Theo lý mà nói, trong phủ mới có tang, bảy ngày đầu của Trương Thị còn chưa qua, trên người Cố Hoài Du còn mang theo lễ hiếu nặng, chuyện nên làm lúc này là đóng cửa suy ngẫm, không thể ngang nhiên đi lại bên ngoài được. Nhưng mà Hoàng đế lại không hề cố kị đến chuyện này, vừa ban thưởng lại vừa tuyên nàng vào cung, thái độ như vậy thật sự khiến cho Cố Hoài Du cảm thấy có chút kì lạ.
Tống Thời Cẩn thở dài một tiếng, khôong trả lời trực tiếp, mà sáp gần lại bên tai nàng, đè giọng cực thấp mà nói: "Còn nhờ đời trước, Hoàng thượng băng hà khi nào không?"
Một câu nói ngắn ngủi như vậy khiến cho người nghe mà trong lòng hoảng sợ, tiếng sét ầm trời bên chân trời đúng lúc vang lên, Cố Hoài Du tựa như bị đánh thẳng vào đầu vậy.
"Không đến ba năm nữa thôi." Mà trong đó có khoảng thời gian một năm là nằm liệt trên giường, triều chính hoàn toàn để Nhị Hoàng tử nắm giữ, cũng có thể nói là, bây giờ trên người Hoàng đế đã xuất hiện dấu hiệu của bệnh tật rồi.
Tống Thời Cẩn gật gật đầu, tiếp tục nói: "Ngày mai ta sẽ mang Tưởng Hàn cũng vào cung, nàng phải cẩn thận Đức Phi chó cùng bứt giậu, nếu như bà ta đột nhiên triệu kiến nàng, lập tức sai người bên cạnh đi tìm Liễu Quý phi, bà sẽ kéo dài thời gian cho nàng." Đây cũng là một trong những mục đích mà hắn đến đây hôm nay.
Hoàng đế giơ cao cờ ngang nhiên mời Cố Hoài Du vào cung như vậy, những người hiểu rõ nội tình đều biết là vì chuyện gì, nếu như Đức Phi đã phát giác ra thân phận của hắn, vậy thì thân phận của Tôn thần y cũng rõ như ban ngày rồi. Bà ta cũng có thể dễ dàng đoán ra được độc trên người tại sao mà có, e là nỗi hận với Cố Hoài Du sẽ tăng thêm mấy phần, càng đừng nói đến việc Vệ Thanh Nghiên còn có ân oán với Cố Hoài Du nữa.
Cố Hoài Du nghĩ một lát, lập tức hiểu ra: "Chàng bắt đầu hành động rồi?" Liễu Quý phi đối tốt với nàng một cách vô cùng kì lạ, khả năng duy nhất chính là, bà và Tống Thời Cẩn đã lập nên một hiệp ước gì đó.
"Biến số trong ba năm là quá nhiều, nếu như bà ta đã không chờ được thì ta tiễn bà ta một đoạn đường có là gì." Ngập ngừng, Tống Thời Cẩn thu tay lại, ôm lấy eo nàng, giọng nói mang chút buồn bã: "Còn nữa, mối thù của nương ta, cũng đến lúc đòi lại rồi."
Từ lúc bắt đầu nhớ ra mọi chuyện, hình ảnh Cao Nhã mặc triều phục đứng trong ánh lửa quyến luyến nhìn theo hắn cứ thỉnh thoảng hiện lên trong đầu Tống Thời Cẩn, khiến hắn có chút khó chịu.
Nếu như không nhớ được, hắn không biết là mình còn từng có được tình thương của mẫu thân thì may ra, nhưng bây giờ hắn nhớ lại rồi, cảm giác đã từng có rồi lại mất đi này, cũng chỉ có ôm chặt lấy Cố Hoài Du mới có thể bù đắp được một ít.
Cố Hoài Du nghe vậy, thở dài một hơi, ôm đầu hắn vào trong lòng mình, vỗ vỗ lưng hắn như đang dỗ trẻ con: "Chàng còn có ta mà."
Tống Thời Cẩn hàm hồ mà ừ một tiếng, hai người không nói gì một hồi lâu.
Bởi vì muốn an ủi hắn, Cố Hoài Du cố ý ưỡn thẳng lưng lên, đặt đầu hắn lên lồng ngực nàng, cũng chẳng phát hiện ra có gì không ổn cả.
