Chuyên mục tin tức của đài truyền hình trung ương đã dùng năm phút để đưa tin những tai nạn do thiếu trách nhiệm ở thành phố Giang Thủy tỉnh Hoa Đông.
Giang Sơn là một thị trấn trong một huyện của thành phố Giang Thủy, vì xây dựng kiến trúc phi pháp, hơn nữa gặp mưa to nước sông dâng tràn đã sinh ra tai nạn nghiêm trọng do thiếu trách nhiệm. Sau khi sự việc xảy ra thì thị ủy chính quyền Giang Thủy quyết định phong tỏa tin tức, giấu diếm không báo cáo, cuối cùng quần chúng bí mật kêu oan mới làm chân tướng sự việc được rõ ràng.
Sự việc lần này có tính chất rất ác liệt, bây giờ truyền thông đã đưa tất cả ra ánh sáng, toàn bộ tỉnh Hoa Đông cũng vì vậy mà cực kỳ lo lắng.
Nhâm Gia Niên đã ở tình thành được ba ngày, trong ba ngày hắn đã không biết bao nhiêu lần liên lạc với văn phòng thị ủy và chính quyền, mục đích chính là được gặp bí thư Tần hoặc chủ tịch Chử. Nhưng mỗi lần liên lạc đều nhận lấy câu trả lời lãnh đạo đang quá bận rộn, không có thời gian.
Điều này làm cho Nhâm Gia Niên sinh ra cảm giác muốn tan vỡ, trong lúc đó hắn đến trụ sở khối chính quyền và gặp mặt Ngô Hiểu Minh, mà Ngô Hiểu Minh cũng rất buồn khổ.
Bí thư Tần đã nói lời rõ ràng, chuyện của Trương Thanh Vân sẽ không được đưa ra thảo luận ở hội nghị thường ủy.
Ngô Hiểu Minh để lộ tin tức để Nhâm Gia Niên nhạy cảm phát hiện tình huống không ổn. Trương Thanh Vân chọc ra lỗ hổng quá lớn nhưng sau đó lãnh đạo tỉnh ủy lại không muốn trấn an nhân tâm ngay lập tức, không truy cứu trách nhiệm, rõ ràng là đang tự kéo tựu quyết.
Sao phải dùng phương pháp này? Trong quan trường có một phương pháp làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhâm Gia Niên biết rõ tuyến trên có người muốn bảo vệ Trương Thanh Vân, mà phán đoán này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Bây giờ xét về vấn đề khu kinh tế thì trong Hoa Đông chỉ có hai thành phố là Cảng Thành và Hoài Dương là ở gần Hoàng Hải.
Cảng Thành và Hoàng Hải gặp trở ngại hợp tác, bây giờ Hoài Dương đã có Trương Thanh Vân tìm được cửa khẩu đột phá, hiện nay Cảng Thành rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
Không có quân cờ Hoài Dương thì Nhâm Gia Niên căn bản không tin Hoàng Hải sẽ trực tiếp đàm phán với Cảng Thành.
Cảng Thành và Hoàng Hải có nhiều mặt cạnh tranh với tính chất khá cao, có quá nhiều phương diện làm hai bên bất đồng lợi ích, nếu cố tìm cảm giác chung và gác lại bất đồng thì quá khó khăn.
Nhưng Hoài Dương thì khác hẳn, Hoài Dương có ưu thế của riêng mình, nếu Hoài Dương và Hoàng Hải hợp tác thì sẽ làm kinh tế phát triển mạnh.
Nếu tình cảnh như vậy xảy ra mà Cảng Thành lại chậm chạp không đột phá, vài năm sau Nhâm Gia Niên sẽ bị dân chúng mắng chửi, đến khi đó sao hắn có thể đối mặt với phụ lão Cảng Thành? Hắn đi từ Cảng Thành về Lăng Thủy với đầy niềm tin, hắn muốn lợi dụng tư tưởng chủ nghĩa địa phương hẹp hòi ở Hoa Đông để tụ tập một nhóm người gây áp lực cho lãnh đạo, mục đích cuối cùng chính là không thể để cho Trương Thanh Vân thực hiện được ý đồ.
