Ngoài Trương Thanh Vân thì còn có chủ tịch tỉnh Chử Ngụy Cường, phó chủ tịch thường vụ Thi Vĩnh Nhạc, thường ủy phó chủ tịch Ngô Hiểu Minh, ba cỗ xe ngựa của khối chính quyền đều điều động đã quá đủ thể diện cho Trương Thanh Vân.
Bình thường Chử Ngụy Cường là người nghiêm túc, Trương Thanh Vân rất ít khi thấy lão cười, tất nhiên là một người đứng đầu khối chính quyền tỉnh thì kh chất và uy nghiêm không thể nào giống như người thường. Nếu nói bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc làm người ta sinh ra cảm giác như tắm mưa xuân, lực lương tác rất mạnh thì Chử Ngụy Cường là người nổi danh nghiêm khắc.
Nếu nói về phương diện năng lực thì Chử Ngụy Cường là người có năng lực rất mạnh, kinh tế Hoa Đông vài năm qua quật khởi nhanh chóng là chiến tích lớn của khối chính quyền tỉnh, mà trong đó công lao của Chử Ngụy Cường đã chiếm hơn phân nửa. Những phương diện quán triệt chấp hành và giám thị chính sách, đây đều là phạm vi chức trách của Chử Ngụy Cường, mà danh tiếng của những phương diện này ở Hoa Đông trong những năm gần đây là rất mạnh.
Nhưng hôm nay thái độ của Chử Ngụy Cường với Trương Thanh Vân là tương đối ôn hòa, gặp mặt bắt tay đều cực kỳ tươi cười, dù sao thì bình thường lão cũng rất ít cười, vì vậy bây giờ cười rộ lên làm người ta sinh ra cảm giác rất mất tự nhiên.
Thi Vĩnh Nhạc và Trương Thanh Vân quen biết đã lâu, trong số ba người thì lão đã liên hệ với Trương Thanh Vân nhiều nhất, cho nên khi gặp mặt chào hỏi cũng tương đối tùy tiện. Mặt khác phó chủ tịch Ngô thì trước nay Trương Thanh Vân rất ít khi tiếp xúc.
Ngô Hiểu Minh cũng không tính là lớn tuổi nhưng đầu hói, nhìn qua thì có vẻ còn lớn tuổi hơn cả Chử Ngụy Cường. Người này mặc tây phục thẳng thớm, nhưng vì bộ dạng có chút buồn bực nên khó thể bùng ra khí thế.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân và Ngô Hiểu Minh cũng không có gì đụng chạm với nhau, nhưng khi Trương Thanh Vân bắt tay với Ngô Hiểu Minh thì nhạy cảm phát hiện ra sự cảnh giác và địch ý với mình. Xem ra vị phó chủ tịch phụ trách khối kinh tế của tỉnh Hoa Đông không có cảm tình gì với Trương Thanh Vân.
Bốn người chạm trán tất nhiên sẽ nói về vấn đề Hoài Dương, từ vấn đề xây dựng, công nghiệp, nông nghiệp, các phương diện công tác đều được nói đến. Có những phần do Trương Thanh Vân báo cáo, có vài thứ do chính lãnh đạo đề cập.
Sau khi Trương Thanh Vân đến nhận chức bí thư thị ủy Hoài Dương, đây là lần đầu tiên các vị lãnh đạo khối chính quyền tỉnh tỏ ra quan tâm đến tình huống Hoài Dương đến mức như vậy. Trương Thanh Vân thông qua tiếp xúc mà biết tất cả nhất cử nhất động ở Hoài Dương đều được các vị lãnh đạo khối chính quyền này biết rõ ràng.
Trên mặt đất Hoa Đông thì Hoài Dương không giấu được bí mật gì, đây là quan hệ cấp trên cấp dưới nên tình huống này là rất bình thường, nhưng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy không thoải mái. Đám người Chử Ngụy Cường biết rõ về tình huống ở Hoài Dương đó chính là có quá nhiều người thông qua những con đường khác biệt để báo tin cho tỉnh ủy.
Nếu chỉ là những tin tức bình thường thì không sao, nhưng có vài tin tức bí mật, đây là những gì được yêu cầu giữ bí mật ở hội nghị thường ủy, nhưng chỉ không bao lâu sau thì lãnh đạo tỉnh thành đã biết tin tức, điều này là không đúng.
