Trương Thanh Vân về thủ đô.
Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ Hoa Đông ai cũng biết.
Đáng lý ra cán bộ phó bộ về thủ đô cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đột nhiên về thủ đô rõ ràng là không tầm thường, rất dễ làm người khác nghĩ rằng hắn về thủ đô để hỗ trợ điều tra, hoặc đã bị cán bộ ủy ban kỷ luật trung ương đưa đi.
Những năm qua Trương Thanh Vân đã có uy vọng rất cao ở Hoa Đông, bây giờ hắn xuất hiện tin tức như vậy thì Hoa Đông sẽ chấn động thế nào, điều này hoàn toàn có thể thấy được. Dù Tần Vệ Quốc đã có lệnh triệt để phong tỏa truyền thông.
Nhưng tin tức Trương Thanh Vân tiến kinh được lan truyền rất nhanh trong thể chế, mà tính rung động của tin tức này còn vượt ra tin tức Lâm Ninh mất tích. Khi cải cách hệ thống tổ chức ở Hoa Đông đang đến thời điểm mấu chốt thì Lâm Ninh bỏ chạy, Trương Thanh Vân lại bị liên quan, phòng tổ chức trước hay sau cũng có vấn đề, đây rõ ràng là một trò cười lớn của hệ thống tổ chức ở Hoa Đông.
Phòng làm việc của Âu Đan, hôm nay Lăng Tiểu Tô vẫn đi làm như ngày thường, nhưng những ngày vừa qua tâm tình của nàng cũng không cao, nguyên nhân là bị ảnh hưởng vì sự kiện của Trương Thanh Vân về thủ đô. Bây giờ các loại tin tức lan truyền thái quá, thậm chí còn có tin tức nói Trương Thanh Vân về thủ đô và đã bị kỷ luật.
Điều này làm Lăng Tiểu Tô cảm thấy khó thể tưởng tượng, trước nay nàng luôn xem Trương Thanh Vân là thần tượng, hơn nữa nàng cũng hiểu kinh nghiệm của Trương Thanh Vân, dù thế nào thì nàng cũng không tin Trương Thanh Vân sẽ bị kỷ luật. Nhưng khi đối mặt với hàng loạt ti đồn thì nàng cũng khó thể cãi lại, cũng không dám cãi lại, nàng chỉ biết chôn dấu nghi hoặc trong lòng, rất không thoải mái.
- Tiểu Lăng, thế nào, không khỏe à?
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Lăng Tiểu Tô ngẩng đầu, sau đó vội nói:
- Chào trưởng ban Liên, bí thư cũng vừa đến, người đang ở trong phòng làm việc.
Liên Nhược Hàm cũng không vội vàng đi ngay, nàng khoát tay nói:
- Tôi cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua chỉ đến xác nhận vài chương trình. Đúng rồi, lần nà đi châu Âu thế nào, tốt chứ?
Lăng Tiểu Tô nở nụ cười mất tự nhiên, sau đó gật đầu rồi lại lắc đầu. Liên Nhược Hàm cười ha hả nói:
- Tiểu nha đầu, đúng là thâm trầm hẳn lên, đó đáng lý là chuyện tốt đáng tiếc là có biến cố nên mọi người cũng không được tận tâm...
Liên Nhược Hàm vừa nói vừa đẩy cửa phòng làm việc của Âu Đan, lúc này trong phòng Âu Đan đang xem vài đóa sen nở rộ mà ngây người, tâm tình có vẻ nôn nóng. Liên Nhược Hàm khẽ nói một tiếng:
- Bí thư Âu...
Âu Đan ngẩng đầu nhìn Liên Nhược Hàm, ngay sau đó gật đầu nói:
- Ngồi xuống đi, cô có chút chuyện muốn nói với cháu...
Liên Nhược Hàm ngồi xuống rất quy củ, Âu Đan dạo bước trong phòng, nàng nói:
- Những tình huống mà cháu báo cáo hôm qua, cô đã cẩn thận xem xét, hơn phân nửa đều là những sự việc giả dối và hư ảo. Cô hiểu công tác của trưởng phòng Trương, cô tin anh ấy là lãnh đạo có trách nhiệm, nhưng nếu nói anh ấy để cho Lâm Ninh lộ da hổ làm cờ thì cô không tin.
