"Hai ngày mà vi thần ở trong trạng thái hôn mê, tuy là không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích được chút nào, nhưng đối với những âm thanh của bên ngoài vẫn có thể nghe được rất rõ ràng." Tống Thời Cẩn chắp tay, không nhanh không chậm mà nói: "Nếu như không phải An Bình Huyện chủ không tiếc tính mạng mà cứu, e là bây giờ vi thần đã chết rồi..."
Thần sắc Hoàng đế khẽ thay đổi, tuy là ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý nói hết những chuyện năm xưa ra, nhưng mà lời này của Tống Thời Cẩn lại khiến ông trở tay không kịp.
Sự nguy hiểm của cổ độc ông hiểu rất rõ, ông không chỉ bất ngờ về hành động bất chấp mọi thứ của Cố Hoài Du, mà đồng thời ông cũng kinh ngạc về chuyện Tống Thời Cẩn có thể nghe thấy mọi thứ diễn ra bên ngoài.
Trong lúc tâm trạng rối bời, ông không kịp nghĩ liền nói: "Lý Ngọc, tìm người dẫn An Bình Huyện chủ đến Ngự Hoa Viên đi dạo đi."
Lý Ngọc cúi người nhận lệnh, đối diện với Hoàng đế lùi về phía sau mấy bước rồi mới nói: "Mời Huyện chủ."
Cố Hoài Du chắp lễ tạ ơn, sắc mặt không có chút nào không vui, khóe mắt liếc nhìn Tống Thời Cẩn một cái, trong lòng liền hiểu ra, Hoàng đế chắc là muốn mượn cơ hội này nói rõ thân phận của hắn.
Tống Thời Cẩn gật đầu với nàng một cách gần như là không thể thấy được, Cố Hoài Du hơi chỉnh lại thần sắc, sau đó mới đi theo Lý Ngọc ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Chỉ là, Ngự Hoa Viên này quả thực không phải là một nơi tốt để đi, nếu như có thể, nàng cũng mong Hoàng đế trực tiếp sai người đưa nàng ra khỏi cung.
Tống Thời Cẩn nghe thấy tiếng chầm chậm đóng cửa điện vang lên sau lưng, cau cau mày, sau đó che miệng ho vài tiếng.
"Có phải là thân thể còn không khỏe..." Giọng nói của Hoàng đế vang lên: "Ta sai Thái y đến xem thử cho con."
Hai người cứ liếc qua liếc lại như thế, Hoàng đế chỉ coi như là không nhìn thấy. Thật ra ông không ghét Cố Hoài Du, ngược lại, lúc nghe thấy lời của Tống Thời Cẩn thậm chí ông còn có mấy phần vui vẻ, tính cách của nàng, quyết đoán, kiên nghị, rất giống với Cao Nhã khi xưa.
"Đa tạ Hoàng thượng thấy hiểu cho, vi thần không sao." Tống Thời Cẩn rũ mi, giải thích: "Đại phu đã chẩn trị cho vi thần, dùng nhiều thuốc sẽ bị trộn lẫn, ngược lại càng không tốt."
Hoàng đế than một hơi thật dài, ánh mắt rơi vào khuôn mặt vẫn có chút trắng bệch của Tống Thời Cẩn, không nói gì, trong điện yên ắng không tiếng động, có thể nghe thấy cả tiếng mưa lâm râm tí tách trên mái nhà.
Một hồi lâu sau, Hoàng đế mới thu mắt lại, giọng điệu cũng mềm xuống, chầm chậm nói: "Nói với trẫm về chuyện khi còn nhỏ của con đi."
"Hoàng thượng muốn thần kể từ mấy tuổi..." Giọng của Tống Thời Cẩn nhạt đi.
Hoàng đế ngây ra, "Con nhớ hết rồi?"
......
Mưa bụi bao trùm cả một tòa cấm cung, hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên đều đọng lại những giọt nước mưa, con đường đá dưới chân bị nước mưa làm cho long lanh phát sáng, khác hẳn với cảnh sắc muôn hoa đua sắc của ngày thường, nhưng cũng có một nét đẹp khác.
Cố Hoài Du được cung nữ dẫn đi từ từ vào bên trong, xuyên qua màn mưa bụi mờ ảo và những cành hoa trùng điệp, nhìn thấy được có người đang thu thập những giọt nước trên cánh hoa.
Người đó mặc một bộ y phục màu nhạt, cung nữ đứng phía sau giơ một cái dù thật to, hơn mười tùy tùng theo, người nào người này cúi đầu rũ mi, tóc tai và y phục đã ướt nhẹp nhưng vẫn không nhúc nhích.
