Trương Thanh Vân chăm chú nhìn vào những văn kiện mà phòng tổ chức đưa đến, đây phần lớn đều là những tài liệu có liên quan đến vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện lúc này. Trần Thành đưa một phần sang cho Trương Thanh Vân, mục đích tất nhiên là hy vọng Trương Thanh Vân có thể khống chế được cục diện trước mắt.
Dựa theo ý nghĩ của Trương Thanh Vân thì sự việc xuống tuyến dưới rèn luyện vào lúc này có thể nếm thử phương pháp công tuyển, dùng công tuyển để định vị cán bộ, sau đó sẽ đưa danh sách cán bộ đến cho thường ủy quyết định. Nếu làm như vậy thì rõ ràng sẽ không tạo ra mâu thuẫn vào lúc này.
Chỉ cần xem tình cảnh thì rõ ràng đã rối loạn, người tuyến dưới không tin tổ chức, mọi người chạy quà cáp và quan hệ khắp nơi. Dù là trong ban ngành thường ủy thì mỗi người cũng có tâm tư khác nhau, đều muốn nhân cơ hội để sắp xếp cho mình, lúc sắp sửa ra đi phải chiếm được chút lợi ích thực tế. Dưới tình huống này thì sao không loạn cho được?
Một tiếng két vang lên, cửa bị đẩy ra, Trương Thanh Vân không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn xuống văn kiện, hắn đưa tay lên bàn sờ soạng để tìm một điếu thuốc.
Mãi một lúc sau vẫn không thấy người vào lên tiếng, Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn ngẩng đầu rồi chợt kinh ngạc, sau đó lại vội vàng đứng lên, người tiến vào là Xa Vĩ.
- Ngồi, ngồi đi, tôi đến mà không thông báo trước, vừa rồi hỏi qua mới biết anh đang ở trong phòng làm việc, vì vậy mới đường đột đi đến.
Xa Vĩ nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười. Trước nay hắn rất có khí thế, nhưng bây giờ trông qua có hơi tiêu điều, nụ cười trên mặt có vẻ giả vờ, thậm chí còn làm người ta trở nên cẩn trọng.
- Hà Dương, pha cà phê cho chủ tịch Xa.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn ngồi xuống, bỏ qua những việc đang làm, sau đó lại đứng lên rời khỏi bàn làm việc để đãi khách.
Sau khi khách và chủ ngồi xuống vị trí của mình, Xa Vĩ ngập ngừng một lúc lâu mà một bụng lời nói khó thể thốt ra ngoài. Tuy hai người đều biết chuyện, nhưng dù sao thì trước đó Xa Vĩ cũng đã vỗ mặt Trương Thanh Vân, sau đó bị đám thường ủy "ép thoái vị" mà mất hết mặt mũi. Hơn nữa bây giờ hắn đã mất đi khống chế, hắn so có thể mở miệng nhờ Trương Thanh Vân hỗ trợ cho được? Nếu không phải quá bất đắc dĩ thì hắn cũng chưa chắc đã đến đây.
Việc đã đến nước này thì Xa Vĩ không còn bất kỳ biện pháp nào khác, với thế cục lúc này thì dù hắn và Trương Thanh Vân cùng ra mặt cũng chưa chắc có thể khống chế được hay không. Nhưng nếu không có sự trợ giúp từ phía Trương Thanh Vân, chỉ một mình Xa Vĩ ra mặt thì sợ rằng không có bất kỳ cơ hội nào để thay đổi thế cục vào lúc này.
Dưới tình thế như vậy thì Xa Vĩ ngoài trơ mặt đến tìm Trương Thanh Vân thì nào còn con đường khác? Sau khi Nhuận Uyên gặp phải chuyện không may, Xa Vĩ ra mặt chủ trì toàn bộ công tác và tìm được chút thành tích, lãnh đạo tỉnh ủy cũng đã đưa ra những lời khẳng định với thành tích trong công tác của Cảng Thành vài tháng vừa qua.
Đây cũng là nhân tố làm Xa Vĩ buông lỏng sự cảnh giác, bây giờ đến thời khắc cuối cùng thì đột nhiên sinh ra nhiễu loạn, hắn căn bản không có bất kỳ chuẩn bị, sao trong lòng không hoảng hốt cho được? Nếu vào đúng lúc tuổi già mà đánh mất đi tất cả những thành tích đã đạt được vài tháng trước đó, như vậy thì những gì Xa Vĩ lấy làm kiêu ngạo sẽ trở thành trò cười, làm gì còn thứ nào bết bát hơn tình cảnh như vậy?