- Còn nữa, cách nói dùng người không khách quan cũng không đáng tin, lãnh đạo dùng cán bộ, nếu dùng cán bộ của mình cũng không có gì là khó lường. Mã Vị Nhiên và Vạn Chính Trị công tác ở Hoài Dương có thành tích lớn lao, mà Tả Nam Sơn và Tiêu Hàn đều là cán bộ vĩ đại, đến cấp bậc của bọn họ mà làm trao đổi cán bộ thì có bao nhiêu người tình nguyện? Trưởng phòng Trương phái bọn họ ra ngoài, sao lại là dùng người không khách quan?
Liên Nhược Hàm chợt sững sờ, ngay sau đó gương mặt chợt đỏ hồng, nàng có chút trầm ngâm rồi nói:
- Dựa theo cách nhìn của cháu, nếu có tin đồn về trưởng phòng Trương Thanh Vân ở bên ngoài thì chắc chắn có vấn đề...
Âu Đan vung tay chặn lời của Liên Nhược Hàm, nàng lắc lắc đầu nói:
- Không phải trưởng phòng Trương có vấn đề, mà có người mượn cơ hội để sinh sự...
Âu Đan nói đến đây thì vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc, nàng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Liên Nhược Hàm rồi nói:
- Tiểu Hàm, cô thấy cháu bình thường quan tâm đặc biệt đến tin tức này, cô biết Cao Cát Tường nhà cháu có mâu thuẫn với Trương Thanh Vân. Cháu thành thật nói cho cô biết, có phải người Cao gia lợi dụng cơ hội sinh sự hay không?
Liên Nhược Hàm vội vàng lắc đầu:
- Tuyệt đối không, sao có thể như vậy? Cao Cát Tường mới đến Lăng Thủy vài ngày, sao anh ấy có được lực ảnh hưởng lớn như vậy? Mặt khác phó phòng sở văn hóa Mã Sơn Lâm về thủ đô kêu oan, cũng không phải Cát Tường có thể xen vào...
Âu Đan khẽ cau mày, nàng trầm ngâm không nói. Tuy nàng vừa từ bên ngoài quay về nhưng chỉ cần dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn quan trường thì cũng đủ ngửi ra hương vị khác thường. Không biết vì sao mà trong lòng nàng luôn sinh ra cảm giác lo lắng, tối qua không ngủ ngon giấc, cảm thấy có chuyện gì đó đang phát sinh.
- Cô nghe nói Cao Cát Tường về thủ đô phải không? Cậu ấy về thủ đô làm gì? Còn ngại cục diện Hoa Đông bây giờ chưa đủ loạn sao?
Âu Đan nói.
Trong lòng Liên Nhược Hàm chợt kinh hoàng, nàng không ngờ Âu Đan vừa quay về đã có được nhiều tin tức như vậy, ngay cả chuyện Cao Cát Tường về thủ đô cũng biết rõ. Khoảnh khắc này Liên Nhược Hàm không biết trả lời thế nào, nàng trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói:
- Thanh Vân thật sự bị yêu cầu về thủ đô hỗ trợ điều tra...
Không biết vì sao Liên Nhược Hàm chỉ nói vài câu với Âu Đan nhưng trong lòng rất lo lắng, nàng giống như ý thức được có vấn đề gì đó không ổn, sợ rằng Cao Cát Tường về thủ đô sẽ có sơ suất, sẽ sinh biến cố.
Chỉ sợ là Trương Thanh Vân về thủ đô có mục đích khác, bây giờ Cao Cát Tường về thủ đô đúng vào thời điểm mẫm cảm, chẳng phải vừa lúc để người ta nghi ngờ sao? Bây giờ thực lực của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông đã mạnh đến mức Cao Cát Tường khó thể đề kháng được, nếu lần này sinh biến cố thì những cơ hội mà Cao Cát Tường chịu khổ nhiều năm mới có được sẽ hóa thành hư vô.
Dù là cán bộ tài hoa nhưng liên tiếp phạm phải hai ba sai lầm thì lãnh đạo sẽ không thể nào chứa chấp được nữa, Liên Nhược Hàm đột nhiên hiểu Cao Cát Tường không thể tiếp tục xảy ra chuyện. Âu Đan lúc này cũng cau mày, nàng nhìn vẻ mặt Liên Nhược Hàm, trong lòng cho rằng Liên Nhược Hàm đã bị dọa cho bể mật, vì vậy mà nàng chỉ hừ môt tiếng rồi lắc đầu. Đối với tình huống trước mắt thì phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ đến Cao gia, bây giờ nhìn vẻ mặt của Liên Nhược Hàm thì nàng càng chắc chắn suy đoán này.