Nhưng mà như vậy đối với Tống Thời Cẩn mà nói, chẳng khác nào một sự dày vò ngọt ngào cả. Đầu mũi vấn vương hương thơm trên người nàng, bởi vì y phục mùa hè mỏng manh, nên cách một lớp y phục hắn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Cố Hoài Du, và sự mềm mại mà hắn chưa từng chạm vào kia.
Cố Hoài Du còn đang vỗ nhẹ lưng của hắn, Tống Thời Cẩn cắn cắn răng, lặng lẽ muốn tách ra một chút, vừa mới tách ra thì lại cảm nhận sức lực sau lưng ấn hắn quay về chỗ cũ.
Bởi vì, Cố Hoài Du tưởng là hắn đang khóc!
Nàng biết, cô đơn đáng sợ, cũng biết là tình thân đối với những cô nhi như họ mà nói là một sự mong mỏi biết bao, ánh mắt cô đơn của Tống Thời Cẩn khiến nàng đau lòng, nàng dường như nhìn thấy lúc nàng vừa gặp hắn, nhìn thấy đôi mắt vừa yếu ớt lại vô cùng đáng thương kia.
Ôm chặt hắn thêm một chút theo bản năng, bàn tay trống trải cũng dần trượt đến mang tai của Tống Thời Cẩn, sư phụ từng nói, chỗ đó có mấy huyệt đạo có thể làm tâm trạng thư thả hơn.
Nhưng mà xoa mãi xoa mãi, Tống Thời Cẩn lại chẳng hề thả lỏng ra, mà ngược lại còn căng chặt người hơn, cơ bắp ở sống lưng bắt đầu săn lại, thậm chí hô hấp phả lên lồng ngực nàng cũng mang theo hơi nóng.
Cả người Cố Hoài Du run lên, đại khái cũng biết là có chuyện gì, tình trạng này của hắn, nàng vừa gặp qua cách đây không lâu.
"Chàng..." Cố Hoài Du đột nhiên thu tay lại, nhưng lại bị Tống Thời Cẩn nắm chặt lại, lòng bàn tay nóng ghê gớm, mà nàng còn đang ngồi trên đùi hắn, ôm chặt hắn ấn vào lồng ngực mình, tư thế này, sao càng nhìn càng thấy nó không đúng lắm nhỉ?
Trong phòng không có thắp đèn, bên ngoài còn có tiếng mưa rả rích, ánh sáng le lói mập mờ không thôi, nói cho cùng thì tuổi tác thật của hai người cũng ba mươi mấy rồi, đặc biệt là Tống Thời Cẩn, nếu như không sống lại thì đã bốn mươi rồi mà vẫn chưa cưới thê tử, cũng rất đáng thương.
"Ta phải đi thôi!" Hít một hơi nặng nề, Tống Thời Cẩn đặt nàng xuống đất, nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi y phục.
Cố Hoài Du rũ mắt, xoa xoa đầu ngón tay mình, thấp giọng nói: "Chàng cẩn thận chút."
"Ta biết rồi, nàng cũng vậy."
Lúc Lục Chi đến gõ cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Hoài Du, gió thổi từ cánh cửa sổ mở toang ra vào trong phòng khiến cho màn treo lắc lư mãi.
"Tiểu thư, căn phòng đó làm sao bây giờ ạ?" Lục Chi mặt không đổi sắc mà đóng cửa sổ lại, sau đó mới xoay người lại thấp giọng nói.
Cố Hoài Du chỉnh lại thần sắc, nhìn cơn mưa đang dần nhỏ lại bên ngoài: "Đợi cho mưa vừa tạnh thì đốt đi."
Tống Thời Cẩn dẫn Miêu Tiên Nhi đi, nhưng mà cổ trùng này thực là quá đáng sợ, nếu như Miêu Tiên Nhi để lại gì đó thì sao, không đốt căn phòng đó nàng không yên tâm.
Lục Chi nghĩ ngợi, nói: "Liên tục đốt hai căn phòng, có khi nào sẽ khiến người khác chú ý không ạ?"
"Thời tiết hanh khô, hỏa hoạn cũng là chuyện thường tình."
......
Mùa hè này, tuy là thời tiết chỉ hơi nóng, nhưng mà đối với Vinh Xương Vương phủ mà nói thì là một mùa đông xui xẻo.
Nếu như Trương Thị đã được chôn rồi, vậy thì đương nhiên đã đến lúc Lâm Tương đi nhận lấy hình phạt chốn lao tù rồi.