Trong đầu Xa Vĩ vẫn luôn ảo tưởng mình sẽ tiến thêm một bước ở Cảng Thành, nhưng bây giờ chọc ra lỗ hổng lớn, vì vậy mà tất cả ảo tưởng đã trở thành bọt biển. Thậm chí bây giờ đứng giậm chân tại chỗ cũng sẽ có chuyện xấu phát sinh, tâm tình của hắn là thế nào thì hoàn toàn có thể hiểu được. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Chu Hà Dương bưng đến một ly cà phê đặt trước mặt Xa Vĩ, lúc này Xa Vĩ cũng mỉm cười gật đầu với hắn. Sau khi Chu Hà Dương rời khỏi phòng làm việc thì Xa Vĩ mới nói:
- Tiểu tử Hà Dương này đúng là rất tốt, anh là người đã rèn luyện cậu ấy, năm nay chúng ta có danh sách xuống tuyến dưới rèn luyện, có thể suy xét cho cậu ấy đi học tập rèn luyện không?
Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên, hắn biết rõ Xa Vĩ rất xấu hổ, nhưng dùng lời như vậy tiến vào trong vấn đề thì lại có chút tục tằng. Những ngày trước Trương Thanh Vân chính là người chủ động yêu cầu vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, lúc đó bị Xa Vĩ ngăn cản, bây giờ thì ngược lại.
Sự việc mới xảy ra được vài ngày mà bây giờ Xa Vĩ đã đến thăm, rõ ràng là có việc cần người trợ giúp. Nhưng đối phương lại đột phá trên người Trương Thanh Vân, lại nắm chuyện của Chu Hà Dương để mở lời. Vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện là chuyện lớn, dù Trương Thanh Vân chủ đạo chuyện này thì cũng không thể cứ mãi suy xét về lợi ích cho mình, hắn còn không biết phân biệt công và tư sao?
- Chủ tịch Xa, cục diện bây giờ đã làm nhân tâm di động, công tác tổ chức nhân sự đã trở nên quá mẫn cảm, không thể động vào. Anh xem...
Trương Thanh Vân đứng dậy chỉ những tài liệu trên bàn công tác, hắn trầm giọng nói:
- Đây đều là những thứ mà trưởng phòng tổ chức Trần Thành đưa đến, đều là những sự việc cãi cọ bừa bãi, tưởng tôi là thầy lang chuyên chữa bệnh sao? Làm việc thiếu quy hoạch, bây giờ rơi vào tình thế quá bị động, việc này ai chịu trách nhiệm? Lỡ may đưa đến những rung chuyển không tất yếu, chúng ta khó giữ được tình thế tốt vào lúc tuổi già, ai gánh vác trách nhiệm?
Trương Thanh Vân nói rất lớn, dùng từ nghiêm khắc, không thèm nể mặt Xa Vĩ. Trên danh nghĩ thì hắn nói về sự bất lực của phòng tổ chức, nhưng Xa Vĩ là người khống chế thế cục, bây giờ tất cả đều rối loạn, Xa Vĩ rõ ràng là tự làm tự chịu. Trương Thanh Vân nói như vậy làm Xa Vĩ đỏ mặt tía tai, gương mặt giống như bị phỏng.
Dưới tình huống này tất nhiên Xa Vĩ cũng không dám nổi nóng, Trương Thanh Vân cũng đoán được tâm lý của đối phương qua vẻ mặt, tính cách của người này là như vậy, trong khung xương cũng có một chữ "tiện*".
(*: Ti tiện.)
Người khác cung kính, khách khí thì Xa Vĩ cực kỳ lớn tiếng, bộ dạng khí thế làm người ta buồn nôn. Nhưng khi bị người khác giẫm đuôi thì lại co rút, lại trở nên thấu tình đạt lý, chuyện gì cũng có thể thành công.
