Thành phố Hoài Dương, quận Hoa Sơn, vị chủ tịch quận Lưu Bằng vừa mới được đề bạt đang chắp tay sau lưng đi tuần tra quanh khu nhà khối chính quyền, hễ người nào gặp mặt cũng cung kính đứng thẳng nói một câu:
- Chào chủ tịch Lưu!
Mà Lưu Bằng cũng thể hiện rõ phong thái lãnh đạo, hắn khẽ vung tay coi như đáp lễ, ngay cả thư ký Tiểu Sơn cũng cảm thấy toàn thân nhẹ đi vài phần, hắn được trải nghiệm tư vị lãnh đạo xuống thị sát theo kiểu cáo mượn oai hùm.
Tiểu Sơn tiến vào làm nhân viên nhà nước cũng chưa lâu, hắn có nguyên quán ở huyện Vọng Hải thành phố Hoài Dương, là đồng hương với Lưu Bằng. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Lưu Bằng mới chọn hắn làm thư ký.
Được là thư ký của chủ tịch quận, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đỏ mắt hâm mộ với Tiểu Sơn, dù là những người bạn cùng thi vào làm nhân viên nhà nước cũng như vậy. Tiểu Sơn được mọi người nói là đi theo đúng lãnh đạo, chủ tịch Lưu Bằng là vị lãnh đạo có tương lai nhất trong số tám quận huyện của thành phố. Tiểu Sơn cũng không hiểu rõ vấn đề này, nhưng hắn dựa vào cảm giác cũng thấy tin tức kia rất đáng tin.
Bí thư quận Hoa Sơn luôn có vị trí cao, trước kia độ nặng của bí thư vượt xa chủ tịch, nhưng sau khi Lưu Bằng lên làm chủ tịch quận Hoa Sơn thì bí thư Chu Binh đã chừa ra không gian rất lớn cho khối chính quyền quận, vì vậy mà địa vị của Lưu Bằng rất xuôi chèo mát mái. Chỉ xét riêng phương diện này cũng thấy được hậu trường của Lưu Bằng khó thể khinh thường.
- Chủ tịch, bí thư Chu nói anh vào phòng làm việc có chuyện, đã đến đúng thời gian.
Tiểu Sơn ở sau lưng nhắc nhở.
Lưu Bằng nhíu mày:
- Cái gì mà đúng thời gian? Không phải còn kém mười lăm phút sao?
Quận ủy và khu nhà khối chính quyền quận Hoa Sơn chỉ cách nhau một khoảng sân, từ phòng làm việc của Lưu Bằng đến phòng làm việc của Chu Binh cũng chỉ mất năm phút mà thôi.
Khóe miệng Tiểu Sơn chợt co quắp, hắn không dám mở miệng. Làm thư ký cho chủ tịch Lưu có rất nhiều vấn đề khó khăn, cũng bị mắng khá nhiều, chủ yếu là vì chủ tịch Lưu quá cẩn thận và chuyên chú, nếu xúc động trong công tác mà bị lãnh đạo phát hiện ra, như vậy sẽ khó thể tránh khỏi tình cảnh bị trách mắng.
Lưu Bằng nói xong một câu thì cũng không tiếp tục phê bình thư ký, có thể thấy tâm tình của hắn hôm nay rất tốt, hắn đưa tay nhìn giờ nói:
- Đi thôi, đến phòng bí thư Chu sớm một chút, cậu cũng không cần phải đi theo. Cậu xuống thông báo cho chủ nhiệm Cao, trước khi tan tầm phải tổng vệ sinh, nhất định phải làm cho tất cả khu vực phải sáng rực lên, rõ chưa?
Tiểu Sơn lĩnh mệnh đi ra, lúc này Lưu Bằng mới mím môi đi đến phòng làm việc của bí thư quận ủy. Hôm nay trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Trương Thanh Vân xuống Hoài Dương thị sát vấn đề trao đổi cán bộ, bây giờ đã đến thị ủy.
