Trong phủ Ngự sử, người canh chừng bên ngoài phòng đều không ngủ cả đêm, mặt ai nấy cũng tiều tụy hoặc là đầy lo lắng, hoặc là cảnh giác mà nhìn xung quanh.
Động tĩnh trong Tống phủ đêm qua lớn đến như vậy đương nhiên là đã khiến cho mọi người chú ý, lúc nghe nói Tống Thời Cẩn bị hành thích trọng thương dẫn đến hôn mê, có kẻ thích thú lại có người lo lắng, đương nhiên cũng có người không tin mà sai người đến thăm hỏi thực hư, muốn xem xem hắn rốt cuộc là đang âm mưu chuyện gì.
Trong sáng trong tối đều có người, nhưng mà phủ Ngự sử được canh chừng thành một cái thùng thép, tất cả tin tức liên quan đến việc thương thế của hắn như thế nào chẳng có ai nghe ngóng được gì cả.
Sau khi trời sáng, tình hình của Tống Thời Cẩn dường như lại tệ hơn một chút, làn da cương cứng đã lan từ đầu tứ chi đến hai bắp chân và hai cánh tay, nhiệt độ trên người tựa như tấm thép bị nung nóng, nóng đến mức làm bốc hơi cả nước trong da.
Đến bước đường cùng, Tôn thần y chỉ đành lệnh cho người chuyển những khối băng cứng cực lớn từ trong hầm băng ra, sau đó khoét rỗng ở giữa, đổ nước lạnh vào trong rồi đặt cả người hắn vào.
Chỉ là phương pháp này trị được bên ngoài nhưng không được trị được gốc căn bệnh, lúc Dịch Thanh chạy đến mời Tôn thần y đi, trái tim của mọi người dường như cũng bị thắt lại theo.
Nước băng trong thùng tan rất nhanh, Mạnh Thanh đứng bên cạnh trợ giúp cho Trần Uyên, lại cho thêm một ít băng vụn vào trong thùng, lo lắng hỏi: "Tình hình này của chủ nhân, ta sợ là không giữ được đến tối."
Trần Uyên cau chặt mày gật gật đầu: "Một khi nội tạng bị hư hại, cho dù là giải được cổ, thì cũng..." Thân là người hành y, cảm giác không thể làm được gì này khiến hắn cảm thấy thất bại.
Hôm nay Cao Chính Viễn cáo bệnh, không đi thượng triều, nghe thấy lời này lập tức nhảy phắt dậy từ trên ghế: "Không thể nào, không có chuyện đó đâu." Ông cô độc nửa đời người, khó khăn lắm mới tìm thấy người thân, thực sự là không thể chấp nhận chuyện mất đi một lần nữa.
Mấy người Mạc Anh thì không cần phải nói, mang theo vết thương nặng cứ đứng canh ở cửa phòng, ai khuyên cũng không đi, hận không thể chém ngàn đao băm xác người hạ cổ kia ra ngay.
Bầu không khí trong phòng đang là lúc căng thẳng nhất, mọi người đột nhiên thấy Tôn thần y mang theo Cố Hoài Du bước vào trong phòng.
"Sư phụ." Trần Uyên lập tức chạy lên, sắc mặt nghiêm trọng: "Tình hình của Tống đại nhân không tốt lắm, cổ độc lan quá nhanh rồi."
Tôn thần y nhìn Tống Thời Cẩn nằm trong thùng nước băng, trong lòng hoảng sợ: "Không thể kéo dài được nữa, chỉ còn cách lập tức dẫn cổ thôi."
Mạnh Thanh ngây ra, không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Không phải người nói là tối nay mới nuôi xong cổ sao, bây giờ dẫn cổ, có khi nào..."
"Con cổ đó bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bây giờ đang là thời cơ tốt nhất, chỉ là..." Ngập ngừng một lát, Tôn thần y nhìn về phía Cố Hoài Du, có chút chần chừ mà nói: "Cổ độc phát triển nhanh như vậy, là chuyện mà ta không ngờ được, sau khi dẫn cổ, con cổ trong người con sợ là không thể khống chế được."
Trái tim của Cố Hoài Du, dần dần trầm xuống, Tôn thần y nói có chút dè dặt, nhưng nàng lại nghe hiểu, không phải sợ, mà là chắc chắn không khống chế được.
Sau đó lại thấy sự do dự trong ánh mắt của Tôn thần y, nàng gấp gáp hỏi: "Sư phụ, người có cách mà, đúng không?"
