Trương Thanh Vân thường có cảm giác bất đắc dĩ đối với ban tổng hợp số hai văn phòng chính quyền, đây là ban chuyên phục vụ cho hắn, nhưng trước nay hắn chưa từng sắp xếp công tác gì cho Lý Mộng Khê, phần lớn hắn đều thông qua Chu Hà Dương mà truyền đạt xuống.
Nhưng Trương Thanh Vân không nóng lòng với ban tổng hợp số hai thì Lý Mộng Khê lại khá mạnh mẽ, mỗi lần văn phòng chính quyền khen ngợi thì ban tổng hợp số hai đều có phần. Vì vậy đối với Lý Mộng Khê thì Trương Thanh Vân giữ một khoảng cách, bình thường công tác cũng rất khách khí, rất ít khi phê bình.
Nhưng Trương Thanh Vân đau đầu chính là người phụ nữ Lý Mộng Khê này lại rất tích cực, chỉ là những việc nhỏ nhặt nhưng đều rất cẩn thận. Thường khi công tác của nàng xuất hiện sơ hở thì hôm sau luôn kiểm tra và đưa lên bàn làm việc của Trương Thanh Vân, hơn nữa lại nhìn chằm chằm vào công tác, có khi cũng làm Trương Thanh Vân phải bội phục tính chuyên nghiệp của nàng.
Nhưng Lý Mộng Khê chuyên nghiệp cũng không sao, mà lại thường hay gây ra khó khăn cho Trương Thanh Vân. Ví dụ như tình huống hôm nay, Trương Thanh Vân rất bận rộn, hơn nữa hắn có một vài việc không muốn thông qua ban tổng hợp số hai để truyền xuống.
Trương Thanh Vân muốn Lý Mộng Khê đi nhưng người ta cứ ở lại, hơn nữa còn chuyên chú và chuyên nghiệp, người công tác tích cực như vậy chắc chắn sẽ được khẳng định. Nhưng nếu không cho nàng đi thì thời gian lúc này cũng không còn sớm, Trương Thanh Vân lại nói chuyện vài giờ với Thái Khánh Phong, sao còn để Lý Mộng Khê phải chờ?
Cuối cùng Trương Thanh Vân khuyên can mãi thì mới làm cho Lý Mộng Khê cất bước, nhưng khi quay đầu lại đối diện với Thái Khánh Phong thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Anh Thái, vừa rồi anh cũng thấy rồi đấy, tôi bận rộn đến mức ngay cả tự do cũng không có, người tuyến dưới đến báo cáo, thái độ lại rất tốt, hơn nữa còn là cán bộ nữ. Mọi người đều nói phó chủ tịch luôn có hình tượng, tôi thấy không nhất định là vậy, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu có chút giễu cợt.
Cơ thịt trên mặt Thái Khánh Phong chợt co rút, hắn cố nặn ra ý cười. Lúc này hắn gặp mặt Trương Thanh Vân thì đặc biệt xấu hổ, nhưng vì gặp mặt như vậy mà Thái Khánh Phong cũng nhìn thấy một phương diện khác thuộc về Trương Thanh Vân.
Ít nhất thì Trương Thanh Vân rất yêu quý lông vũ của mình, biết giữ khoảng cách với cán bộ nữ xinh đẹp và thông minh ở tuyến dưới, lại còn suy xét không đánh đổ tính tích cực của người ta, hình tượng thế này khác biệt với hình tượng Trương Thanh Vân trong lòng Thái Khánh Phong.
- Chủ tịch Trương, có cấp dưới lo lắng cho công tác cũng là phúc khí của anh. Những năm gần đây số cán bộ chuyên chú công tác và làm cho người ta yên tâm là rất thiếu, chính mình có cảm giác như vậy, nhưng có một số việc phải tự mình làm mới yên ổn, vì vậy nếu so sánh với anh thì công tác của chúng tôi cũng rất khó, ha ha.
Thái Khánh Phong nói, một câu nói không sát hoàn cảnh.
Đáng lý ra dụa vào quan hệ giữa Thái Khánh Phong và Trương Thanh Vân, nếu đến gặp Trương Thanh Vân thì tất nhiên câu hỏi đầu tiên phải là có chuyện gì. Hai người có việc thì bàn luận mà không có thì giải tán, nào còn có cơ hội để tán gẫu?
Nhưng thế sự đôi khi lại kỳ diệu như vậy, Trương Thanh Vân ép Thái Khánh Phong phải chờ vài giờ, vừa rồi lại trải qua tình cảnh Lý Mộng Khê, tâm tình của Thái Khánh Phong tất nhiên sẽ biến hóa. Hắn có thể nói ra những lời này thì ít nhất cũng chứng minh tính tình đã bị ma sát.
