Tin tức Trương Thanh Vân gặp mặt phó chủ tịch tỉnh Thi Vĩnh Nhạc ở văn phòng lập tức được truyền đi rất nhanh, không biết có bao nhiêu người nghị luận sôi nổi về điều này. Hầu như chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì cả tỉnh ủy và khối chính quyền đều biết rất rõ.
Trước nay trong thành phố Lăng Thủy, vì luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh với Cảng Thành cho nên trong trụ sở tỉnh ủy và chính quyền mọi người rất chú ý đến Cảng Thành. Thực tế thời gian gần đây Cảng Thành đang xây dựng thành phố mới, vì có quá nhiều hào quang mà hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mà trong vấn đề này Trương Thanh Vân là kẻ được người ta quan tâm nhất, hắn nổi tiếng trong quan trường tỉnh thành, thậm chí là cả Hoa Đông. Mà tin tức gặp mặt phó chủ tịch tỉnh lần này đã chính thức đưa hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Thi Vĩnh Nhạc nổi giận như sấm sét trong phòng làm việc, lão trước tiên cũng không lo lắng điều gì, nhưng cũng phải ra lệnh cho Lý Hoa Nam không được nói lộ ra. Nhưng tin tức vẫn phát ra ngoài, tuy Trương Thanh Vân bỏ về nhưng Thi Vĩnh Nhạc cũng cảm thấy không có ánh sáng.
Lý Hoa Nam đứng giữa phòng làm việc, hắn bị lãnh đạo dạy bảo mà chỉ biết chết lặng. Chẳng qua lúc dùng cơm hắn chỉ nói vài câu bực bội với đồng sự ở ban thư ký mà thôi, không ngờ lại đưa đến hậu quả như thế, lãnh đạo tức giận tím tái, hậu quả nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Thi Vĩnh Nhạc mắng nửa ngày, cuối cùng lão cũng mệt mỏi mà đặt mông ngồi trên ghế, bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Lý Hoa Nam ngẩng đầu nhìn Thi Vĩnh Nhạc mà chờ chỉ thị. Nhưng Thi Vĩnh Nhạc vẫn không nhúc nhích, lão không nói thì Lý Hoa Nam căn bản không dám ra mở cửa.
- Cốc, cốc, cốc!
- Thế nào? Đã quên mở cửa luôn rồi sao?
Thi Vĩnh Nhạc lạnh lùng nói, giọng nói cực kỳ âm trầm, tuy không lớn nhưng cũng đủ làm cho Lý Hoa Nam lạnh buốt toàn thân.
Thân thể Lý Hoa Nam chợt chấn động, hắn vội vàng chạy ra mở cửa. Khi mở cửa ra thì hắn giống như gặp được cứu tinh, hắn khẽ nói:
- Thư ký trưởng Vương đến rất đúng lúc, chủ tịch Thi đang đợi anh.
Người vào cửa chính là thư ký trưởng khối chính quyền Vương Phí Thành, khi vào cửa hắn thấy vẻ mặt khác thường của Lý Hoa Nam, hơn nữa còn nghe thấy đối phương nói như vậy, vì thế hắn hạ thấp giọng nói:
- Chủ tịch Thi vừa nổi giận sao?
Lý Hoa Nam gật đầu định nói chuyện nhưng Thi Vĩnh Nhạc đã nói:
- Hai người các anh làm gì ngoài cửa vậy? Có chuyện gì muốn giấu tôi sao?
Vẻ mặt Vương Phí Thành chợt biến đổi, hắn vội vàng tiến lên rồi cười nói:
- Chủ tịch Thi, những chuyện anh căn dặn đã được tôi thăm dò rõ ràng,d đã xác định Trương Thanh Vân chưa về Cảng Thành mà trực tiếp đi thủ đô.
- Cái gì?
Thi Vĩnh Nhạc chợt vươn người đứng dậy, vẻ mặt chuyển biến. Trương Thanh Vân tiến về thủ đô làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn cầu trung ương giúp đỡ trong tiến trình xây dựng Cảng Thành à?
- Tình hình Cảng Thành bên kia bây giờ thế nào? Tổ công tác của sở xây dựng và phòng giám sát đến kiểm tra, bây giờ còn chưa có tiến triển gì sao?
Thi Vĩnh Nhạc trầm giọng nói.
- À, điều này, bây giờ còn chưa có tiến triển.
Vương Phí Thành ngượng ngùng nói, sau đó lại di chuyển chủ đề:
- Cũng không biết vì sao Nhuận Uyên và Xa Vĩ ở Cảng Thành như ăn phải sắt thép, cứng nhắc đến mức làm người khác khó thể thừa cơ hội.