- Thanh Vân, việc này nói ra cũng không sợ cậu chê cười. Việc này...Tôi...Tôi...Tôi phải gánh trách nhiệm. Lúc đó tôi không nên đưa ra quyết nghị khi không có mặt anh, anh là người được phân công đoàn thể, có kinh nghiệm về phương diện tổ chức nhân sự hơn so với tôi, cũng...Có uy vọng hơn!
Xa Vĩ nói, trên mặt là nụ cười mỉa.
Đây là lần đầu tiên Xa Vĩ thừa nhận Trương Thanh Vân có uy vọng cao hơn, lời này được hắn nói ra rõ ràng rất bất ngờ. Người làm quan đều bị quấy rối vì thể diện, nếu như không phải bất đắc dĩ thì làm gì có ai phải hạ mình cầu người?
Trương Thanh Vân ngẩn người, vừa rồi hắn tức giận chỉ vì trong lòng quá bực bội, mà cũng không ngờ vừa mới lớn tiếng thì Xa Vĩ đã ỉu xìu. Đối phương trực tiếp cúi đầu, chỉ thiếu điều van xin Trương Thanh Vân hỗ trợ mà thôi.
Tình cảnh này quá đột nhiên, Trương Thanh Vân căn bản cũng không chuẩn bị tâm lý, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Chủ tịch Xa, không phải tôi có ý này, anh...Anh không cần tự trách quá mức, việc đã đến nước này thì chúng ta cùng nhau xử lý cho thỏa đáng mới là cách tốt nhất.
- Như vậy thì quá tốt, có anh ra tay thì tôi cũng yên tâm hơn mười phần. Sau này những sự việc ở Cảng Thành cũng cần anh ra mặt, bây giờ ảnha mặt cũng làm cho mọi người quen thuộc phong cách.
Xa Vĩ nói, hắn cũng không đợi Trương Thanh Vân nói cho hết lời.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn thầm nghĩ Xa Vĩ này đúng là đầu xe lửa, ngay cả câu nói quen thuộc phong cách cũng mở miệng nói ra được. Mình đã công tác ở Cảng Thành khá lâu, chẳng lẽ còn người chưa quen thuộc phong cách của mình sao?
Trương Thanh Vân lại nhìn vẻ mặt Xa Vĩ, mặt mũi đầy nụ cười giống như sau này Cảng Thành thật sự chôn cất Trương Thanh Vân không bằng.
Nếu thật sự là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không cười nổi, hắn nghĩ có lẽ tâm lý của Xa Vĩ bây giờ đã khác biệt với vài ngày trước đó. Những ngày nay khắp nơi đều đồn Trương Thanh Vân sắp tiến vào ủy ban cải cách, lời nói rất có lý, có lẽ Xa Vĩ cũng biết tin, cũng giảm bớt chút chán ghét với Trương Thanh Vân.
- Chủ tịch Xa, cũng không thể nói như vậy, anh thấy rồi đấy, tình hình trước mắt là danh sách có hạn mà người lại quá đông. Vì vậy nếu muốn giải quyết được vấn đề này chúng ta phải bỏ qua những thứ liên quan đến mình.
- Công tác này tôi có thể thực hiện, nhưng yêu cầu đầu tiên của tôi chính là không cho phép các thành viên ban ngành chạy đi khắp nơi chào hỏi, tạm thời cũng không cho phép đụng vào người thân cận với lãnh đạo, chúng ta phải đi từ trên xuống dưới mới có thể được.
Trương Thanh Vân hào sảng nói, sau đó hắn chợt khựng lại rồi lại mở lời:
- Ví dụ như ban thư ký của đảng ủy và chính quyền, lần này cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện không được xuất hiện nhân tuyển trong ban thư ký, nếu như có một mầm mống vĩ đại...
Trương Thanh Vân nói đến đây thì lập tức ngừng lại và cười ha hả. Mà lúc này nụ cười trên mặt Xa Vĩ dần thu lại rồi chuyển thành toan tính trong khổ sở. Trương Thanh Vân đúng là mở miệng biết lợi dụng thời gian, coi như nắm trong tay quyền quyết định của vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện lần này.
Dù Xa Vĩ muốn đưa người của mình và trong danh sách thì không cầu Trương Thanh Vân là không được. Xa Vĩ tiến lên chủ trì công tác toàn thể chẳng phải vì quyền nhân sự sao? Bây giờ thì tốt rồi, Trương Thanh Vân đang vơ vét tài sản, cũng là quyền nhân sự.