Là Đức Phi! Bước chân Cố Hoài Du chững lại, lúc này Ngự Hoa Viên không có người khác, thời tiết lại lạnh lẽo âm u như thế này, nàng không tin là Đức Phi chỉ vì muốn lấy nước mưa mà xuất hiện ở đây.
"Huyện chủ mệt rồi sao?" Bởi vì vẫn luôn cúi đầu đi, cung nữ đi trước không hề nhìn thấy Đức Phi, chỉ thấy Cố Hoài Du dừng bước lại nên mở miệng hỏi.
Cố Hoài Du duỗi tay ôm bụng, trên mặt để lộ ra chút vẻ ngại ngùng, thấp giọng nói: "Chỉ là bụng có chút không khỏe." Vừa nói nàng vừa lặng đưa mắt cho tiểu cung nữ phía sau.
Cung nữ dẫn đầu liền hiểu ra, cung kính nói: "Nô tỳ dẫn người đi Tịnh Phòng."
Cố Hoài Du nhìn tiểu cung nữ lặng lẽ đi xa, hơi thả lỏng ra một chút, gật đầu nói: "Đa tạ."
Mưa vẫn còn đang lâm râm rơi, hai người xoay người đi chưa được bao xa thì liền nhìn thấy Tĩnh Thu cô cô đang nâng một cái bình gốm đi đến từ đằng xa.
"Tham kiến Huyện chủ." Bà ta nhìn thẳng về phía Cố Hoài Du, nụ cười trên mặt rạng rỡ, cúi người nói.
Cố Hoài Du gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười, trong lòng e là không đi được nữa rồi.
Tĩnh Thu cô cô cười rạng rỡ nhìn nàng, thong thả mở miệng: "Đức Phi nương nương đang ở trong hoa viên, gặp được Huyện chủ chắc là sẽ vui lắm, lão nô dẫn người qua đó bây giờ đây."
Sắc mặt Cố Hoài Du có chút khó coi, chần chừ nói: "Nhưng thật là không may, bụng của ta có chút khó chịu, đợi vài ngày nữa ta nhất định sẽ đi tạ tội với nương nương."
Ý cười trên mặt Tĩnh Thu cô cô càng ngày càng sâu, nếp nhăn nơi khóe mắt dường như có thể nặn ra được nước, không có chút bất mãn gì, vẫn cười như cũ mà nói: "Sẽ không làm lỡ dỡ thời gian của Huyện chủ quá lâu, nếu như người đã đến đây rồi, đương nhiên là phải đi bái kiến một phen chứ."
Có ý muốn nàng qua đó, bất kể là nàng tìm lý do gì thì cũng sẽ bị phản bác lại, trong lòng Cố Hoài Du cảnh giác, mỉm cười nói: "Nếu vậy thì mời cô cô dẫn đường."
"Mời Huyện chủ." Tĩnh Thu cô cô duỗi tay, đứng nghiêng người sang bên cạnh Cố Hoài Du.
Cánh hoa không chịu nổi sức nặng của những giọt mưa đọng lại nên rơi xuống mặt đất, sau đó một đôi giày thêu bước qua, giẫm nát cánh hoa kia.
Gió mang theo hơi nước ẩm ướt đến, những nha hoàn thái giám kia lặng lẽ hành lễ, Tĩnh Thu cô cô ôm cái vại đứng bên cạnh Đức Phi, cũng không lên tiếng, chỉ phất tay đuổi những cung nữ mang những cái vại đã đầy xuống, đưa cái vại trong tay qua.
Theo từng giọt mưa rơi vào bên trong vại, Cố Hoài Du cũng mỉm cười mà bước lên trước vài bước, hành lễ nói: "Tham kiến Đức Phi nương nương."
Ngón tay ngọc ngà của Đức Phi khẽ sượng lại, sau đó xoay người lại, khóe mắt mang theo nụ cười: "Hóa ra là An Bình Huyện chủ, không cần đa lễ."
bg-ssp-{height:px}
Cố Hoài Du rũ mi: "Tạ nương nương."
"Trời không chiều lòng người, cơn mưa này lại bắt đầu lớn lên rồi, vào trong đình ngồi một lát với bản cung đi." Đức Phi quan sát nàng một cái, đột nhiên mở miệng nói.
Nói xong, liền bước chân vào trong đình trước, Cố Hoài Du chỉ đành đi theo, theo động tác của bà ta, có một mùi hương xộc lên, nồng đến mức khiến người khác choáng váng.
Cả người Cố Hoài Du run lên, bởi vì trong mùi hương kia có trộn lẫn mùi máu tanh, tuy là rất nhạt nhưng lại không thể làm ngơ, hơn nữa, hai con cổ trong lồng ngực nàng cũng bắt đầu rục rịch rồi.
