Anh trai của Hầu Toản là Hầu Quan Quân, trước đó Trương Thanh Vân từng có duyên gặp mặt vài lần, nói tóm lại thì người này khá tốt, là con nhà quan ở thủ đô mà được như vậy rõ ràng là không nhiều lắm.
Hôm nay Hầu Quan Quân cùng Quách Tuyết Phương đến nhà Trương Thanh Vân, nhưng cũng không phải ngồi cùng một xe, Quách Tuyết Phương chạy chiếc Lamborghini đi trước mà Hầu Quan Quân lái một chiếc xe biển số công an thủ đô đẩy thảm theo sau.
Quách Tuyết Phương xuống xe thì lập tức đi về phía cửa lớn, Hầu Quan Quân thì luống cuống tay chân, rất nôn nóng, cũng rất căng thẳng. Hai người bọn họ có hành động khoa trương như vậy cũng lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, những vị khách vốn phải chào hỏi vợ chồng Trương Thanh Vân phải tránh ra nhường đường.
Trương Thanh Vân cau mày, Quách Tuyết Phương này cũng thật là, đã nhiều năm như vậy mà tâm tính cũng không đổi. Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh thì lơ đãng tiến lên một bước, giống như Quách Tuyết Phương đang vội tiến lên gặp nàng vậy.
- Trương Thanh Vân à, hôm nay nhiều người đến chúc mừng như vậy, xem ra anh xuống tuyến dưới rèn luyện vài năm quả nhiên có danh tiếng rất lớn.
Quách Tuyết Phương nói, giọng không cao không thấp, nhưng một câu nói lại nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân.
- Chào giám đốc Quách!
Trương Thanh Vân cười, hắn không dựa theo quy củ mà đưa tay ra nói:
- Đã lâu không gặp, không ngờ phong thái năm xưa ngày càng đậm đà.
- Chào anh, chào anh!
Một đôi bàn tay nắm chặt tay Trương Thanh Vân, Hầu Quan Quân ở phía sau đi lên rất gấp, tất nhiên hắn vươn tay ra thay thế cho Quách Tuyết Phương.
- Ha ha!
Người chung quanh chợt cười vang, Trương Thanh Vân thấy như vậy thì cũng cảm thấy tình cảnh có chút khó giải thích, hắn nhìn quanh với vẻ mặt vô tội.
- Tuyết Phương, mời vào trong, cô đến cổ động cũng làm tôi cảm thấy rất vui sướng.
Triệu Giai Ngọc nói, bình thường nàng rất ít khi mở miệng, nhưng hai câu này lại nói lớn làm người chung quanh nghe thấy rõ ràng, biểu hiện rõ phong cách quý phái.
- Cám ơn! Truyện được copy tại
Quách Tuyết Phương cười nói, nụ cười rất giả dối làm người chung quanh sinh ra nhiều suy nghĩ, tình cảnh rất quỷ dị.
Trương Thanh Vân cảm thấy không giải thích được, chung quanh có rất nhiều người muốn xem náo nhiệt. Khi hắn xoay đầu thì thậm chí còn thấy nhiều người giơ ngón tay cái với mình, điều này càng làm hắn như lọt vào trong sương mù, không biết vấn đề đến từ nơi nào.
- Đội trưởng Hầu, đã lâu không gặp.
Trương Thanh Vân nói với Hầu Quan Quân, nói thật, hắn thấy cục diện ngày hôm nay mà trong lòng rất đồng tình với Hầu Quan Quân. Người này có bối cảnh, cũng có thân phận, đều là thanh niên anh tuấn. Hơn nữa hắn lại anh tuấn tiêu sái, nếu nói có người xứng đôi với Quách Tuyết Phương thì chỉ có Hầu Quan Quân.
Nhưng chỉ cần nhìn tình cảnh hôm nay thì thấy Hầu Quan Quân còn một đoạn đường xa để đi. Đã nhiều năm như vậy mà Quách Tuyết Phương vẫn còn chưa rời khỏi bóng tối, tính tình vẫn như trước, rất nóng, rất căng, khó thể chống đỡ.
Hầu Quan Quân xiết tay Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn rất khổ sở, hắn nói:
- Anh...Này, anh Trương, phải nói thế nào với anh nhỉ? Việc này...Việc này vốn không liên quan đến anh, không...Cũng không thể nói không liên quan, dù sao cũng quá lộn xộn, khó thể xong được.
Trương Thanh Vân thấy bộ dạng Hầu Quan Quân như vậy thì càng thêm khó hiểu, chuyện gì mà phải bắt buộc một đội trưởng cục công an thủ đô phải nói năng lắp bắp như thế? Xem ra chắc có gì đó liên quan đến mình.
