Thải Nhã Hiên cũng không phải là nhà hàng tây chính thống, Ung Bình là một huyện vùng núi nhưng khi cuộc sống ngày càng phát triển thì số lượng người ra ngoài làm ăn ngày càng tăng, dần dần cũng xuất hiện nhiều loại hình đặc biệt, cơm tây cũng nằm trong một loại hình đó.
Vì loại cơm tây chính thống cũng không phù hợp với dân bản địa, vì vậy thương gia đến đây làm ăn cũng thay đổi một chút cho phù hợp. Cách lắp đặt thiết bị và bố cục đều dựa theo cách thức của nhà hàng tây nhưng thức ăn thì kết hợp Tây - Trung, dù thịt bò cũng được nấu chín, vì vậy khách hàng cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Thải Nhã Hiên được gọi là nhà hàng tây tốt nhất trong huyện Ung Bình, cũng không cách quá xa đoạn đường mua sắm, vì vậy cũng không cần ngồi xe làm gì. Ôn Hà nói lái xe đến chẳng qua chỉ vì khoe khoang, có lẽ nàng đang chứng minh tài phú của mình không thua kém Cảnh Sương.
Sau khi tiến vào nhà hàng thì Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, nhà hàng này được chia làm hai tầng, phong cách thiết kế cũng khá yên tĩnh, đèn đóm cũng rất biết cách phối hợp. Ánh sáng phiêu đãng cũng làm cho không gian có chút hương vị.
Nhưng khi Trương Thanh Vân nhìn thấy một đôi nam nữ đang dùng dao nĩa gặm giò heo thì trong lòng sinh ra cảm giác mất tự nhiên không hiểu nguyên nhân, dù sao hắn cũng cảm thấy nơi đây chẳng thứ gì ra thứ gì.
- Tiểu Trương, A Sương, chúng ta lên lầu, dưới đây rõ ràng rất rối loạn.
Ôn Hà dùng giọng nhiệt tình nói, nàng khẽ liếc mắt về phía Trương Thanh Vân, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý. Nhìn bộ dạng tiểu tử kia thì có thể thấy tám phần là đồ nhà quê, nhưng dù sao đây cũng là bạn trai của A Sương, có thể tìm được một người thế này cũng không tồi.
Ôn Hà đi phía trước dẫn đường, Cảnh Sương ôm tay Trương Thanh Vân đi theo phía sau mà trong lòng cảm thấy không chút vui sướng. Vài lần nàng muốn mở lời châm chọc Ôn Hà vài câu nhưng lại sợ Trương Thanh Vân xem thường nên không dám nói ra. Nhưng khi nhìn thấy Ôn Hà thay đổi bộ áo váy màu đỏ bằng một bộ màu xanh thì Cảnh Sương lại nghĩ đến vấn đề nhân viên phòng cháy chữa cháy, vì vậy mà trong lòng cũng tốt hơn rất nhiều.
- Tùy tiện ngồi xuống đi. Tôi sẽ gọi điện cho bạn trai, ăn gì cũng cứ gọi tự nhiên.
Ôn Hà mời Trương Thanh Vân và Cảnh Sương ngồi xuống, nàng thì lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó, lúc này vẻ mặt nàng đột nhiên biến đổi, bộ dạng cực kỳ dễ thương động lòng người. Khi Ôn Hà nói đến những điểm quan trọng thì thường cố ý lên giọng, hơn nữa còn lặp lại vài lần, rõ ràng nàng sợ Trương Thanh Vân và Cảnh Sương không nghe thấy.
- Thế nào?
Cảnh Sương liếc xéo Ôn Hà, sau đó lại cười khổ với Trương Thanh Vân. Hai người cũng không biết gì hơn phải gọi nhân viên phục vụ cho mỗi người một ly cà phê. Khi hai người Trương Thanh Vân thưởng thức cà phê thì Ôn Hà mới chấm dứt cuộc nói chuyện điện thoại.
- Ha ha, không có gì phải vội, anh ấy sẽ đến đây ngay. Anh ấy là một người bận rộn, mỗi ngày đều phải tiếp khách xã giao, vừa rồi đang ăn cơm với lãnh đạo huyện.
Ôn Hà dùng giọng cảm thán nói nhưng giữa hai chân mày lại bùng lên ý tứ khoe khoang, bộ dạng giả dối bùng lên trên người nàng rất rõ ràng.
- Phụt!
Trương Thanh Vân phun ra một ngụm cà phê, không biết Ôn Hà kia ăn cơm tây thế nào nhưng uống cà phê lại múc từng muỗng rót vào miệng, bộ dạng này làm Trương Thanh Vân nhịn không được phải nổi hết da gà.
- Thật xấu hổ, tôi xin phép đi vào phòng vệ sinh một lúc.
Trương Thanh Vân đứng dậy dùng giọng có chút xấu hổ nói, hắn nói xong thì lập tức đi về phía phòng vệ sinh. Hắn cảm thấy có chút hối hận, sao chính mình lại không nghe lời khuyên của Cảnh Sương đồng ý làm khách của người phụ nữ này, đúng là tự chuốc lấy khổ.
Ôn Hà nhíu mày nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- A Sương, bạn trai của cậu đi làm gì vậy? Không phải còn là sinh viên đấy chứ? Sớm biết cậu ấy dị ứng với cà phê thì chúng ta sẽ đến bờ sông ăn thịt nướng hay hơn.
Cảnh Sương thiếu chút nữa đã té xỉu.
