Tỉnh Giang Nam, Trương Thanh Vân dẫn đầu tổ khảo sát hơn mười người đến Thành Đô khảo sát.
Trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam Thương Quốc Lương tự mình đến sân bay nghênh đón, hắn đưa chân đám người đến tận khách sạn nghỉ ngơi, ngay sau đó Thương Quốc Lương và Trương Thanh Vân tiến hành hội đàm.
Trương Thanh Vân là người cũ của phòng tổ chức Giang Nam, mà khi đó Thương Quốc Lương cũng là phó phòng tổ chức, chỉ là khi đó hắn làm công tác nhân sự tỉnh ủy, Trương Thanh Vân không tiếp xúc với Thương Quốc Lương nhiều bằng các phó phòng khác, nhưng nếu nói về mức độ thì tất nhiên hai người rất quen mặt nhau.
Thương Quốc Lương cũng là cán bộ còn khá trẻ nhưng vẫn lớn hơn Trương Thanh Vân mười hai tuổi, vừa vặn là một giáp, nhưng hắn xưng hô với Trương Thanh Vân vẫn như thường, không tình nguyện nhận mình là đại ca.
Trương Thanh Vân cũng không quá tích cực với đối phương, Trương Thanh Vân đã lâu rồi chưa đến Thành Đô, bây giờ quay lại thì thấy cực kỳ vui vẻ, ấm áp và dễ chịu, lại hay thích nói những lời vui đùa với Thương Quốc Lương.
- Trưởng phòng Trương, khi biết anh đến Giang Nam thì bí thư Hà đã từng đặc biệt căn dặn chúng tôi, nếu là người khác thì chúng tôi còn có tâm tư, nhưng đối với anh thì không thể. Nhưng không có tâm tư cũng không phải không muốn ăn cơm nhà giàu, các anh là cán bộ đến từ khu vực phát đạt, bây giờ các anh đến Giang Nam, nếu không làm thịt các anh thì cũng không được...
Thương Quốc Lương nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nói:
- Hành trình của tôi có thể kinh động đến bí thư Hà, điều này làm tôi thật sự cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, nếu bí thư Hà đã có chỉ thị thì các anh cứ làm thịt. Anh xem, lần này tôi đưa người đến làm gì có ai được nhiều thịt, bây giờ tôi toàn quyền cho anh làm thịt mạnh tay...
- Ha ha...
Thương Quốc Lương cười ha hả, hắn khoát tay nói:
- Vài năm không gặp mà trưởng phòng Trương ngày càng hào sảng, nếu đã có lời này của anh thì tôi cũng yên tâm. Người nào cũng biết trưởng phòng Trương là người Giang Nam, tâm tư cũng lo lắng cho sự phát triển của Giang Nam.
- Bây giờ cả nước đang lưu hành sự liên kết giữa các thành phố với nhau, thành phố Hoài Dương của Hoa Đông đã làm một mở đầu, cùng thành phố Vũ Lăng chúng tôi tạo thành một cặp. Đây cũng là lực lượng trợ giúp rất lớn cho sự phát triển kinh tế và đặc biệt là sản nghiệp du lịch của Vũ Lăng, mà những điều này đều do anh ra sức thúc đẩy, lúc này tôi thay mặt các hương thân phụ lão Giang Nam cám ơn anh...
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Tôi nào có công lao gì, chỉ là lần trước chủ tịch Nghiêm đến Hoài Dương nhắc đến vấn đề này. Khi đó lãnh đạo có chỉ thị, tất nhiên tôi sao có thể thể bằng mặt không bằng lòng cho được? Tất nhiên trong chuyện này cũng có chút khúc chiết, may mà mọi người vẫn có thể tạo nên nhân duyên, đây là lợi ích cho cả Hoài Dương và Vũ Lăng...