- Đội trưởng Hầu, đi vào trong trước vậy, tôi còn ở thủ đô thêm vài ngày, tìm thời gian thích hợp nào đó để gặp mặt, thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Vậy thì tốt, tốt quá!
Hầu Quan Quân gật đầu như gà mổ thóc nhưng hai chân lại không hoạt động. Trương Thanh Vân nhìn sang bên cạnh, Triệu Giai Ngọc và Quách Tuyết Phương trò chuyện cũng rất "vui vẻ", vì vậy mà trong lòng không nhịn được, hắn nói:
- Được, được rồi, hai người đừng tiếp tục kéo dài nữa, Tuyết Phương vào trước đi, bị nhiều người chăm chú như vậy mà không sinh ra cảm giác khó chịu sao?
Trương Thanh Vân tức giận thì hai người phụ nữ chợt ngừng câu chuyện, Hầu Quan Quân cũng lợi dụng cơ hội mà kéo Quách Tuyết Phương rời khỏi.
Sau đó Trương Thanh Vân chính thức ngồi trên đống lửa, hắn thấy hầu như là mọi người đều dùng ánh mắt như cười như không nhìn mình, những người có quan hệ gần gũi còn chớp chớp mắt. Trương Thanh Vân muốn mở miệng hỏi, nhưng đám người này lại cười cười và bỏ đi, hắn không biết làm sao cho phải.
Tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ là người nâng ly đầu tiên, phần lớn đều là những lời khách khí và cảm tạ. Sáu đó chính là tiệc tối, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc là hai nhân vật chính của ngày hôm nay, mà bữa tiệc cũng cực kỳ thanh nhã và xa hoa, phần lớn danh nhân thủ đô đều tụ tập, đây là những gì mà trước đó Trương Thanh Vân khó thể nghĩ ra được.
Đợi đến lúc cuối cùng thì trong Trương gia cũng chỉ còn hai vợ chồng Triệu Truyền, sau đó Trương Thanh Vân lại gặp mặt Triệu Truyền trong phòng làm việc.
- Cậu đúng là làm cho người ta nở mày nở mặt, người khác đến Hoa Đông đều đứt gánh quay về, nhưng cậu lại làm ra thành tích, người ta không phục không được.
- Đại ca khách khí rồi, thật ra cũng là như cũ mà thôi, chẳng qua vị trí dần cao, hình tượng trong mắt người khác cũng dần biến hóa, đây cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Truyền nở nụ cười gật đầu, hắn dùn ánh mắt của quân nhân để dò xét Trương Thanh Vân, dù thế nào cũng không thấy bình thườn. Một lúc lâu sau hắn mới cười nói:
- Hôm nay đúng là đáng cười, khoảng thời gian trước trong thủ đô có truyền một tin tức, cậu có biết gì không?
Trương Thanh Vân lắc đầu, Triệu Truyền không nhịn được phải cười khì nói:
- Cậu không biết, những năm này người nào trong thủ đô cũng biết Hầu Quan Quân đang theo đuổi Quách Tuyết Phương, tiểu tử này rất hung ác, theo đuổi vài năm và thề sẽ không đổi.
- Nhưng nghe nói cuối cùng Quách Tuyết Phương làm hắn không còn biện pháp, có lẽ đàn ông lý tưởng trong đầu cô ấy giống cậu, cô ấy nói nếu Hầu Quan Quân có thể vượt qua cậu, thì cô ấy sẽ gả cho Hầu Quan Quân.
- Lời này vốn đưa đến rất nhiều xôn xao, cậu cũng thấy trận chiến hôm nay rồi đấy, ngay cả nha đầu Giai Ngọc kia cũng ra trận...
Triệu Truyền nói đến đây thì cười đến mức khó thể chống đỡ, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân, vì thế mà trong lòng mắng Quách Tuyết Phương trăm ngàn lần. Người phụ nữ này đúng là xảo quyệt, chính tâm lý cô ta có vấn đề mà lại muốn ảnh hưởng đến kẻ khác, chiêu này quá độc ác.
Trương Thanh Vân lại nghĩ đến những biểu hiện của mình khi đứng trước cổng, dù hắn da mặt dày cũng cảm thấy muốn phỏng. Hắn thật sự không ngờ lần này mình về thủ đô lại có chuyện lớn như vậy, đột nhiên bị Quách Tuyết Phương đẩy vào chảo dầu.
- Được rồi, được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện chính. Cậu công tác rất tốt ở Hoa Đông, đây là sự thừa nhận của mọi người. Nhưng lần này tôi dựa vào kinh nghiệm mà tuyên bố cậu phải chú ý, không cần tạo ra danh tiếng quá lớn. Đáng lý ra những thứ này cũng không cần tôi nhắc nhở, những kẻ nói ra những lời này phần lớn là đồn đãi, việc nhà chưa rõ mà ngoài ngõ đã tường, người bên ngoài đàm luận cũng không phải chuyện tốt.