Nhưng Xa Vĩ ngoài tiếp nhận yêu cầu của Trương Thanh Vân thì không còn lựa chọn nào khác, bây giờ yêu cầu ổn định cục diện là áp đảo tất cả, không có gì quan trọng hơn.
Xa Vĩ cũng không thể tiếp nhận tình cảnh những thành tích mà mình đã khổ sở làm ra thành trò cười cho người khác, vì vậy hắn cũng không cần suy nghĩ lâu mà sảng khoái đồng ý yêu cầu của Trương Thanh Vân. Hắn không những không tức giận yêu cầu của đối phương mà ngược lại còn sợ đối phương đổi ý, nếu như vào lúc bình thường thì đây rõ ràng là một chuyện cực kỳ vớ vẩn.
Sau khi Trương Thanh Vân và Xa Vĩ có chung nhận thức thì văn phòng tỉnh ủy lập tức thông báo mở hội nghị thường ủy toàn thể, đề tài thảo luận chỉ có một, đó chính là thương lượng về nhân tuyển cho nhóm cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện. Trong thông báo đã nói rõ người chủ trì hội nghị lần này chính là Trương Thanh Vân.
Trước khi hội nghị diễn ra thì Trương Thanh Vân đã truyền ra tin tức, yêu cầu bất kỳ ban ngành nào cũng không được buồn bực vì vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện. Trước tiên hắn thỏa hiệp với Trần Thành, Thái Khánh Phong và các vị lãnh đạo chủ chốt khác, vì thế mà những công tác khác đều tốt hơn rất nhiều.
Người trong nghề ra tay thường có sự khác biệt lớn, khi Trương Thanh Vân vừa vươn tay chụp lấy khối công tác nhân sự thì tình cảnh mua quan bán chức ầm ĩ ở Cảng Thành lập tức thu lại. Tất nhiên cũng không loại trừ nguyên nhân liên quan đến thanh danh của Trương Thanh Vân, trước đây hắn nổi tiếng là kẻ ra tay hung ác, không nói chuyện tình cảm, số người đã "ra đi" có thể nói là khá nhiều.
Dù lúc này nhân tâm đã rối loạn, nhưng Trương Thanh Vân chính thức ra mặt và quát một tiếng, tuy cục diện không mười phần ổn định nhưng cũng có chút thời gian chuẩn bị.
Khi tiếp nhận công tác thì Trương Thanh Vân đã viết báo cáo cho tỉnh ủy, hắn viết rõ những khó khăn trong các mặt công tác của Cảng Thành vào lúc này, đặc biệt là nhắc đến những nhân tố không ổn định và mâu thuẫn trong sự kiện xuống tuyến dưới rèn luyện rèn luyện vào giai đoạn này.
Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ bày vẽ rất đa dạng trong báo cáo, đáng lý dựa theo ý của Xa Vĩ thì tuyệt đối không được vạch áo cho người xem lưng, hắn nghĩ nên che lại, tốt nhất là không bày ra vấn đề trước khi ban ngành Cảng Thành được điều chỉnh.
Trương Thanh Vân thấy rõ tâm tư của Xa Vĩ nên áp dụng phương pháp há miệng sư tử để nắm quyền nhân sự. Khi trên tay Trương Thanh Vân có quyền lực thì thái độ nhanh chóng biến đổi, bộ dạng khí phách, không cho phép đùa giỡn. Nếu dựa theo lời lãnh đạo thì lợi ích cá nhân của Xa Vĩ là chuyện nhỏ, lợi ích của toàn Cảng Thành mới là việc lớn, vì vậy mà Trương Thanh Vân không dám che giấu.
Lại nói về tỉnh thành, Trương Thanh Vân đi Lăng Thủy một chuyến đã làm bùng lên những con sóng khó thể tưởng,làm cho rất nhiều người muốn tìm cơ hội phải nhìn chằm chằm. Nhưng mọi người đều phải trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân nghênh ngang đi đến và bỏ đi, cục diện vẫn không có gì được đổi mới.
Khu nhà thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, trong phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc, lúc này bí thư Tần Vệ Quốc, chủ tịch Chử Ngụy Cường, phó chủ tịch Chu Thủ Tuân và trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Mã Học Vọng đang gặp mặt nhau, bọn họ đang thương lượng về vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành.
