Hai người Vi Cường và Trần Mại lần này về thủ đô là có sẵn tâm tư, đã chuẩn bị sẵn năm túi đặc sản Giang Nam. Trong núi sâu huyện Tang Chương có nấm, có mộc nhĩ loại lớn, có những món ăn rất ngon, có cả cá sông Áp Tử Hà, có cam ngọt đặc biệt ở huyện Ung Bình. Mỗi một phần lễ vật này đều là ký ức của Trương Thanh Vân, tất nhiên hắn cũng vui lòng nhận lấy những sản vật này. Sau đó hắn lại tặng cho vài bạn bè, cũng để lại vài phần cho người trong nhà dùng đặc sản quê hương, coi như nhớ lại nhiều kỷ niệm.
Hai ông bà Trương Đức Giang lại không giống như Trương Thanh Vân, bọn họ bây giờ đều rất thanh nhàn, bây giờ được ăn đặc sản quê hương thì nhớ nhà sốt cả ruột.
Cuối cùng khi không còn biện pháp nào khác thì Trương Thanh Vân phải đồng ý cho hai ông bà Trương Đức Giang về Giang Nam một chuyến, trên đường đi Trương Thanh Vân sắp xếp dì Ngũ hầu hạ. Trước nay dì Ngũ làm việc trầm ổn chu đáo, có thể làm mọi người an tâm. Trương Thanh Vân dặn dò dì Ngũ không nên làm nhiễu loạn đến địa phương, lại dặn dò mang lễ vật đến cho Vũ Đức Chi. Sau đó người nhà bận rộn tiễn hai ông bà Trương Đức Giang về quê thăm người thân.
Mà lúc này Vi Cường và Trần Mại cũng đã làm tốt những công tác của mình, hai người thắng lợi quay về. Lần này Vi Cường về kinh phô bày năng lực của mình, trở về tất nhiên sẽ cho người khác lau mắt mà nhìn.
Phải biết rằng những năm qua Hành Thủ chịu rất nhiều áp lực về tài chính, cán bộ Hành Thủy vì vấn đề này mà chạy về thủ đô hết lớp này đến lớp khác, nhưng thuận lợi như Vi Cường hầu như là không thể. Lần này hắn thuận lợi quay về thì người khác sẽ dễ dàng liên tưởng phó chủ tịch có biện pháp ở thủ đô, điều này tuy rất kín tiếng trong quan trường nhưng quan viên khác lại cực kỳ quan tâm.
Chỉ cần sau này Vi Cường làm tốt công tác, vị trí trầm ổn ở Hành Thủy, tất nhiên trên trán sẽ có chữ "Trương", tỉnh ủy Giang Nam sẽ nể mặt, sẽ biết Vi Cường tìm trợ giúp ở đâu trong thủ đô.
Chưa cần nói đến những vấn đề khác, Trương Thanh Vân có quan hệ rất thân cận với Triệu gia, Quách gia và Uông gia, vì vậy mà cũng không ai làm khó dễ cho Vi Cường. Dù sao đắc tội với một Trương Thanh Vân tương lai vô hạn là không sáng suốt.
Đối với Vi Cường thì những thu hoạch của Trần Mại khá khác biệt, vì hắn còn ở cấp ban nên khoảng cách với Trương Thanh Vân là quá xa xôi, nói rằng có căn cơ ở thủ đô cũng quá gượng ép, nhưng Trương Thanh Vân ra mặt hòa giải để Trần Mại mang tài chính về là sự thật.
Trương Thanh Vân hoạt đột với hội chữ thập đỏ, với bộ dân chính trung ương để sẵp xếp cho huyện Tang Chương vài hạng mục thủy lợi, cầu đường, giáo dục và những hạng mục có liên quan đến dân sinh, đây chính là tin tức tốt cho vài trăm ngàn dân của huyện Tang Chương.
Còn đối với Trần Mại thì cơ hội để hắn bay từ vùng núi héo lánh ra ngoài là rất lớn, Trần Mại lớn tuổi hơn Trương Thanh Vân, cũng đã đến tuổi đề bạt. Bây giờ đặc điểm quan trọng là hắn vẫn còn trẻ, nếu đi tốt và đúng hướng thì tương lai vẫn rực sáng.
Vài năm qua Trương Thanh Vân vùi đầu vào công tác Hoa Đông, cũng không có quá nhiều tinh lực chú ý đến thế cục Giang Nam, thật ra nếu xem xét lại thì hắn vẫn có rất nhiều căn cơ ở Giang Nam.
Chưa nói đến Trần Mại, Vi Cường, Lệ Cương, còn có những đồng sự cùng cộng tác với nhau ở Thanh Giang như Nghê Quảng Vũ, Điền Khải Diệu, Chu Trắc Hoa. v. v. Nhóm người này bây giờ cũng khá phát triển ở Giang Nam, trước nay đều là cấp dưới của Trương Thanh Vân, trong đó có rất nhiều người vẫn còn liên lạc đến tận bây giờ.