Triệu Truyền khoát tay nói, hắn thấy Trương Thanh Vân đang rất mất tự nhiên thì lập tức di chuyển chủ đề.
Trương Thanh Vân cười cười không nói gì nhưng trong lòng đã hiểu. Danh tiếng quá lớn, bây giờ coi như cũng có danh tiếng, lúc đầu xây dựng thành phố mới ở Cảng Thành chủ yếu để hoàn thành ước nguyện, chẳng qua chỉ làm vài điều có tính hiện thực. Nhưng sau đó Cảng Thành xây dựng thành phố mới lại làm người cả nước phải chú ý, Trương Thanh Vân cũng là nước lên thuyền lên, danh tiếng quá cao.
Lúc này Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông đến thủ đô lại thuộc vào thời điểm mẫn cảm, bây giờ Triệu Truyền nói như vậy cũng làm hắn cộng minh.
- Đúng rồi, tôi nghe nói lần này cậu vội vàng về thủ đô cũng vì vài hạng mục, có phải đã gặp phiền phức gì bên phía Hoa Đông hay không?
Triệu Truyền nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn không ngờ Triệu Truyền lại mẫn cảm như thế, vì vậy có chút trầm ngâm rồi nói:
- Đại ca đúng là suy xét như thần, Hoa Đông có chỗ khó dựa, bây giờ đã khó phát triển.
- Có thể nói là từng bước đều khó, nhưng cũng may em đã quen. Em về thủ đô cũng chỉ vì đoàn tụ với Giai Ngọc, Mạn Mạn và cả nhà, hạng mục chẳng qua chỉ là thứ yếu. Em cũng là người làm quan nhiều năm, đã gặp qua nhiều chuyện linh tinh cổ quái, cũng có thói quen, nếu anh không nhắc đến thì sợ rằng em cũng không muốn nói.
Triệu Truyền cười ha hả, hắn chỉ tùy ý nghe qua giọng điệu mà thấy Trương Thanh Vân rất tự tin, nếu là vài năm trước thì tuyệt đối khó thấy. Không ngờ mới đến Hoa Đông một thời gian mà Trương Thanh Vân đã đủ tự tin, mơ hồ có khí phách, hào khí này cũng làm Triệu Truyền rất bội phục.
Tất nhiên Trương Thanh Vân nói như vậy cũng chính là thẳng thắn từ chối lời yêu cầu trợ giúp của Triệu Truyền, hắn nói đây là chuyện nhỏ không đáng quan tâm, cũng không nhọc lòng Triệu Truyền.
Nếu nói một cách nghiêm khắc thì lần này Triệu Truyền và Trương Thanh Vân gặp mặt cũng đủ nể mặt, tiệc sinh nhật của Trương Thanh Vân long trọng như vậy cũng có không ít công lao của Triệu Truyền.
Bây giờ Triệu Truyền sẽ lập tức là nhân vật quan trọng của Triệu gia, mà Trương Thanh Vân lại là ngôi sao sáng chói. Triệu Truyền chủ động dùng một phương pháp sáng rực để nhắc nhở cho người khác biết quan hệ giữa mình và Trương Thanh Vân, tất nhiên sẽ có sự trợ giúp lớn lao cho đối phương.
Sự thật là Trương Thanh Vân trắng trợn được nhận tài nguyên của Triệu Truyền mà không cần có trách nhiệm. Phần nhân tình này của Triệu Truyền là không phải nhỏ, một thời gian sau Trương Thanh Vân sẽ được lợi, tương lai nhất định sẽ nhớ đến công sức giúp đỡ lập nghiệp của Triệu Truyền, cũng xem như là một đoạn nhân quả.
Trương Thanh Vân và Triệu Truyền hàn huyên suốt đêm, hai người nói chuyện hào hứng trước nay chưa từng có. Những chuyện trong quân của Triệu Truyền thì Trương Thanh Vân không hiểu rõ cho lắm, mà chuyện của Trương Thanh Vân trên chính trường thì Triệu Truyền cũng không biết.
Điều này làm cho hai người có cơ hội trao đổi với nhau, hai người cùng trao đổi kinh nghiệm, cùng hấp thu kinh nghiệm của đối phương. Trong suy nghĩ của người khác thì những ý nghĩ của hai người được nói ra và dùng nhận thức là không đáng gì, nhưng Triệu Truyền và Trương Thanh Vân là lãnh đạo cấp cao, có thể đạt được nhận thức chung là tương lai vô hạn...