Trương Thanh Vân là bí thư thị ủy, hắn rõ ràng khó thể nhịn được dưới tình huống thế này. Khi những thành viên đảng ủy chính quyền tự mình báo cáo vượt cấp, đây rõ ràng là hành vi không những phải chịu trách nhiệm mà còn gây bất lợi cho vấn đề đoàn kết ban ngành, đồng thời quyền uy của một bí thư như Trương Thanh Vân cũng sẽ giảm hẳn xuống.
Đám người Chử Ngụy Cường thảo luận với nhau lại không để ý đến những vấn đề này, nhưng Trương Thanh Vân lại khắc sâu trong lòng. Vấn đề này nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng, đối với những cán bộ có hành vi như vậy phải nghiêm túc xử lý. Đây là hành vi phá hoại trật tự chính trị, Trương Thanh Vân có xử lý cũng không ai dám nói ra nói vào.
- Bí thư Thanh Vân, nói tóm lại, gần đây Hoài Dương đã tạo ra những thành tích đáng mừng. Tôi cũng không muốn nói những lời chúc mừng dư thừa, tôi chỉ hy vọng các anh có thể liên tục cố gắng, đưa Hoài Dương đi trên quỹ đạo chính xác. Hơn nữa các anh phải dựa vào ưu thế địa lý có lợi của Hoài Dương mà tìm ra một con đường rộng rãi.
Chử Ngụy Cường nói, lão đã đưa ra lời khẳng định với những công tác trong khoảng thời gian gần đây của Hoài Dương.
Trương Thanh Vân nói:
- Cám ơn chủ tịch đã cổ vũ, chúng tôi nhất định sẽ quán triệt tinh thần chính sách của trung ương và tỉnh ủy, sẽ kéo Hoài Dương thoát khỏi vũng bùn, kiên quyết không cho Hoài Dương rớt về phía sau trong Hoa Đông.
Chử Ngụy Cường cười cười, Thi Vĩnh Nhạc nói:
- Bí thư Thanh Vân, hôm nay chúng ta gặp mặt còn có một việc, liên quan đến khu kinh tế ba thành phố. Hội nghị hôm trước anh cũng đã tham gia, cũng biết lần này Cảng Thành đã bị cản trở.
- Nhưng có ngăn cản mới chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, nhưng dù là như thế nào thì bây giờ trung ương và quốc hội đều đã có quy hoạch cho khu kinh tế, đây là chuyện trọng đại và có ảnh hưởng rất lớn đến cả Hoa Đông và Hoàng Hải.
- Vì vậy chúng ta không nên vì có chút cản trở mà bỏ qua chuyện này, không những không được bỏ qua mà chúng ta cần phải rút ra kinh nghiệm xương máu, nhanh chóng vùi đầu vào trong quá trình đàm phán mới. Lần này chúng tôi quyết định cho anh tham dự, anh là phó tổ trưởng đàm phán lần này, anh có ý kiến gì?
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu, giống như có chút bất ngờ mà phản ứng có hơi chậm. Một lát sau hắn mới nói:
- Tôi phục tùng quyết sách của tỉnh ủy, nhưng tôi là người rất bi quan, không thích tính thắng mà trước tiên hay lo bại. Nếu lần này chúng ta và Hoàng Hải tiếp xúc mà lại không thành công, như vậy phải xử lý thế nào?
- Bí thư Thanh Vân, lời này đúng là đáng lo lắng, lần trước chúng ta đàm phán với Hoàng Hải, đối phương cũng vì không thấy có đại biểu của Hoài Dương mà cho rằng chúng ta không có thành ý. Lần này chúng ta lại điều chỉnh thành viên tổ đàm phám, tỉnh ủy và chính quyền lại tiếp tục đưa ra phương châm và sách lược, không có lý do gì không thành công.
Ngô Hiểu Minh nói.
Trương Thanh Vân nghe thấy Ngô Hiểu Minh nói lời này thì trong lòng cũng có chút buồn bực, hắn nói:
- Nếu chủ tịch Ngô đã tin tưởng như vậy thì trong lòng tôi cũng có lòng tin. Nhưng nếu đứng ở độ cao tổng thể của tỉnh Hoa Đông thì chúng ta vẫn phải tìm ra đường sống để quay về.