Trương Thanh Vân vất vả lắm mới có thể xuống Hoài Dương một lần, vì vậy Lưu Bằng hạ quyết tâm phải kéo lãnh đạo xuống quận Hoa Sơn xem xét cho bằng được. Bây giờ hắn đã làm tốt công tác phòng ngừa, đã bắt mọi người phải có chuẩn bị, nếu có cơ họi thì trưởng phòng Trương nhất định sẽ đến đây dạo một vòng.
Phòng làm việc của Chu Binh ở lầu ba, Lưu Bằng đẩy cửa tiến vào. Chu Binh đang ngồi xem văn kiện, khi thấy người vào là Lưu Bằng thì hắn vội vàng đứng lên:
- Anh Lưu, anh đến cũng rất đúng lúc, vừa rồi tôi thấy khối chính quyền các anh bận rộn tối mắt, thế nào? Đã xác định trưởng phòng Trương sẽ xuống chưa?
Lưu Bằng lắc đầu:
- Điều này còn chưa xác định, đây chỉ là ý nghĩ cá nhân của tôi, nếu có thể xác định thì tôi sao không báo cáo với anh?
Chu Binh cười nói:
- Anh cần phải làm tốt vấn đề này, làm tốt nhiệm vụ sắp xếp và chuẩn bị. Anh là thư ký nhiều năm cho trưởng phòng Trương, cũng là người thân cận nhất với lãnh đạo, tôi tin anh có thể sắp xếp ổn, có phải không?
Chu Binh nói đến đây thì ngừng lại một chút rồi nói:
- Anh Lưu, anh không cần lo lắng, bây giờ là thời điểm trọng yếu, không tranh chấp là không được, không chỉ riêng chúng ta có tâm tính này, ngay cả bí thư Mã trên thị ủy cũng là như vậy.
- Nghe nói vì nghênh đón trưởng phòng Trương mà bí thư Mã, bí thư Triệu của Cảng Thành, bí thư Chiêm ở Giang Thủy đã tự mình đến Lăng Thủy, tất cả mọi người đều muốn làm tốt công tác minh bạch tình huống cho trưởng phòng, rõ ràng là không tranh chấp không được. Bây giờ trưởng phòng Trương đến Hoài Dương, chúng ta không học theo thì còn đợi đến lúc nào?
- Tôi đã hiểu, bí thư, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lưu Bằng cất cao giọng nói, hắn cắn răng quyết định dày mặt vỗ ngực đáp ứng.
Chu Binh gật đầu khuyến khích, lúc này mới gọi thư ký đến dâng trà cho Lưu Bằng. Trước kia Chu Binh luôn là bí thư cường thế, nhưng bây giờ lại phá lệ rất tôn trọng Lưu Bằng, nguyên nhân vì hắn thấy rất rõ, các vị lãnh đạo thị ủy bây giờ không ai không phải là người của Trương Thanh Vân.
Dù là bí thư thị ủy hay chủ tịch đều rất khách khí với Lưu Bằng, khoảng thời gian trước trưởng phòng Quách làm phó bí thư Lý tức giận, Lưu Bằng làm trung gian hòa giải, cuối cùng sự việc mới bình an vô sự. Chỉ cần xét riêng điểm này cũng thấy Lưu Bằng cắm rể rất sâu, đúng là khó thể khinh thường.
Chu Binh tất nhiên cũng rất quen thuộc Trương Thanh Vân nhưng không nói đến giao tình. Khi Trương Thanh Vân làm bí thư thị ủy Hoài Dương thì Chu Binh cũng chỉ biết quy củ nghe lời, mà loại người không quá bộc lộ khả năng như hắn đã được chú định không để lại ấn tượng sâu cho lãnh đạo.
