Trưởng phòng Trương Lưu Phái của thị ủy Hoài Dương đột nhiên mất tích, căn cứ vào điều tra chuyên môn thì có người cuối cùng nhìn thấy hắn khi ở khách sạn phòng nông nghiệp. Lúc ấy trưởng phòng nông nghiệp Hào Vĩ đang mở tiệc đãi khách, mọi người thấy hai gã đàn ông cao lớn mặc tây phục, sau đó thì không thấy xuất hiện.
Người đầu tiên báo cáo sự kiện Lưu Phái mất tích chính là trưởng ban số một của phòng tổ chức, sau đó cục công an, ủy ban kỷ luật thị ủy và các đơn vị lập tức đi đến phòng tổ chức kiểm tra, mà tin tức Lưu Phái mất tích cũng lập tức được truyền ra.
Một quan lớn cấp phó mà mất tích một cách khó hiểu, tin tức này quả thật rất đáng giá. Hầu như chỉ trong vòng một đêm, tất cả trang báo truyenfull.vn đều truyền đi tin tức này một cách cực kỳ rầm rộ.
Thị ủy Hoài Dương, phòng tổ chức đã bị các phóng viên vây chặt, thậm chí bên trong còn có cả phóng viên Cctv, toàn bộ Hoa Đông cũng vì sự kiện trên mà chấn động. Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy và tỉnh ủy đều bị phóng viên nhìn chằm chằm, tất cả mọi người đều điên cuồng mở rộng quá trình tìm người.
- Đi xuống, để mọi người tản ra.
Trong đại sảnh lầu một thị ủy Hoài Dương, bí thư ủy ban kỷ luật Vạn Trọng Sơn thị ủy Hoài Dương, bí thư tư pháp Hùng Đan Đương, cục trưởng cục công an Chương Lập Cường được nhân viên bảo vệ vây quanh thành từng tầng, mọi người phá vỡ thế trận của phóng viên và đi về phía thang máy.
- Xin hỏi, cục trưởng Chương, hôm nay là ngày thứ ba Lưu Phái mất tích, cục công an bây giờ đã có đầu mối nào chưa? Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Một phóng viên viên nữ chạy đến, nàng dựa vào ưu thế nữ tính để phá tan phong tỏa và đưa micro đến trước mặt Chương Lập Cường.
Chương Lập Cường nhíu mày nói:
- Chúng tôi phải lập tức tham gia hội nghị chuyên đề, còn hành tung của trưởng phòng Lưu hiện nay chưa thể để lộ ra.
- Ý của cục trưởng Chương là đã phát hiện phương hướng của trưởng phòng Lưu rồi sao?
Nữ phóng viên nhạy cảm nói.
Chương Lập Cường chợt ho khan, lúc này đã đến cửa thang máy, cửa mở ra, Chương Lập Cường chui vào, phóng viên theo sau bị hai gã cảnh sát uy nghiêm chặn ngay trước cửa, chỉ có thể nói vài lời ồn ào mà thôi.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hùng Đan Đương nói:
- Chuyện này là thế nào? Bây giờ Hoài Dương đang ở vào thời điểm rối loạn, bây giờ lại sinh chuyện, ôi...
Vạn Trọng Sơn và Chương Lập Cường đều không tiếp nhận câu nói của Hùng Đan Đương, từ khi Chương Lập Cường vào cửa thang máy thì vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn có thể ngửi được hương vị khác thường trong tình cảnh Lưu Phái bị mất tích. Điều này làm hắn cảm thấy chột dạ và bất an, không biết chờ mình là tương lai thế nào.
Tháng đi lên rất nhanh, phó thư ký trưởng Thôi Mẫn nghênh đón ba người ở cửa thang máy, Hùng Đan Đương nói:
- Thư ký trưởng Thôi, bí thư khẩn cấp triệu tập chúng ta tham gia hội nghị, có phải đã tìm được tin tức về tình huống của đồng chí Lưu Phái rồi không?
