Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạt mưa rơi tách tách trên ngọn dù giấy, bầu trời u ám như bị trùm một tấm vải xanh đen lên, Lý Ngọc lạnh đến mức nhón nhón chân, đang thầm lầm bầm thời tiết kì lạ thì liền thấy một nha hoàn chạy vội vàng đến từ phía xa.
"Công công, Cầm Mỹ nhân bị động thai, bụng đau dữ dội lắm!" Nàng ta thở hồng hộc nói nhanh một cách đứt quãng.
Lý Ngọc nhìn cửa điện đang đóng chặt, thấp giọng nói: "Hoàng thượng đang bàn chuyện quan trọng với Tống đại nhân, không được làm phiền." Cả ngày Cầm Mỹ nhân cứ làm loạn lên mấy lần, những lời như vậy Lý Ngọc nghe không dưới trăm lần, ông không hề bất ngờ chút nào.
"Nhưng mà lần này là thật mà! Nô tỳ vâng lệnh công công dẫn Huyện chủ đến Ngự Hoa Viên ngắm cảnh, gặp phải Đức Phi nương nương, Đức Phi nương nương kéo Huyện chủ ngồi lại, đúng lúc gặp được Cầm Mỹ nhân và Quý phi nương nương đi đến, mấy vị chủ nhân vốn dĩ còn đang nói chuyện bình thường, nô tỳ thấy Quý phi nương nương và Huyện chủ chuẩn bị đi rồi thì Cầm Mỹ nhân đột nhiên lại nhào tới, không biết làm sao, rồi chợt nàng ngã ngồi ra đất, nói là trong lòng Huyện chủ còn có oán khí nên đẩy nàng một cái, bây giờ người đã đưa về Trường Lạc Cung rồi, tình hình e là không tốt lắm." Tiểu nha hoàn có chút gấp gáp, nói thật nhanh giống như là tên bắn vậy.
Lý Ngọc nghe vậy, trong lòng giật giật mấy cái, đang ngắm cảnh yên lành sao lại dính đến nhiều người như vậy chứ? Nha hoàn này hầu hạ ở Ngự Thư Phòng, sẽ không có chuyện nàng ta nói tốt cho bên nào, trong lời nói cũng chỉ là kể lại rõ ràng những gì nàng ta thấy mà thôi.
Còn chưa đợi cho ông kịp làm gì, thì cung nữ bên cạnh Cầm Mỹ nhân đã chạy đến báo tin, giọng nói cao mà bén nhọn, vừa kêu vừa muốn xông vào trong Ngự Thư Phòng: "Hoàng thượng, ngài nhanh đi thăm Cầm Mỹ nhân đi, Huyện chủ ỷ thế hiếp người, đẩy ngã Cầm Mỹ nhân rồi!"
Lý Ngọc muốn kêu người bắt lại, nha đầu kia đang vướt qua, bước lên bậc thang trước điện.
Tuy nhiên, vừa mới bước lên một chân thì có ánh sáng lạnh lóe lên, một thanh kiếm đã ghim trước mũi chân nha đầu đó không lệch chút nào, nếu như còn bước thêm một bước nữa, thì sẽ thanh kiếm đó sẽ đâm vào chân nàng ta.
Hai chân cung nữ đó mềm nhũn, bị dọa cho ngã ra đất, sau khi nhón chân lùi về sau hai bước thì mới khóc nấc lên nói: "Hoàng thượng!"
"Kéo xuống, không có quy củ gì hết!" Lý Ngọc bước nhanh đến, nói với hộ vệ đứng bên cạnh.
Vừa dứt lời, thì cánh cửa điện nặng nề dần mở ra, Tống Thời Cẩn đi theo phía sau Hoàng đế, sắc mặt hai người như thường, không nhìn ra được chút gì bất thường cả.
Cung nữ đó đang vùng vẫy trong tay hộ vệ, "Hoàng thượng, xin ngài làm chủ thay cho Cầm Mỹ nhân ~"
Nguyên Đức Đế nghiêng đầu nhìn Tống Thời Cẩn, sau đó nhanh chóng xoay đầu lại, nghiêm giọng nói: "Ồn áo trước cửa điện, kéo xuống đánh chết!"
Cung nữ đó nhìn Hoàng đế một cách khó tin, còn chưa kịp mở miệng lần nữa thì đã bị người bịt miệng kéo xuống dưới như là kéo một bao tải vậy.
"Con về phủ nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi, chuyện còn lại, sau này trẫm sẽ nói với con."
Sắc mặt Tống Thời Cẩn không thay đổi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế, vẫn xa cách và cung kính như vậy: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế nhìn hắn một cái thật sâu, trong lòng thầm than một tiếng, mới dẫn theo Lý Ngọc và tùy tùng thường ngày đi về phía Trường Lạc Cung.