Khoảng sân thị ủy Hoài Dương, Mã Vị Nhiên dẫn đầu toàn thể ban ngành thường ủy thị ủy nghênh đón Trương Thanh Vân. Trước đó Mã Vị Nhiên và Vạn Chính Trị đã chạy đến đường cao tốc nghênh đón lãnh đạo, nhưng khi bọn họ vừa đến nơi thì đã bị thư ký của Trương Thanh Vân xung phong lên trước chặn đầu.
Làn này Trương Thanh Vân xuống vẫn tạo ra động tĩnh quá lớn như lần trước, cũng làm cho rất nhiều người bất mãn, tất nhiên sẽ có nhiều kẻ nói huyên thuyên. Trước đó Trương Thanh Vân đã rút kinh nghiệm, lần này hắn ra lệnh không cho xe nghênh đón rời khỏi cổng, không được xếp xe hàng dài, hơn nữa còn sắp xếp thư ký Phương Hàn đi trước để giám sát và mở đường.
Nhưng dù là như vậy, lần này Trương Thanh Vân đến Hoài Dương cũng nhận được đãi ngộ xe cảnh sát hộ tống ngay khi rời khỏi đường cao tốc. Vì tình cảnh náo loạn như vậy mà tin tức Trương Thanh Vân xuống thị sát khó thể che giấu, toàn bộ Hoài Dương đều biết tin.
Trương Thanh Vân là bí thư cũ của Hoài Dương, hắn là người đưa Hoài Dương rời khỏi hoàn cảnh khó khăn, cuối cùng còn đặt Hoài Dương lên con đường phát triển cao tốc. Những năm gần đây Hoài Dương ngày càng đổi mới, tất nhiên sẽ nổi bật tác dụng rất lớn của Trương Thanh Vân. Dân chúng và cán bộ Hoài Dương sẽ không quên điều này, vì vậy Trương Thanh Vân đến thị sát tạo ra chấn động không nhỏ.
Chuyện đầu tiên Trương Thanh Vân cần làm khi đến Hoài Dương là tiếp kiến ban ngành thường ủy, hắn chăm chú lắng nghe những ý kiến và đề nghị của mọi người về vấn đề trao đổi cán bộ vượt qua khu vực, đồng thời còn minh bạch tình huống sử dụng và trạng thái công tác của các cán bộ đã được trao đổi trước đó. Đến tối Trương Thanh Vân ngủ lại ở khách sạn Hoài Dương, bữa tối do Mã Vị Nhiên và Quách Vũ tiếp đón, bây giờ Quách Vũ là trưởng phòng tổ chức thị ủy Hoài Dương, Trương Thanh Vân mời lại dùng cơm đã quan tâm đến mâu thuẫn giữa Quách Vũ và Lý Liên Thành. Có thể nói mâu thuẫn giữa hai người đã là nhân tố không hài hòa duy nhất của ban ngành Hoài Dương.
Trương Thanh Vân đến thì hai người đều đã giao thủ ở hội nghị thường ủy, điều này sinh ra những ảnh hưởng khá kém, liên lụy khá nhiều người. Vừa rồi khi tiếp kiến ban ngành thì Trương Thanh Vân còn cười cười nói ra vài tin đồn, nhưng khi đến vấn đề mời cơm thì vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Mã Vị Nhiên và Quách Vũ là hai người biết nhìn mặt nói chuyện, hai người đại khái hiểu rõ lý do Trương Thanh Vân mất hứng. Mã Vị Nhiên trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi không làm tốt công tác, gần đây bầu không khí ban ngành không được hài hòa, tạo nên chút ảnh hưởng tiêu cực.
- Anh mã, anh không cần ôm trách nhiệm, cũng không cần pha trò, anh nói ra vài tình huống để tôi phân biệt rõ đúng sai.
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Vẻ mặt Quách Vũ cuối cùng cũng biến đổi, hắn nhịn không được nói:
- Chủ yếu là về vấn đề đề bạt phân công cán bộ, ý kiến của em và bí thư Lý thường không gặp nhau. Hoài Dương chúng ta làm công tác phân công cán bộ thường có quy phạm, không thể dựa vào cảm tính để tuyển chọn, Hoài Dương chúng ta đi theo con đường công tuyển cán bộ có gì là không thể? Nhưng như vậy lại liên tục gặp phải vật cản...