Thôi Mẫn cười cười, hắn nói:
- Tôi cũng không biết, hội nghị sẽ đường cử hành ở phòng họp số hai, bí thư đã đợi từ lâu.
Đám người Hùng Đan Đương cũng không tiếp tục hỏi dò, tất cả đi theo Thôi Mẫn tiến về phòng họp số hai. Khi Thôi Mẫn đẩy cửa thì vung tay mời, Hùng Đan Đương là người tiến vào đầu tiên, hắn liếc mắt đã nhìn thấy Trương Thanh Vân, khi còn đang định mở miệng thì chợt nhìn thấy hai gương mặt lạ lẫm.
- Vào đi, anh Vạn anh Chương...À, mọi người cùng vào.
Trương Thanh Vân nói, khi nhìn thấy ba người Hùng Đan Đương thì nở nụ cười thỏa mãn.
Ba người vào cửa, Thôi Mẫn ở bên ngoài đóng cửa lại. Lúc này ba người Hùng Đan Đương cảm thấy không hiểu nguyên nhân mà trở nên căng thẳng, chủ yếu vì hai người bên cạnh bí thư có ánh mắt quá sắc bén, nhìn làm người ta mất tự nhiên.
- Giới thiệu một chút, hai vị ở bên cạnh tôi chính là người của tổ giám sát số ba thuộc ủy ban kỷ luật trung ương, đồng chí Uông Ba và đồng chí Khâu Khắc Khánh. Hôm nay tôi cho gọi ba vị đến, chính thứ nhất muốn nói chính là đồng chí Lưu Phái mất tích vì cần phối hợp điều tra với các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương...
Trương Thanh Vân vừa nói hết lời thì vẻ mặt ba người kia chợt trắng bệch, đặc biệt là Chương Lập Cường vã đầy mồ hôi lạnh, hai chân đã bắt đầu run rẩy không nghe theo chỉ huy. Trương Thanh Vân giống như không để ý đến biểu hiện của đám người, hắn quay đầu nói với Uông Ba và Khâu Khắc Khánh:
- Vị này chính là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Hoài Dương Vạn Trọng Sơn...
Mỗi lần Trương Thanh Vân giới thiệu một người thì kẻ đó phải đứng lên gật đầu chào hỏi, khi điểm danh đến Chương Lập Cường, lúc này Chương Lập Cường rất muốn cười cho tự nhiên, nhưng hắn khó thể làm được, biểu hiện rất cứng nhắc.
- Bí thư Vạn, từ hôm nay trở đi anh phải giữ vững tinh thần, dùng toàn lực phối hợp với công tác của các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương, sau này hai vị Uông, Khâu sẽ cùng phối hợp với anh.
Trương Thanh Vân nói.
- Vâng!
Vạn Trọng Sơn nói, hắn là bí thư ủy ban kỷ luật, đã gặp nhiều tình cảnh xét xử cán bộ. Sau khi căng thẳng lúc vào cửa thì hắn nhanh chóng tỉnh táo. Là một bí thư ủy ban kỷ luật, hắn có thể hợp tác với các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương thì cũng coi như là một cơ hội lớn.
Quan hệ giữa Vạn Trọng Sơn và Tiêu Hàn là không tầm thường, hắn tưởng rằng Tiêu Hàn xảy ra chuyện thì mình sẽ chịu liên quan, không ngờ đến lúc quyết định thì vẫn được bí thư tin dùng. Bây giờ chỉ cần nhìn động tĩnh là biết không phải đánh nhỏ, Vạn Trọng Sơn là bí thư ủy ban kỷ luật, khi có hành động lớn thì hắn sẽ thấy rất rõ ràng.
- Bí thư Trương, anh xem thế này có được không? Anh công tác bận rộn, chúng tôi sẽ cùng nhau nhận thức, công tác cụ thể sẽ do chúng tôi xử lý, sau đó sẽ báo cáo rõ ràng cho anh.
