Mùa đông giá rét tiến đến, nháy mắt đã là cuối năm, đến lúc này thì thị ủy chính quyền rất bận rộn. Vì không muốn chậm trễ công tác nên Trương Thanh Vân đưa người nhà đến Hoài Dương, chuẩn bị đón tết âm lịch ở Hoài Dương.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì ở cùng với người nhà thì ít mà cách xa thì nhiều, con gái Mạn Mạn vẫn đi nhà trẻ, có lẽ cũng đã nửa năm hai cha con chưa gặp mặt nhau. Làm một người cha, Trương Thanh Vân rõ ràng có chút thất trách.
Ánh đèn rực rỡ, trong phòng ngủ rộng rãi tràn đầy xuân ý, sau khi ân ái mặn nồng, Triệu Giai Ngọc với gương mặt hàm xuân lặng lẽ nằm trong lòng Trương Thanh Vân. Năm tháng giống như không cướp đi dung nhan tuyệt thế của nàng, lúc này nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa.
Xa cách lâu ngày thắng tân hôn, hai người đều cảm giác được mình và đối phương khó thể xa rời. Hai người thật lòng yêu nhau mà khó chung sớm tối, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều cũng không làm cho tình cảm giữa hai người xuất hiện vết rách, ngược lại còn làm cho cả hai cảm thấy quý trọng khoảng thời gian được bên nhau. Bạn đang đọc chuyện tại
Bây giờ dù là Trương Thanh Vân hay Triệu Giai Ngọc cũng là người nổi tiếng, một người là vì sao sáng trong chính trường, một người là người phụ nữ giàu có nhất nước. Có không biết bao nhiêu người ước ao sự nghiệp được như bọn họ, hai người kết hợp đã để lại không biết bao nhiêu giai thoại.
Nhưng là người trong cuộc thì hai người rất ưu thích những khoảng thời gian yên tĩnh, càng có cảm giác gắn bó với nhau. Khi hai người quen nhau thì Trương Thanh Vân chỉ là một viên quan nhỏ, mà Triệu Giai Ngọc cũng chỉ biết dựa dẫm vào gia tộc, không có sự nghiệp thuộc về mình.
Những người có thân phận như họ trên thế giới này là rất nhiều, nhưng cũng chỉ có bọn họ cố gắng mới có thể phát triển chói mắt. Sau cái huy hoàng tráng lệ thì chỉ hai người biết được có bao nhiêu gian nan khúc chiết, hai bên cùng nhau đi lên, không dễ dàng.
Đôi khi Trương Thanh Vân nghĩ rằng địa vị và vinh dự giống như mây khói, chỉ có hai người sống dựa vào nhau, yêu nhau mới đáng quý trọng, dù sao cũng là đồng mộng tương lân.
- Thanh Vân, em có một ý nghĩ, em muốn rời khỏi giới kinh doanh, những năm qua đã quá mệt mỏi rồi.
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Triệu Giai Ngọc, hắn nói:
- Thế nào lại có ý nghĩ này? Trong công việc có gì đó không thoải mái sao?
Triệu Giai Ngọc cười, nàng sẵng giọng:
- Anh đúng là, em không đi làm thì đặc biệt trợ giúp chồng con, chẳng lẽ tư tưởng này là không đúng sao? Đàn ông các anh không phải luôn có tư tưởng như vậy với phụ nữ à?
Trương Thanh Vân đờ đẫn không nói gì, chỉ cười hì hì. Tgiang nam nói:
- Mạn Mạn càng lúc càng lớn, hai chúng ta từ lúc sinh con đến giờ chưa từng bao giờ ở với nhau được lâu, mà bà nội tuổi ngày càng cao, chúng ta làm cha mẹ mà không có bổn phận là không được.
- Bây giờ tập đoàn của em đã tương đối trưởng thành, hoàn toàn có thể thuê người quản lý tất cả. Hơn nữa địa vị của anh ngày càng cao, có một số việc luôn phải thay đổi, em cũng nghĩ...Nên ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút.
Đã nhiều năm như vậy mà tính tình của Triệu Giai Ngọc vẫn có chút e lệ, vẻ mặt đỏ ửng giống như năm xưa vẫn còn là xử nữ.
Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn ôm chặt người ngọc, hắn hiểu rõ ý nghĩ của vợ mình. Khi mình ngày càng hát vang tiến mạnh trên đường làm quan thì Triệu Giai Ngọc phải an phận là điều đương nhiên. Tuy bây giờ đến lúc đó vẫn còn cách khá xa nhưng Triệu Giai Ngọc có thể có suy nghĩ và hành động như vậy thì rõ ràng có chút lo xa, đồng thời cũng tỏ ra tin tưởng Trương Thanh Vân.
Dù Triệu Giai Ngọc không nói nhiều lời cổ vũ, nhưng đây rõ ràng là lời cổ vũ tốt nhất với Trương Thanh Vân, giữa hai người vì có ăn ý nên cảm thấy rất ấm áp. Dù trong lòng Trương Thanh Vân luôn lo lắng về sự vụ ở Hoài Dương, mỗi ngày đều phải công tác, nhưng khoảnh khắc này hắn cảm thấy thoải mái và thỏa mãn.