Cầm Mỹ nhân đang nằm trên giường, ôm bụng thấp giọng kêu gào, vừa hét bụng đau, vừa đòi gặp Hoàng thượng, giọng nói yếu ớt không có sức sống, nhưng mà sắc mặt vẫn hồng hào như cũ, thậm chí lúc Ngự y muốn bắt mạch cho, nàng ta còn giãy giụa né đi.
Đức Phi ngồi bên cạnh giường, lo lắng không thôi, dịu giọng an ủi: "Nhanh để cho Ngự y xem cho muội đi, lát nữa là Hoàng thượng sẽ đến, ông trời che chở cho, muội nhất định là không có chuyện gì đâu."
Cầm Mỹ nhân thở mấy hơi, yếu ớt nói: "Nương nương, nương nương, bụng của muội đau lắm, người nhất định phải nói sự thật, để Hoàng thượng làm chủ cho muội."
"Muội yên tâm, đừng nhúc nhích nữa, để Ngự y xem xem." Đức Phi nói.
Nhân lúc Ngự y bận rộn Đức Phi mới xoay đầu lại, cau mày nhìn Cố Hoài Du: "Huyện chủ, cho dù là Cầm Mỹ nhân nói lời bất kính, đã từng đắc tội với ngươi, nhưng mà sao ngươi lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy chứ? Hoàng tử trong bụng nàng nếu như có chuyện gì thì ngươi phải đền tội như thế nào chứ?"
Có Liễu Quý phi đứng bên cạnh, nhưng cung nhân kia cũng không dám làm gì quá đáng với nàng, cho nên, Cố Hoài Du chỉ đứng nhìn từ xa, lạnh giọng nói: "Đức Phi nương nương cẩn thận lời nói, người cũng nhìn thấy, lúc đó ta đi phía trước Cầm Mỹ nhân, phía sau cũng chẳng có mắt, làm sao mà có thể duỗi tay đẩy Cầm Mỹ nhân trong tình trạng đang quay lưng lại với nàng ta được chứ?"
Sắc mặt Đức Phi trầm xuống: "Nói như vậy là ngươi cảm thấy Cầm Mỹ nhân vu oan cho ngươi? Ta vốn còn cho rằng ngươi là một người thông minh lanh lợi, nhưng lại không biết là ngươi ăn dối nói gian như thế, bình thường tuy là Cầm Mỹ nhân được nuông chiều một chút, nhưng mà chuyện liên quan đến con cháu Hoàng gia, nàng không thể làm bậy được, càng không thể chỉ vì không thích ngươi thôi mà làm ra chuyện tự nguy hại đến bản thân mình như thế được."
Cố Hoài Du lạnh lùng nhìn Đức Phi: "Nương nương, người cũng nói là chuyện liên quan đến con cháu Hoàng gia, ta tuy là xuất thân thấp kém, nhưng cũng biết nặng nhẹ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện ác độc như thế được."
Giọng nói yếu ớt kiệt sức của Cầm Mỹ nhân lại vang lên: "Kéo nàng ta xuống, ta không muốn nhìn thấy nàng ta, Hoàng thượng... Hoàng thượng..."
Đức Phi hừ lạnh một tiếng, lo lắng mà nhìn Cầm Mỹ nhân một cái, xoay đầu đi: "Nếu đã như thế thì ngươi cứ quỳ trước cửa điện đi, đợi Hoàng thượng đến thì chuyện này sẽ rõ ràng thôi." Nói xong bà ta phất phất ống tay áo, lúc che tay lại, móng tay được tỉa tót bén nhọn rạch ra một vết thương ngay đầu ngón tay.
Đầu gối Cố Hoài Du truyền đến một cơn đau, sau đó lại đột nhiên biến mất sạch.
Cung nhân trong Trường Lạc Cung lập tức bao vây lại, Liễu Quý phi ngồi ở cái ghế bên cạnh chầm chậm mở miệng: "Chờ đã! Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, Đức Phi nương nương đã vội vàng gấp rút gắn cái tội này lên người Huyện chủ rồi sao?"
Đức Phi nhìn bà một cái, lạnh giọng nói: "Bản cung chỉ là muốn để nàng ta quỳ ở bên ngoài, Liễu Quý phi lại muốn cản lại, ngươi che chở cho nàng ta như thế, lẽ nào là, còn có chuyện gì muốn giấu diếm sao?"
Liễu Quý phi cười cười, "Khả năng gắn bừa tội trạng của Đức Phi đúng là vẫn mạnh mẽ như xưa nhỉ."