Nhưng Nhâm Gia Niên không ngờ sẽ rơi vào tình huống này.
Nhâm Gia Niên liên tục dạo bước trong phòng, trong lòng bực bội khó chịu, hắn lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số.
- Alo, xin hỏi anh là?
- Thư ký Chu phải không? Tôi là Nhâm Gia Niên, là thế này, hôm nay bí thư có chút thời gian nào không? Anh nhất định phải giúp tôi, tôi chỉ cần mười phút, à không, năm phút!
- Năm phút là quá đủ rồi!
Nhâm Gia Niên vội hỏi, mặt mũi tràn đầy nụ cười.
- Hôm nay không được, vì bây giờ tôi đang cùng bí thư xuống thành phố Giang Thủy!
- Vài ngày sau bí thư sẽ thị sát Giang Thủy, bí thư không có mặt ở Lăng Thủy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thư ký Chu Hướng, thư ký của Tần Vệ Quốc.
Nhâm Gia Niên nghe thấy những lời này thì trong lòng lạnh tanh, hắn thầm mắng Chu Hướng chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng. Ngày hôm qua gọi điện thoại thì Chu Hướng nói hôm nay sẽ tìm biện pháp, nhưng hôm nay Tần Vệ Quốc đã đi Giang Thủy, nào còn có thời gian?
- Tôi biết rồi, Tiểu Chu à, anh...À, không có gì.
Nhâm Gia Niên định nói thêm vài lời nhưng cuối cùng cũng nhịn được, hắn cúp điện thoại mà trong lòng sinh ra cảm giác muốn đập bể thứ gì đó.
Nhâm Gia Niên lãng phí ba ngày, cuối cùng chẳng làm được gì, cũng không gặp mặt được bí thư Tần. Lúc này trong lòng hắn có một bụng nước đắng, đúng là quá mức khó tiếp nhận.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại vang lên, Nhâm Gia Niên thở ra một hơi, hắn cầm lấy điện thoại bấm nút nghe, đầu dây bên kia vang lên âm thanh của thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền Mộng Dương. Nhâm Gia Niên vừa nghe thấy lời của Mộng Dương thì lập tức giữ vững tinh thần nói:
- Thế nào, anh Mộng, chủ tịch Chử có thời gian không?
- À,...
Mộng Dương trong điện thoại có chút chần chừ, trước đó hắn là cấp dưới của Nhâm Gia Niên, có vài lời muốn nói nhưng khó mở lời.
Mộng Dương trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Bí thư Nhâm, tôi nói ra tin tức là nể mặt anh.
- Vấn đề phát sinh bên Giang Thủy là không nhỏ, sợ rằng sẽ truy cứu trách nhiệm khá rộng, kinh động truyền thông trung ương, ảnh hưởng quá ác liệt. Trước mắt phòng giám sát tỉnh ủy đã xuống điều tra sự việc, sau khi biết rõ tình huống sẽ có kết quả xử lý...
- Điều này tôi biết, tự gây nghiệt thì khó thể bỏ qua.
- Giang Thủy bên kia có gan làm loạn thì cũng không ai cứu được.
Nhâm Gia Niên thở dài một hơi nói:
- Anh Mộng, anh cũng đừng nói đường vòng với tôi, rốt cuộc chủ tịch Chử có còn ở Lăng Thủy không?
- Còn, nhưng...
Mộng Dương có chút do dự giống như hạ quyết tâm rất lớn, hắn nói:
- Bí thư Nhâm, nghe tôi khuyên một câu, anh có tiếp tục ở lại Lăng Thủy cũng vô dụng.
