Trong điện yên ắng đến nỗi chỉ còn lại tiếng mưa rơi, có vài người vẫn còn đang chìm trong cơn hoảng sợ về dáng vẻ khi nãy của Đức Phi, dáng vẻ đoan trang tao nhã bình thường mất sạch, bà ta như hoàn toàn biến thành một con quái vật ăn thịt người, đường đen bên khóe môi chuyển động, giống như là cái lưỡi của con quái vật đó.
Chỉ cần là những cung nhân có từng tiếp xúc gần với Đức Phi đều bắt đầu trở nên lo lắng, lờ mờ cảm thấy cả người đều ngứa ngáy, giống như là có hàng ngàn con trùng nhớp nháp bò dưới da, tuy là không cắn người nhưng lại khiến cho lòng người gớm ghiếc.
Cho nên dù Hoàng đế không xưng trẫm cũng không ai cảm thấy trong lời nói của ông có gì không ổn, trừ Liễu Quý phi và Hoàng hậu.
"Đều lui hết đi, khóa điện bên này lại, bất kì ai cũng không được bước vào đây." Hoàng hậu sắc mặt mệt mỏi mà nói, xong liền để ma ma bên cạnh dìu bà rời đi, lúc lên kiệu, còn nhìn thật sâu về phía Hoàng đế và Cố Hoài Du rồi mới rời đi.
Dưới gối không có con cái rốt cuộc vẫn khiến cho người khác nói ra nói vào, hậu vị này bà ngồi chẳng yên ổn chút nào, hận Cầm Mỹ nhân nhưng đồng thời bà cũng lo lắng thật nhiều cho tương lai.
Nhìn bóng lưng Hoàng hậu rời đi thật xa, Liễu Quý phi suy nghĩ một hồi lâu, gọi cung nữ đáng tin cậy nhất bên cạnh đến, lặng lẽ dặn dò: "Tìm người nói với Tống đại nhân một tiếng, chuyện mà hắn nói, bản cung đồng ý."
Một âm mưu với kết cục là hai sủng phi rớt đài, chuyện phát triển đến mức này, là không ai có thể ngờ được, hôm qua Cầm Mỹ nhân vẫn còn ỷ vào cái thai mà nghênh ngang phá phách hôm nay đã chết rồi, kết cục của Đức Phi lại cũng chẳng tốt hơn là bao nhiêu.
Hoàng ân rộng lớn là thứ phiêu diêu hư vô nhất, bất kể là bà tranh hay không tranh, Vệ Nghiêu cuối cùng cũng sẽ là cái đinh trong mắt kẻ khác, thứ ân sủng bên ngoài sáng lấp lánh này, ai có thể biết được là duy trì được bao lâu, trong cung trước giờ chỉ nghe người mới cười mà không nghe người cũ khóc, nói không chừng ngày mai liền tới lượt bà ngay ấy chứ.
Sắc trời tối đen như mực, có một cảm giác là mưa lớn muốn ập đến.
Trong Ngự Thư Phòng ánh sáng vẫn rực rỡ như cũ, Hoàng đế ngồi trên cao, trong tay cầm một quân cờ, nhìn bàn cờ hồi lâu vẫn chưa hạ cờ xuống, duy trì tư thế này một hồi lâu rồi ông mới hỏi: "Ngươi có biết chơi cờ không?"
Cố Hoài Du thu mắt nhìn một cái, tuy là nàng không giỏi chơi cờ, nhưng cũng có thể nhìn thấy được trên bàn cờ khí thế của quân trắng ào ạt, như muốn chặt đứt khí thế quân đen, quan đen tuy là đã rơi vào thế yếu, nhưng nếu như bỏ qua đại cục thì vẫn có khả năng phản kích vào phút chót.
Cờ có thể quan sát lòng người, hành động này của Hoàng thượng, e là có ý muốn thăm dò nàng một phen rồi.
"Không dám giấu Hoàng thượng, thần nữ không hiểu cờ ạ." Nàng thu lại ánh nhìn, cung kính nói.
Hoàng đế đặt một quân cờ xuống, lại kẹp một quân cờ màu khác trong tay không nhúc nhích hồi lâu, mày kiếm khẽ cau lại nhàn nhạt nói: "Ồ? Vinh Xương Vương phủ chưa từng mời tiên sinh đến dạy sao?"