- Bí thư, tôi cho rằng trên vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành thì lãnh đạo trung ương cũng không có quá nhiều ý kiến nhưng vẫn phải tôn trọng ý kiến của chúng ta. Dù sao tuy Cảng Thành là đặc biệt nhưng cũng chỉ là một thành phố nằm dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy mà thôi.
Mã Học Vọng nói.
Tần Vệ Quốc cau mày, lão khoát tay nói:
- Những lời này cũng không cần nói, chúng ta và trung ương bảo trì sự thống nhất cao độ, cục tổ chức trung ương bổ nhiệm cán bộ còn cần chúng ta phải tham khảo sao? Nếu như hoàn toàn tôn trọng ý kiến của chúng ta, đây chẳng phải nói rõ với mọi người rằng chúng ta là lão già, anh không thấy như vậy sao?
- Hì!
Chử Ngụy Cường cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Bây giờ cũng không phải lúc tranh luận về vấn đề này, thứ chúng ta cần suy xét chính là cán bộ nòng cốt trong ban ngành Cảng Thành, mà theo phương pháp trước đó thì vẫn là cán bộ Hoa Đông chúng ta, nếu không thì rất khó khống chế.
Chử Ngụy Cường nói ra những lời này thì ba người khác không lên tiếng, biểu hiện lại khác hẳn nhau. Cuối cùng Chu Thủ Tuân nói:
- Vấn đề này khác biệt ở chỗ căn bản, vốn là sự việc không khó giải quyết, Trương Thanh Vân là nhân tuyển phù hợp nhất.
- Nếu anh ấy ở lại Cảng Thành thì chúng ta yên tâm, trung ương cũng yên tâm, nhưng nào ngờ ý nghĩ này còn chưa được nói ra thì tin đồn đã bùng lên khắp bốn phía? Những lời đồn đãi đã tự bôi tro trát trấu, đám người kia tự mình tạo nên bức tường thành, bây giờ còn có thể trách ai?
Vẻ mặt Chử Ngụy Cường chợt biến đổi, lão không lên tiếng, Mã Học Vọng cũng không nói gì. Tần Vệ Quốc liếc mắt nhìn mọi người rồi nói:
- Lần này Trương Thanh Vân biểu hiện không kiên quyết, xem ra khả năng về thủ đô là rất lớn, nếu anh ấy về thủ đô thì rõ ràng là tổn thất quá lớn cho Hoa Đông.
- Nhưng nếu bây giờ anh ấy ở lại Hoa Đông thì không có một chức vụ nào phù hợp, đây rõ ràng là khó khăn đôi bề.
Vẻ mặt Tần Vệ Quốc trở nên có chút thất vọng, lão bỏ ra khá nhiều tâm huyết với Trương Thanh Vân, hơn nữa còn cố gắng giữ chân đối phương, không muốn mất đi. Nhưng vào đúng giai đoạn quyết định thì Trương Thanh Vân lại không bày tỏ sự kiên quyết, lão cũng bất lực mà thôi.
Tất nhiên Tần Vệ Quốc coi trọng Trương Thanh Vân cũng không loại trừ tâm tư khác, Trương Thanh Vân là điển hình mà lão dựng lên, điển hình này càng ngày càng thành công thì Cảng Thành cũng càng đi lên. Dựa theo kế hoạch của Tần Vệ Quốc thì hy vọng Trương Thanh Vân ngày càng có thành tích lớn, uy vọng cực cao, tốt nhất có thể vang danh quan trường Hoa Đông.
Như vậy rõ ràng Trương Thanh Vân có không gian thi triển tài hoa, có thể tạo phúc cho dân chúng, hơn nữa sau này diện mạo của Hoa Đông sẽ khác hẳn năm xưa. Đôi khi Tần Vệ Quốc cảm thấy rất bất đắc dĩ, lão cũng thường cảm thấy oan uổng thay cho Hoa Đông.
Những năm gần đây Hoa Đông liên tục bị phê bình, lý do chính là người Hoa Đông bài ngoại, nhưng thật ra nguyên nhân căn bản chính là quan trường Hoa Đông khác hẳn với các địa phương nội địa. Tiết tấu ở Hoa Đông là rất nhanh, hiệu suất cao, phải cụ thể, rất nhiều lính hàng không xuống Hoa Đông đều không thể thích ứng với tình cảnh này.