"Có thì có, nhưng đối với con mà nói thì quá nguy hiểm rồi." Tôn thần y nhìn chằm chằm Cố Hoài Du, sắc mặt mang theo sự áy náy và trầm trọng.
"Cách gì?"
"Cách gì?" Hai người đồng thời hỏi.
Người còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng, mọi người quay đầu lại, liền thấy Lâm Tu Ngôn lo lắng mà chạy đến.
Tôn thần y im lặng một lát, siết chặt lấy nắm tay, trong ánh mắt mong chờ của mọi người mà nói ra từng câu từng chữ: "Lấy độc nuôi cổ."
Sắc mặt Lâm Tu Ngôn thay đổi, trong lòng hắn có một cảm giác không tốt lắm, trầm giọng hỏi: "Độc gì?"
Tôn thần y cắn răng, chần chừ một lát rồi mới đáp: "Nọc độc của rết, rắn độc, bọ cạp, thằn lằn, cóc là thành phần cơ bản nhất của Ngũ độc, để tăng thêm hiệu quả của thuốc, còn phải cho thêm cây xương bồ chín khúc, Thiên Nam Tinh..."
Sắc mặt của tất cả mọi người đều nhịn không được mà thay đổi theo từng cái tên ông đọc ra, những loại kịch độc này trộn vào với nhau, không biết là độc tính sẽ bị tăng lên gấp mấy lần nữa.
Trái tim của Lâm Tu Ngôn trầm xuống, hỏi: "Còn có cách khác không?"
Tôn thần y lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Cố Hoài Du: "Cách này quá nguy hiểm, ta không nắm chắc, cũng không có mặt mũi nào bảo con đi mạo hiểm như vậy, con suy nghĩ kĩ đi, nếu như không muốn, ta có thể..."
"Không cần suy nghĩ nữa, sư phụ." Cố Hoài Du ngắt lời Tôn thần y: "Sắp xếp người đi chuẩn bị thuốc đi."
Tôn thần y trầm ngâm một lát, tăng thêm âm lượng, nhắc nhở nàng: "Thuốc chứa vạn độc, không có thuốc giải, nếu như cổ trùng không hấp thu thì người chết chính là con."
"Con biết." Cố Hoài Du mặt không đổi sắc mà cười cười, nhẹ nhàng nói: "Nếu như con chết trước thì nhờ mọi người một chuyện, đợi khi nào chàng đến tìm con thì chôn hai đứa con chung một chỗ."
"Muội nói bậy gì vậy!" Lâm Tu Ngôn nhịn không được mà lên tiếng ngắt lời.
"Muội nghiêm túc mà, ca ca, nếu như có chuyện không may, Hồng Ngọc và Lục Chi trông cậy vào huynh rồi."
Lâm Tu Ngôn nhìn Cố Hoài Du, lại quay đầu nhìn Tống Thời Cẩn, thần sắc đấu tranh kịch liệt một phen, sau đó không lên tiếng ngăn cản Trần Uyên đang đi chuẩn bị thuốc.
Ở một nơi khác, trên Kim Loan Điện, từ lúc có người chạy đến báo tin Tống Thời Cẩn trọng thương chưa tỉnh lại, chúng thần đều cúi gằm đầu, cơn giận của Hoàng đế, còn hơn cả hôm mà ông gặp phải thích khách nữa.
bg-ssp-{height:px}
Chuyện này khiến cho người khác cảm thấy kì lạ, một cô nhi không cha không mẹ, bình thường cũng chỉ tin tưởng trọng dụng một chút thôi, thì có thể hiểu là do Tống Thời Cẩn không có liên quan đến các thế lực khác, là con cờ cân bằng của Hoàng thượng, Nhưng mà bây giờ nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người khác của Hoàng đế, ai không biết còn tưởng là người bị thương chính là con trai của ông nữa.
Trong điện yên lặng như tờ, không ai dám mở miệng chọc chuyện xui này, có người trong lòng nhịn không được mà suy nghĩ, Cao đại nhân bệnh thật đúng lúc, không cần phải đến triều để chịu chuyện tù tội như này.