Trương Thanh Vân tuy nói khách khí nhưng trong lòng rất hài lòng với công tác của Mã Vị Nhiên, người này làm việc đáng tin cậy, có thể làm người ta yên tâm. Đáng lý ra Trương Thanh Vân cũng không yêu cầu Mã Vị Nhiên phải làm tốt công tác hỗ trợ các thành phố khác, nhưng bây giờ đối phương làm rất tốt, điều này nói rõ hắn luôn đặt nặng những lời của Trương Thanh Vân vào lòng, không giống như đám cán bộ ngoài miệng nói theo nhưng sau khi quay lưng lại không theo.
Trương Thanh Vân lần này đến Giang Nam tất nhiên sẽ không phải đi tay không, khi thấy Thương Quốc Lương nhắc đến vấn đề các thành phố giúp đỡ lẫn nhau thì hắn vung tay nói:
- Hoài Dương bắt đầu thì chúng ta vẫn phải muốn theo đuổi, Cảng Thành và Vũ Đức sẽ tạo thành một cặp vào giai đoạn tiếp theo. Trước khi tôi đến Thành Đô đã từng liên hệ với bí thư Triệu, anh ấy tỏ vẻ sẽ giúp đỡ, mà phương diện liên hệ phối hợp với Giang Nam, tôi cho rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn...
Thương Quốc Lương chợt sững sờ, hắn lập tức đứng lên dùng giọng mừng rỡ nói:
- Chuyện là thật sao?
Thương Quốc Lương vùa nói dứt lời thì lập tức cảm thấy mình thất thố, hắn vội vàng nở nụ cười tự chế giễu:
- Anh xem tôi kia...Sao lại hỏi như vậy...
- Nhưng đúng là quá tốt, Cảng Thành là thành phố phát triển mạnh trong nước, nếu Cảng Thành có thể kết nghĩa với Vũ Đức, đây rõ ràng là phúc lớn của Vũ Đức, đồng thời cũng là phúc lớn của nhân dân Giang Nam...
Thương Quốc Lương có chút kích động, giọng điệu cũng được đẩy lên cao, đồng thời còn phải ngước mắt lên nhìn Trương Thanh Vân. Hắn sớm biết Trương Thanh Vân là người có thực quyền ở Hoa Đông, lực ảnh hưởng rất lớn, nhưng hắn cũng không ngờ đối phương có thể ảnh hưởng đến sự liên kết lẫn nhau giữa Cảng Thành và Vũ Đức. Nếu không có sự can thiệp của Trương Thanh Vân thì sợ ràng sẽ khó thể thành công.
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt của Thương Quốc Lương mà trong lòng cũng thầm gật đầu. Con người luôn phải nói về vấn đề thực chất, tuy Trương Thanh Vân rất có căn cơ ở Giang Nam nhưng đã rời đi khá nhiều năm, bây giờ trở về có thể xem giang nam là nhà nữa hay không thì còn khó nói.
Nhưng trước đó Trương Thanh Vân đã giúp Hoài Dương và Vũ Lăng liên kết giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ lại đưa lên một phần lễ lớn, tất nhiên hành trình Trương Thanh Vân đến Giang Nam lần này cũng phải có thu hoạch lớn.
Thành viên Trương Thanh Vân đưa theo lần này phần lớn đều là nòng cốt trong hệ thống tổ chức tỉnh Hoa Đông, tất cả trưởng phòng tổ chức thành phố không dính vào vấn đề được hắn kéo ra ngoài. Trước đó vài năm thì vấn đề cải cách thể chế cán bộ và hệ thống ở Giang Nam đã trở thành điển hình của cả nước, về vấn đề xây dựng hệ thống tổ chức, phân công chọn lựa cán bộ cũng có tiếng trong nước.
Mặt khác Giang Nam cũng rất thành công trong công tác công tuyển cán bộ, mà những thứ này đều là khuyết điểm hiện tại của Hoa Đông, Trương Thanh Vân muốn lợi dụng cơ hội học tập trao đổi lần này để các cán bộ trong hệ thống tổ chức ở Hoa Đông hiểu rõ tình cảnh ở Giang Nam, học tập cách làm của Giang Nam, đồng thời cũng phải nhận thức được những đặc điểm tốt.