Trước kia vị trí của Trương Thanh Vân là tương đối thấp nhưng cũng có liên lạc với những đồng sự trước đó, bây giờ vị trí của hắn đã khác biệt hoàn toàn, cổng và sân nhà Trương gia ở thủ đô đã huyên náo hơn trước kia rất nhiều, trong đó quan hệ với Giang Nam chiếm tỉ trọng cực kỳ lớn.
Có thể nói những quan hệ này ngày càng rõ ràng khi Trương Thanh Vân càng lúc càng leo lên cao. Hắn làm quan đến bây giờ đã hơn mười năm, cuối cùng cũng có thể tự lập ra một tổ chức của mình, hơn nữa hắn cũng không quá cố gắng trong vấn đề này, tất cả đều để mặc cho nước chảy thành sông...
Trong phòng vip câu lạc bộ Lam Thiên ở thủ đô, quanh bàn trà thủ tinh đơn giản đặt ba chiếc ghế sa lông màu trắng sữa, những chậu kiểng xinh đẹp được đặt ở bốn phía, màu xanh rất dịu.
Quách Tuyết Phương và Trương Thanh Vân ngồi đối diện nhau, cả hai không nói lời nào, Trương Thanh Vân cau mày, tâm tình có chút phức tạp.
"Quách Tuyết Phương mang thai!"
Điều này đối với Trương Thanh Vân thì giống như sấm sét phủ xuống đầu, tin tức này quá đột ngột, hắn trở tay không kịp.
Trương Thanh Vân cuối cùng cũng đã hiểu, tối hôm đó mình đã làm một chuyện, giấc mộng diễm tình kia là thật, còn ác mộng lại đang ở phía sau...
Trương Thanh Vân không có thời gian đi xem xét hậu quả nghiêm trọng của sự việc này, bây giờ hắn đang xem xét nên vạch rõ quan hệ thế nào với Quách Tuyết Phương. Nàng không phải là phụ nữ tầm thường, đường đường là đại tiểu thư Quách gia, là cành vàng lá ngọc. Nàng không thể nào làm người tình cho Trương Thanh Vân, nếu để Quách gia biết được thì Trương Thanh Vân sẽ bị băm thây vạn đoạn.
- Sao vậy? Đồng chí Thanh Hà, cảm thấy áp lực sao? Em không có áp lực, vậy áp lực của anh từ đâu đến?
Quách Tuyết Phương khẽ nói, trên bàn có điểm tâm, Quách Tuyết Phương dùng ngón ta mảnh khảnh cầm một miếng hoa quả bỏ vào miệng, bộ dạng phong tình đến cực điểm.
Hôm nay rõ ràng Quách Tuyết Phương rất chú ý đến cách ăn mặc, nhìn qua không giống như bình thường. Một cặp hoa tai kim cương như mộng ảo, chiếc cổ trắng như tuyết là một sợi dây chuyền kim cương đơn giản, không đẹp tục tằng nhưng quý phái, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, cảm giác gợi cảm từ bên trong này thường có lực sát thương trí mạng cho đàn ông.
Quách Tuyết Phương mặc một chiếc quần jean trắng làm nổi bật cặp chân dài lung linh, trên người là một chiếc áo sơ mi màu tím kẻ ô vuông, hai vai hơi lộ ra làm người khác cảm nhận được một thân thể trưởng thành tràn đầy sức sống.
Trong trí nhớ của Trương Thanh Vân thì rất ít khi được thấy Quách Tuyết Phương ăn mặc như vậy, nhưng hắn không thể không thừa nhận là hôm nay đối phương xinh đẹp và gợi cảm đến cực hạn, điều này làm người ta có chút hoa mắt mất hồn.
- Có phải anh đang cảm thán tạo hóa trêu người, sao chỉ là một lần ngoài ý muốn mà mang thai? Quả thật em và anh cũng có cùng cảm thán, em cũng không muốn liên lụy đến anh, nhưng bây giờ không liên lụy là không được.
Quách Tuyết Phương đột nhiên đứng lên, nàng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Trương Thanh Vân:
- Em đã quyết định, em sẽ sinh con...
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn đột nhiên đứng lên nói:
- Em...
Quách Tuyết Phương ép tay xuống nói:
- Anh không cần nhiều lời, em không cần anh phụ trách, cũng không làm trì hoãn tương lai của anh, em chỉ muốn con...
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Quách Tuyết Phương, hắn không biết nói sao cho phải. Hắn đã quen biết Quách Tuyết Phương nhiều năm, trước nay luôn làm việc đúng mực, không ngờ chỉ là một lần sơ sẩy đã rơi vào sai lầm.