Lúc này Uông Ba chen lời nói.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Như vậy thì quá tốt, thế này, anh Húng, chúng ta ra ngoài, không quấy rầy công tác của bọn họ.
Trương Thanh Vân nói xong thì cất bước ra ngoài, Hùng Đan Đương theo sát phía sau. Chương Lập Cường vừa định đứng lên thì Uông Ba đã nói:
- Phó chủ tịch Chương, anh chờ chút, chúng tôi còn có chuyện cần hỏi.
Chương Lập Cường cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng, ý thức chợt biến mất trong khoảnh khắc. Lúc này hắn bị đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương giữ lại hỏi vấn đề, đây chính là một hình thức phối hợp điều tra. Vào khoảnh khắc này thì Chương Lập Cường biết mình trở thành người thứ hai mất tích sau Lưu Phái.
Đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương và ủy ban kỷ luật thị ủy Hoài Dương liên hợp tổ chức họp báo, mọi người công khai tin tức đồng chí trưởng phòng tổ chức thị ủy Hoài Dương là Lưu Phái vì liên quan đến vụ án, tạm thời bị đưa đi hỗ trợ điều tra. Đến lúc này thì những tin đồn về Lưu Phái mất tích đã hoàn toàn được dỡ bỏ.
Tin tức Lưu Phái bị ủy ban kỷ luật trung ương đưa đi lập tức được lan truyền rộng, tất cả truyền thông đều đăng tải thông tin này. Tất cả các cục, phòng ban, tất cả ủy ban kỷ luật quận huyện đều nhận được thông báo, yêu cầu trừ khi có hoàn cảnh đặc biệt, nếu không tất cả các cán bộ phó ban trở lên không được rời hỏi Hoài Dương.
Khi thông báo lệnh hạn chế này được phát xuống tuyến dưới một cách bí mật thì mọi người chợt trở nên sợ bóng sợ gió, toàn bộ chính đàn chấn động, cảm xúc khủng hoảng bao trùm, không biết có bao nhiêu người đang cực kỳ hoảng sợ. Vì một nghiêm lệnh trên mà làm cho rất nhiều người ở Hoài Dương trở thành cá trong chậu, ai cũng không dám đi dộng, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu chờ vận mệnh đến.
Sau khi tin tức Lưu Phái được chứng thực thì mọi người cũng lập tức phát hiện ra một tin tức khác, phó chủ tịch khối chính quyền thành phố Hoài Dương kiêm cục trưởng cục công an Chương Lập Cường sau lần trước đến dự họp ở thị ủy thì cũng không trở về, đây chính là lãnh đạo cấp thành phố thứ hai bốc hơi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có hai lãnh đạo thành phố xảy ra vấn đề, hơn nữa tất cả cán bộ Hoài Dương lại bị hạn chế xuất cảnh, dù là người mù cũng thấy rõ có chuyện gì đang xảy ra.
Vì sự việc xảy ra quá đột ngộ nên rất nhiều người không chuẩn bị chu đáo, trong chuyện này còn có cả cáo già Cố Nhuận Thu. Sự kiện Lưu Phái mất tích gây xôn xao dư luận cũng rất được Cố Nhuận Thu coi trọng, hắn có niềm tin đầy đủ vào năng lực của tỉnh ủy Hoa Đông.
Nhưng Cố Nhuận Thu cũng thấy rõ, khi các lãnh đạo cấp cao rời xa Trương Thanh Vân, khi Trương Thanh Vân căn bản không còn cơ hội phản kháng, hơn nữa dù muốn nắm tóc Cố Nhuận Thu thì phải có chứng cứ, tất cả mọi thứ đã chứng minh Trương Thanh Vân đang bi trói tay trói chân, không thể nào còn năng lực vươn vòi đến bên cạnh Cố Nhuận Thu.