Hơn nữa người Hoa Đông chỉ thích những cán bộ có năng lực mạnh, lính hàng không xuống thời gian ngắn không thích ứng sẽ lập tức bị xem thường. Nếu bị người ta xem thường thì đường làm quan đã chấm dứt, như vậy sao không tìm đường đi nơi khác?
Cứ như vậy mà Hoa Đông trở thành cơn ác mộng đối với các cán bộ bên ngoài, cứ như vậy thì ngày càng đắc tội với nhiều phe phái. Tuy hình tượng của Hoa Đông ở thủ đô rất kiên cố nhưng áp lực những năm gần đây là quá nghiêm trọng.
Vì vậy nếu xét từ góc độ này thì Tần Vệ Quốc rất xem trọng Trương Thanh Vân, Hoa Đông cần Trương Thanh Vân, mà các phe phái ở Hoa Đông lại càng cần Trương Thanh Vân.
- Bí thư Tần, tôi thấy thế này, việc này nếu chỉ có chúng ta ra sức thì chưa chắc tạo nên tác dụng gì, nếu không...
Chử Ngụy Cường nói, lão dùng tay chỉ lên trời, sau đó lại ngậm miệng.
Khóe miệng Tần Vệ Quốc cong lên thành đường, lão hiểu ý của Chử Ngụy Cường. Tình hình của Hoa Đông ở thủ đô là không tệ, có người năm ở trong thường ủy bộ chính trị. Nếu việc đã đến nước này, vì suy xét cho đại cục nên ý kiến của Chử Ngụy Cường khá phù hợp với Tần Vệ Quốc, xem như phải động đến vài vị lãnh đạo lớn ở thủ đô.
Tần Vệ Quốc nghĩ đến đây thì thầm thở dài một hơi, nếu không phải quá bất đắc dĩ thì lão nên làm như vậy sao? Nhưng lúc này đã không còn là vấn đề Hoa Đông và trung ương thống nhất ý kiến, đây là tính yếu đuối trong bố cục Hoa Đông.
Đây là chuyện mà Tần Vệ Quốc không có biện pháp, lão chỉ có thể báo lên trên để hy vọng các vị lãnh đạo lớn của quốc gia tìm cách hoạt động, tìm vài minh hữu, sau đó lại phản hồi tác dụng về Hoa Đông. Nếu như vậy thì công tác của tỉnh ủy Hoa Đông sẽ không còn khó khăn như lúc này.
Mấy ngày nay Trương Thanh Vân bận rộn tối tăm mặt mũi, mời hội nghị thường ủy, hắn vì tạo ra một bầu không khí phù hợp mà mỗi ngày đều chạy qua chạy lại xem xét tư tưởng của các vị lãnh đạo thị ủy.
Nhưng báo cáo của Trương Thanh Vân đưa lên tỉnh ủy lại như trâu xuống biển, không có bất kỳ tin tức nào phản hồi trở về. Nhưng thế cục bây giờ đã không còn đợi người, điều này làm hắn không căng thẳng không được.
Cục diện Cảng Thành bây giờ khó khăn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, dù sao cũng chẳng phải chỉ có sự cô lập, khi đã đến giai đoạn này thì ai cũng cần bỏ chạy, vì thế mà các phương diện đều cực kỳ phức tạp. Trương Thanh Vân còn chưa làm được gì thì đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại từ tỉnh thành, đều liên quan đến vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện. Những người gọi điện đến cho Trương Thanh Vân phần lớn đều là trưởng phòng, điều này làm hắn cảm thấy rất đau đầu.
Nhưng lại có chuyện lớn xảy ra, ngày đó vào giờ cơm trưa thì Trương Thanh Vân đột nhiên nhận được điện thoại từ cục tổ chức trung ương, bắt buộc hắn phải về thủ đô ngay lập tức. Người gọi điện là cục trưởng Chiêm, giọng điệu nghiêm trang, hầu như không lộ ra chút tin tức nào.
Nhưng thân phận của người gọi điện đã nói lên một tin tức tốt, Trương Thanh Vân biết hướng đi của mình cuối cùng cũng đã được xác định.