Tất nhiên trong tình cảnh này cũng không loại trừ tâm lý có chút đè nén của Thái Khánh Phong, hắn biết rõ Trương Thanh Vân tìm hắn bàn về vấn đề gì. Nhuận Uyên đã xảy ra chuyện, Trương Thanh Vân và Xa Vĩ tất nhiên đều muốn vung tay triển khai thần thông. Thái Khánh Phong thân là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, tất nhiên hắn là đối tượng để thế lực các nơi lôi kéo, Thái Khánh Phong tất nhiên muốn xem Trương Thanh Vân muốn làm thế nào với mình.
Trương Thanh Vân tự mình pha trà, thật ra hắn còn chưa ăn tối, bụng đã sớm vì đói mà kêu rột rột. Nhưng hắn biết rõ vào thời điểm này thì không được buông lỏng, nhất định phải dứt khoát khống chế cục diện lúc này vào trong tay.
Xa Vĩ có tính cách thế nào thì Trương Thanh Vân hiểu rõ, tuy những lợi hại trong sự việc lần này đã được Trương Thanh Vân nói rõ với đối phương, hai người cũng đã đạt thành nhận thức, nhưng Nhuận Uyên đã ra đi, Xa Vĩ không còn áp chế, dưới tình cảnh này thì đoàn kết rốt cuộc có tính chất đoàn kết hay không là khó nói.
Vì vậy muốn giao chiến với Xa Vĩ thì phải bày ra tất cả lợi hại của sự việc, hơn nữa còn đánh nát dị tâm của đối phương. Trước tiên phải giải quyết công tác một cách thỏa đáng, mà Trương Thanh Vân hẹn Thái Khánh Phong chính là bàn công tác sau này.
Sau nhiều năm chìm nổi quan trường, Trương Thanh Vân đã có thói quen nắm bắt tất cả quyền chủ động trong tay mình. Bây giờ Cảng Thành cần đoàn kết, Trương Thanh Vân có thể dùng toàn lực để phối hợp với Xa Vĩ, sẽ nắm bắt tất cả công tác Cảng Thành.
Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ mọi chuyện thường phát triển không theo sự suy nghĩ của con người, Xa Vĩ không phải một người sống chung thích hợp, muốn Xa Vĩ ngoan ngoãn thì phải giẫm đuôi. Nếu không đối phương tiến lên một tấc sẽ muốn lên một thước, ép sát khắp nơi, đến lúc đó Xa Vĩ sẽ kết hợp tất cả ban ngành và không cho phép mặc cả, vấn đề Cảng Thành sẽ hỏng bét...
- Bí thư Thái, hôm nay tôi tìm anh là có chuyện quan trọng cần bàn.
Trương Thanh Vân rót trà ngon vào hai chiếc ly nhỏ, sau đó đột nhiên mở miệng rồi đưa tay làm một động tác mời.
Thái Khánh Phong cũng không lập tức nâng ly, hắn chỉ nói:
- Chủ tịch Trương, có chuyện gì anh cũng đừng nên che giấu, cứ nói đừng ngại.
- Bí Thư Nhuận xảy ra chuyện, có thể tạm thời khó thể quay về chủ trì công tác, sau này chủ tịch Xa sẽ thay mặt chủ trì công tác Cảng Thành...
Trương Thanh Vân mở miệng nói, hắn vừa nói vừa chú ý vẻ mặt Thái Khánh Phong ở bên cạnh. Khi hắn nói được một nửa thì chợt khựng lại, sau đó lại di chuyển chủ đề:
- Sao? Bí thư Thái đã biết tin rồi à?
Thái Khánh Phong chợt kinh hoàng, hắn vội vàng khoát tay nói:
- Không, không biết, không biết.
Trương Thanh Vân ném cho Thái Khánh Phong một ánh mắt nghi ngờ, trong lòng thầm cảnh giác. Nhuận Uyên gặp chuyện không may được giữ bí mật rất cao, ngay cả Xa Vĩ cũng không biết chuyện, Thái Khánh Phong sao có thể biết chuyện nhanh như vậy? Vương Hạ sao?
Ý nghĩ trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, sớm biết tin tức về Nhuận Uyên cũng không phải là tốt. Thái Khánh Phong này có tin cậy hay không vẫn là một dấu chấm hỏi, nếu như không đáng tin...
Trương Thanh Vân chậm rãi buông ly trà trong tay, hắn chậm rãi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt không nhìn Thái Khánh Phong. Hắn chậm rãi dạo bước, vượt qua ghế sa lông đến bàn làm việc của chính mình, sau đó châm một điếu thuốc.
Động tác của Trương Thanh Vân là không nhanh, có thể nói không nhanh không chậm, nhưng trong lòng Thái Khánh Phong chợt xuất hiện dấu hiệu báo động. Hắn cảm thấy một áp lực vô hình bùng lên trong lòng, điều này làm cho hắn thở gấp, vấn đề nằm ở đâu? Trong đầu Thái Khánh Phong liên tục suy nghĩ, hắn đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, vì vậy hắn hầu như không do dự mà mở miệng nói:
- Chiều nay tôi từ quận Hoàng Lăng quay về, khi đó bí thư Sở ủy ban kỷ luật đã báo cho tôi về tin tức của bí Thư Nhuận...