Trời vừa sáng ra, quan sai liền đến bắt người, trước cửa Vinh Xương Vương phủ đã có bách tính đứng hóng hớt từ lâu, nháo nhào lên nói về những tin đồn truyền ra mấy ngày gần đây.
bg-ssp-{height:px}
Đối với bọn họ mà nói, Quận chúa là một nhân vật mà bình thường ở nơi cao, có thể nhìn nàng ta bị biếm làm tiện dân, chật vật mà nhốt vào tù, là một đề tài bàn tán hiếm có. Hơn nữa, nữ nhân này còn có một cuộc sống riêng tư vô cùng hỗn loạn, lσạи ɭυâи với ca ca của mình, đã vậy mà chưa thành thân đã có thai, đây đúng là một "nữ nhân kì lạ" mà bao nhiêu triều đại trước đây cũng chưa từng có.
Nhưng trong Phù Hương Viện lại là một cảnh tượng khác, mọi thứ yên ắng đến kì lạ. Nơi đó đã bị bỏ trống từ lâu, chỉ có Lâm Tương sống dở chết dở nằm trên giường, bên cạnh không có lấy một nha hoàn hầu hạ, trong phòng rất tối, cũng chẳng có đèn, hiu quạnh khó tả.
Từ hôm qua khi đại phu chẩn đoán cả đời này nàng ta cũng chẳng thể mang thai được nữa, Lâm Tương liền biến thành như thế, mặt mày không biểu cảm, trong lòng lại vô cùng hận mỗi một người trên thế gian này.
Hận ông trời bất công, khiến nàng ta phải chịu những khổ hình này, hận Lâm Tu Duệ tuyệt tình, quên đi những lời thề non hẹn biển trước kia, nhưng hận nhất vẫn là Cố Hoài Du và Trương Nghi Lâm.
Nàng ta cảm thấy, nàng ta rơi vào bước đường cùng ngày hôm nay, toàn bộ là do Cố Hoài Du gây ra, nếu như không có nàng, nàng ta vẫn là Quận chúa cao cao tại thượng, hưởng thụ hết mọi vinh hoa phú quý, lúc đang tính kế làm sao để trả thù thì cửa phòng liền bị người khác mở ra một cách nặng nề.
Lão phu nhân được Cố Hoài Du dìu bước chầm chậm vào trong phòng, phía sau có mấy nha hoàn, còn có bốn tên quan sai, chỉ có Lâm Tu Duệ là không đến.
Lâm Tương đột nhiên nhìn về phía Cố Hoài Du, trong đôi mắt không hề che giấu nỗi hận và sự điên cuồng: "Tiện nhân, ngươi đến làm gì?"
Bốn tên quan sai nhìn nhau một cái, Cố Hoài Du bây giờ là người được Hoàng thượng nâng đỡ, còn Lâm Tương chỉ là một tên tù nhân tu hú chiếm tổ chim khách, nàng ta sao có gan nói chuyện như vậy với Cố Hoài Du chứ?
Lão phu nhân nghe vậy, không vui mà cau mày lại, nhìn về phía bốn người lạnh lùng nói: "Mang đi đi."
Tên quan sai dẫn dầu nhìn lão phu nhân và Cố Hoài Du, chắp chắp tay: "Đắc tội rồi."
Lâm Tương không nhịn được mà biến sắc, dựng người dậy từ trên giường, ngoác miệng ra mà nói: "Các người muốn làm gì! Lâm Tu Duệ đâu? Ta muốn gặp Lâm Tu Duệ!"
Bạch ma ma thong thả nói: "Đến bây giờ mà ngươi còn không chịu tỉnh ngộ, Thế tử bị ngươi hại còn chưa đủ sao? Ngươi gặp ngài rồi thì sao chứ? Ngoan ngoãn đi theo quan sai đi." Nói xong, bà đưa một ánh mắt.
"Bắt đi!" Quan sai bên cạnh phất phất tay, lập tức có ba nam nhân vác theo gông xiềng đến bắt nàng ta. Lúc nhìn rõ diện mạo nàng thì bước chân đều đồng loạt dừng lại, từ lâu đã nghe nói là Lâm Tương này bị hủy dung, nhưng mà không ngờ lại đáng sợ như vậy.
Người đi đầu giận mắng: "Ngây ra làm gì? Bắt lại cho ta."
Còn chẳng đợi Lâm Tương hét thành tiếng, mấy người đó đã kéo nàng xuống giường, cài gông xiềng lên, thậm chí còn không cho nàng ta thời gian đi lấy cái khăn che mặt bên cạnh thì đã vội muốn mang người ra ngoài.
