Trong phòng khách, một bó hoa bách hợp bùng ra mùi hương thoang thoảng, bên trong gian phòng được bố trí rất hiện đại, đèn thủy tinh trên trần được bật lên, ánh sáng chói lọi chiếu xuống. Gian phòng hoa lệ làm người ta sinh ra cảm giác xa hoa, thật sự khó thể dùng lời để miêu tả.
Đây chính là phòng khách trong nhà Âu Đan, đây cũng không phải biệt thự trong khu thường ủy tỉnh ủy, chồng nàng có nhà đất ở Lăng Thủy. Hoàn cảnh nơi đây rất ưu nhã, không có khí thế như khu thường ủy tỉnh ủy nhưng điều kiện lại xa hoa hơn.
Hôm nay Liên Nhược Hàm đến làm khách nhà Âu Đan, nói là làm khách, nhưng vì sức khỏe của Âu Đan không được tốt nên Liên Nhược Hàm không yên lòng, sau khi tan tầm thì đến đây.
Âu Đan mặc một bộ áo ngủ dài ngồi trên ghế sa lông, Liên Nhược Hàm ngồi trên một chiếc ghế sa lông đơn mà không nói lời nào, vẻ mặt có chút lo lắng, mơ hồ có chút uể oải.
Mấy ngày nay Liên Nhược Hàm liên tục nghe được những tin tức bất lợi cho Âu Đan, hội nghị thường ủy sắp mở, nghe nói đề tài thảo luận đã được công bố, sẽ thảo luận định tính về vấn đề ủy ban kỷ luật vấp phải ở Lâm Hải.
Đây rõ ràng là một tin tức hỏng bét đối với Âu Đan, hành động của ủy ban kỷ luật là do chính nàng thúc đẩy, bây giờ vừa triển khai đã gặp phiền phức lớn, Lâm Hải giống như đại loạn, đây rõ ràng là đả kích rất lớn.
Càng nghiêm trọng chính là lý niệm chính trị phá rồi lập của Âu Đan đã bắt đầu nhận sự nghi ngờ của người khác, những thường ủy trước kia nhận lời giúp đỡ đã dao động, đặc biệt là những thường ủy khối chính quyền lại rất kiên quyết, đây là áp lực rất lớn cho Âu Đan.
Hội nghị thường ủy thảo luận vấn đề về Lâm Hải, rất có thể sẽ mở rộng để thảo luận về vấn đề cải cách ở Hoa Đông. Nếu là như vậy thì tình cảnh va chạm giữa Âu Đan và Trương Thanh Vân là khó thể né tránh. Dưới tình huống này Âu Đan không thể chiếm thượng phong, nếu thua trong lúc biểu quyết thường ủy thì nàng sẽ bại trong tay Trương Thanh Vân, uy tín ở Hoa Đông sẽ bị quét sạch, đồng thời cũng để lại ấn tượng xấu trong ban ngành.
Liên Nhược Hàm nhìn qua vẻ mặt của Âu Đan mà thầm lắc đầu, Âu Đan sớm muộn không bệnh mà lại bệnh vào lúc này, rốt cuộc là bệnh liên quan đến sức khỏe hay tâm lý?
Liên Nhược Hàm phán đoán khả năng chính là lần này Âu Đan đến Hoa Đông và gặp tổn thất nặng nề trong quá trình quán triệt lý niệm chính trị, như vậy dù là ai cũng cực kỳ tức giận. Tuy Âu Đan tâm trí kiên định nhưng dù sao cũng là con người, không ai có thể làm mình không vui không buồn khi sự việc biến đổi.
- Tiểu Hàm, ăn trái cây đi. Cô biết cháu thích ăn vải, vì vậy mới chuẩn bị vải Lĩnh Nam. Thứ này còn chưa được bán ra thị trường, là quà của bạn bè bên Lĩnh Nam.
Âu Đan đột nhiên nói, nàng chậm rãi mở mắt rồi chỉ lên mâm trái cây trên bàn trà.
- Cám ơn, bây giờ cháu không ăn.
Liên Nhược Hàm nói, ngay sau đó môi mấp máy vài lượt, cuối cùng lại tiếp tục:
- Cháu thấy trưởng phòng Trương cũng kiên trì chủ trương của mình, bây giờ sợ rằng sẽ sử dụng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ khác. Cháu hoài nghi có người cố ý quấy rối ở Lâm Hải, hơn nữa cháu nghi ngờ người đứng sau lưng ủng hộ là Trương Thanh Vân...
- Đây là một người lòng dạ hẹp hòi, năm xưa Cao Cát Tường nhà cháu...
Liên Nhược Hàm nói một nửa, ngay sau đó cũng xấu hổ không nói tiếp. Nàng nhớ đến vấn đề của Cao Cát Tường, cuối cùng cũng khó trách Trương Thanh Vân ngáng chân, muốn trách thì phải nói Cao Cát Tường sợ hãi nhận trách nhiệm, cuối cùng mới rơi vào cục diện khó thu thập.