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Thái Khánh Phong, hắn không nói lời nào, bầu không khí có chút căng thẳng. Thái Khánh Phong cảm thấy cổ họng của mình hơi khô, hắn lè lưỡi liếm môi rồi lại nói: Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
- Có vật chứng, tôi có thể cho người đem máy ghi âm lạ cho anh nghe.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, trước mắt giống như xuất hiện sương mù, hắn đột nhiên cười nói:
- Anh Thái đừng quá lo lắng, tôi chỉ hỏi tình huống mà thôi, anh không cần quá căng thẳng.
Trương Thanh Vân nói những lời này ra khỏi miệng thì bầu không khí mới hòa hoãn trở lại, Thái Khánh Phong mới cảm thấy mình hít thở dễ dàng hơn. Thực tế thì Trương Thanh Vân thật sự có sát tâm, bây giờ cục diện Cảng Thành thay đổi trong chớp mắt, Thái Khánh Phong đáng khả nghi, vì vậy nếu Trương Thanh Vân cho ủy ban kỷ luật một cuốc điện thoại thì đối phương sẽ đi theo chân Nhuận Uyên ngay lập tức. Cuối cùng dù là thế nào thì Thái Khánh Phong cũng khó thể ở lại Cảng Thành.
May mà Thái Khánh Phong sinh lòng cảnh giác, Trương Thanh Vân cũng chọn phương pháp tin vào đối phương, người này không thể sơ ý như vậy được, hai người nói chuyện sinh ra sơ hở quá lớn.
- Anh Thái, anh ngồi xuống một lát, tôi đi ra ngoài rồi vào ngay.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu có vẻ tùy ý nhưng hương vị lộ ra lại rất chân thật.
Trương Thanh Vân nói xong cũng không cần quan tâm đến Thái Khánh Phong, hắn mở cửa phòng rồi ra ngoài. Thái Khánh Phong trơ mắt nhìn đối phương rời khỏi phòng, một tiếng ầm vang lên, cửa phòng đóng lại, bầu không khí trong phòng chợt yên tĩnh. Thái Khánh Phong trước giờ chưa từng biết sợ hãi là gì, lúc này trong lòng hắn đã sinh ra cảm giác bay bổng.
Trước khi tiến vào phòng thì Thái Khánh Phong còn muốn xem Trương Thanh Vân đùa giỡn thế nào, nhưng lúc này tim hắn đã lên đến cuống họng, đã sớm quên mục đích ban đầu, trong lòng chỉ còn lại sự nôn nóng và bất an vô hạn.
Trương Thanh Vân và Nhuận Uyên cùng lên tỉnh ủy, Nhuận Uyên đã trở thành bánh bao, một mình Trương Thanh Vân quay về, trong đó có bao nhiêu chuyện xảy ra? Trương Thanh Vân quay về có mang theo sứ mạng đặc thù nào không? Thái Khánh Phong thần là cục trưởng cục công an, tất nhiên hắn tương đối mẫn cảm, tất nhiên cũng biết rõ lợi hại bên trong.
Trương Thanh Vân đi ra ngoài cũng không quá lâu, khi trở lại thì vẻ mặt tràn đầy nụ cười. Nhưng Thái Khánh Phong đã bị tình cảnh vừa rồi làm cho hoảng sợ, Trương Thanh Vân dù cười thế nào hắn cũng không dám khinh thường. Hắn ra vẻ cẩn thận, từng câu từng chữ đều phải xem xét, sợ chọc vào mầm tai vạ.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Thái Khánh Phong, vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại vỗ tay khen hay. Hắn đang lo lắng phải làm sao để kéo hàng đám nhân vật quan trọng là Trần Thành, Sở Thanh Nam và Thái Khánh Phong, hắn cảm thấy không có biện pháp, nhưng không ngờ Thái Khánh Phong chủ quan để người ta túm tóc.
Sở Thanh Nam đã biết được nhiều chuyện, bây giờ ủy ban kỷ luật của trung ương lại đang ở Lăng Thủy, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không khách khí cho đối phương sang bên kia uống trà. Có ví dụ này thì Thái Khánh Phong và Trần Thành sẽ hiểu lợi hại, giống như Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị trước đó, thời kỳ quan trọng thì phải sử dụng thủ đoạn phi thường.
Cảng Thành phải dùng Xa Vĩ làm trung tâm đoàn kết, nhưng trong vấn đề này thì Xa Vĩ phải dựa vào Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân phải khống chế địa phương thẩm thấu lực ảnh hưởng của Xa Vĩ, chỉ như vậy thì Cảng Thành mới ổn. Sau thời đại của Nhuận Uyên, trước khi ban ngành được điều chỉnh thì Trương Thanh Vân có lòng tin bảo trì sự đoàn kết.
Chỉ cần cục diện vững vàng thì công tác sáu tháng cuối năm của Cảng Thành hoàn toàn có thể áp dụng, khi Cảng Thành thay đổi cục diện, khi vượt qua cửa ải quan trọng này thì trước mặt là trời cao biển rộng...