"Mời rồi ạ." Cố Hoài Du cúi thấp đầu đáp: "Nhưng thần nữ ngu dốt."
Hoàng đế đột nhiên thu tay lại, ma sát mặt cờ trơn bóng mấy cái, sau đó lại nhìn về phía gấu váy còn dính chút vết bẩn của nàng, thần sắc không thấy có chút thấp kém nào, trong lòng ông biết nàng là đang nói cho qua mà thôi, những lời thăm dò chuẩn bị nói ra mở miệng cuối cùng bị kẹt lại trong cổ họng.
Từ trên người nàng, dường như ông có thể thấy được mấy phần bóng dáng người xưa, không phải là vẻ bề ngoài, mà là tính tình. Nhưng cũng chính vì sự tương tự gần như không thể thấy này khiến cho một vài suy nghĩ của ông thay đổi đi, ví dụ như chuyện tìm một người khác cho Tống Thời Cẩn, huống gì, bây giờ Cố Hoài Du còn mang theo cả tính mạng của Tống Thời Cẩn, nếu như hiện tại ông ép dữ quá, chỉ sợ là kết quả sẽ còn tệ hơn, nhưng khoảng thời gian ba năm, đợi biết đến bao giờ.
Cơn gió thổi từ ngoài cửa lớn của điện thổi vào, thổi những chùm tua rua trên Ngự án rũ xuống lắc lư, mang theo hơi ẩm ướt.
Hoàng đế nghĩ một hôi lâu, sau đó che miệng ho vài tiếng: "Bỏ đi, ngươi về trước đi."
Cố Hoài Du lùi về sau mấy bước, hành lễ nói: "Thần nữ cáo lui."
Lý Ngọc làm ra vẻ chần chừ, một bộ muốn nói rồi lại thôi, bị Hoàng đế trừng mắt một cái, liền hoảng loạn mà cúi gằm đầu xuống.
"Có gì muốn nói sao?" Đối với Thái giám theo hầu ông từ khi còn nhỏ đến bây giờ này, Hoàng đế vẫn luôn khoan dung hơn một chút.
Lý Ngọc nhìn bóng lưng Cố Hoài Du một cái, như là run rẩy mà nói: "Có phải là Hoàng thượng đang phiền lòng vì chuyện ban hôn không ạ?"
Hoàng đế trầm ngâm một lát: "Ngươi có cách?"
Lý Ngọc nghĩ rồi lại nghĩ, chần chừ nói: "Hoàng thượng bận rộn việc nước, quên đi chuyện "Mượn hiếu" rồi."
Cái gọi là mượn hiếu, chính là trong những tình huống bất đắc dĩ trong thời kì để tang mà tạm thời mặc hỉ phục hoặc thực hiện những việc trái với quy tắc giữ đạo hiếu.
"Mượn hiếu?" Hoàng đế cau cau mày, lúc tổ tiên định thiên hạ, vẫn có chuyện để tang trong lúc lên triều đình, tuy là mọi chuyện lấy chữ hiếu làm đầu, nhưng mà cũng có thể vì việc nước mà tạm thời bỏ qua đạo hiếu, bây giờ an bình thịnh thế, cũng không còn thích hợp lắm nữa.
"Thân nhân mất đi trong vòng một trăm ngày có thể mượn hiếu ạ." Lý Ngọc thấp giọng bổ sung.
Chỉ là, lý do bất đắc dĩ như vậy, làm sao mà lấy được?
Thấy Hoàng đế đã nghe vào, Lý Ngọc âm thầm lau một đống mồ hôi lạnh trên trán, không nói gì thêm nữa, nếu nói thêm e là sẽ bị nghi ngờ là được người khác thu mua.
Trong điện lại khôi phục sự yên lặng, Hoàng đế vẫn còn đang trầm ngâm, một Long Lân Vệ liền dẫn theo Tưởng Hàn cả người đầy thương tích, hai chân bị chém gãy vào cầu kiến.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, kẻ phản bội đã được mang đến."