- Chủ tịch Chử bây giờ không có khả năng gặp anh, hơn nữa...Ngày hôm qua chủ tịch Ngô đã bị chủ tịch Chử phê bình nghiêm khắc. Bây giờ là thời buổi rối loạn, tất cả mọi người đều chú ý đến Giang Thủy, cũng không ai quan tâm đến chuyện của bí thư Trương bên phía Hoài Dương...
Nhâm Gia Niên nghe thấy những lời của Mộng Dương mà tâm tình trầm xuống đáy cốc. Mộng Dương nói rất uyển chuyển nhưng đã bộc lộ ra một sự thật, đó chính là Chử Ngụy Cường không muốn làm gì Trương Thanh Vân.
Bí thư và chủ tịch tỉnh đều không muốn làm khó Trương Thanh Vân, dựa vào Ngô Hiểu Minh và Nhâm Gia Niên hắn thì làm được thứ gì? Hơn nữa Trương Thanh Vân tuy không phải là thường ủy tỉnh ủy, nhưng người ta là cán bộ cấp phó bộ tạm giữ chức phó chủ tịch, trên tay khống chế một thành phố Hoài Dương hơn mười triệu dân.
Tuy không thể so sánh với Nhâm Gia Niên nhưng lại có điểm khác biệt, đối phương có thể vứt bỏ Cảng Thành để tiếp xúc độc lập với Hoàng Hải mà cũng không sợ gì Nhâm Gia Niên.
Người đến thì cao hứng mà lại mất hứng quay về, Nhâm Gia Niên đến tỉnh thành tràn đầy hy vọng, nhưng sau khi ở lại ba ngày thì quay về như chó nhà tang.
Nhâm Gia Niên muốn mượn cơ hội đến tỉnh thành lần này để phát uy với Xa Vĩ, nhưng bây giờ xám xịt quay về lại có thể bị Xa Vĩ tạo ra áp lực.
...
Trương Thanh Vân ở Hoài Dương nghe được tin tức Giang Thủy thì cũng không quá để ý, dù sao Giang Thủy cũng cách Hoài Dương quá xa. Một tai nạn do thiếu trách nhiệm để chết vài chục người, sợ rằng đây cũng không phải tin tức ảnh hưởng quá khủng bố.
Trương Thanh Vân bây giờ quan tâm nhất chính là tìm cơ hội báo cáo tình huống với lãnh đạo tỉnh. Dựa theo quy củ thì hắn phải đến báo cáo với Ngô Hiểu Minh, nhưng vào lúc này mà tìm Ngô Hiểu Minh thì không thích hợp.
Trương Thanh Vân muốn trực tiếp vượt qua Ngô Hiểu Minh tiến lên trên, nhưng nếu như vậy lại đắc tội trực tiếp với Ngô Hiểu Minh.
Nếu bây giờ lại tiếp tục vượt qua Ngô Hiểu Minh thì khinh người quá đáng.
Người ta đường đường là thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh, Trương Thanh Vân đắc tội với người ta nhiều lần, lãnh đạo tuyến trên sẽ nhìn Ngô Hiểu Minh như thế nào? Đáng lý ra theo suy nghĩ của Trương Thanh Vân thì chỉ cần chọc ra lỗ hổng lần này, sau đó sẽ không cần chủ động báo cáo, sẽ có lãnh đạo đến tìm.
Nhưng sự việc lại vứ vớ vẩn như vậy, căn bản không có lãnh đạo nào đến tìm, giống như lần này Trương Thanh Vân đến Hoàng Hải căn bản không tạo ra con sóng gì.
Điều này làm Trương Thanh Vân rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vì vậy mà không biết xử lý cục diện trước mắt thế nào cho phải.
Khi Trương Thanh Vân còn đang cực kỳ phiền não thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
Người gọi đến là Triệu Truyền, trước đó hắn đến tây bắc và rất bận rộn, hai người cũng ít khi gọi điện thoại cho nhau.