- Dù sao chúng ta cũng triển khai công tác ở Cảng Thành, bây giờ hai vị bí thư và chủ tịch không ủng hộ, dù là tổ công tác quốc gia cũng khó thể phá án.
- Ầm!
Thi Vĩnh Nhạc vỗ mạnh lên bàn, vẻ mặt lập tức được bao phủ trong sương lạnh, lão nói:
- Đây không phải làm bừa sao? Chứng cứ đã xác thực, đường đường là phòng giám sát tỉnh ủy mà không làm gì được à? Hơn nữa Cảng Thành sao lại trở nên bền chặt như vậy? Hai vị bí thư và chủ tịch cùng liên hệ ngáng chân nhân viên công tác, ý của anh là?
- À...Điều này...Điều này... Bạn đang đọc chuyện tại
Vương Phí Thành lắp bắp không biết nói sao cho đúng, trong lòng hắn cũng rất căm tức. Phòng giám sát tỉnh ủy xuống tuyến dưới cũng vì nhận được tin báo án, nhưng khi đến nơi thì người ta đã thay đổi.
Tất cả nhân viên của hiệp hội công thương Cảng Thành đều nói bọn họ không báo cáo chuyện này, nhất định có kẻ giả mạo đâm đơn, cũng vì vậy mà tổ cong tác không xuống đài không được.
Nhưng xuống đài cũng chẳng sao, mà quan trọng chính là Cảng Thành bây giờ cứng như sắt thép, điều này làm cho Vương Phí Thành không thể hiểu nổi. Hắn là thư ký trưởng văn phòng chính quyền, cũng là nhân tài ở Hoa Đông, tất cả những sự việc phát sinh trong chính trường các thành phố khó thể giấu được hắn.
Nếu nói về Cảng Thành thì trước đó bí thư và chủ tịch đã cấu véo lẫn nhau, hai bên ở vào trạng thái anh sống tôi chết. Nhưng bây giờ hai bên đã phối hợp, Cảng Thành chắc đến mức gió không lọt, giội nước không vào, tổ công tác đến cả tuần mà đầu toàn đất cát không có chú thu hoạch.
- Chủ tịch Thị, tôi nghĩ rằng hạng mục xây dựng thành phố mới ở Cảng Thành là quá kiên cố, nếu không chúng ta sẽ chẳng gặp phải lực cản lớn như thế. Chỉ sợ tác dụng của Trương Thanh Vân ở sự việc này đã bị chúng ta đánh giá quá cao, dựa theo tôi thì người này còn trẻ, chỉ sợ bị người ta đẩy lên sân khấu mà thôi.
Vương Phí Thành ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra quan điểm của mình.
Thi Vĩnh Nhạc cau mày, trong đầu chợt hỗn loạn mơ hồ. Trước khi hắn ra tay đã tìm hiểu kỹ càng, chính đàn Cảng Thành thì bất hòa, mà Trương Thanh Vân là kẻ mới phất lên ở khối chính quyền, chắc chắn sẽ có mâu thuẫn.
Thực tế cũng không có gì khác biệt, cũng có náo loạn. Trong ban ngành thì có phó chủ tịch Hàn được phân công quản lý kinh tế và bí thư tư pháp thị ủy đều có thành kiến với hạng mục xây dựng thành phố mới.
Nhưng khi thật sự ra tay thì sự việc quỷ dị đến mức làm người ta khó thể tiếp nhận, ban ngành Cảng Thành chưa từng bao giờ đoàn kết như lúc này. Mà đám thường ủy Cảng Thành trước đó liên tục chạy quan hệ ở tỉnh ủy, liên tục đi cửa sau báo cáo cũng không dám làm gì khi tổ công tác đi xuống.
Nếu dựa theo đúng kế hoạch thì chỉ cần sự việc phía Cảng Thành thuận lợi, hơn nữa lại đang tổ chức hội nghị xây dựng ở tỉnh thành, đồng thời các lãnh đạo tỉnh khác có ý kiến rất sâu về Cảng Thành, đây đều là những thứ có thể lợi dụng. Thi Vĩnh Nhạc có lòng tin sẽ hoàn toàn chối bỏ hạng mục xây dựng ở Cảng Thành.
Nhưng Thi Vĩnh Nhạc tuyệt đối không ngờ kết quả sự việc lại là như vậy, tổ công tác xuống Cảng Thành thì không có tin tức nào như trâu xuống bùn, mà bản lĩnh của Trương Thanh Vân bên này cũng rất cao. Hội nghị mở ra ba ngày mà đối phương chống đỡ với khắp nơi, hơn nữa còn phân hóa lôi kéo làm cho thành kiến của mọi người về Cảng Thành giảm xuống.