Lâm Tương sợ hãi không thôi, nếu như nàng ta đi rồi thì cả đời này cũng đừng mong có cơ hội trở mình nữa, nàng ta dùng hết sức toàn thân để giãy giụa, nhưng mà lại giãy không khỏi được những người kia.
Chỉ đành cầu xin: "Cố Hoài Du, ta sai rồi, ta không nên đối đầu với ngươi, ngươi tha cho ta đi... ngươi tha cho ta đi..."
"Tỷ tỷ nói đùa rồi, đây là chỉ ý của Hoàng thượng đó..."
Trong mắt Lâm Tương lóe lên ánh sáng van nài, nói: "Ngươi đi cầu xin giúp ta, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý!"
Cố Hoài Du nhìn nàng ta, đến bây giờ vẫn không tỉnh ngộ ra, đột nhiên nàng cười nói: "Hưởng thụ cho đã đi."
Đời trước Lâm Tương đứng trên tiền tài và danh lợi, chà đạp cuộc sống của người khác một cách không hề sợ hãi gì, bây giờ, cũng đến lúc nàng ta nếm thử mùi vị này đi.
Sự vẫy vùng vô vọng, ánh mắt chán ghét của người đời, dày vò, sỉ nhục sau khi mất đi những thứ này, đó mới là sự báo thù sống không bằng chết dành cho nàng ta.
Lâm Tương đột nhiên run lên, nhìn thẳng vào trong mắt Cố Hoài Du, tuy là nàng đang cười, nhưng mà nỗi hận trong ánh mắt âm u khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi, giống như là đang đối diện với một con lệ quỷ bước ra từ địa ngục vậy.
"Dẫn đi."
Đang ngây ra thì nàng ta bị người khác kéo đi, dọc đường không có ai ngăn cản, ai cũng biết là Hoàng đế đã ra chỉ nhốt Lâm Tương ba tháng từ lâu rồi, chẳng qua là vì cái chết của Trương Thị nên mới để cho nàng ta ở lại thêm vài ngày thôi.
Lúc Lâm Tương bị kéo đến cửa, đương nhiên là gây nên một trận ồn ào rồi, từ sau khi nàng ta bị phỏng thì cũng chưa từng xuất hiện lại nên bây giờ lộ mặt ra như vậy, thật sự là còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
"Phụt!" Không biết là ai trong đám người nhổ một ngụm nước bọt, "Không biết xấu hổ!"
Lâm Tương chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, cả gương mặt vốn dĩ vặn vẹo đỏ bừng lên, kết hợp với nửa mặt đầy sẹo kia, vặn vẹo đến không ra hình thù gì nữa, ánh mắt như con dao mà căm phẫn nhìn vào vòng người phía trước.
"Nhìn cái gì mà nhìn, gớm ghiếc chết đi được." Trong vòng người có người lên tiếng.
"Phụt, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư gì sao, bản thân mình làm ra những chuyện hạ lưu như thế, sao vẫn còn mặt mũi sống trên thế gian này chứ?"
"Nếu như con gái ta làm ra những chuyện như thế, ta sẽ là người đầu tiên dìm lồng heo nó ngay!"
Những người này xuất hiện quá đột ngột, có người mở đầu thì liền có người hùa theo, giống như là Lâm Tương phạm phải tội gì tày đình lắm vậy.
Từ cửa phủ đến xe tù, cả đường đều có người đi theo, không ngừng nhổ nước miếng lên người nàng ta, quan sai cũng không ngăn cản. Ai cũng biết nàng ta bất hòa với Cố Hoài Du, một người tiền đồ sáng lạn không thể đoán được, một người đã trở thành như thế này, nên làm như thế nào, đương nhiên là trong lòng họ đều biết rõ.
Trong đám người thậm chí còn có người ném trứng gà thối, điều này khiến cho Lâm Tương tức đến mức muốn ho ra máu, thân thể vốn dĩ đã rất yếu ớt, cơn giận trong lồng ngực còn không tan đi, nên nàng ta liền ngất đi trong xe tù.
Thần sắc Cố Hoài Du lạnh nhạt nhìn Lâm Tương bị kéo đi, sau khi nghe kể lại chuyện này thì nàng cong cong khóe môi.
Hình phạt ba tháng tù ngục không tính là gì cả, nhưng khó khăn nhất là con đường sau này khi nàng ta ra khỏi tù, nàng ta phải đi tiếp như thế nào cơ.