Âu Đan cau mày, nàng thản nhiên nói:
- Nhược Hàm, cô thấy thành kiến của cháu với Trương Thanh Vân là rất sâu.
- Lời này chỉ nên nói ở nhà cô, không được nói ra bên ngoài.
- Hơn nữa cô tin tưởng đồng chí Trương Thanh Vân sẽ tuyệt đối không quấy nhiễu công tác của ủy ban kỷ luật như lời cháu vừa nói. Cháu đấy, phân tích vấn đề phải khách quan, phải học được vấn đề công bằng trong công và tư, không thể vì có thành kiến với người mà chụp mũ người khác.
Liên Nhược Hàm đỏ mặt, nàng không lên tiếng, sau khi tinh tế suy xét thì cũng hiểu chuyện. Trương Thanh Vân đường đường là thường ủy tỉnh ủy, gần đây lại nắm chặt công tác tổ chức, người này luôn bận rộn, nào có thời gian và công sức can thiệp vào công tác của ủy ban kỷ luật?
Nhưng dù là như vậy thì trong lòng Liên Nhược Hàm vẫn rất bất bình, cảm thấy bây giờ tranh chấp giữa Âu Đan và Trương Thanh Vân xuất hiện quan điểm thượng phong sai lầm. Nếu Hoa Đông hành động theo cách làm của Trương Thanh Vân thì có thể thay đổi toàn diện được sao?
- Cô Âu, cháu cảm thấy bây giờ Hoa Đông rất mốc meo, mà Trương Thanh Vân này chính là nhân vật đại biểu, vì sao gần đây tổ công tác ủy ban kỷ luật sinh ra vấn đề? Xét đến cùng cũng là vì những cán bộ lão thành của Hoa Đông không nhìn rõ tình thế, không nhìn đại cục.
- Đối với một cục diện như vậy chúng ta có thể từ tốn được sao? Chỉ có thể phá cũ lập mới...
Liên Nhược Hàm bắt đầu mở miệng, vẻ mặt có chút kích động.
Âu Đan nhìn chằm chằm vào Liên Nhược Hàm, sau đó gương mặt lộ ra nụ cười:
- Cô cũng không biết đưa cháu đến bên mình là đúng hay sai, Trương Thanh Vân là lãnh đạo, cháu gọi thẳng tên là không được. Mặt khác bất đồng chính kiến là chuyện thường xảy ra trong đảng, nhưng câu nói sau cùng của cháu cũng hợp với ý cô.
Âu Đan nói đến đây thì thở dài một hơi:
- Ung nhọt của Hoa Đông đã ăn rất sâu, vấn đề ở Lâm Hải cũng làm người ta thấy được sự bài ngoại mạnh mẽ của người Hoa Đông. Từ địa phương đến chính quyền tỉnh, mọi người nhất trí đối ngoại, chụp tay vào các đồng chí ủy ban kỷ luật. Hơn nữa đồng chí ủy ban kỷ luật còn phải chịu uất ức, lại bị người ta trả đũa.
- Nhưng cũng giống như lời cháu vừa nói, Lâm Hải càng như vậy càng chứng minh vấn đề Hoa Đông ngày càng nghiêm trọng, càng chứng minh chúng ta cần phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cần phải phá rồi lập.
Âu Đan nói đến đây thì đứng thẳng người trên ghế sa lông, mặt mũi cực kỳ nghiêm túc, hai mắt sắc bén, ý chí kiên quyết. Lúc này nàng bùng ra khí chất của lãnh đạo làm kẻ nào nhìn thấy cũng sinh ra tâm tình kính sợ, nào còn bộ dạng bị bệnh?
Liên Nhược Hàm sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó lại nói:
- Nhưng, bây giờ đã sắp đến hội nghị thường ủy, hơn nữa tin đồn bên ngoài không thuận lợi với cô, nếu tiếp tục kiên trì...Cháu sợ...
Âu Đan híp mắt nhìn Liên Nhược Hàm, ánh mắt nàng dần trở nên ôn hòa, cuối cùng khẽ cười:
- Nha đầu ngốc, cháu thật sự cho rằng cô không nên việc như vậy sao? Cô còn nghe nói người ngoài tung tin cô sinh tâm bệnh, đúng là hoang đường...
Âu Đan nói đến đây thì hừ một tiếng rồi nói:
- Cô đã thúc đẩy công tác của ủy ban kỷ luật, sao không suy xét đến vấn đề ủy ban kỷ luật sẽ thất bại? Cô đã sớm có chứng cứ xác thực về án Mao Đàm, chỉ cần có cơ hội thì bất cứ lúc nào cũng có thể cho các cán bộ Lâm Hải bị kỷ luật và rớt đài.