Sau ba ngày hội nghị không có được cơ hội, ngược lại trộm gà còn mất nắm gạo, tình hình đúng là làm cho người ta khó thể tiếp nhận. Mà bây giờ Vương Phí Thành nói ra lại càng làm cho Thi Vĩnh Nhạc khó tiếp nhận.
Hạng mục xây dựng ở Cảng Thành là cực kỳ kiên cố, như vậy chẳng nói ý nghĩ của Thi Vĩnh Nhạc với Cảng Thành là không vững bàn chân sao? Lão là người nắm quyền trong khối chính quyền tỉnh, lão không biết vững bàn chân, không biết nắm chắc sao?
Thi Vĩnh Nhạc chợt sinh ra cảm giác hoang đường, lão đã nhìn không rõ nhân tố hạng mục xây dựng ở Cảng Thành, bên trong có nhân tố đấu tranh chính trị, cũng có nhân tố chủ quan của lão. Cũng vì Cảng Thành xây dựng thành phố mới mà làm cho các thành phố anh em nhân tâm bất ổn, đứng trên lập trường của một lãnh đạo tỉnh ủy, tất nhiên Thi Vĩnh Nhạc sẽ không giúp đỡ cho hành vi này.
Nhưng sự thật hoàn toàn khác biệt, tỉnh ủy có người trắng trợn ngáng chân Cảng Thành, điều này làm cho công tác của chính quyền rất khó thực hiện. Đặc biệt là thái độ của các thành phố khác, hầu như bọn họ cho rằng sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của cả tỉnh Hoa Đông, vì thế mà Thi Vĩnh Nhạc khó thể nhịn được nữa, lão quyết định vạch trần.
Trước đó Thi Vĩnh Nhạc khám phá được rất nhiều thứ, nhưng bây giờ không thể vạch trần, ngược lại còn làm cho chính lão đâm lao phải theo lao, trước đó lão đâu ngờ sẽ có tình huống này?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Thi Vĩnh Nhạc không thể thừa nhận thất bại là không được. Lão đột nhiên nhớ đến câu nói đầu tiên của Trương Thanh Vân trong hội nghị xây dựng toàn tỉnh:
- Chúng tôi mở hạng mục xây dựng thành phố mới đã căn cứ vào quyết nghị của toàn đảng ủy!
Trước đó Thi Vĩnh Nhạc đều cho rằng đây là lời nói nhảm, khách sáo, bây giờ xem ra không phải lời nói nhảm, mà đây là những gì Trương Thanh Vân đã bày ra.
Đảng ủy Cảng Thành đã có quyết nghị, đã suy xét các phương diện của thành phố, điều này cho thấy hạng mục có sự nhất trí của quần chúng, đó không phải là cơ sở của lãnh đạo sao? Như vậy chẳng phải phù hợp với phán đoán của Vương Phí Thành à?
Thi Vĩnh Nhạc thở ra một hơi dài, khóe miệng lão lộ ra một nụ cười tự giễu. Lão biết rõ Vương Phí Thành có vài lời không tiện nói ra, nhưng đối phương không nói thì lão cũng nghĩ được, tất cả mọi chuyện đều có một mấu chốt, mà tất nhiên đó chính là Trương Thanh Vân.
Hạng mục xây dựng thành phố mới chính là Trương Thanh Vân nói ra đầu tiên, lúc đó đưa đến sóng to gió lớn ở Cảng Thành, căn bản không được khối chính quyền thông qua. Nhưng Trương Thanh Vân không chỉ bắt buộc hội nghị thường ủy thành phố thông qua, hơn nữa cò bắt buộc Nhuận Uyên và Xa Vĩ dùng hết sức hỗ trợ, giúp đỡ hạng mục vô điều kiện. Bản lĩnh này quá kinh khủng, điều này làm người ta căn bản khó tưởng.
Thi Vĩnh Nhạc nghĩ đến những thứ này mà thấy chính mình tính trăm đường vạn nẻo cũng không tính đến năng lực và bản lĩnh của Trương Thanh Vân. Một lính hàng không đơn độc đến Cảng Thành, chỉ trong vài tháng đã là cán bộ có chỗ dựa.
Nếu đã có chỗ dựa thì hoàn toàn có thể đưa ra biện pháp chính trị của bản thân, có thể làm cho biện pháp của mình được thực hiện, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng lớn, cũng vì thế mà nổi tiếng Hoa Đông. Người như vậy có bình thường sao?
- Trương Thanh Vân!
Thi Vĩnh Nhạc thì thào ba chữ, vẻ mặt trở nên bí hiểm. Không ai biết lão đang nghĩ gì, nhưng Lý Hoa Nam và Vương Phí Thành thì liếc mắt nhìn lãnh đạo rồi cúi đầu, toàn thân bùng lên ý lạnh...