Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời tiết mới vào thu, màu sắc của cây cỏ càng ngày càng xanh, mấy ngày liên tiếp đều có mưa thu bay bay rơi xuống, cuốn đi hơi nóng còn sót lại của mùa hè, nhiệt độ cũng mát lên nhiều, sáng sớm đã có một lớp sương mù mỏng manh, bao trùm lấy một mảng gạch trong cấm cung.
Trong cung Vị Ương, cung nhân đều nín thở nhỏ giọng, bưng một khay đồ ăn tinh xảo đặt lên bàn.
Dĩa lớn dĩa nhỏ bày ra hơn hai mươi món.
Hoàng hậu để một đôi đũa phỉ thúy chỉ bạc lên cái dĩa trước mặt Nguyên Đức Đế, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng mấy ngày gần đây bận rộn chuyện nước, đến cả cơm cũng không ăn cho tốt, nhìn có vẻ là đã ốm hơn rồi."
Hoàng đế "Ừ" một tiếng, múc một muỗng cháo gạo tẻ trên bàn lên, không tiếp lời.
Hương thơm trong phòng có một mùi ngọt nhẹ, nhưng bầu không khí lại có chút trầm uất. Hoàng hậu lẳng lặng thở dài một hơi, nhìn Hoàng đế như có điều muốn nói rồi lại thôi.
"Nàng cứ nhìn như thế, trẫm sao mà ăn được." Hoàng đế khẽ cau mày, không vui mà nói: "Có chuyện gì thì nói đi."
Hoàng hậu gác đôi đũa bạc trong tay xuống, đứng dậy hành một lễ với Hoàng thượng, sau đó chầm chậm nói, "Thần thiếp có một chuyện muốn xin Hoàng thượng định đoạt."
"Có chuyện gì?" Hoàng đế nhìn bà một cái.
Sắc mặt Hoàng hậu không có gì thay đổi, nhàn nhạt nói: "Sau khi Phù Thị đền tội, Lục Công chúa đến nay vẫn còn bị cấm túc, khẩu dụ của Hoàng thượng là hai tháng, đã qua mấy ngày rồi, chuyện này..." Ngập ngừng một lát, bà mới nói tiếp: "Thần thiếp nhất thời không biết làm thế nào, chỉ đành đến làm phiền Hoàng thượng thôi."
Hoàng thượng đặt chén xuống, muỗng chạm vào chén sứ vang lên tiếng thanh thúy, giống như là gõ vào lòng Hoàng hậu vậy.
Một hồi sau, ông mới lạnh giọng nói: "Vậy thì, thả ra đi."
Nói xong liền đứng dậy bước ra ngoài, Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng ông, đứng một hồi lâu, mới bâng cái chén trước mặt lên, bắt đầu dùng bữa sáng.
"Nương nương, sao người lại phải nói thay cho Lục Công chúa?" Ma ma già bên cạnh đuổi hết cung nữ ra, thấp giọng hỏi: "Phù Thị phạm phải tội ác tày đình như thế, người làm vậy, chẳng phải là khiến cho Hoàng thượng không vui sao?"
"Tội ác tày đình?" Hoàng hậu cười cười, giọng nói như là bị bao phủ trong lớp sương mù bên ngoài, có hơi lạnh: "Ma ma, bà nhìn xem Hoàng hậu như ta bây giờ là tình cảnh như thế nào?"
Ma ma cúi người xuống run rẩy, không dám mở miệng.
Hoàng hậu vuốt ve cái bụng của mình, trên mặt buồn bã.
Hoàng đế không hề sủng ái bà, đối xử với bà thậm chí còn có thể nói là lạnh nhạt, mỗi tháng cũng chỉ có một ngày theo luật lệ mới đến cung này, đã hơn nửa năm rồi chưa từng hành lễ Chu Công.
Con trai dòng chính, bà đã không còn dám trông mong gì nữa. Trước đúng là có một đứa con trai dòng chính đàng hoàng, nhưng đáng tiếc bà đến chậm một bước, Vệ Chiêu rõ ràng đã liên kết với Liễu Quý phi, mỗi khi nghĩ tới hôm ở bãi đi săn đó, bà lại hối hận không thôi, khi không lại tự dâng cơ hội cho Liễu Quý phi.
Hiện nay thế lực trong cung yếu ớt nhất chính là bà, nên Hoàng hậu không thể không suy nghĩ thêm. Chuyện thay thế cũng không phải là chưa từng xảy ra, nên bà không thể không tính toán cho bản thân mình được.
......
Cố Hoài Du vừa ăn mặc thỏa đáng, Lục Chi xách theo một cái giỏ lớn, vội vôi vàng vàng bước vào trong phòng, "Tiểu thư, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài cửa phủ, có thể xuất phát rồi."