Liên Nhược Hàm ngây người tại chỗ, nàng dùng ánh mắt sững sờ nhìn Âu Đan mà không tin vào tai mình. Ngay sau đó trong lòng lại tràn đầy vui mừng, nàng lo lắng nhiều ngày qua nhưng không ngờ tất cả đều được Âu Đan khống chế, chẳng qua chỉ là lo lắng thừa.
Hàng loạt ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Liên Nhược Hàm, nàng lập tức nghĩ đến một cục diện khác ở hội nghị thường ủy. Dựa theo tình huống trước mắt thì bây giờ Lâm Hải rõ ràng đang khoe mẽ, tất nhiên người đứng về phía Lâm Hải ở hội nghị thường ủy là đa số.
Mà Trương Thanh Vân chắc chắn cũng lợi dụng cơ hội này để tiến thêm một bước bác bỏ lý niệm của Âu Đan. Nếu đến lúc đó Âu Đan đưa ra căn cứ chính xác chứng minh người Lâm Hải cố tình phá rối, hoàn toàn quấy nhiễu công tác của ủy ban kỷ luật.
Như vậy không những làm cho vấn đề của Hoa Đông bộc lộ ra, hơn nữa còn làm cho tất cả thường ủy Hoa Đông cảm thấy phá rồi lập là chuyện nên làm. Đồng thời bây giờ đã có ảnh hưởng lớn, nếu tiếp tục rung động sẽ ảnh hưởng đến cả thủ đô.
Thị ủy Lâm Hải đi đầu trong quá trình bao che và quấy nhiễu các đồng chí ủy ban kỷ luật xử lý án, đây là vấn đề nghiêm trọng thế nào? Chỉ cần trung ương nhận thức được sự ác liệt của vấn đề thì Âu Đan sẽ như hổ thêm cánh, sẽ lập tức có thể thay đổi được cục diện, cuối cùng Hoa Đông sẽ phải đi theo con đường phá rồi lập.
Liên Nhược Hàm nghĩ đến đây mà trong lòng bừng bừng sức sống, ánh mắt nhìn về phía Âu Đan càng thêm kính sợ. Cũng là phụ nữ nhưng nàng cực kỳ bội phục Âu Đan, phó bí thư làm việc biểu hiện trí tuệ và quyết đoán, những thứ này dù nàng nằm mơ cũng khó thể nghĩ ra.
Phá rồi lập, là phụ nữ mà muốn nói ra lý niệm này thì cần bao nhiêu dũng khí? Mà trong quá trình áp dụng cụ thể thì có can đảm đối đầu nguy hiểm, chuyện Lâm Hải hầu như có thể ép bất cứ ai vào tuyệt cảnh, nhưng chẳng qua chỉ là sư dò xét của Âu Đan mà thôi.
Mục đích của Âu Đan chính là muốn mọi người nhìn rõ căn bệnh trầm kha ở Hoa Đông, đồng thời cũng muốn mượn cơ hội này để đánh bại đối thủ, để đối phương không còn cơ hội xoay người. xem tại TruyenFull.vn
Liên Nhược Hàm đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, nàng là một thiên tài lần đầu tiên thấy được sự tàn khốc của chính trị, thật thật giả giả, đặc biệt là công thủ biến đổi làm người ta sợ hãi.
Đầu tiên Liên Nhược Hàm nghĩ rằng Âu Đan chiếm thượng phong, Trương Thanh Vân rơi vào nguy cơ, nhưng khi sự việc biến chuyển thì lạ cho rằng Trương Thanh Vân lợi dụng sự việc Lâm Hải để kéo cán cân về phía mình.
Liên Nhược Hàm thấy rõ Âu Đan không còn cơ hội nghịch chuyển nhưng bây giờ mới phát hiện mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Biết đâu mục đích của Âu Đan đơn giản hơn, nhưng nếu nói theo khách quan thì Âu Đan thật sự muốn Trương Thanh Vân đi vào thế trận mù mịt, hầu như không còn cơ hội né tránh.
Lúc này ai thắng ai bại? Liên Nhược Hàm đột nhiên mất đi khả năng phán đoán, nhưng trong lòng nàng luôn nghĩ rằng đó chỉ là Âu Đan.
Liên Nhược Hàm nghĩ rằng Trương Thanh Vân bây giờ đang cực kỳ đắc ý. Bây giờ ba vị đứng đầu đảng ủy chính quyền đang cố gắng ổn định, nếu cả ba vị quay lại thừa nhận lý niệm của Trương Thanh Vân, như vậy hắn mới chiếm thượng phong, nhưng thực tế có như vậy không?
Liên Nhược Hàm rất muốn được thấy bộ dạng thất bại của Trương Thanh Vân, trước đó Cao Cát Tường thất bại đã làm nàng đứt từng khúc ruột, bây giờ đã đến lúc cười vào mặt người