Nụ cười trên mặt Đức Phi đang quay lưng lại với Cố Hoài Du không thấy đâu nữa, phấn son cũng không thể che đi được một tia ác độc đột nhiên hiện lên trên gương mặt trắng bệch kia, bà ta trước nay không hề để lộ cảm xúc, cho dù là khi đối mặt với Cao Nhã mà bà ta hận thấu xương kia, nhưng mà bây giờ gặp lại Cố Hoài Du một lần nữa, bà ta lại cảm thấy máu nóng trong người trào dâng.
Phù gia bởi vì nàng mà tổn thất binh quyền, còn mất luôn một đứa con trai và một đứa con gái, thậm chí đến cả đứa con gái yêu kiều nũng nịu của bà ta, cũng bởi vì chuyện ban hôn mà trách móc Hoàng đế, nói ra những lời bất kính khiến Hoàng thượng không vui, khiến cho sự sủng ái mà ông dành cho bà ta cũng không còn như xưa nữa.
Ngược lại Cố Hoài Du lại sống rất là tốt, cả người lấp lánh ánh sáng, còn bởi vì con ma đoản mệnh kia mà được Hoàng đế xem trọng.
Bước vào trong đình mát, Tĩnh Thu cô cô liền hầu hạ bên ngoài đình, sau khi Đức Phi ngồi xuống thì trên mặt lại nở một nụ cười, đầu tiên là nhìn Cố Hoài Du từ trên xuống dưới mấy lần, rồi mời than thở nói: "Chuyện mẫu thân ngươi ta đã nghe nói rồi, thấy ngươi sắp cập kê rồi mà lại có chuyện như vậy, hôn sự e là chỉ đành lỡ dỡ thôi, thật đáng tiếc."
Trên mặt Cố Hoài Du lộ ra một chút đau buồn, dịu giọng nói: "Làm phiền nương nương lo lắng rồi, mấy ngày nay trong phủ bận rộn chuyện đám tang, nên Hoài Du chưa từng nghĩ xa đến vậy."
Đức Phi đột nhiên ngây ra, cơn đau chợt ập đến trong lồng ngực khiến cho sắc mặt bà ta có chút khó coi.
"Nương nương, người sao vậy?" Cố Hoài Du dường như rất lo lắng mà hỏi.
Đức Phi hít một ngụm khí lạnh, nhắm mắt một hồi lâu, đợi cho đỡ hơn mời phất phất tay: "Không sao, bệnh cũ từ lâu mà thôi, cứ đến khi trời mưa là lại có chút khó chịu." Nói xong, bà ta lại nói: "Chỉ mải mê nói chuyện với ngươi mà quên mất, ngồi xuống đi, Tĩnh Thu đi mang chút điểm tâm đến đây."
Tĩnh Thu đứng ngoài đình đáp lại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cố Hoài Du nhìn bóng lưng Tĩnh Thu một cái, trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Lúc Đức Phi nhắm mắt đợi cơn đau dịu xuống, nàng nhân cơ hội quan sát Đức Phi, lúc mới gặp nàng chỉ cảm thấy là phấn trên mặt bà ta quá dày, đến màu son cũng dùng màu đỏ tươi hiếm khi thấy.
Tuy nhiên, xuyên qua những thứ bên ngoài đó, nàng lại phát hiện được có gì đó không đúng. Trên người có mùi máu tanh, ấn đường lờ mờ có chút khí đen, thậm chí trong khoảnh khắc bà ta hít ngược một ngụm khí lạnh, phía dưới con mắt trợn ngược lên cũng có một đường đen mờ mờ rất dễ thấy.
"Chà, đây không phải là Đức Phi tỷ tỷ sao~" Giọng nói dẻo quẹo nũng nịu vang lên.
Đức Phi cười nhìn qua, "Cầm muội muội đến rồi, mau vào đây, cẩn thận trời mưa đường trơn."
Cố Hoài Du rũ đầu xuống, đối với sự xuất hiện của Cầm Mỹ nhân nàng dường như không hề bất ngờ, chỉ là không biết rốt cuộc Đức Phi đang có dự định gì thôi.
Cầm Mỹ nhân chống bụng bước vào trong đình mát, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Hoài Du, hừ một tiếng thật lạnh lùng, rồi liền nói chuyện phiếm với Đức Phi, thỉnh thoảng lại làm như vô ý mà để lộ chiếc vòng Pháp Lang trên tay.
"Muội muội nhớ là, chiếc vòng này nương nương cũng có tặng cho Huyện chủ một cái, sao không thấy Huyện chủ đeo vậy?" Nói xong, liền liếc Cố Hoài Du một cái.