Gia đình đối với đàn ông là như vậy, khi mệt mỏi thì có gia đình, tất cả sẽ giải quyết rõ ràng, đây là một thang thuốc chữa vết thương rất tốt.
Triệu Giai Ngọc muốn lui xuống ở ẩn, trong lòng Trương Thanh Vân cũng có ý nghĩ giúp đỡ, nhưng cũng cảm thấy có lỗi. Bây giờ trong nước thì danh tiếng của Triệu Giai Ngọc vượt xa một bí thư thị ủy như Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân tin Triệu Giai Ngọc đưa ra quyết định này đã là hy sinh rất lớn, hy sinh vì sự nghiệp, vì gia đình, hơn nữa còn hy sinh vì Trương Thanh Vân hắn. Nhưng lời cảm ơn của Trương Thanh Vân khó thể nói ra khỏi miệng, hai người chỉ cần ở cùng một nơi cũng đủ bày tỏ muôn ngàn lời nói.
Tết âm lịch sắp đến, gần đây chính quyền các cấp ở Hoài Dương không những phải có những sắp xếp bảo đảm công tác trong tết, hơn nữa công tác hằng ngày cũng rất bận rộn. Vấn đề đền bù giải tỏa, tìm ra con đường phát triển kinh tế từng vùng, động viên quần chúng nhân dân, thăm dò những hướng đi bất lợi, phân phối chuyên nghiệp tài chính đến các quỹ của hợp tác xã, giúp đỡ và tạo điều kiện cho nhân dân quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã hành động theo yêu cầu của chính quyền, yêu cầu ai ai cũng phải góp sức góp lực để giải quyết vấn đề hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã.
Ngoài những công tác trên tìh vấn đề xây dựng cơ bản của thành phố, quy hoạch tổng thể xây dựng các tuyến dường cũng là công tác trọng điểm. Một thành phố muốn phát triển thì xây dựng cơ bản là mục tiêu hàng đầu, đây là công tác hạch tâm liên quan đến vấn đề ưu hóa đầu tư, lần này Trương Thanh Vân đã xác định chính quyền phải xem trọng và xuất nhiều sức lực cải tạo và chỉnh đốn trong xây dựng cơ bản.
Mặt khác, lúc này Hoài Dương cũng phải chuẩn bị các phương diện tương quan đến khu kinh tế, Trương Thanh Vân sử dụng những quan hệ cố hữu trước kia để bày tỏ ý nguyện với Hoàng Hải, mục đích chính là hy vọng hai thành phố có thể tự mình đàm phán, chính thức tìm ra những phương pháp hợp tác phù hợp với đặc điểm của hai thành phố.
Trương Thanh Vân cũng không đặt nặng mục tiêu với vấn đề khu kinh tế hợp tác ba thành phố, hắn chẳng qua chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để tìm được chút cơ hội phát triển cho Hoài Dương, chủ yếu tập trung vào vài huyện và vùng ngoại thành.
Đây là một ưu thế của Hoài Dương, khi Hoàng Hải phát triển lên đến mức độ quá cao thì vấn đề tiếp tế hậu cần, thiếu những khu vui chơi giải trí, thiếu các làng du lịch, đây đều là cơ hội mà Hoài Dương muốn nắm bắt.
Mà trước kia Hoa Đông chủ yếu đặt nặng đầu tư, đưa vấn đề thu hút đầu tư bên ngoài lên vị trí quan trọng nhất. Mà nhiều năm qua những lãnh đạo của Hoài Dương cũng khó thể vượt qua tư tưởng cổ hủ này để bước ra ngoài.
Bây giờ xem ra tư tưởng kia đã không còn phù hợp với thực tế tình huống của Hoài Dương, tình hình của Hoài Dương khác biệt với các thành phố khác ở Hoa Đông, mà điểm đặc biệt của Hoài Dương còn có Hoàng Hải. Cũng vì như thế mà Hoài Dương có thể đi trên một con đường mới, trở thành một vùng thế ngoại đào viên ở Hoa Đông.
Ý đồ phát triển như thế này đang chậm rãi bùng lên trong lòng Trương Thanh Vân, nhưng một chiếc lược có thay đổi về tư duy lớn như vậy không phải chuyện một sớm một chiều, điều này hắn biết rất rõ. Bây giờ quan trọng là phải để cho ý nghĩ này trở thành hiện thực, hai thành phố phải đưa ra những hiệp nghị thành thật.
Thông qua quá trình chỉnh hợp tài nguyên giữa hai thành phố, có thể thúc đẩy Hoàng Hải đưa các xí nghiệp không còn phù hợp đến đầu tư ở Hoài Dương, đồng thời Hoài Dương lại tranh thủ những đầu tư như vậy để phát triển xây dựng cơ bản. Cứ như vậy mà tiến từng bước và để lại từng dấu chân, viễn cảnh thay đổi của Hoài Dương sẽ bày ra trước mắt, hơn nữa diều này có thể thay đổi tư tưởng của Hoài Dương, cuối cùng có thể thay đổi hoàn toàn tướng mạo. Đây là một quá trình lâu dài, bây giờ Trương Thanh Vân đang chuẩn bị bắt đầu cất bước, vì vậy vị trí của hắn là rất quan trọng.
