Để Trường Nguyên rõ ràng không thể hiểu rõ ý nghĩa của Giang Nam đối với Trương Thanh Vân, cũng không hiểu Trương Thanh Vân rốt cuộc là tồn tại gì trong quan trường Giang Nam.
Thật ra Trương Thanh Vân chính là một tồn tại truyền kỳ trong chính đàn Giang Nam, chuyện xưa của Trương Thanh Vân đã được làm thành giai thoại trong quan trường Giang Nam. Có rất nhiều quan viên Giang Nam, đặc biệt là quan viên còn trẻ, tất cả đều học tập Trương Thanh Vân, đuổi theo Trương Thanh Vân.
Tất cả Giang Nam đều biết xuất thân của Trương Thanh Vân, đây là một người con trong gia đình cha mẹ là giáo viên tiểu học rất bình thường, trong nhà không có bối cảnh. Nhưng hắn lại quật khởi như kỳ tích, bây giờ đã là quan lớn cấp phó bộ, nếu tiến thêm một bước sẽ là chư hầu một phương. Quan trọng nhất là hắn còn quá trẻ, như vậy tương lai sẽ là vô hạn.
Trương Thanh Vân dù đã rời khỏi Giang Nam vài năm nhưng sự hiện hữu của hắn ở Giang Nam vẫn không thể coi là lịch sử, ở Giang Nam có rất nhiều quan viên cùng tuyến với hắn, những người này đều ở trên cương vị lãnh đạo chủ chốt, mà những người này lại hiểu sâu về Trương Thanh Vân, thái độ của bọn họ cũng ảnh hưởng thái độ của Trương Thanh Vân với Giang Nam. Bây giờ Trương Thanh Vân đang là mặt trời giữa ban trưa, tương lai còn lên cao, trong đầu đám quan viên từng có quan hệ với Trương Thanh Vân sao không có tư tưởng bám víu? Mà đây cũng là một nguyên nhân lớn tạo nên sức ảnh hưởng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam.
Nếu xét về vấn đề khảo sát lần này, tổng hợp lại nhiều nguyên nhân, kể cả sự ra mặt nói chuyện của bí thư tỉnh ủy Hà Khôn, nhiều nguyên nhân như vậy gộp lại dẫn đến sự coi trọng của tất cả thành phố ở Giang Nam. Dù là thành phố nào cũng rất coi trọng đoàn khảo sát đến từ Hoa Đông, điều này cũng gián tiếp đẩy mạnh uy vọng của Trương Thanh Vân, đạt đến hiệu quả phối hợp lẫu nhau.
Công viên kỹ thuật Giang Nam, sáng sớm hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật đã tổ chức người làm sạch khoảng sân rộng trong khu hành chính, sau đó mọi người được chủ nhiệm hiệp hội quản lý dẫn đầu xếp đặt đứng cung kính trước cổng chờ lãnh đạo đến thị sát.
Phó chủ nhiệm thường vụ hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật Hề Mai Ngọc hôm nay mặc một bộ tây trang màu vàng, gương mặt trang điểm nhẹ khá trang nhã, toàn thân bùng lên sức quyến rũ và vẻ giỏi giang, đứng trong đội ngũ cũng tạo nên chút cảnh tượng riêng.
Người đến đây vào ngày hôm nay rất quen thuộc với Hề Mai Ngọc, trước đó Trương Thanh Vân là người đặt nền móng cho công viên kỹ thuật, bây giờ công viên kỹ thuật liên tục phát triển mạnh, cuối cùng đã lên đến cấp tỉnh. Lúc này công viên kỹ thuật là một khu kỹ thuật lớn nhất và có lực ảnh hưởng mạnh nhất ở Trung Nguyên. Truyện được copy tại
Hiện nay mỗi năm công viên kỹ thuật đã tạo ra sản lượng vài trăm tỷ, đã trở thành một miếng bánh ngọt của Thành Đô và thậm chí là cả Giang Nam. Từ đầu đến cuối Hề Mai Ngọc đều tham gia trong công viên kỹ thuật, trong quá trình các hạng mục tiến triển thì gặp rất nhiều khó khăn, nhưng mỗi lần như vậy nàng và ban ngành đều đi tới, tất nhiên bên trong cũng có những tinh thần mà Trương Thanh Vân để lại.