- Khụ, khụ...
Mã Vị Nhiên ho khan hai tiếng, hắn dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Quách Vũ, sau đó nói:
- Trưởng phòng Quách nói chuyện có hơi quá khích, chúng tôi cũng còn tồn tại quá nhiều chính kiến trong công tác tổ chức, nhưng phần lớn đều hưởng ứng lời hiệu triệu của tỉnh ủy và trung ương, đôi khi cũng khó tránh khỏi vài vấn đề.
- Phải vậy không? Nếu chỉ là vài vấn đề thì sao liên lụy đến nhiều người như vậy?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn nhìn về phía Mã Vị Nhiên rồi nói:
- Anh làm bí thư mà đánh thái cực quyền là không được, nên ra tay thì phải ra tay, không được làm rùa đen rụt đầu.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì hơi khựng lại, hắn nói:
- Anh cho rằng tôi không biết tâm tư của mọi người sao? Lý Liên Thành có chủ trương bảo thủ, tiếp tục sử dụng con đường tôi đã vạch ra ở Hoài Dương năm xưa, mà Quách Vũ thì lại vội biểu hiện, muốn làm ra chuyện mới.
- Hai người bọn họ đứng hai bên, một trái một phải, rõ ràng là đi ngược nhau, không sinh ra vấn đề sao? Anh rõ ràng cố kỵ thái độ của tôi sao? Anh thấy đi trái cũng không nên, đi phải cũng không ổn, vì vậy mà anh buông, cuối cùng có vấn đề trong đoàn kết ban ngành.
Mã Vị Nhiên đỏ mặt, hắn có chút xấu hổ, vẻ mặt Quách Vũ cũng rất khó nhìn. Trương Thanh Vân nói hắn chỉ vì cái trước mắt, như vậy đã bắt buộc phải rút lui trước mặt Lý Liên Thành, vì vậy hắn cảm thấy bị đả kích.
Quả thật sâu trong lòng Quách Vũ luôn nóng lòng cầu tiến, bây giờ Hoa Đông đang bùng ra cơ hội cải cách, hắn là trưởng phòng tổ chức tất nhiên muốn vung tay hoạt động.
Nhưng ý kiến của Quách Vũ và Lý Liên Thành không hợp nhau, đối phương hay cản tay Quách Vũ, vì vậy mà mâu thuẫn càng nặng nề, cuối cùng xuất hiện cục diện hôm nay.
Mà Mã Vị Nhiên cũng khó xử, mâu thuẫn giữa Quách Vũ và Lý Liên Thành rất khó trách phạt, nếu xét về ý kiến cá nhân thì hắn có khuynh hướng nghiêng về Quách Vũ. Nguyên nhân tất nhiên là suy xét đến vấn đề Lý Liên Thành và Vạn Chính Trị cùng chung ý tưởng, Mã Vị Nhiên muốn khống chế đại cục, tất nhiên sẽ không để Lý Liên Thành áp đảo Quách Vũ.
Nếu xét về phương diện khác thì Lý Liên Thành là tâm phúc tuyệt đối của Trương Thanh Vân, hơn nữa ý kiến lại cùng đường với kế hoạch trước đó của Trương Thanh Vân, Mã Vị Nhiên cũng không dám quá ngả về phía Quách Vũ, vì vậy mà luôn hàm hồ trong mâu thuẫn này.
Tất nhiên Mã Vị Nhiên căn bản không ngờ sự việc lại rơi vào tai Trương Thanh Vân, nếu sớm biết như vậy thì hắn đã sớm xử lý sự việc. Dù là Vạn Chính Trị hay Lý Liên Thành cũng đều là người tâm kế bình hòa, không phải cùng cấp với Mã Vị Nhiên.