Gần đây Trâu Côn rất tích cực trong công tác, phòng xây dựng kinh tế đã được thành lập, Trương Thanh Vân cho Trâu Côn đặc quyền, vấn đề bố trí thành viên ban ngành thì cho phép Trâu Côn đề cử nhân tuyển. Trương Thanh Vân có hành vi như vậy thực tế chính là muốn dùng thẳng Trâu Côn mà không thử nghiệm, thật sự ném cho đối phương quyền lợi.
Mặt khác Trương Thanh Vân cũng đã từng tìm Trâu Côn nói về công tác toàn diện của phòng xây dựng kinh tế, hắn nói ra những ý nghĩ sơ bộ của phòng xây dựng kinh tế ảnh hưởng trực tiếp đến phát triển của toàn bộ Hoài Dương. Điều này làm cho Trâu Côn cực kỳ kích động, đồng thời hắn cũng ý thức được tầm quan trọng của công tác, tính tích cực bùng lên, sự nhanh nhạy của cán bộ thanh niên được phô bày rất rõ ràng.
Bây giờ Trâu Côn đã khác biệt năm xưa, gần đây hắn rất nhiều lần đến thị ủy gặp mặt bí thư Trương. Phòng xây dựng kinh tế vừa được lập, đang ở trong tình cảnh trăm phế đợi hưng, trước mắt còn chưa sắp xếp lãnh đạo phân công quản lý. Trâu Côn không tìm được người thích hợp để báo cáo, vì vậy cũng chỉ biết tìm Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cũng không đả kích tính tích cực trong công tác của Trâu Côn, vì vậy mỗi lần đối phương muốn gặp mặt đều cho vào, tỏ ra có hơi dung túng. Tất nhiên hai bên thường xuyên qua lại thì những ân oán trước đó dần trở thành lịch sử.
Trong lòng Trâu Côn thật sự muốn trực tiếp báo cáo với bí thư, vì hắn và Trương Thanh Vân cũng không hơn kém nhau bao nhiêu tuổi. Cũng vì nguyên nhân như vậy mà trước kia Trâu Côn không qua tâm đến Trương Thanh Vân, hắn cho rằng bí thư Trương không có uy vọng.
Sau này Trương Thanh Vân khai đao với Trâu Côn, vì vậy mà trong lòng cực kỳ tức giận và bất bình, sau đó muốn tìm biện pháp để tố cáo ngược lại Trương Thanh Vân. Nhưng cuối cùng hắn không làm gì được Trương Thanh Vân, hơn nữa còn bị bí thư Trương ném vào lãnh cung, giữ chức phó phòng nông nghiệp nửa năm, có được một cơ hội làm cho đầu óc thanh tỉnh.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân sử dụng Trâu Côn, hai người có quan hệ tốt đẹp, Trâu Côn mới giật mình nhận ra trước kia mình ngây thơ cở nào. Một bí thư quận chẳng đáng là gì trong mắt bí thư thị ủy, điều người ta cần quan tâm chính là cuộc sống của triệu triệu dân chúng, chính là xã hội ổn định và phát triển.
Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng suy xét rất sâu về tương lai của Hoài Dương, thậm chí tư duy còn khoáng đạt hơn Trâu Côn rất nhiều, xa hơn rất nhiều. Bây giờ tấm màn đã dần được kéo ra, Trâu Côn cảm thấy mình cực kỳ may mắn, vì hắn đã đóng một vai trò khá quan trọng trong lịch sử phát triển Hoài Dương.
Ngày hôm nay Trâu Côn lại đến thị ủy, cuối năm đã đến gần, hắn nghĩ muốn đem những khó khăn trong cuộc sống của nhân dân quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã để báo cáo với Trương Thanh Vân, để xem phòng xây dựng kinh tế có nên ra mặt làm chút công tác hay không.
Khi đến phòng thư ký thì Lưu Bằng mỉm cười nhìn Trâu Côn nói:
- Chủ nhiệm Trâu, anh cũng rất chịu khó, tần suất gặp mặt bí thư Trương còn cao hơn cả phó bí thư Tiêu.
Trâu Côn cười cười, hắn khoát tay nói:
- Anh đừng nói như vậy, tôi sao có thể so sánh với phó bí thư Tiêu, chẳng qua phòng xây dựng kinh tế vừa mới được thành lập, đang ở trong tình cảnh trăm phế đợi hưng, trong đó có rất nhiều công tác cần phải báo cáo, tôi cũng không còn biện pháp nào khác.
Trâu Côn vừa nói vừa định tiến lên gõ cửa, Lưu Bằng ngăn lại nói:
- Đừng, bây giờ không được, bí thư Trương vừa gặp mặt trưởng phòng Liên phòng tuyên truyền, hình như tâm tình không được tốt, bây giờ phải đợi thêm một lát nữa, tôi sẽ thông báo cho anh.