Trương Thanh Vân đã quyết định thì nhất quyết duy trì quan điểm của mình. Hắn làm việc cần phải tiến từng bước, trước tiên phải thống nhất tư tưởng trong hệ thống tổ chức, bắt buộc các đồng chí hiểu rõ vấn đề cải cách cán bộ là cực kỳ bức thiết.
Đây là cơ sở, nếu không có cơ sở này thì mặt chấp hành sẽ phát sinh vấn đề, trên có chính sách dưới có đối sách là chuyện thông thường. Thật ra nếu tình huống này có xuất hiện cũng khó trách cán bộ tuyến dưới bằng mặt không bằng lòng, vì cán bộ tuyến trên đưa ra chính sách thường không thống nhất tư tưởng với tuyến dưới, không tuyên truyền đến đúng đơn vị hoặc không thật sự cầu thị.
Trương Thanh Vân từng có kinh nghiệm công tác cơ sở, hắn đã dự tính trước những tình huống này, cũng biết rõ vấn đề thống nhất tư tưởng là cực kỳ quan trọng, vì thế hắn mới quyết định dẫn đoàn đến khảo sát Giang Nam.
Trương Thanh Vân và Thương Quốc Lương trao đổi bàn bạc về vấn đề sắp xếp chương trình, Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ không giao lưu theo đoàn nhưng lại muốn nắm tất cả quy hoạch. Thương Quốc Lương cũng sẽ không tham dự buổi tiếp đãi cụ thể, hắn và Trương Thanh Vân chủ yếu đạt thành mục đích sơ bộ, những chi tiết cụ thể phải để người tuyến dưới bàn bạc với nhau.
Nhưng sau khi Trương Thanh Vân và Thương Quốc Lương hội kiến kết thúc thì đều phân biệt tiếp đón các thành viên ban ngành quan trọng của phòng tổ chức phía đối phương, điều này cũng xem như đại biểu cho tỉnh nói rõ công tác trao đổi kinh nghiệm công tác...
Khu tỉnh ủy Giang Nam vẫn như cũ nhưng cây cối trong sân ngày càng xanh tươi hơn. Nhiều năm trước Trương Thanh Vân tiến vào đây thì trong lòng luôn sinh ra cảm giác sùng kính và thần bí, hắn cũng từng nghĩ một ngày nào đó mình có thể đứng đầu một khu nhà ở tỉnh ủy.
Bây giờ đã qua nhiều năm, Trương Thanh Vân vẫn không có một khu vực của riêng mình ở đây, nhưng so sánh thì khí thế ở khu nhà tỉnh ủy Giang Nam vẫn khó thể bằng với Hoa Đông. Trương Thanh Vân đã có thói quen tiến vào khu nhà thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, lúc này hắn về Giang Nam và không còn cảm giác thần bí.
Thanh Giang ở Giang Nam không thể so sánh với Trường Giang, núi Nam Sơn ở Thành Đô cũng khó thể so sánh với Chung Sơn ở Lăng Thủy, mà chênh lệch giữa Thành Đô và Lăng Thủy lại càng rõ ràng. Trương Thanh Vân chạy xe trên đường cái Thành Đô, lần đầu tiên hắn cảm thấy phố phường Thành Đô khá chật hẹp.
Tính ra Trương Thanh Vân đã rời khỏi Giang Nam được vài năm, hắn đã quen nhìn khung cảnh phồn hoa, bây giờ quay lại cố hương cũng có chút cảm giác không thích ứng, nhưng đây là cố hương, nào có ai phát triển lại quay về khen chê cố hương?