- Cát Tường đúng là quá liều lĩnh, không biết gì. Phòng tổ chức đã xảy ra chuyện, bây giờ mọi người dang cố gắng giải trừ lực ảnh hưởng, nhưng cậu ấy lại sợ thiên hạ không loạn, cháu tưởng rằng tất cả lãnh đạo đều ngu ngốc, đều không nhìn thấy vấn đề này sao?
Âu Đan phê bình.
Liên Nhược Hàm cảm thấy trong lòng mát lạnh, nàng cho rằng Cao Cát Tường đã phạm vào sai lầm lớn ở thủ đô, nếu không sao bí thư Âu biết được hắn đã tiến về thủ đô? Tất nhiên cảm giác kinh hoàng của Liên Nhược Hàm là không nhỏ, nàng vội hỏi:
- Bây giờ nên làm gì? Cháu điện thoại cho anh ấy, nói anh ấy quay về...
Âu Đan lắc đầu, việc đã đến nước này thì lực ảnh hưởng là quá lớn, không phải nàng có thể muốn thu tay là thu tay. Vấn đề duy nhất cần xem xét vào lúc này chính là nguyên nhân Trương Thanh Vân về thủ đô, dù sao cũng có những sự việc khó nói rõ đúng sai. Những năm gần đây Trương Thanh Vân đắc tội với rất nhiều người ở Hoa Đông, hơn nữa hắn lại khó thoát khỏi liên quan trong vấn đề Lâm Ninh, cuối cùng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện xấu.
Thủ đô, một chiếc xe biển số khối chính quyền chạy ra khỏi khu nhà ủy ban kỷ luật trung ương, tốc độ rất nhanh. Khoảnh khắc đầu tiên có thể nhìn thấy biển số xe, nhưng ngay sau đó xe đã nhập vào trong dòng xe cuồn cuộn bên ngoài và không còn bóng dáng.
Ngồi trên xe không phải là ai khác, chính là Trương Thanh Vân, lúc này vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, bờ môi đóng chặt. Hắn không ngờ tấm lưới lớn mà mình giăng ra lại bắt được hai người Yến Thành và Miêu Thiên Phương.
Trương Thanh Vân vốn cho rằng sự việc Lâm Ninh sẽ còn liên quan đến một mạng lưới lợi ích và quan hệ rất lớn, thậm chí hắn còn cho rằng sẽ liên quan đến quan viên trung ương, nhưng thực tế lại chính là hai thương nhân giàu có khoác lớp áo quan viên đang làm trò quỷ.
Yến Thành và Miêu Thiên Phương dùng tiền mặt để mua Lâm Ninh, thậm chí còn mua rất nhiều quan viên Hoa Đông, đưa tiền giúp quan viên lên chức, sau khi đám người này lên chức thì Yến Thành và Miêu Thiên Phương sẽ nhận được báo đáp, đây là điển hình của giao dịch quyền và tiền.
Phương pháp này cực kỳ bí mật, rất khó phát hiện ra, dù sao quan viên không trực tiếp đút lót, hành động của Yến Thành và Miêu Thiên Phương cũng rất kín kẽ. Hai người này xuất tiền giúp người được nhìn trúng khơi thông quan hệ, mà kẻ làm quan chỉ chờ cơ hội thăng chức là được.
Nhưng mời thần thì dễ mà đẩy thần đi thì rất khó, nếu quan viên đã rơi vào trong tay Yến Thành và Miêu Thiên Phương thì rất khó thoát ra, vì điều này mới xuất hiện một Mã Sơn Lâm không biết xấu hổ, chính mình là quan hủ bại mà dám về thủ đô tố cáo Trương Thanh Vân. Đường đường là một phó phòng sở văn hóa nhưng bị Yến Thành và Miêu Thiên Phương coi như trâu ngựa, tất nhiên đạo đức và khí tiết quan viên bị làm vấy bẩn cũng ép người khác khó thể thừa nhận
Trương Thanh Vân đối mặt với cục diện như vậy mà rất thất vọng, trước đó khi hắn ý thức được Lâm Ninh có vấn đề thì đã nói qua với các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương, lãnh đạo ủy ban kỷ luật trung ương cũng đồng ý với đề nghị của Trương Thanh Vân, vì vậy mới có tấm lưới giăng ra vào lúc này.