Trước đó Trương Thanh Vân cũng rất ít khi điện thoại cho Triệu Truyền, bây giờ đối phương gọi đến với mục đích gì?
- Thanh Vân, nói cho cậu biết một tin tức, tôi có lẽ sẽ về thành phố. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì vài ngày sau sẽ có lệnh truyền xuống.
Triệu Truyền nói.
- Vậy thì chúc mừng anh, lần này về thủ đô sẽ được ủy thác trách nhiệm lớn, có thể để lộ ra một chút được không?
Trương Thanh Vân nói, mặt mũi tràn đầy nụ cười. Mấy năm qua Triệu Truyền xuống quân khu rèn luyện, trên vai đã có hai sao, thanh danh trong quân ngũ cũng mạnh dần, lúc này về kinh thì sẽ được nhận trách nhiệm cao hơn.
- Nếu không có bất ngờ thì sẽ vào tổng cục chính trị, cũng là một cấp phó.
Triệu Truyền nói, hắn nói rất tùy ý nhưng Trương Thanh Vân có thể nghe ra sự hưng phấn của đối phương. Nếu cấp trung tướng vào trong tổng cục chính trị làm cấp phó thì sẽ là phó chủ nhiệm.
Nếu là phó chủ nhiệm tổng cục chính trị thì rõ ràng thực quyền không nhỏ, hơn nữa tương lai sẽ rộng lớn. Triệu Truyền tiến lên chức vụ này thì sẽ trở thành danh nhân trong quân đội.
- Được rồi, được rồi, không nói những lời này nữa.
- Gần đây tôi luôn ở thủ đô, thế này đi, anh em ta cũng nhiều năm không gặp, nếu không có gì thì tôi hy vọng cậu về thủ đô một chuyến, không có vấn đề gì đấy chứ?
Triệu Truyền nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, lúc này về thủ đô sao? Hắn cẩn thận phỏng đoán giọng điệu của Triệu Truyền, nghe thì có vẻ như trưng cầu ý kiến nhưng thực tế lại là khẳng định.
Trương Thanh Vân thầm tính toán rất nhanh, bây giờ mình bày ra vị trí đáng xấu hổ ở Hoài Dương, bất cứ lúc nào cũng gặp phải nguy cơ, bây giờ về thủ đô có thích hợp sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến thủ đô thì trong đầu lại xuất hiện vài hạng mục cần chạy trên trung ương của Hoài Dương.
Hoài Dương gặp phải khó khăn tài chính, ngoài vấn đề cần tỉnh giúp đỡ thì Trương Thanh Vân còn nhìn vào tài chính trung ương.
Bây giờ Hoài Dương lại ở trong hoàn cảnh liên hợp kinh tế với Hoàng Hải, nếu Hoài Dương và Hoàng Hải có thể hợp tác thành công thì sau đó sẽ tiếp nhận hàng loạt đầu tư. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Đến lúc đó mà không thông qua bộ và ủy ban trung ương thì sẽ hỏng việc.
- Đi, tôi sẽ sắp xếp chương trình, sau khi sắp xếp cụ thể sẽ điện thoại cho anh.
Trương Thanh Vân cho Triệu Truyền một câu trả lời thuyết phục.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nghĩ lại rất cẩn thận, bây giờ hắn gặp phải cục diện khó khăn, hắn đã chọc lỗ hổng lớn ở Hoàng Hải mà tuyến trên không có phản ứng.
Lúc này Trương Thanh Vân hắn cũng không nên phản ứng quá độ, công tác nên làm vẫn phải làm, không thể đắm mình trong cảm giác bất an và lo sợ sau hành trình Hoàng Hải.
Nếu như vậy thì sẽ chậm trễ chuyện đại sự của Hoài Dương.
Trương Thanh Vân là một bí thư thị ủy, người tuyến dưới đều nhìn chằm chằm vào hắn, bí thư vì nhỏ mà mất lớn thì còn trông cậy gì người tuyến dưới được nữa?