Trương Thanh Vân vào phòng vệ sinh đốt một điếu thuốc rồi dùng nước rửa đi những vết bẩn trên người. Khi Trương Thanh Vân quay ra đại sảnh thì thấy trên bàn đã có thêm một người đàn ông. Người này trên dưới bốn mươi, đầu hơi hói, nhìn qua thì có chút quen thuộc nhưng Trương Thanh Vân cũng không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu.
- À, chào tiểu thư Cảnh! Có thể được quen biết em là vinh hạnh của anh. Lúc này em đang làm việc ở đâu? Công ty của anh đang thiếu một thư ký, không biết em có hứng thú không?
Khi Trương Thanh Vân đi đến gần thì thấy tên đàn ông kia cười tủm tỉm nói, cặp mắt hắn nhìn về phía Cảnh Sương rất nhiệt tình.
- Đáng ghét, anh thật là, Cảnh Sương là chị em của em, anh không được nói bậy bạ. Hơn nữa công ty của anh yêu cầu đối với thư ký rất cao, phải tốt nghiệp đại học mới được, A Sương...
Ôn Hà ôm lấy cánh tay người đàn ông, nàng khẽ nói.
- Không sao, không sao, bằng cấp không thành vấn đề, chỉ cần có năng lực là được, những gì không biết có thể chậm rãi học hỏi bổ sung.
Người đàn ông khoát tay nói, bộ dạng nhiệt tình cũng không có dấu hiệu giảm bớt.
Cảnh Sương cảm thấy cực kỳ chán ghét, nàng giống như đang ngồi trên đống lửa, cảm giác rất bực bội. Nàng đảo mắt nhìn lập tức thấy Trương Thanh Vân đang đi đến, vì vậy mà trong lòng cũng dần buông lỏng.
- Anh, không được có tà tâm, A Sương đã có bạn trai, cẩn thận kẻo bạn trai cô ấy tức giận.
Ôn Hà bên cạnh dùng giọng có chút bực bội nói, đàn ông của mình thấy người đẹp là lập tức lộ ra bản tính, điều này làm nàng rất mất mặt.
- Vậy thì sao chứ? Có gì mà mất hứng? Công việc là phải...
Người đàn ông dùng giọng thoải mái nói.
- Nhưng nếu tôi mất hứng thì sao?
Người đàn ông vừa nói được một nữa thì phía sau đã vang lên giọng nói của Trương Thanh Vân.
Cảnh Sương lập tức xê dịch chừa ra chỗ ngồi giống như nhìn thấy cứu tinh, Trương Thanh Vân thuận thế ngồi xuống, vẻ mặt có chút khó coi. Hắn nhìn về phía gã đàn ông trước mặt, hắn xác định chính mình đã gặp qua nhưng khoảnh khắc này không thể nghĩ ra nên có chút buồn bực.
- Thôi được rồi, anh bạn trẻ, Vạn Sảng nhà tôi cũng chỉ nói đùa cho vui mà thôi, anh cũng đừng tưởng thật. Chức vị thư kỳ trong công ty bọn họ cũng chẳng phải dễ tiến vào như vậy...
Ôn Hà dùng giọng ê ẩm nói.
- Em im miệng ngay.
Vẻ mặt gã đàn ông trung niên lập tức biến đổi, hắn đẩy mạnh vai Ôn Hà rồi dùng giọng nghiêm nghị nói. Ôn Hà lập tức ngồi không vững, nàng dùng tay giữ lấy bàn nhưng đụng đổ ly làm cà phê văng tung tóe.
- Em...
Người đàn ông trung niên đứng thẳng người định ra tay nhưng cuối cùng cũng cố gắng áp chế cơn tức, hắn bực bội nói:
- Sau khi quay về anh sẽ cho em biết tay.
Sau đó người này lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười rồi dùng giọng yếu ớt nói với Trương Thanh Vân:
- Anh là...Chào chủ nhiệm Trương. Truyện được copy tại
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn thầm nghĩ chính mình đã gặp qua người này. Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân rồi lại nhìn xuống mặt bàn, hắn lập tức gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Trương, anh là quý nhân hay quên, chúng ta đã gặp mặt nhau rồi. Tôi là Vạn Sảng, là thủ hạ của giám đốc Ngô. Lần trước chúng ta đã gặp mặt nhau...
Trương Thanh Vân lập tức giật mình rồi nhớ đến lần trước chính mình đến khách sạn Ginza, hình như Vạn Sảng này là người đứng sau lưng Ngô Bằng. Vì vậy Trương Thanh Vân dùng giọng lạnh nhạt nói:
- À, à, tôi nhớ rồi, ông chủ của các anh là Ngô Bằng phải không? Chào anh!
- Chào anh, chào anh!
Vạn Sảng liên tục mở lời, lần trước Ngô Bằng mời cơm nhưng Trương Thanh Vân tức giận bỏ đi. Cũng không mất quá nhiều thời gian để hắn điều tra được tin tức về thân phận của Trương Thanh Vân, cũng vì vậy mà Ngô Bằng mới nổi giận rồi mắng bộ phận nghiệp vụ làm ăn không hiệu quả. Vạn Sảng hắn là phó giám đốc, tất nhiên cũng phải đứng mũi chịu sào.
Ngô Bằng đã ra chỉ thị không tiếc bất cứ giá nào để nối liền quan hệ với Trương Thanh Vân, nếu không sẽ bị xử phạt nặng, Vạn Sảng cũng vì vấn đề này mà mất ăn mất ngủ. Nào ngờ Vạn Sảng hắn còn chưa kịp nối liền quan hệ thì đã chọc ghẹo vợ của Trương Thanh Vân, như vậy sao hai chân hắn không mềm nhũn ra cho được?