Nhị Hoàng tử vẫn luôn yên lặng quan sát sắc mặt của Hoàng đế, bàn tay giấu trong tay áo hắn tan đã siết chặt lại còn chặt hơn nữa. Ban đầu Đức Phi nói với hắn ta Tống Thời Cẩn có khả năng chính là tên Hoàng huynh đoản mệnh kia, hắn ta còn nửa tin nửa ngờ. Nhưng bây giờ thấy hành động của Hoàng thượng như vậy, hắn ta không muốn tin cũng phải tin.
Chuyện này cũng khiến hắn ta nhịn không được mà nghi ngờ, vị trí Thái tử vẫn luôn để trống không có định đoạt, có phải là do Phụ hoàng muốn trải đường sẵn cho Tống Thời Cẩn hay không, chỉ cần đợi đến lúc Tống Thời Cẩn quyền khuynh triều dã thì sẽ nhận lại hắn.
Hắn ta không cam lòng, dựa vào cái gì chứ!
Thấy ánh mắt của Hoàng đế quét qua, Nhị Hoàng tử liền điều chỉnh lại biểu cảm, lời lẽ chính đáng mà nói: "Phụ hoàng, nhi thần xin được điều tra rõ chuyện này, Tống đại nhân là trọng thần triều đình, là trụ cột của triều ta, nhưng lại bị hành thích giữa đường lớn, quả thực..."
Còn chưa nói xong, Hoàng đế đã giơ tay ngắt lời, không vui mà nói: "Trẫm tự có sắp xếp." Nói xong, liền không nhìn hắn ta nữa.
Nhị Hoàng tử ngây ra, trong lòng lên xuống vài cái, từ khi Phù gia giao ra binh quyền, tính tình của Hoàng đế càng ngày càng kì lạ rồi, lẽ nào là ông bắt đầu nghi ngờ hắn ta rồi?
Tam Hoàng tử nhìn Nhị Hoàng tử với ánh mắt vui trên nỗi đau của kẻ khác, thấy Hoàng đế nhìn qua, trong lòng run lên liền cúi đầu xuống ngay.
Đúng ngay lúc này, Lý Ngọc lui ra ngoài trước rồi bước vào trong với sắc mặt hoảng hốt, cúi đầu nói vài câu trước mặt Hoàng thượng, sau đó liền nghe thấy tiếng Hoàng thượng giận dữ nói: "Áp giải tất cả lại, trẫm đích thân thẩm vấn."
"Vâng." Lý Ngọc vâng một tiếng, bước chân vội vàng lui ra ngoài.
Mà lúc này, Tôn thần y đang vô cùng lo lắng nhìn Cố Hoài Du, nếu như nàng có thể chịu được, vậy thì chuyện này thành công một nửa.
Trong phòng chỉ còn lại Trần Uyên, những người khác đều bị đuổi ra canh bên ngoài cửa, bầu trời bên ngoài âm u, thậm chí cả ánh sáng trong phòng cũng tối lại, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Tống Thời Cẩn đã được nhấc ra khỏi thùng tắm bằng băng, ngồi trên giường như một tượng đá, chỉ một lát như thế thôi mà hơi nước trên người đã bốc hơi hết, còn Cố Hoài Du ở bên cạnh thì vẫn luôn giữ tư thế ngồi thiền, cả người bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng, giống như là mới vớt ra từ trong nước vậy.
Trần Uyên có chút lo lắng nhìn Tống Thời Cẩn, đầu ngón tay không ngừng mà xoa kim châm bằng bạc, nếu như Cố Hoài Du thành công, thì mấy cây kim châm này của hắn là quan trọng nhất trong những bước quan trọng, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì tất cả công lao đều uổng phí hết.
Cố Hoài Du không hề do dự mà uống hết chén thuốc kịch độc kia, sau đó bờ môi nàng lập tức biến thành màu đen, con cổ trong lồng ngực lại càng nóng nảy hơn, thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng khó coi, trên người Tôn thần y đổ ra từng lớp mồ hôi dày đặc, ông dứt khoát kéo mặt nạ xuống, nắm trong tay, giống như là chỉ có làm như thế mới có thể khiến ông yên lòng hơn một chút.
Bước đi này, ông không biết mình đi có đúng hay không, chỉ cần có chút sai lệch gì là sẽ mất đi hai mạng người.
Thời gian trôi qua từng chút một, Tôn thần y gần như là nín thở lại, nhìn màu môi Cố Hoài Du dần dần chuyển từ màu đen thui sang trắng bệch rồi lại từ từ hồng hào trở lại.
Lúc này ông mới thở hắt ra một hơi, nhìn Trần Uyên: "Được rồi, bắt đầu châm cứu!"
