng không đáng như vậy, nhưng lần trước khi hắn gặp mặt Vạn Chính Trị và nhắc đến Lý Liên Thành, Vạn Chính Trị đã vỗ ngực đảm bảo. Bây giờ hắn đã nắm bắt được tất cả thì dễ dàng mở một mặt lưới, nếu người tuyến dưới mà nắm không chắc thì còn kinh doanh gì ở Cảng Thành nữa?
Trương Thanh Vân chính là muốn cho hai người Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành hiểu được tình cảnh của mình, để bọn họ biết mình có hai con đường để đi. Trương Thanh Vân cầm trên tay một thanh đao, tay bên kia cầm kẹo, để xem hai người bọn họ lựa chọn thế nào.
Nếu hai người này biết dừng cương trước vực, quay đầu là bờ, thì Trương Thanh Vân sẽ có kẹo thưởng cho cả hai. Nếu không biết chừng mực thì không thể chắc chắn cả hai có theo gót Dịch Tiểu Thiên hay không.
Làm như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực, nhưng sự việc gì cũng có hai mặt, có tiêu cực sẽ có tích cực. Bây giờ tiền vốn của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành là không nhiều, đâu còn có thể tự đặt một quả bom hẹn giờ cho chính mình.
Con người dù sao cũng nhanh nhạy trong vấn đề sử dụng tài nguyên của mình, mà cái lợi nhất của Trương Thanh Vân chính là có chiếc dù cục tổ chức trung ương trên đầu. Đây là thứ có thể lợi dụng, chỉ cần sự việc không đến mức cực hạn thì hắn còn phải xem xét đến những tầng quan hệ hiện tại.
Tất nhiên là bây giờ Trương Thanh Vân có năng lực để điều chỉnh hai ban ngành như phòng quy hoạch và phòng xây dựng, vấn đề này hắn đã từng liên hệ với Nhuận Uyên. Trước mắt hắn có tác dụng ở khối chính quyền thì sẽ tuyệt đối có lợi cho Nhuận Uyên, đây cũng là cục diện thú vị ở Cảng Thành.
Nhìn qua thì tài nguyên trên tay Trương Thanh Vân là rất ít, nhưng hắn giỏi sử dụng, biết chỉnh hợp, vì vậy có thể nói là nắm bắt quyền lực rất chắc chắn.