- Chủ nhiệm Hề, bây giờ là chín giờ, còn chưa thấy xe của lãnh đạo, chẳng lẽ hành trình có thay đổi?
Chủ nhiệm Hàn của hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật quay đầu nói với Hề Mai Ngọc.
Hề Mai Ngọc cười nhạt một tiếng, nàng nói:
- Chủ nhiệm an tâm đừng vội, mười phút nữa sẽ đến.
Hề Mai Ngọc chỉ đỉnh núi đối diện nói:
- Anh nhìn lên núi đi, lãnh đạo đang ở đó thưởng thức toàn cảnh công viên kỹ thuật của chúng ta.
Hàn Bình chợt sững sờ, hắn híp mắt nhìn về ngọn núi xa, sau khi mất rất nhiều công sức lờ mờ nhìn thấy có một đoàn xe trên núi, mặt khác còn có người chỉ trỏ. Trong lòng hắn cảm thấy có chút hiếu kỳ, vì vậy không khỏi quay đầu nhìn Hề Mai Ngọc.
Hề Mai Ngọc chỉ cười nhạt một tiếng mà không giải thích, trong lòng nàng đã sớm bùng lên nhiều ký ức. Nàng nhớ rõ năm xưa khi bí thư Trương rời khỏi Thanh Giang, lúc đó tâm tình của lãnh đạo rất đau khổ.
Lúc đó công viên kỹ thuật Giang Nam vừa mới tạo ra được thành tích mà Trương Thanh Vân phải tiến về thủ đô, điều này làm cho hắn cực kỳ thất lạc. Trước đó tiếng hô Trương Thanh Vân tiến lên đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Thanh Giang là rất cao, sau này vì nhiều nguyên nhân mà không thành, vì thế hắn rời khỏi Giang Nam với tâm tình tiếc nuối.
Vào thời điểm đó Hề Mai Ngọc cũng đi bên cạnh Trương Thanh Vân, lúc đó Trương Thanh Vân còn lên đỉnh núi nhìn toàn cảnh công viên kỹ thuật, sau đó bỏ đi mà không nói một lời. Ấn tượng của Hề Mai Ngọc về tình cảnh khi đó là rất sâu sắc, lúc đó nàng đã chảy nước mắt.
Hôm nay Hề Mai Ngọc xem xét thời gian và thấy đoàn xe của Trương Thanh Vân chưa đến, vì vậy nàng lập tức nghĩ đến khả năng lãnh đạo lên núi nhìn toàn cảnh. Nàng cũng không ngờ mình đoán trúng, hơn nữa khoảng cách từ cổng vi cường đến ngọn núi là khá xa, cũng khó trách chủ nhiệm Hàn phải kinh ngạc. Trong lòng Hề Mai Ngọc rất muốn biết cảm nhận của Trương Thanh Vân vào lúc này, năm xưa lãnh đạo ra đi trong tiếc nuối, nhưng bây giờ đã có địa vị cao, trở về chốn cũ thì có tâm cảnh ra sao? Hề Mai Ngọc nghĩ rằng bí thư Trương bây giờ phải vui mừng mới đúng.
So với sự tỉnh táo của Hề Mai Ngọc thì tâm tình của Hàn Bình lại nôn nóng.
Hàn Bình đã nghe qua đại danh của Trương Thanh Vân nhưng trước nay hai bên chưa từng có quan hệ, vì vậy đừng nói đến giao tình, cũng vì thế mà hôm nay nghênh đón Trương Thanh Vân là một nhiệm vụ chính trị đầu tiên của hắn.