Dù là Trương Thanh Vân hay lãnh đạo ủy ban kỷ luật trung ương đều rất kỳ vọng vào tấm lưới kia, nhưng hai bên dùng rất nhiều tinh lực để thúc đẩy mà lại nhận được một kết cục hoang đường. Hai giám đốc xí nghiệp nhà nước cầm đầu đám người làm loạn quan trường Hoa Đông, Yến Thành và Miêu Thiên Phương chủ yếu thao túng nhân lực, vì vậy điều này làm cho đám thương nhân phía dưới học theo, trong đó có những ông chủ xí nghiệp cấp tỉnh, còn có cả những cơ sở làm khoán.
Cũng vì như vậy mà tạo nên một đại lý, từ nhỏ đến lớn, dần dần trở thành một tổ chức duy nhất ở Hoa Đông. Những xí nghiệp này bỏ tiền mua quan, khi quan viên được lên chức thì sẽ có quyền lợi báo đáp ngược lại, đây rõ ràng là khối u tuần hoàn ác tính, cũng vì nó mà căn cơ Hoa Đông chấn động.
Số người liên quan đến vụ án lần này có thể làm lòng người kinh hoàng, nếu tính từ cấp bậc thôn xóm và lên theo từng tầng thì Trương Thanh Vân thật sự khó thể tính được có bao nhiêu quan viên liên quan. Căn cứ vào lời khai của Lâm Ninh thì chính đàn Hoa Đông sẽ thu được một mẻ lưới mới, mà bên trong tấm lưới lại toàn là cán bộ căn cơ.
- Tiểu Mao, trước tiên không quay về, chúng ta đến khu an dưỡng của cán bộ lão thành, tôi đến thăm một vị lãnh đạo...
Trương Thanh Vân nói, lúc này tâm tình của hắn không tốt lắm. Một mặt vì chân tướng sự thật quá đơn giản so với tưởng tượng, mà quan trọng, hắn thân là trưởng phòng tổ chức, đến tận lúc này mới khám phá ra vấn đề lớn trong hệ thống tổ chức Hoa Đông. Trước đó rõ ràng hắn đã đánh giá quá cao tố chất của quan viên Hoa Đông, hắn nằm mơ cũng không ngờ đám thương nhân có chút tiền đã ảnh hưởng trực tiếp đến căn cơ của Hoa Đông.
Lúc này Trương Thanh Vân muốn đến gặp bí thư Hoàng, hắn muốn nói rõ tình huống của Hoa Đông. Hoàng Tân Quyền là người ghét ác như kẻ thù, tất nhiên có những ý kiến cần phải xem xét. Trước đây Trương Thanh Vân không quan tâm đến mâu thuẫn giữa mình và hai người yến thành, lúc đó hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao hai người kia lại bệ vệ và kiêu ngạo như vậy.
Sau này Trương Thanh Vân mới biết Yến Thành và Miêu Thiên Phương là người Hải phái, vì vậy cho rằng đối phương kiêu ngạo vì thế lực phe phái. Nhưng Trương Thanh Vân không biết Yến Thành kiêu ngạo vì có tiền vốn ở Hoa Đông, người này kinh doanh ở Hoa Đông bảy năm, số lượng quan viên bị khống chế là hàng trăm. Như vậy có thể thấy bình thường quyền lực của Yến Thành là thế nào, dù đối mặt với Trương Thanh Vân hắn cũng không sợ hãi.
Rõ ràng Yến Thành là một kẻ khắc ghi hận thù, lần này hắn ép Lâm Ninh phải bỏ chạy để là khó dễ, chỉ cần nhìn tư thế thì thấy đối phương đã dùng tất cả các thủ đoạn hung ác, hoàn toàn muốn Trương Thanh Vân không chết không thôi. Đây chỉ là điều bình thường trong tranh đấu quan trường, Yến Thành sợ Trương Thanh Vân sẽ tạo ra chướng ngại quá lớn, hoàn toàn không thể dùng phương pháp nhu hòa. Nếu đối thủ đã thù hận như vậy thì Trương Thanh Vân cũng rất có hứng thú nhìn Yến Thành và Miêu Thiên Phương phải rơi rụng.