Long Lân Vệ xưa nay đều có thủ đoạn thẩm vấn riêng của mình, ban đầu Tưởng Hàn còn có thể cắn chặt răng mà chịu đòn, hi vọng có thể thoát chết, nhưng mà sau khi bị dày vò rất lâu, liền thay đổi suy nghĩ, mong mình có thể lập tức chết đi thì tốt, nhưng mà Tưởng Hàn lại cứ thoi thóp sống như vậy, không tắt thở được.
Cho nên, vừa gặp Hoàng đế hắn ta liền không dám giấu diếm gì, mở miệng liền ngoan ngoãn mà khai ra chuyện Đức Phi và Phù gia cấu kết với nhau, uy hiếp hắn ta nửa đêm giả truyền thánh chỉ đi hành thích Tống Thời Cẩn.
Trong điện yên lặng như tờ, trong lòng Tưởng Hàn như bị đóng băng lại, vẫn tiếp tục cầu xin: "Những gì mà tội thần nói đều là sự thật, mong Hoàng thượng có thể ban cho tội thần một cái chết nhanh chóng, nếu như ngài không tin, có thể tìm Đức Phi nương nương đến đối chất với tội thần."
Ánh nến khẽ lay động, thời gian giống như là chầm chậm tan đi cùng với cơn mưa bên ngoài điện, sau đó đóng băng lại trong ánh mắt vô cùng giận dữ của Hoàng đế.
"Mang người đi tra phủ Tướng quân, nếu có ai chống đối, gϊếŧ không tha!" Ngập ngừng một lát, ánh mắt ông nhanh chóng lướt qua Tưởng Hàn rồi lại bổ sung thêm: "Lý Ngọc, gọi Vệ Tranh đến đây cho trẫm, kẻ này, trẫm muốn hắn đích thân gϊếŧ chết!"
Lý Ngọc ngây ra, thấy Long Lân Vệ kéo Tưởng Hàn ra ngoài với gương mặt không biểu cảm gì, lúc này mới khom người cáo lui.
Trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại một mình Hoàng đế, ánh nến vàng sậm rọi lên gương mặt u ám như mực của ông, một hồi lâu sau, ông mới đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ, chặt đứt đường lui của quân đen.
Hồng Ngọc đứng chờ ở cửa cung vừa thấy Cố Hoài Du ra ngoài liền chạy lên đón, liếc thấy trên người nàng khoác một chiếc áo choàng quý giá, lúc đi lại dưới chân váy có một mảng màu đỏ sậm, vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
Cố Hoài Du cười cười: "Không sao, không cẩn thận làm đổ nước trà mà thôi."
Hồng Ngọc nghe vậy thở hắt ra một hơi, nàng đứng chờ ở cung mất một hồi lâu cũng không thấy Cố Hoài Du bước ra, trong lòng vốn dĩ đã lo lắng không thôi rồi, mới nãy còn nhìn thấy một mảng đỏ tươi trên nền váy màu nhạt của tiểu thư, nàng còn tưởng là máu nữa.
"Nô tỳ dìu người lên xe ngựa, hôm nay trời lạnh, tay của tiểu thư đóng băng luôn rồi." Nàng vừa nói vừa vén màn xe lên, chỉ hơi hé mở ra một khe nhỏ, sau đó lại đột nhiên thả xuống, nói với người đánh xe: "Khi nãy lúc lên xe có chút chao đảo, ngươi kiểm tra một lát xem bánh xe có gì bất thường không."bg-ssp-{height:px}
Đợi sau khi đuổi người đánh xe đi, Hồng Ngọc lại vén lên màn xe một lần nữa, lúc này nàng mới ngồi xuống trước mành, sắc mặt kì lạ mà nhìn xung quanh, người lên xe từ khi nào vậy nhỉ? Sao nàng chẳng biết gì hết vậy?
Trong xe thắp một ngọn đèn, ánh sáng lập lòe chiếu xuống khiến mỗi một góc trong xe đều trở nên ấm áp, Tống Thời Cẩn ngồi trong góc, đợi Cố Hoài Du đã lâu.
Có lẽ là do gặp được hắn nên nàng bắt đầu trở nên nũng nịu một chút, khi nãy còn không cảm thấy lạnh, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy mảng ướt lớn dưới chân váy lạnh như băng, dán vào làn da trên đùi nàng, lạnh đến thấu xương, rùng mình một cái trong vô thức.