Chỉ là đơn giản như vậy nhưng Hàn Bình vẫn rất nôn nóng, hắn là quan viên Cao gia, hắn có thể đi đến chức vụ chủ nhiệm công viên kỹ thuật đều nhờ vào Cao Khiêm. Bây giờ Cao Khiêm là thường ủy tỉnh ủy Giang Nam, phó chủ tịch tỉnh, đồng thời cũng là lãnh đạo được phân công quản lý công viên kỹ thuật.
Vấn đề tiếp đãi Trương Thanh Vân khi đến thị sát công viên kỹ thuật đã được Hàn Bình tổ chức hội nghị để ban ngành thương lượng. Khi đó tranh luận rất dữ dội, ngay cả đám người Hề Mai Ngọc thường giúp đỡ công tác lại có thái độ rất cứng nhắc, chủ trương phải tổ chức nghênh đón long trọng.
Rõ ràng phương án này không nhận được sự nhất trí của Cao Khiêm, trước đó Cao Khiêm đã dặn dò Hàn Bình, hắn nói anh em cán bộ Hoa Đông đến đây chủ yếu là học tập, không cần phải quá long trọng, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Hàn Bình tất nhiên không dám chậm trễ với chỉ thị của Cao Khiêm, vì vậy hắn kiên trì không tiếp đón long trọng. Nhưng hắn không ngờ trước ngày Trương Thanh Vân đến công viên kỹ thuật thì thư ký trưởng tỉnh ủy tự mình điện thoại nói Hàn Bình phải tăng mạnh tiếp đãi, phải có quy cách cao, phải nhất định làm cho các cán bộ anh em thỏa mãn. Cuối cùng thư ký trưởng còn nhấn mạnh đây là chỉ thị của bí thư Hà.
Lần này Hàn Bình chính thức luống cuống, hắn vội vàng tổ chức hội nghị ban ngành, khẩn cấp bố trí nhiệm vụ tiếp đãi. Chưa nói đến tình cảnh loay hoay gà bay chó chạy, hơn nữa còn tạo ra một ấn tượng lật lọng cho cấp dưới, không những ảnh hưởng lớn đến uy tín, còn bày tỏ sự bợ đỡ.
Vừa rồi Hàn Bình đã xem xét tình cảnh trên ngọn núi đối diện, hắn thấy đoàn xe rất dài, mà quan trọng chính là xe truyền thông rất nhiều. Nếu hôm nay tin tức Trương Thanh Vân đến công viên kỹ thuật và nhận được quy cách tiếp đãi quá cao, Hàn Bình sao có thể nói rõ với Cao Khiêm.
Hàn Bình không biết Trương Thanh Vân có mâu thuẫn với Cao Khiêm ở điểm nào, đây căn bản không phải là tin tức mà hắn có thể biết, nhưng hắn càng không biết thì trong lòng càng nôn nóng bất an. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn ra sau lưng thì mọi người đã bắt đầu tổ chức trận hình chào đón lãnh đạo, hắn quay lại nhìn ra con đường trước mặt.
Lúc này ở cuối con đường đã có một chấm đen nhỏ, điểm đen ngày càng lớn, cuối cùng là một chiếc Audi màu đen, đằng sau là một đoàn xe dài dằng dặc, đoàn xe của Trương Thanh Vân đã đến.
- Tất cả chú ý, đứng chỉnh tề, chia thành hai nhóm đứng...
Hàn Bình quay đầu lại nói, khi sự việc đến người thì tất cả tâm tư đều đã mất, hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành đợt tiếp đãi lần này.
Đoàn xe đến rất nhanh, tất cả xếp theo thứ tự trong sân hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật. Sau khi xe dừng lại ổn định thì Hàn Bình dẫn Hề Mai Ngọc và các thành viên quan trọng trong ban ngành tiến lên nghênh đón lãnh đạo. Đúng lúc này hắn chợt khựng người, hắn nhìn thấy phó chủ tịch Cao Khiêm là một thành viên đi theo đoàn.