Đức Phi cũng cười nói: "Có lẽ là bản cung đã lớn tuổi rồi, không hiểu được con gái thì thích gì, Huyện chủ không thích cũng là chuyện bình thường."
"Chỉ là Hoài Du cảm thấy, món quà đó quá mức quý giá, cho nên vừa về phủ liền bảo nha hoàn cất đi, chỉ sợ không cẩn thận lại va vào đâu thôi." Trên mặt Cố Hoài Du vẫn mang theo nụ cười, thong thả nói.
Cầm Mỹ nhân nghe vậy, cắn cắn răng, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì bị người khác ngắt lời.
"Từ xa đã nhìn thấy trong đình này có vài bóng người, mọi người thật là có nhã hứng nha."
Đức Phi và Cầm Mỹ nhân đồng loạt ngây ra, nhưng Cố Hoài Du lại thở hắt ra một hơi, "Tham kiến Quý phi nương nương."
Liễu Quý phi mặc một bộ y phục đỏ rực lửa làm từ Ti sa bào, làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc, trong Ngự Hoa Viên mờ mờ sương giống như là một đóa mẫu đơn tươi sáng, chói mắt và đẹp rực rỡ.
"Không phải là nương nương không thích ra ngoài khi trời mưa sao, sao bây giờ lại đến đây vậy?" Cầm Mỹ nhân mở miệng trước.
Đôi mắt hơi nhướn lên của Liễu Quý phi nhìn Cố Hoài Du một cái, từ trước khi nàng sai tiểu cung nữ đi báo tin thì Tống Thời Cẩn đã sai người chạy đến mời bà đến Ngự Hoa Viên một chuyến trước rồi, cho nên bà mới đến kịp lúc như vậy.
Ngồi xuống bên cạnh Cố Hoài Du, lúc này Liễu Quý phi mới thong thả mà nói: "Sao, ngươi thì được ra ngoài, còn bản cung thì không được?"
Gương mặt đẹp của Cầm Mỹ nhân đỏ bừng lên, cắn cắn răng nói: "Muội muội không có ý này."
Đức Phi cười cười, trong mắt dần dần lạnh đi, Cố Hoài Du đúng là một người thông minh, vậy mà lại biết sai người đi mời Liễu Quý phi đến trong hoàn cảnh như thế này, có điều, vậy thì sao chứ, có thể kéo cả Liễu Quý phi cũng xuống nước thì thật là tốt.
"Muội muội đến thật đúng lúc, ngắm cảnh uống trà trong mưa như vậy cũng có một sự thú vị đặc biệt, ta đã sai Tĩnh Thu đi chuẩn bị trà và điểm tâm, nếu muội muội không có chuyện gì thì ngồi lại đi."
"Được thôi." Liễu Quý phi đồng ý một cách sảng khoái.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Tĩnh Thu liền dẫn theo cung nhân đến, bưng những khay trà và điểm tâm lần lượt bước vào trong, đầu tiên là đưa một ly cho Đức Phi, sau đó mới đặt những ly khác lên bàn.
Cố Hoài Du nâng ly lấy nắp gạt gợn trà một chút, thấy nước trà bên trong đỏ tươi, bên trên nổi lên không phải là lá trà mà là từng đóa hoa, ngửi vào có một mùi hương ngòn ngọt.
Đức Phi mở nắp ra uống một ly trước, thần sắc dường như là nhẹ nhàng hơn đôi chút, sau đó cười nói: "Trà này không thể gọi là trà thật sự được, là ta ngẫu nhiên có được phương pháp pha chế, lấy hoa Lạc Thần ngâm, sau đó cho thêm chút mật ong để điều chỉnh hương vị, rất thích hợp cho nữ nhân uống, có thể dưỡng nhan dưỡng thân, nhưng mà Cầm muội muội thì không thích hợp để uống rồi, cho nên ta cho người đổi thành sữa bò, mọi người uống thử đi."
Cầm Mỹ nhân đắc ý mà cười một cái, sau đó mới nói: "Nương nương có lòng rồi."
Nhưng mà Cố Hoài Du lại cảm thấy, trong chén của Đức Phi không hẳn là vậy, mới này lúc Đức Phi tuy là không có mở nắp hẳn ra, nhưng mà nàng lại ngồi rất gần bà ta, lúc bà ta mở miệng nói chuyện, nàng vẫn có thể ngửi được một mùi tanh ngọt nhàn nhạt.
Suy nghĩ trong đầu nàng càng ngày càng rõ ràng hơn, trong lòng nàng không nhịn được mà run lrrn.
Đức Phi đang nuôi cổ! Hoặc là có thể nói, là trúng cổ, nên bất đắc dĩ phải làm như vậy.