Việc đã đến nước này thì Trương Thanh Vân không biết nên giải quyết hậu quả thế nào, nhưng khi nghe thấy Quách Tuyết Phương kiên cường như vậy thì trong lòng cũng mơ hồ có chút tức giận, hắn nói:
- Tuyết Phương, em không cần dùng những thứ đó để chế nhạo anh, anh không có dũng khí gì, nhưng dũng khí nhận sai là có.
- Việc đã đến nước này, em muốn sinh con là quyền lợi của em, anh đồng ý...
Quách Tuyết Phương mở to mắt nhìn Trương Thanh Vân, giống như nàng không dám tin Trương Thanh Vân sẽ đồng ý cho nàng sinh con. Một lúc lâu sau nàng mới cười nói:
- Em hiểu rồi, cuối cùng anh cũng không phải người chuyên nghiệp, anh cũng có cách nghĩ của mình. Theo em biết thì Cảnh Sương ở Hoàng Hải liên tục đến tìm anh, mặt khác còn có một nghệ nhân là Lăng Tuyết Phi, bây giờ đã sang Hong Kong, quan hệ giữa các người là không nông cạn, nhưng vài năm gần đây có chút bất hòa.
- Thế nào, hai người bọn họ còn có tên gọi khác sao? Ngày đó em còn nghe anh nói về một người là Thu Nguyệt, ai là Thu Nguyệt? Là một người khác, hay là một tên khác của Giai Ngọc?
Trương Thanh Vân đột nhiên nhảy dựng lên, dù hắn đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng khi nghe thấy những lời này của Quách Tuyết Phương thì trái tim cũng lên đến cuống họng. Hắn thầm mắng một tiếng đáng chết, cũng không biết ngày đó mình uống vào thứ quỷ quái gì mà nói mớ như vậy?
- Được rồi, hôm nay tới đây thôi, em biết nhiều hơn những gì anh từng nghĩ, nhưng em thích làm gì cũng được, giữa hai chúng ta có sai lầm...
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Quách Tuyết Phương, hắn muốn chấm dứt câu chuyện để tìm một khoảng không gian tĩnh lặng hơn.
Trương Thanh Vân nói xong thì đứng lên ra khỏi cửa, khoảnh khắc khi hắn cầm lấy nắm cửa thì Quách Tuyết Phương đã kêu lên:
- Chờ chút.
Trương Thanh Vân không quay đầu lại, thân thể hơi khựng lại. Chỉ khoảnh khắc sau, khi hắn không kịp đề phòng thì một mùi hương xộc vào mũi, sau đó cảm thấy sau lưng có cảm giác mềm mại, một đôi bàn tay từ phía sau ôm vòng qua cổ hắn.
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn quay đầu lại, khoảnh cách quá gần, hắn thấy được gương mặt Quách Tuyết Phương. Gương mặt này cực kỳ xinh đẹp, không son phấn nhưng đoan trang trời sinh, chiếc mũi ngọc, răng trắng như ngọc, điều này làm hắn hoảng hốt.
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, hai vành mắt Quách Tuyết Phương cũng đỏ hồng, nàng nói;
- Em biết anh không thích em, vì em không khôn khéo, em lúc nào cũng đối nghịch với anh, luôn gây ra phiền phức cho anh, luôn kiêu ngạo không chịu nghe lời, anh rất ghét em, có phải vậy không?
Trương Thanh Vân không lên tiếng, nước mắt của Quách Tuyết Phương lại ngày càng nhiều, nàng nói:
- Em là loại phụ nữ không biết xấu hổ phải không? Tự mình hành sự lại liên quan đến anh...
- Anh không nói, sao anh không nói? Anh nói đi...
Quách Tuyết Phương cuối cùng cũng tan vỡ, khoảng cách giữa hai người là quá gần, người nàng lại nằm trên lưng Trương Thanh Vân, lúc này trên mặt đầy nước mắt, tình cảnh hương diễm đến mức làm người ta mềm lòng.
- Được rồi, đừng khóc nữa, anh chỉ chưa từng nhìn em ở khoảng cách gần như vậy, vì thế mà có chút thất thần mà thôi.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn khựng lại rồi tiếp tục:
- Nếu là người phụ nữ anh chán ghét, anh sẽ không cho cô ấy đến gần anh, mà bây giờ em...
Ánh mắt Trương Thanh Vân có chút do dự, mặt Quách Tuyết Phương nóng lên, nàng nhìn xuống mới thấy mình đã quấn lấy đối phương như bạch tuộc. Lúc này nàng có chút thất thần, vì vậy mà vô thức khẽ buông tay, nhưng sau đó lại ôm chặt hơn.
- Bây giờ thì không có biện pháp nói chuyện, anh bị em quấn chặt đến mức khó thể hít thở...
- Cầm chân anh, phải cầm chân kẻ bại hoại như anh, anh đáng chết, anh là khốn kiếp...
Quách Tuyết Phương mắng lớn, nàng dùng tay nện lên lưng Trương Thanh Vân, khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm thấy, nụ cười của một cô gái nhỏ