Hôm qua Tống Thời Cẩn đã đến Kinh Châu, sau khi Cố Hoài Du nhận được tin thì trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nên chuẩn bị đi chúa Từ Vân một chuyến, không vì chuyện gì khác mà chỉ cầu bình an.
Trong lòng lão phu nhân có lẽ cũng biết được suy nghĩ của nàng, chùa Từ Vân từ xưa đến nay nhang khói vẫn luôn đông đúc, khá là linh nghiệm, những hương khách đến chùa cũng không ít người đều là quý nhâ, hơn nữa còn có khách nữ tự mình ở lại trong chùa, cũng chẳng có nguy hiểm gì, cho nên sau khi suy nghĩ liền dặn dò nàng mang theo nhiều hộ vệ chút, không nói gì thêm nữa.
Cố Hoài Du "Ừ" một tiếng, rồi để cho Hồng Ngọc khoác một chiếc áo choàng lên người nàng, trên vải gấm Lăng Ba màu thiên thanh chỉ dùng chỉ mảnh thêu hình Tường Vân Phúc cực kì tinh xảo, nàng siết chặt lá thư mỏng trong ống tay áo, đột nhiên run hết người.
"Tiểu thư, nô tỳ đã thay người mang thêm hai bộ y phục rồi, thời tiết mây mù thế này, trên núi chắc là sẽ lạnh lắm." Hồng Ngọc nhìn mà sương mờ bao trùm lấy khu rừng bên ngoài cửa sổ, không yên tâm mà nói.
Cố Hoài Du gật gật đầu, hỏi Lục Chi: "Trong tay muội cầm gì vậy?"
Lục Chi nhấc cái giỏ trong tay, cười nói: "Cô gia dặn dò rồi, bảo nô tỳ phải chăm sóc tiểu thư cho thật tốt, nô tỳ sợ người bị đói khi đi đường, nên chuẩn bị chút điểm tâm người thích ăn ạ."
"Chẳng qua chỉ là một đoạn đường ngắn, sao mà đói được." Cố Hoài Du cười cười, cũng không sửa lại xưng hô cô gia trong miệng Lục Chi, hai nha đầu này không ngốc, những lời này cũng chỉ nói đùa lúc không có ai mà thôi.
Lục Chi lập tức nói: "Có chuẩn bị thì vẫn tốt hơn là không mà."
Cố Hoài Du nhếch khóe môi, bất lực mà lắc đầu, đợi cho Hồng Ngọc chuẩn bị hành trang xong, chủ tớ ba người liền đi thẳng đến chùa Từ Vân.
Mưa đêm đến giờ Mẹo mới tạnh, đường đi lên phía sau núi cũng trở nên lầy lội hơn, để an toàn, người đánh xe chạy xe chầm chậm về phía trước, con đường bình thường chỉ mất khoảng nửa canh giờ, phải đi mất gần cả canh giờ mới đến nơi.
Chùa Từ Vân nằm ở trên núi, phía dưới có một trăm lẻ tám bậc thang đá dẫn đến cửa chùa, ngăn chặn những xe ngựa tiến lên chùa.
Mọi người đều bình đẳng, bất kể là ngươi có thân phận gì cũng không ngoại lệ, muốn lên chùa, thì phải đi từng bước từng bước hết một trăm lẻ tám bậc thang đá này, mới có thể thấy được lòng thành khi cầu Phật.
Bên cạnh bậc thang đá chính là vách đá mây mù, khiến cho lòng người sợ hãi, nhưng lại có thể đưa mắt nhìn ra xa khắp nơi, thu hết sự phồn hoa rộng lớn của kinh thành vào trong mắt, chỉ là hôm nay sương mù nhiều, không thể nhìn rõ được cảnh tượng bên dưới, ngược lại có một cảm giác lạc mình trong mây, nơi đi đến chính là thiên cung.
Cố Hoài Du dẫn theo hai người là Hồng Ngọc và Lục Chi, vừa đi hết bậc thang liền đúng lúc mặt trời mọc, từng đám mây như bông gòn bị ánh dương nhuộm thành màu vàng kim, mặt trời vừa mới mọc lên từ phía Đông, bầu không khí bên ngoài vẫn còn ánh màu vàng kim.
"A di đà Phật." Sa di bên ngoài cửa chắp hai tay lại thành một vòng trước ngực, cả người cúi đầu xuống: "Hôm nay thí chủ lại đến sớm vậy sao?"
Cố Hoài Du đáp lại bằng lễ Phật, "Huệ Giác đại sư còn ở đây không?"