Con ngươi Tống Thời Cẩn hơi lóe lên, đầu mày khẽ cau lại thành một đường gần như khó mà phát hiện ra được, nhanh chóng duỗi tay về phía nàng: "Qua đây." Giọng nói rất trầm, hoàn toàn bị tấm màn xe che lấp đi mất.
Cố Hoài Du đột nhiên nở một nụ cười, đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn, sau đó một lực kéo mạnh ập tới, cả người nàng đã ngã vào trong lòng Tống Thời Cẩn, trên người hắn rất ấm, xua tan hết đi cái lạnh của cơn mưa triền miên bên ngoài.
"Đợi lâu lắm rồi phải không?"
"Mới đến được một lúc." Tống Thời Cẩn cúi thấp đầu, kề sát bên tai nàng nói.
"Để ta xuống." Bàn tay Cố Hoài Du chống trên lồng ngực hắn, trên mặt nàng đột nhiên có chút nóng, nhón nhón chân muốn bước ra khỏi người hắn, nhưng ngay eo chợt bị Tống Thời Cẩn siết chặt hơn nữa, nàng trở thành không thể nhúc nhích được nữa.
"Sao tay lại lạnh thế này?" Vừa nói, bàn tay đang ôm eo Cố Hoài Du của hắn trượt xuống lưng, một tay khác thì chầm chậm vươn vào trong váy nàng.
Cả người Cố Hoài Du cương cứng lại như con tôm, trên mặt giống như là bị lửa thiêu đốt, một chút cũng không thấy lạnh nữa, thậm chí cả giọng nói cũng có chút run rẩy: "Chàng... làm gì vậy?"
Tống Thời Cẩn rũ mi nhìn nàng, cười rất rạng rỡ, sau đó chầm chậm cúi đầu, Cố Hoài Du có chút khẩn trương, bàn tay kéo cổ áo hắn vặn vẹo, sau đó đột nhiên cảm thấy trên trán bị búng một cái, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: "Sợ nàng bị cảm lạnh, ta ủ ấm cho nàng, đừng sợ."
Hơi nóng truyền từ đầu gối vào tứ chi và xương cốt, Cố Hoài Du mở to mắt ra, cảm giác này rất kì lạ, không khó chịu giống như lần trước khi sư phụ ép cổ ra, chỉ cảm thấy mọi cơ quan trên người đều được hơi nóng bao trùm, thoải mái đến mức khiến người muốn thở hắt ra.
Người đánh xe kiểm tra bánh xe xong: "Không phát hiện gì bất thường."
Hồng Ngọc hắng hắng giọng: "Vậy thì tốt, khởi hành đi."
Tiếng vó ngựa dần vang lên, xe chạy về hướng Vinh Xương Vương phủ, một hồi lâu sau, Tống Thời Cẩn đặt Cố Hoài Du ngồi xuống hàng ghế dài bên cạnh.
"Đúng rồi, lúc nãy trong cung, không biết là Đức Phi đã bỏ thứ gì lên người ta, ta đoán là bà ta muốn khống chế ý thức của ta, nhưng mà không biết làm sao, sau khi thứ đó bị thả vào trong cơ thể thì không cảm thấy có gì khác thường cả."
Tống Thời Cẩn nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, thần sắc vô cùng nghiêm trọng: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có." Cố Hoài Du lắc đầu: "Thậm chí còn cảm giác rất là thoải mái nữa."
"Đợi lát nữa ta mời sư phụ đến xem cho nàng, con người Đức Phi này tâm tư ác độc, cũng không biết là bà ta có để lại chiêu gì không."
Cố Hoài Du gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng mà trong lòng nàng lại lờ mờ cảm thấy, có lẽ là Đức Phi xảo quá hóa vụng, thứ đó có lẽ đối với bản thân nàng còn có lợi nữa, nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của Đức Phi, nàng hỏi: "Ta bôi chút nước mật ong trên cái vòng đó, nhưng mà nhiêu đó vẫn chẳng thế nào có thể khiến bà ta biến thành đáng sợ như thế được, có phải là chàng làm gì rồi không?"