Vừa nói xong, Tôn thần y liền hành động trước, nhanh chóng lóe người đến phía sau Cố Hoài Du, truyền nội lực vào hai lòng bàn tay, truyền vào thân thể nàng đi dọc theo kinh mạch khắp nơi, cố hết sức mình để ép mùi hương kì lạ trên người cổ trùng ra.
Cùng lúc đó, Trần Uyên thở ra một hơi, lật cánh tay lại, ngón tay đã kẹp sẵn những cây kim châm được chế tạo đặc biệt. Sau đó, liền nhanh chóng châm cứu vào ba huyệt Bách Hội, Thần Khuyết, Dũng Tuyền của Tống Thời Cẩn, không lệch một phân.
Thấy Cố Hoài Du nhổ ra một ngụm máu tươi, sau đó hắn liền nhanh chống châm cứu phong bế thất khiếu của nàng lại, đồng thời rạch lòng bàn tay Tống Thời Cẩn ra, lấy máu mà Tôn thần y ép ra bôi lên trên.
Làm xong những thứ này, cả người hắn đã đầm đìa mồ hôi lạnh.
Cố Hoài Du nhắm chặt hai mắt, cả người đau đớn vô cùng, giống như là ngâm mình trong nước sôi vậy, lại giống như là đột nhiên bị đông cứng lại, lồng ngực cứ thỉnh thoảng lại có một chút ấm nóng xuyên qua, hút thứ lúc nóng lúc lạnh này xuống, nên nàng mới không đến nỗi là chết ngay lập tức.
Mấy lần xém chút là không giữ được tư thế ngồi khoanh chân như vậy nữa, nhưng mà nghĩ đến Tống Thời Cẩn, nàng lại cắn răng mà nhịn xuống.
Thời gian dày vò cứ dài như cả đời người, sau đó nàng mới cảm thấy cơn đau đớn thấu tim ở lồng ngực tan đi. Lòng bàn tay siết chặt truyền đến cảm giác đau đớn, cảm giác da thịt bị xé rách ra rất quen thuộc, mội mùi máu tanh xông vào cánh mũi, sau đó, lòng bàn tay của nàng lại chạm phải một thứ gì thật nóng bỏng.
Bấu chặt lại theo bản năng, không lâu sau, có thứ gì đó chui vài người theo vết thương, vừa vào trong người liền chạy thẳng về lồng ngực, mang theo nhiệt độ nóng như lửa, đốt cháy máu thịt của nàng.
Cho dù là lần đầu nuốt cổ trùng hay uống chén thuốc độc kia, Cố Hoài Du cũng không khó chịu như thế này bao giờ, con cổ bị khiêu chiến bắt đầu tấn công, hai sức mạnh đấu tranh với nhau trong cơ thể nàng, dường như muốn nuốt mất đối phương, lại dường như muốn cắn xé linh hồn của nàng thành hai.
Nghe thấy tiếng thét đau đớn vang lên trong cổ họng nàng, Tôn thần y lập tức dừng tay, sau đó bảo Trần Uyên kéo hai người ra, chặt đứt đường lui của cổ trùng Phệ Hồn.
"Nhanh, đút viên thuốc cho nó uống ngay!"
Trần Uyên lập tức rút kim châm bạc trong thất khiếu ra, bưng chén thuốc để sẵn một bên lên đổ vào trong miệng Tống Thời Cẩn, sau đó lại nhét một viên thuốc vào trong miệng hắn, thấy hắn có phản ứng nuốt xuống theo bản năng mới thở hắt ra một hơi.
Mấy người Cao Chính Viễn và Lâm Tu Ngôn, đứng ngoài cửa mà lòng nóng như lửa đốt, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, bọn họ cũng không dám tùy tiện lên tiếng làm phiền đến những người bên trong.
Chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu thật lâu, cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra.
Cao Chính Viễn lo lắng đến mức hốc mắt đỏ kè, lúc nhìn thấy nguyên gương mặt không kịp đeo mặt nạ của Tôn thần y liền ngây ra tại chỗ.
"Sao rồi?" Lâm Tu Ngôn trầm giọng hỏi.
Tôn thần y nhắm nhắm mắt, né tránh ánh nhìn của Cao Chính Viễn, nói: "Thành công rồi, chỉ là người còn chưa tỉnh, trong mấy canh giờ này không thể tùy tiện di chuyển."