Nhưng khi Cố Nhuận Thu nhận được tin tức, sau đó lại phát hiện Chương Lập Cường đã bốc hơi, cuối cùng hắn cũng trở nên căng thẳng, bắt đầu nôn nóng đi lại trong phòng làm việc.
Lão Ngô đến khuyên nhủ:
- Giám đốc Cố, dù Chương Lập Cường có vấn đề thì cũng khó liên quan đến anh, nhiều nhất cũng chỉ có vài vấn đề liên quan đến hối lộ, chúng ta có người gánh tội thay.
Cố Nhuận Thu lắc đầu, hắn vẫn nôn nóng bất an như trước, một lúc lâu sau mới nói:
- Chú đi thăm dò tin tức, xem thuyền hàng của chúng ta đã đến đâu, sao hôm nay còn chưa tới?
- Giám đốc Cố, anh cứ yên tâm, đừng vội. Tôi đã gọi điện thoại cho bên kia, bọn họ đã qua Hong Kong, hành trình có hơi chút trì hoãn, nhưng sáng mai sẽ đến, chuyện này anh cứ yên tâm. Hàng của chúng ta và quặng sắt của xí nghiệp nhà nước nằm chung một thuyền, cũng không ai dám kiểm tra đội thuyền như vậy.
Lão Ngô dùng giọng giải sầu nói.
- À!
Cố Nhuận Thu gật đầu từ chối cho ý kiến, thật ra những lời lão Ngô nói ra cũng được hắn xem xét biết bao nhiêu lần, hắn nghĩ rằng tất cả mọi việc đều phải cẩn thận, nhưng dù cân nhắc thế nào thì trái tim vẫn không yên.
Tình huống này đã lâu rồi Cố Nhuận Thu chưa từng trải qua, hắn lăn lộn trong hắc đạo nửa đời người thì có được một bản năng phân biệt nguy hiểm, mà lần này thì bản năng của hắn chợt phát huy tác dụng.
- Không được, chúng ta phải đi!
Cố Nhuận Thu đột nhiên đứng lên nói:
- Lão Ngô, chuẩn bị một chút, chúng ta sang Hoàng Hải bay qua Đông Nam Á mượn đường đến Canada.
Lão Ngô rõ ràng không kịp phản ứng, Cố Nhuận Thu khoát tay với lão rồi nói:
- Nhanh, nhanh lên, càng nhanh càng tốt, không cần do dự, chúng ta bỏ đi lúc này là vẹn toàn.
Lão Ngô thấy Cố Nhuận Thu đã quyết định thì cũng không dám trì hoãn, lão lập tức chạy đi. Cố Nhuận Thu thở phào một hơi, cảm thấy rất khó thở. Hắn chậm rãi mở cửa sổ, trời bên ngoài trong xanh không mây, hôm nay lại là một ngày sắc trời rực rỡ rất hiếm có.
Từ chỗ Cố Nhuận Thu đang đứng có thể nhìn thấy cảnh biển đẹp đẽ và thuần khiết của Hoài Dương, sóng biển vỗ ầm ầm, ngẫu nhiên còn thấy hải âu bay lượn ở phương xa, tình cảnh như vậy làm lòng người vui vẻ thoải mái.
Đáng tiếc cảnh tùy tâm sinh, lúc này trong mắt Cố Nhuận Thu thì cảnh đẹp bên ngoài giống như chỉ có hai màu trắng đen, tất cả làm người ta sinh ra cảm giác bất an và lo lắng. Nếu lần này hắn đi thì sau này sẽ không còn cơ hội được ngắm khung cảnh này.
- Công danh lợi lộc đều như mây bay.
Cố Nhuận Thu thường xuyên nhắc đến những lời này, nhưng hắn còn chưa lần nào cảm ngộ ra, bây giờ hắn đã hiểu hương vị bên trong...