Sa di gật gật đầu: "Thí chủ là muốn đến xin xăm hay xem quẻ?"
"Xin xăm."
Bên trong đại điện là mùi Đàn Hương nồng nàn, ánh nên chiếu xuống bức tượng Phật bằng vàng vô cùng uy nghiêm, Cố Hoài Du quỳ gối trên đệm hương bồ, sau khi vái lạy ba cái, liền có tiểu sa di đến đưa một ống xin xăm.
Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, nên hương khách trong đại điện không nhiều, chỉ có tiếng tụng kinh của các sa di bên ngoài và tiếng chuông đồng ngân vang dài thôi.
Tiếng ống xin xăm va chạm vang lên, sau một hồi kêu vang, một quẻ xăm mảnh mai rớt xuống đất.bg-ssp-{height:px}
Tiểu sa di nhìn quẻ xăm một cái, nói với Cố Hoài Du: "Mời thí chủ đi theo tiểu tăng."
Đa số các thế gia trong kinh đều có dâng hương kính Phật, Vinh Xương Vương phủ cũng không ngoại lệ, sau khi vòng qua đại diện, phía sau là những thiền phòng chuyên dùng để đón khách.
Trong lòng Cố Hoài Du có chút bất an, nhìn lá xăm sau đó ngập ngừng mà đứng dậy, hai tay chắp lại thành hình chữ thập vài với tiểu sa di, sau đó đi theo hắn đến thiền phòng.
Trong phòng chỉ có hai cái đệm bồ và một cái bàn, bên trên có một lò đốt hương và một chén hoa súng, một lão hòa thượng đang yên lặng ngồi thiền trên đềm bồ, thấy Cố Hoài Du liền nói một câu cửa Phật, duỗi tay mời nàng ngồi xuống.
"Thí chủ có ước nguyện gì?"
"Cầu lành hóa hung, chỉ mong bình an." Cố Hoài Du đặt thẻ xăm lên bàn, nói: "Mong đại sư giải đáp cho."
Huệ Giác gật đầu, sau khi nhìn thật kĩ một lát, chầm chậm nói: "Trúng thăm Thân Cung, quét sạch gai nhọn phía trước, tự nhiên sẽ đáng kì vọng.. Nếu như hỏi về tương lai, đại hung..." Nói xong, Huệ Giác đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cố Hoài Du một hồi lâu: "Có thể xin mượn tay thí chủ không?"
Cố Hoài Du siết siết lòng bàn tay, có chút lo lắng, sau đó chầm chậm đặt tay lên trên bàn.
Huệ Giác xoay xoay chuỗi hạt bồ đề trong tay, liên tục lắc đầu: "Không thể đoán được, không thể đoán được."
"Ý đại sư là..."
"Mệnh chết yểu, vốn dĩ là không có kết cục tốt, nhưng thí chủ phúc phận lớn, có quý nhân tương trợ, mà hiện nay là mệnh hai đời, không thể đoán được nữa."
Trong lòng Cố Hoài Du đột nhiên ngây ra, liền nghe thấy Huệ Giác nói tiếp: "Thí chủ không cần phải lo lắng quá, tuy là quẻ chết yểu trong số mệnh đã biến mất, nhưng chông gai vẫn còn đó, tuy là có trắc trở, nhưng mà cũng là nhờ họa được phúc."
"Cám ơn đại sư." Lòng bàn tay đang siết chặt của Cố Hoài Du vẫn không có buông lỏng ra. Trực giác nói với nàng, mấy ngày này sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Gặp nhiều trắc trở? Lẽ nào là có liên quan đến chuyện này?
Huệ Giác cười lắc lắc đầu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
......
Trong Ngự Thư Phòng
Lý Ngọc đưa thứ mà ông nhận được đến trước mặt Hoàng đế, thấp giọng bẩm báo: "Nhị Hoàng tử mấy ngày liền không ngủ để niệm kinh lễ Phật, thân thể bệnh rồi, hiện tại không thể rời khỏi giường được ạ."
Sắc mặt Hoàng đế lạnh lẽo, nhìn xấp kinh Phật dày cộm trên bàn, có lẽ chép gần cả trăm lần.
"Đã mời Thái y xem qua chưa?"
Lý Ngọc đáp: "Thái y đã xem qua, nói là tình cờ nhiễm phong hàn ạ. Đã lên mấy đơn thuốc nhưng vẫn không khỏe, khi nãy thị vệ đến báo, nói là Nhị Hoàng tử hôm nay đột nhiên nôn ra máu, tình hình e là không tốt lắm..."