Đức Phi cau cau mày, nắm chặt ngón tay mình lại, khinh miệt mà nhìn Cố Hoài Du một cái: "Huyện chủ, mời."bg-ssp-{height:px}
Một cơn tê dại truyền từ đầu gối đến lồng ngực, thần sắc Cố Hoài Du ngây ra, đột nhiên nàng cảm thấy con cổ trùng trong lồng ngực phấn khởi lên, khiến cho ý thức dần mất đi của nàng được kéo trở lại.
"Công đạo đúng sai ở trong lòng người, chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào, ta tin là rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ lộ ra hết."
Cố Hoài Du nhìn Đức Phi một cái thật sâu, khóe môi đột nhiên cong lên thành một nụ cười lạnh, Đức Phi chắn chắn như thế, hóa ra là đã có kế đợi sẵn nàng nhảy vào rồi.
Đức Phi nghe vậy, trong mắt lóe lên tia bất ngờ, không phải là Miêu Tiên Nhi đã nói thứ này có thể khống chế người sao? Sao lại không có tác dụng gì với Cố Hoài Du vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, lại quẹt mấy vệt máu vào lòng bàn tay nữa.
Cố Hoài Du lặng lẽ đưa mắt cho Liễu Quý phi, đúng như ý nguyện của Đức Phi mà chầm chậm bước ra ngoài điện.
Lúc Đức Phi thở hắt ra một hơi liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng: "Hoàng thượng giá đáo."
Mọi người vội vàng đứng dậy nghênh giá, chỉ có Cầm Mỹ nhân vẫn nằm trên giường khóc than.
Hoàng đế thấy gấu váy Cố Hoài Du dính một vũng màu đỏ, cau cau mày nói: "Đây là sao vậy?"
Bởi vì những lời của Tống Thời Cẩn mà lúc gặp lại Cố Hoài Du, tâm trạng của Hoàng đế có chút phức tạp, Tống Thời Cẩn đã nói rõ ra rồi, mạng của Cố Hoài Du và hắn gắn liền với nhau, hơn nữa bởi vì hai lần cứu giúp của nàng mà Hoàng đế cũng đã có mấy phần cảm kích với nàng. Nhưng mà cộng vào với lời nói đời này chỉ có mình nàng là đủ của Tống Thời Cẩn khiến cho ông nhất thời không biết nên làm sao với nàng.
Cố Hoài Du cung kính hành lễ nói: "Thần nữ thất lễ, không cẩn thận làm đổ nước, mong Hoàng thượng thứ tội."
"Đứng lên đi, vào trong rồi nói." Thần sắc của Hoàng đế khó mà phân biệt được : "Lý Ngọc, đi lấy cái áo choàng đến đây."
Mọi người đều ngây ra, đặc biệt là Đức Phi, dựa vào sự xem trọng với cái thai trong bụng Cầm Mỹ nhân của Hoàng thượng, đáng lý phải nổi trận lôi đình không phải sao? Sao lại có thái độ kì lạ như vậy với Cố Hoài Du chứ?
Bước vào trong điện một lần nữa, Hoàng đế ngồi lên cái ghế ở phía trên, "Thái y ở đâu?"
Sau khi Ngự y bắt mạch mới bước loạng choạng đến khom người xuống, sắc mặt nghiêm trọng: "Hoàng thượng, Cầm Mỹ nhân động thai, chỉ cần hơi không cẩn thận chút thôi thì tiểu Hoàng tử trong bụng e là..."
Cầm Mỹ nhân nghe vậy, che mặt khóc nấc lên: "Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp."
"Chữa trị cho Cầm Mỹ nhân trước đi." Hoàng đế nghiêm giọng nói: "Nhất định phải bảo đảm mẹ con đều bình an."
Đức Phi thay đổi sắc mặt, thấy mọi chuyện cũng làm loạn đến thế này rồi, liền lộ ra biểu cảm lo lắng sợ hãi, "Hoàng thượng tha tội, là do thần thiếp nhất thời không giữ được Huyện chủ, mới gây ra lỗi lớn tày đình thế này, sự việc nghiêm trọng thần thiếp không thể tự mình làm chủ được, mong Hoàng thượng đích thân định đoạt."
Đầu mày Hoàng thượng căng chặt, ngón tay gõ gõ lên tay vịn: "Nói xem chuyện là như thế nào?"
Lý Ngọc đã kể lại không sót một chữ nào với Hoàng thượng trên đường đến đây, do ngồi ở vị trí cao đã lâu, nên nghi ngờ là căn bệnh thường tình của Đế vương, Phù gia mới bị mất binh quyền vì chuyện ở bãi săn, Vệ Thanh Nghiên cũng vì chuyện ban hôn mà làm loạn hết cả một trận, ông không tin lúc Đức Phi gặp lại Cố Hoài Du thì trong lòng bà ta không có chút vướng mắc nào, cho dù là thánh nhân cũng chẳng làm được chuyện này.