Hàn Bình nhịn không được phải sờ trán, mà Hề Mai Ngọc ở phía sau lại nhắc nhở:
- Chủ nhiệm, vị cán bộ trẻ kia chính là trưởng phòng Trương.
Hàn Bình lập tức ngẩng đầu, hắn nhìn thấy từ chiếc xe thứ ba có một vị cán bộ trẻ, mặt mũi tuấn tú đang bước xuống và nở nụ cười nhìn mình. Trong lòng hắn chợt rùng mình, vội vàng đẩy mạnh tốc độ nhưng trong lòng rung động khó hiểu. Hắn đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân rất trẻ nhưng khi đối mặt thì mới biết đối phương trẻ đến mức độ như vậy.
Trương Thanh Vân hôm nay cùng phó chủ tịch thường vụ tỉnh Nghiêm Tụng Tuấn và phó chủ tịch thường ủy Cao Khiêm xuống thăm công viên kỹ thuật Giang Nam. Hắn có cảm tình đặc biệt với nơi đây, mà Giang Nam cũng suy xét cảm tình đặc biệt của hắn nên chủ động sắp xếp chuyến thăm long trọng lần này.
Cùng đi với Trương Thanh Vân còn có mười vị cán bộ khác, ngoài hai vị thường ủy tỉnh ủy thì đa số cán bộ còn lại đều là nhân viên quan trọng của tỉnh ủy Giang Nam, điều này cũng coi như phô trương mặt mũi cho Trương Thanh Vân.
Hàn Bình vội vàng đi đến, khi cách Trương Thanh Vân không xa thì hắn nhìn thấy phó chủ tịch thường vụ Nghiêm Tụng Tuấn và phó chủ tịch Cao Khiêm đã đến gần Trương Thanh Vân. Lúc này hắn có chút chần chừ, không biết chào hỏi ai trước cho tốt, mà đúng lúc này Hề Mai Ngọc ở phía sau đã nói:
- Chào bí thư Trương, tôi đọc báo nghe nói anh đến thăm Giang Nam vì vậy luôn trông mong đến đây thăm công viên kỹ thuật, hôm nay cuối cùng anh cũng đến...
- Tốt, tốt, có thể gặp lại mọi người thì rất tốt, vài năm không gặp mà chủ nhiệm Hề vẫn có tác phong năm xưa...
Trương Thanh Vân cười ha hả nói.
Hề Mai Ngọc hơi đỏ mặt, lúc này Hàn Bình mới kịp phản ứng, hắn tiến lên chào hỏi và tự giới thiệu. Trương Thanh Vân bắt tay với Hàn Bình, Nghiêm Tụng Tuấn ở bên cạnh lại nói:
- Hàn Bình là chủ nhiệm công viên kỹ thuật của chúng tôi.
Nghiêm Tụng Tuấn vừa nói vừa chỉ vào Trương Thanh Vân:
- Hàn Bình, công viên kỹ thuật là công trình mà trưởng phòng Trương đã đặt nền móng đầu tiên, vì vậy hôm nay anh phải cảm tạ trưởng phòng Trương, nếu không phải anh ấy gắng sức thì cũng không có công viên kỹ thuật ngày hôm nay cho anh biểu hiện tài hoa.
Hàn Bình liên tục xưng vâng, trên mặt treo nụ cười, nhưng khi nhìn sang Cao Khiêm thì nụ cười chợt đông cứng. Hắn đi theo Cao Khiêm đã lâu, hắn chỉ cần dựa vào trực giác là biết tâm tình của phó chủ tịch Cao hôm nay không được tốt, vì công tác của mình không làm chủ tịch hài lòng sao?
Hàn Bình nghĩ đến đây mà tâm tình chợt trầm xuống, vì vậy hắn có chút luống cuống tay chân, không biết phản ứng thế nào. Cao Khiêm cau mày, hắn liếc mắt nhìn Hàn Bình rồi nói:
- Hàn Bình, thế nào? Anh định để mọi người đứng đây sao? Trưởng phòng Trương hôm nay đến đây thăm, anh không có chương trình gì sao?