Sau khi Trương Thanh Vân về thủ đô thì ủy ban kỷ luật đã biết rõ vụ án, vì sự việc rất quan trọng, xuất phát từ yêu cầu giữ bí mật, Trương Thanh Vân chủ động đề xuất với ủy ban kỷ luật trung ương để mình phối hợp với nhân viên ủy ban kỷ luật bí mật đến Hoa Đông bắt người.
Phải bí mật bắt người vì vụ án liên quan quá rộng, không những chỉ là quan viên Hoa Đông, hơn nữa còn níu kéo Hải phái. Phải làm sao để xử lý tốt sự việc này, đây là khó khăn không nhỏ, vì vậy vấn đề bây giờ chính là khống chế những quan viên quan trọng, chưa đến thời điểm công khai sự thật.
Ủy ban kỷ luật suy xét cẩn thận lời đề nghị của Trương Thanh Vân, cuối cùng yêu cầu Trương Thanh Vân không những phối hợp với ủy ban kỷ luật, đồng thời cũng cho hắn toàn quyền phụ trách tổ hành động đặc biệt của ủy ban kỷ luật ở Hoa Đông lần này. Hơn nữa ủy ban kỷ luật trung ương còn ra nghiêm lệnh, bắt buộc bí thư Thương Đông Hoa ở Hoa Đông phải giữ bí mật công tác.
Chuyến bay Trương Thanh Vân đưa người về Hoa Đông đáp xuống sân bay vào lúc đêm khuya, sau khi xuống báy may thì đi ra ở lối đi đặc biệt. Thương Đông Hoa tự mình dẫn đội ngũ ra tiếp đón, lần này cần bắt người nào, bắt bao nhiêu người, Thương Đông Hoa chẳng thể biết, tất nhiên nhân viên đi theo Trương Thanh Vân lại càng không biết.
Biết rõ mục tiêu lần này ngoài vài cán bộ lãnh đạo trung tâm của ủy ban kỷ luật trung ương thì cũng chỉ còn Trương Thanh Vân. Với cục diện như vậy thì Trương Thanh Vân rõ ràng có cảm giác nắm sinh tử của người khác, nếu hắn chỉ cần vung tay, dù mục tiêu mạnh mẽ thế nào cũng sẽ bị khống chế ngay lập tức.
Nói đến năng lực phá án thì ủy ban kỷ luật lợi hại hơn bên tư pháp rất nhiều lần, những thành viên của tổ chức phá án chính trị này thường có năng lực rất mạnh, mà tổ hành động của ủy ban kỷ luật lại càng là tinh anh trong tinh anh. Không biết có bao nhiêu quan viên câm như hến với những thành viên ủy ban kỷ luật này, bình thường chỉ nhắc đến vài chữ này thì địa phương sẽ co rúm, mà lúc này Trương Thanh Vân lại nắm trong tay một đội ngũ như vậy.
Vẻ mặt Thương Đông Hoa rất nghiêm túc, khi bắt tay Trương Thanh Vân thì lòng bàn tay vã đầy mồ hôi. Bây giờ Trương Thanh Vân trong lòng Thương Đông Hoa cũng không phải là một trưởng phòng tổ chức, đây tuyệt đối là thủ trưởng của hắn, hắn cũng không biết vì sao ủy ban kỷ luật trung ương lại để Trương Thanh Vân dẫn đội ngũ xử lý vấn đề vào lúc này.
Có thể lãnh đạo đã suy xét đến sự quen thuộc tình thế Hoa Đông của Trương Thanh Vân, như vậy sẽ thuận tiện mở rộng công tác. Nhưng đây cũng có thể là ý nguyện của Trương Thanh Vân, có thể mượn sự việc của Lâm Ninh để xếp bàn cờ lớn, điều này làm Thương Đông Hoa phát lạnh.
Nếu nói thật, sự việc nghiêm khắc như thế này thì sau lưng sẽ có bao nhiêu người có liên quan? Trương Thanh Vân dùng thủ đoạn khủng bố để bới ra tất cả những gì sau lưng Lâm Ninh, nếu có liên lụy quá lớn thì phải làm sao? Chẳng lẽ Trương Thanh Vân không lo lắng làm việc quá ác độc sẽ đắc tội nhiều người, cuối cùng sẽ gặp phải báo ứng?