- Chúng ta không thể vì đối phương ra bài này nọ mà rơi vào thế bị động, nếu không đến lúc đó dù đàm phán thành công thì có phải là kết quả tốt nhất hay không?
Vẻ mặt Ngô Hiểu Minh chợt phát lạnh, hắn bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho mắc nghẹn mà không nói ra hơi. Chử Ngụy Cường nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân nói:
- Thanh Vân, dựa theo ý anh là? Anh nghĩ như thế nào?
- Tôi nghĩ thế này, các vị lãnh đạo xem có thỏa đáng hay không. Vừa rồi chính quyền tỉnh Hoa Đông đi đầu, tất cả ban ngành tương quan phải phối hợp cùng tạo thành tổ đàm phán. Nhưng nếu nó trắng ra thì đó chính là hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải, chính giữa không có liên quan gì đến Hoài Dương chúng tôi.
- Tôi nghĩ đến một vấn đề, nếu trước đó đàm phán giữa Cảng Thành và Hoàng Hải thì vì sao phải giương lá cờ Hoa Đông? Để cho Cảng Thành và Hoàng Hải trực tiếp đàm phán không được sao? Nếu đàm phán tốt thì lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền hoàn toàn có thể biết rõ tình huống bất cứ lúc nào, có thể đưa ra chỉ thị.
- Nếu bàn không tốt thì tỉnh ủy cũng có con đường sống quay về, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cục diện bị động như hôm nay.
- Vì vậy theo tôi thì lần này Hoài Dương chúng tôi sẽ dùng danh nghĩa của mình để tiếp xúc với Hoàng Hải, như vậy thuận tiện cho hai bên hiểu rõ lẫn nhau. Hoài Dương chúng tôi cách Hoàng Hải chưa đến một trăm kilomet, dù nói muốn tăng mạnh hợp tác giữa hai thành phố nhưng trước nay hợp tác vẫn luôn tồn tại. Hoài Dương và Hoàng Hải có rất nhiều mối liên hệ trong các lĩnh vực như kinh tế, văn hóa...
- Dưới tình huống này thì chúng tôi tự đi làm nói không chừng còn linh hoạt hơn giương lá cờ của toàn bộ tỉnh Hoa Đông...
Trương Thanh Vân dùng giọng lưu loát trình bày những ý nghĩ của mình, lúc này Ngô Hiểu Minh là người đầu tiên không nhịn được, hắn nói:
- Bí thư Thanh Vân, tư tưởng của anh rõ ràng là không được, bây giờ khu kinh tế của Hoàng Hải đã được trung ương và quốc hội đưa ra quy hoạch, điều này liên quan đến toàn bộ Hoa Đông, sao có thể cho các anh tự mình đi làm?
- Tôi nói lại một lần nữa, bây giờ vấn đề khu kinh tế ba thành phố nhìn qua thì có vẻ là chuyện của Cảng Thành và Hoài Dương nhưng thực tế lại liên quan đến đại cục của toàn bộ Hoa Đông, không thể đơn giản xem là hợp tác giữa vài ba thành phố, sao anh lại có ý nghĩ như vậy?
Trương Thanh Vân nhếch môi, hắn không nói lời nào. Thi Vĩnh Nhạc thấy tình thế không đúng thì vội nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Anh Ngô, anh đừng nóng, chúng ta họp chính là muốn ai cũng thoải mái. Bí thư Trương đang nói về ý kiến của bản thân, đây cũng đâu phải là quyết nghị?
Ngô Hiểu Minh thấy Thi Vĩnh Nhạc nói như vậy thì tâm tình mới bình ổn trở lại nhưng vẻ mặt vẫn không chút thiện cảm, rõ ràng biện pháp của Trương Thanh Vân đã làm hắn nổi giận. Bây giờ chuyện liên quan đến khu kinh tế ba thành phố đều do hắn phụ trách, nếu dựa theo ý nghĩ của Trương Thanh Vân thì rõ ràng sự việc sẽ chẳng còn gì liên quan đến hắn.