Trương Thanh Vân chạy xe vào khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy Giang Nam, hai cảnh sát đứng gác nơi cổng nhấc tay chào, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Trương Thanh Vân khẽ gật đầu, khóe miệng hắn cong lên thành đường, bây giờ khu nhà trước mặt là của thường ủy tỉnh ủy, bên trong có biệt thự của bí thư tỉnh ủy Hà Khôn.
Mà Hà Khôn có thể đưa xe của mình cho Trương Thanh Vân sử dụng, điều này đã đủ nói lên sự coi trọng của lão với Trương Thanh Vân, điều này tất nhiên cũng cấp cho Trương Thanh Vân lễ ngộ cao nhất. Dù thời gian sử dụng của Trương Thanh Vân là rất ngắn, nhưng dù sao hôm nay đến thăm hỏi bí thư cũng là cực kỳ hiếm có, vì cấp bậc Trương Thanh Vân là thấp hơn hẳn, hơn nữa còn là hậu bối.
Xe tiếp tục chạy trên con đường trong khu nhà của thường ủy tỉnh ủy, ánh mặt trời xen qua kẽ lá chiếu loang lổ xuống kiếng xe, trên cây vang lên vài tiếng chim hót. Tình cảnh u nhã và trầm lặng, càng đi về phía trước càng yên tĩnh, tinh thần Trương Thanh Vân cũng hoàn toàn buông lỏng.
Hôm nay Trương Thanh Vân hoàn toàn không có áp lực, hắn đến thăm hỏi lãnh đạo cũ là Hà Khôn, thuộc về tình cảnh cố nhân gặp mặt nhau. Bây giờ hai người không còn quan hệ lệ thuộc, cũng không còn quan hệ cấp trên cấp dưới, vì thế có thể nói là một cuộc gặp mặt tư nhân.
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại ổn định, lái xe nhanh chóng đi ra mở cửa sau. Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu, hắn bước xuống xe thì nhìn thấy Hà Khôn đang đứng sẵn chào đón khách.
Trương Thanh Vân vội vàng tiến đến, từ xa hắn đã duỗi tay nói:
- Bí thư Hà, chú cần gì phải ra đây, cháu có đức gì mà được như vậy? Hơn nữa chú lại cho cháu lễ ngộ quá cao, điều này làm cháu phải sợ hãi.
Vợ chồng Hà Khôn, còn có cả Hà Tuấn, nhưng Trương Thanh Vân cũng chỉ nói lời khách sáo với Hà Khôn đầu tiên, đây là quy củ.
Vài năm không gặp, Hà Khôn bây giờ cũng không có vẻ già lão, lão liên tục mỉm cười, mãi đến khi Trương Thanh Vân đi lại trước mặt thì lão mới chìa tay xiết chặt tay hắn, lão nói:
- Cậu là niềm kiêu ngạo của Giang Nam chúng tôi, bây giờ cậu quay về cố hương, tất nhiên tôi phải cực kỳ xem trọng.
Hà Khôn vẫn nói chuyện như trước, ăn nói hàm hồ nhưng đây là cảm giác mà Trương Thanh Vân rất quen thuộc, trong lòng cũng sinh ra cảm giác thân thiết.
Hà Khôn ngưng lại một chút rồi nói:
- Chúng tôi đều đã già, sau này thế giới là của các cậu, bây giờ cậu đến rất đúng lúc, tôi vẫn còn có cơ hội cho cậu lễ ngộ, nếu vài tháng nữa cậu quay về thì sẽ gặp phải một lão già hỏng bét ở Giang Nam.
Hà Khôn nói ra những lời này rất chân tình, trong giọng điệu khá thổn thức, Trương Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng hắn cũng không an ủi Hà Khôn.
Mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng dần già đi, đây là quy luật tự nhiên, đồng thời cũng là vấn đề làm con người sinh ra cảm xúc. Hà Khôn đã già rồi, trụ cột của Triệu phái ở Giang Nam năm xưa chỉ còn là lịch sử