Tình hình không tốt lắm? Hoàng đế lặng lẽ mà nhếch khóe môi, chỉ e không tốt lắm là giả, muốn mượn cơ hội ra ngoài mới là thật.
"Sai Viện sử đi xem xem, nếu như đã nằm liệt giường, vậy thì dưỡng bệnh cho tốt vào."
Lý Ngọc gật gật đầu: "Nô tài đi làm ngay."
Hoàng đế phất phất tay, khó chịu nói: "Đem mấy thứ này đi đốt đi."
Một chồng kinh Phật dày cộm, cầm vào tay nặng trịch, Lý Ngọc ôm lên, cúi người bước ra ngoài. Vừa mới ra ngoài được một bước, thì đã bị người khác tông trúng cái đùng.
"Lục Công chúa thứ tội." Lý Ngọc vội vàng nói.
Sắc mặt của Vệ Thanh Nghiên trắng bệch, hai chân tình cờ bị chồng sách đè trúng, còn đè lên đầu ngón chân, đau tận tim.
"Không sao, là ta lỗ mãng, Lý công công thông cảm cho." Nàng ta nhịn đau mà dịu giọng nói.
Lý Ngọc khá là bất ngờ mà nhìn nàng ta, sau khi hành lễ với nàng ta thì liền gọi tiểu thái giám bên cạnh nhặt những cuốn sách rơi trên mặt đất lên.
Khoảng thời gian trước tuy là Vệ Thanh Nghiên vẫn luôn bị cấm túc, nhưng mà xảy ra chuyện lớn như vậy nàng ta vẫn biết được, hiện nay Đức Phi đã phải chịu sự dày vò trong lãnh cung, không có ai dám xin tha cho bà ta, cả nhà Phù gia bị gϊếŧ sạch sẽ, thậm chí cả Nhị Hoàng tử cũng vì chuyện này mà bị nhốt trong phủ.
Người trong cung ai nấy đều nâng cao giẫm thấp, sau khi mất đi sự sủng ái khi xưa của phụ hoàng, nàng ta bị đối xử lạnh nhạt, thì cũng đã biết thời thế thay đổi, không thể không nhẫn nhịn như trước kia nữa.
Bây giờ đến cả một tiểu thái giám nho nhỏ cũng dám vác đồ đập lên chân nàng ta, tuy là nàng ta rất muốn phạt kẻ đó như trước kia, nhưng mà bây giờ nhìn Hoàng đế đang ngồi trên Ngự tọa kia, nàng ta lại phải cố gắng nhịn lại.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Vệ Thanh Nghiên bước chân cà nhắc vào trong điện, nước mắt ầng ậng, mong muốn làm gợi lên chút sự đồng cảm của Hoàng đế, tốt nhất là kéo Lý Ngọc xuống phạt đánh.
"Không ngoan ngoãn mà ở trong cung, chạy đến đây làm gì?" Vừa nhìn thấy nàng ta, Hoàng đế lại không nhịn được mà nhớ đến những chuyện thất đức mà Đức Phi làm, cho nên giọng điệu cũng rất cứng nhắc.
Vệ Thanh Nghiên lau nước mắt nơi khóe mi, sau đó khấu đầu một cái: "Mong phụ hoàng cho phép con đi thăm hoàng huynh một chuyến, nhi thần nghe vừa nãy mới nghe nói, hoàng huynh..."
Hoàng đế lạnh lùng mà nhìn nàng ta, trên mặt không bôi chút son phấn, quần áo vẫn là kiểu dáng của mùa hè, bỏ đi lớp chưng diện màu mè như khổng tước khi xưa đi, cũng đúng là có vài phần đáng thương.
"Phụ hoàng, nhi thần tự biết là quá khứ đã làm sai nhiều chuyện, lần này bị cấm túc nhi thần đã suy nghĩ hồi lâu, mỗi một chuyện đều khiến cho phụ hoàng giận, sau này nhi thần sẽ không như thế nữa."
Vệ Thanh Nghiên khấu đầu một cái thật kêu, "Hoàng huynh tuy là đã phạm sai, nhưng mà huynh ấy là ca ca ruột của nhi thần, cho nên nhi thần cầu xin phụ hoàng, cho phép nhi thần." Nói mãi nói mãi liền khóc nức nở lên.
Hoàng đế nhìn nàng ta hồi lâu, phất phất tay.
"Phụ hoàng đồng ý rồi?" Con ngươi Vệ Thanh Nghiên lấp lánh.
"Ừ." Giọng điệu Hoàng đế lạnh lẽo.
Đợi sau khi nàng ta ra ngoài, Hoàng đế đột nhiên nói: "Sai người theo dõi nó!"
Tường Vân Phúc: Mây may mắn.