Trương Thanh Vân nhìn đoàn xe đông đảo, tổng cộng có sáu chiếc nhưng nhãn hiệu không đồng nhất mà thầm gật đầu, xem như cho Thương Đông Hoa sự thừa nhận, hắn nói:
- Bí thư Thương, chúng ta đi cùng xe, có vài việc cần nói trên xe...
Thương Đông Hoa gật đầu, hắn đưa tay mời, một chiếc Audi chạy đến. Tiểu Mao kéo cửa xe phía trước, lái xe có chút sững sốt nhưng bị hắn kéo xuống, sau đó hắn đóng cửa lại rồi mở cửa sau cho Trương Thanh Vân.
Mao Khiêm ra tay nhanh gọn, chỉ sau khoảnh khắc đã hoàn thành, người chung quanh cũng không chú ý lập tức. Vẻ mặt Thương Đông Hoa có hơi đổi, hắn không nói lời nào mà theo Trương Thanh Vân chui vào trong xe, Mao Khiêm điều khiển xe phóng đi.
Trương Thanh Vân lúc này mới mỉm cười nói:
- Anh Thương, lái xe của tôi có tính cách hơi cổ quái, tôi đã dặn dò cậu ấy có chuyện quan trọng, cậu ấy áp dụng như thật, thực chất tôi cũng rất yên tâm về người của anh... Truyện được copy tại
Thương Đông Hoa nói:
- Dù sao cẩn thận một chút thì vẫn hơn, tôi hiểu, trưởng phòng Trương cứ yên tâm...
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Anh Thương quá khách khí rồi, tôi chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ, cũng vì tình huống đặc biệt mới phải xử lý như vậy. Đúng rồi, sân bay, cảng, nhà ga, bến xe đã sắp xếp người ổn thỏa chưa? Tuy có lẽ vẫn chưa dùng được nhưng dù sao cũng phải phòng ngừa, trọng điểm là sân bay và hải cảng, sân bay không những là Lăng Thủy mà còn có Cảng Thành, sân bay Hoàng Hải.
- Dựa theo yêu cầu của lãnh đạo thì hành động lần này chỉ chủ yếu nhằm vào vài nhân vật quan trọng nhưng chúng ta cũng không loại trừ tình huống có kẻ bỏ chạy khi thấy có vấn đề, vì vậy phải nhất định làm công tác trù bị...
- Anh yên tâm, tôi đã nhận được thông báo, đã bố trí tốt. Mặt khác, những công tác giả trừ tin tức đã xong...
Thương Đông Hoa nói, hắn lấy từ trong cặp công văn ra một phần tài liệu đưa cho Trương Thanh Vân.
Mao Khiêm mở đèn trong xe, Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét về giấy bắt Yến Thành và Miêu Thiên Phương, khi đó nhất định phải không được kinh động bất kỳ người nào, ít nhất trong thời gian năm ngày không được để lộ tin, đây cũng là một vấn đề khó khăn. Nếu bắt một người thì quá dễ, nhưng Trương Thanh Vân sợ rằng hai người này có phương pháp liên hệ đặc biệt.
Nếu không đồng thời bắt hai người thì sẽ lộ ra tin đồn, nhẹ thì mất đi tính bí mật khi hành động, nặng thì sẽ tạo thành cục diện một người bỏ chạy. Căn cứ vào tin tức điều tra của ủy ban kỷ luật trung ương thì Yến Thành và Miêu Thiên Phương giống như đã di dời tài sản, có lẽ đã chuẩn bị đường lui, vì vậy Trương Thanh Vân không thể không chú ý đến hành động của bọn họ.
- Ngày mai là thứ bảy...
Trương Thanh Vân cau mày nói, hắn cũng không đợi Thương Đông Hoa trả lời mà tiếp tục:
- Khi trời tối sẽ đến câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc, mục tiêu là hai người này.
Trương Thanh Vân đưa tài liệu đến chỉ vào tên của hai người Yến Thành:
- Anh tự bắt tay vào chuẩn bị, hành động không cần các anh phải tham gia, anh chỉ cần xử lý quan hệ bên ngoài, phải hết sức cẩn thận.
- Vâng!
Thương Đông Hoa nghiêm nghị nói, khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười lạnh, hắn chậm rãi xiết chặt tay, bàn tay rất căng