Đức Phi cả mặt đầy sự ân hận. "Đều trách thần thiếp, nếu như hôm nay thần thiếp không giữ hai vị muội muội lại cùng tán gẫu với Huyện chủ, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này, tạo cơ hội cho nàng đẩy Cầm Mỹ nhân ngã xuống đất, làm nguy hại đến long thai trong bụng."
Lời ít ý nhiều, Đức Phi vội vàng nói xong mấy câu liền lo lắng mà quay đầu lại nhìn về phía Cầm Mỹ nhân đang ngủ trên sạp, bà ta tự tin là nói nhiều sẽ lộ sơ hở, nên chỉ nói đại khái như vậy, Hoàng đế mới nghi ngờ, một Huyện chủ thôi sao lại muốn đi hại con cháu Hoàng gia, sau lưng chắc chắn có ai chỉ điểm, bất kể là Liễu Quý phi có làm gì hay không thì chuyện bà có thể nhẫn nại mà ngồi xuống cũng là một chuyện bất thường rồi.
Vừa nói xong, thì một cung nữ bên cạnh Cầm Mỹ nhân quỳ xuống đất nói: "Xin Hoàng thượng làm chủ cho chủ nhân, trừng phạt hung thủ nghiêm khắc, chúng nô tỳ chính mắt nhìn thấy Huyện chủ đẩy chủ nhân xuống ạ."
Hoàng đế trưng bộ mặt ra, quay lại nhìn về phía Liễu Quý phi: "Nàng đến nói xem."
Liễu Quý phi liếc nhìn Đức Phi một cái, giữa hàng mày mang theo một tia nghiêm nghị, thay đổi dáng vẻ lười biếng thường ngày, "Hoàng thượng minh giám, ngài cũng biết là thần thiếp từng nói với ngài, Huyện chủ và Linh Oản khá là có duyên, hôm nay tình cờ gặp được nàng trong Ngự Hoa Viên nên thần thiếp không nhịn được mà muốn nói thêm với Huyện chủ vài câu, cho nên mới nhẫn nại mà ngồi trong đình mát."
Hoàng đế gật gật đầu, đây đúng là tính cách thường ngày của Liễu Quý phi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Cố Hoài Du nhìn vào yên lặng hiền thục nhưng lại khá được Vệ Linh Oản và Vệ Nghiêu yêu thích, Liễu Quý phi không rõ tính cách người này thế nào, nên nói vài câu thăm dò tính tình cũng là chuyện thường.
"Vốn dĩ đang yên đang lành mà uống trà, nhưng nha hoàn bên cạnh Đức Phi tỷ tỷ lại đánh đổ trà lên người Huyện chủ, thần thiếp nghĩ dáng người của Huyện chủ và Linh Oản không khác nhau mấy, nên tính dẫn nàng đi thay y phục, nhưng chưa đi được mấy bước thì nghe thấy Cầm Mỹ nhân kêu lên một tiếng, lúc thần thiếp quay đầu lại thì đã nhìn thấy Cầm Mỹ nhân nhào vào lưng của Huyện chủ rồi."
Đức Phi nhìn sắc mặt Hoàng đế thật kĩ, thấy rõ ràng là Hoàng đế nghe theo lời của Liễu Quý phi không ít, nên giọng điệu lạnh lùng mà ngắt lời: "Quý phi muội muội, trước nay muội vẫn không thích ra ngoài lúc trời mưa, sao hôm nay lại trùng hợp như vậy, đi đến Ngự Hoa Viên chứ? Ta nhớ là Quỳnh Phương Điện cách Ngự Hoa Viên cũng khá xa mà."
Đúng lúc này, Vệ Nghiêu chạy vào, phía sau còn có thái giám chạy theo, sau khi thấy Hoàng đế thì dừng chân lại.
"Phụ hoàng." Trên tóc nó còn dính chút nước mưa, áo bào phía trước đã bị ướt hết một mảng.
"Mưa to như thế này, còn đến đây làm gì?"
Vệ Nghiêu ấm ức nói: "Con nghe nói Hoài Du tỷ tỷ đến rồi, nên muốn hái một ít Hồng Ngọc Liêm tặng cho tỷ ấy, nhưng mẫu phi nói trời mưa lạnh nên không cho nhi thần ra ngoài, mẫu phi bảo đi hái cho nhi thần, nhi thần đợi mãi mà chẳng thấy mẫu phi về liền ra ngoài tìm, nhưng đi được nửa đường thì nghe nói Cầm Mỹ nhân xảy ra chuyện."
Là hoa này nè mọi người:
Mình không nhớ hoa này tên gì nên lấy tên Hán Việt luôn nha mọi người.