Tống Thời Cẩn nhướn mày: "Nàng quên rồi sao, Miêu Tiên Nhi ở trong tay ta."
Vừa nói xong thì cả xe ngựa đột nhiên lắc lư một cái, cảm giác đó giống như là giẫm nát nhịp tim vậy.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Hoài Du hỏi.
Giọng nói của Hồng Ngọc vang lên bên ngoài tấm màn: "Hình như là cán trúng thứ gì đó."
Người đánh xe quay đầu nhìn một cái, tiếp lời: "Trên đường lớn là bằng phẳng nhất, cũng chẳng có hòn đá nào nhô lên, không biết là bị làm sao nữa."
Trong đầu Cố Hoài Du như có cái gì đó lóe lên, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.
Nhưng Tống Thời Cẩn ở bên cạnh lại biến sắc mặt, "Ta đi trước một bước, bên cạnh nàng ta sẽ phái thêm hộ vệ đến canh chừng, nàng cứ đi thẳng về phủ là được."
Cố Hoài Du còn muốn hỏi gì đó, thì Tống Thời Cẩn đã vén màn lên, nhanh chóng phi thân ra ngoài.
Người đánh xe nghe thấy tiếng động, vô thức muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại bị Hồng Ngọc ấn đầu nhìn qua hướng khác: "Có phải là bánh xe hư hay không vậy? Rốt cuộc là ngươi có kiểm tra kĩ hay không vậy?"
"Kiểm tra rồi, kiểm tra rồi, một cái đinh nô tài cũng không có bỏ sót, chắc lắm."
Cùng lúc này, bên trong phủ Tướng quân khí thế bừng bừng, Phù Lan đột nhiên đập chén trà trên bàn xuống đất, tiếng chén sứ thanh thúy vang lên sau đó, mảnh vỡ bén nhọn văng ra cứa lên mặt người đến báo tin ở phía dưới thành một đường dài, người đó run lên, vội vàng bò rạp xuống đất.
"Tiếp tục nói!" Chinh chiến nhiều năm, trên gương mặt màu lúa mạch của ông ta có chút vặn vẹo.
"Chuyện Cầm Mỹ nhân giả mang thai bị phát hiện và ban cho chén rượu độc, Đức Phi nương nương bị nhốt lại trong Chiêu Hoa Điện, không cho phép bất cứ ai đến thăm, tất cả các cung nhân trong Chiêu Hoa Điện đều bị thẩm vấn, Hoàng thượng triệu Nhị Hoàng tử qua đó, thủ cấp của Tưởng Hàn đã bị treo trên cửa thành rồi..."
Lồng ngực Phù Lan nhói lên, vết thương cũ tái phát vào lúc trời mưa u ám khiến ông ta đau vô cùng, "Đồ ngu! Ta đã nói với nó từ lâu rồi, không được phép tùy tiện hành động, Vệ Thanh Nghiên kia chính là đồ tai họa!"
Mắng chửi Công chúa đương triều, đây là tội đại bất kính, nhưng trên mặt người báo tin không hề có chút kinh ngạc nào.
"Nó chết thì chết đi, nhưng đừng có mà kéo cả Phù gia xuống nước!" Trong mắt Phù Lan lóe lên tia âm u, một Đức Phi vô dụng đối với ông ta mà nói, chính là một con cờ bỏ đi, bây giờ chuyện khiến ông ta lo lắng nhất là, người của Vệ Tranh đã khai Vệ Viêm ra, nhưng mà lại chẳng thấy Hoàng đế hành động gì cả.
Vậy thì có phải là, Hoàng đế đã biết được chân tướng rồi không.
Càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, Phù Lan ôm lồng ngực muốn bước ra khỏi phòng, đột nhiên, ông ta còn chưa đi được mấy bước thì nghe bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết: "Các ngươi là ai, sao lại dám xông vào phủ Tướng quân!" "A!"
"Hoàng thượng có lệnh, điều tra triệt để phủ Tướng quân, mong Phù đại nhân bước ra, nếu như còn cố gắng chống chọi thì gϊếŧ không tha!"
Phù Lan phun một ngụm máu bầm ra, trên mặt trắng bệch.
Tiêu rồi, Phù gia tiêu rồi!