Bầu trời dần dần tối lại, gió đêm bắt đầu thét gào, cũng không biết là do quá yên ắng hay là sắp có mưa gió, mà nhiệt độ trong sân viện dường như là đột nhiên giảm đi mấy phần, những chú chim quay về tổ lúc chiều tà lảnh lót hót mấy tiếng, vỗ cánh phần phật trốn vào trong tổ.
Dưới lớp sóng yên gió lặng, Lục Chi nghe thấy từng tiếng động nhỏ, là tiếng bước chân trên lá cây khô, chỉ có một chút, rồi sau đó đột nhiên ngừng lại.
Cố Hoài Du vuốt ve chú chim không biết rơi vào tay nàng từ khi nào, bình tĩnh mà nhìn về phía cửa viện, nàng vẫn ngồi trước cửa phòng như cũ, chờ đợi sự xuất hiện của con mồi khi bóng đêm buông xuống.
Sau khi vào thu, trời tối rất nhanh, nước trong chén trà còn chưa kịp nguội, thì bốn phía đã tối thui.
Dưới chân tường bên ngoài viện, Trương Hằng thấy thời gian không sai biệt lắm rồi, gật gật đầu với Cao Thiên Hành ở bên cạnh, tỏ ý là hắn có thể đi vào rồi.
Tuy bên ngoài Vinh Xương Vương phủ có người của Tống Thời Cẩn canh chừng, nhưng có Lâm Tu Duệ ở phía trong làm hậu thuẫn, vòng qua tai mắt của bọn họ thực sự là quá dễ dàng, chỉ cần bọn hắn nhanh chóng bắt được người, thì những ám vệ kia cũng chẳng dám làm gì bọn hắn.
Sau khi Vệ Tranh vào cung không lâu, Cao Thiên Hành nhận được nhiệm vụ đầu tiên chính là lập tức mang theo người đến bắt Cố Hoài Du, bất kể là thương tật gì cũng được, chỉ cần là còn sống. Hắn hiểu, đêm nay chính là lúc thời cơ chín muồi, trong Hoàng cung đã sắp xếp ổn thỏa hết, sau khi bắt được Cố Hoài Du, thì Tống Thời Cẩn ở xa tận Kinh Châu cũng sẽ bó tay chịu trói mà thôi.
Cao Thiên Hành huơ huơ tay, hơn mười người liền lặng lẽ nhảy vào trong viện.
Trong viện không có ánh đèn, đêm nay cũng không có trăng, Cao Thiên Hành và Trương Hằng đồng loạt rút trường kiếm ra, vừa mới đi được mấy bước, mơ hồ thấy được có hai bóng người, một người ngồi, một người đứng, giống như là đợi khá lâu rồi.
"Các ngươi đến rồi?" Một giọng nữ nói nhỏ trong bóng tối, giống như là gặp được người quen mà nói chuyện phiếm vậy.
Mọi người ngây ra dừng bước lại, ngọn đèn bên ngoài cửa đột nhiên sáng lên, Cố Hoài Du ngồi trên ghế một cách ung dung, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm mười người mặc áo đen trong viện, không có chút sợ hãi nào.
Cao Thiên Hành hơi cau mày lại, thấy bên cạnh nàng chỉ có một nha đầu yếu ớt thì lập tức cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: "Bắt lấy nàng, mặc kệ là có bị thương hay không."
Lục Chi xoay kiếm, sát khí đột nhiên tỏa ra khắp người nàng, lạnh lùng mà cười: "Đây là do ngươi nói đó."
Vừa nói xong, kiếm liền lóe lên ánh sáng lạnh dưới ngọn đèn, Trương Hằng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, vội vàng nhấc tay lên chặn kiếm đang chém tới.
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, trường kiếm đứt gãy từ giữa, một đường máu chạy dài từ trán đến cổ, máu tươi nóng hổi đột nhiên bắn lên mặt Cao Thiên Hành. Hắn chưa bao giờ biết được, nha đầu có sức lực rất lớn bên cạnh Cố Hoài Du lại có võ công cao cường đến thế. '
Người trước mặt đột nhiên ngã xuống, sắc mặt của Cao Thiên Hành trở nên nghiêm trọng, vốn tưởng là một nhiệm vụ dễ như trở bàn tay, bây giờ xem ra sợ là phải tốn rất nhiều sức rồi đây.
Lóe người tiến lên, hắn ra tay đánh bật đường kiếm nhọn đang tấn công về người khác của Lục Chi, vừa chiến đấu với nàng vừa hét lên: "Nha hoàn này để ta đối phó, bắt sống Cố Hoài Du."
Hơn mười người xoay mũi kiếm, bay người lên xông về phía Cố Hoài Du, đột nhiên ngay lúc đó, từ trong phòng, dưới mái nhà, trên tường cao có vô số bóng đen nhảy ra, đồng loạt bao vây những kẻ đó lại.
Đao kiếm giao nhau dày đặc, sát khí hóa thành sóng gió ập đến, đúng thật là bất kể có thương tật gì mà, chỉ cần giữ được mạng sống, những người đột nhiên xuất hiện này ra tay tàn nhẫn và lưu loát, không để lại những vết thương chí mạng, chuyên chọn những chỗ gân tay gân chân mà tấn công.
Nhìn thấy từng người một ngã xuống, trong lòng Cao Thiên Hành run lên, trong lúc hoảng sợ bị Lục Chi chém mấy kiếm liền, máu tươi bắn khắp nơi, hắn vội vàng vực dậy tinh thần, thử tăng nhanh tốc độ giải quyết Lục Chi rồi lại tính đường ra sau.
Nhưng mà, không biết là nha hoàn ăn gì mà lớn lên, tay cầm kiếm múa uy vũ lưu loát, sức mỗi lần chém xuống vô cùng lớn, gần như là muốn chém rách toạc hổ khẩu của bàn tay hắn.
Cao thiên Hành dần rơi vào thế hạ phong, sau khi bị thương hắn hành động rõ ràng đã bị chậm lại rất nhiều, mắt thấy ánh kiếm chém đến từ bên trái, hắn nín thở nhận đòn.
Tiếng "Keng" chói tai vang lên, trường kiếm bị chém đâm vào trong cột tường run lên, Cao Thiên Hành còn chưa kịp tránh đi thì bất chợt trên cổ lành lạnh, nhuyễn kiếm như một con rắn dán lên cổ hắn.
Kế hoạch thất bại rồi...
Trong Đăng Tiêu Các, chẳng qua chỉ mới đến giờ Tuất mà đã tắt đèn.
Lâm Tu Duệ đứng một mình trước song cửa sổ trong bóng tối, thần sắc phức tạp. Gió bên ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, bóng cây nhe nanh giơ vuốt mà lắc lư, khiến cho lòng người càng thêm rối bời.
Hắn nhìn về phía Đường Lê Viện xa xôi, chờ mãi mà chẳng thấy Trương Hằng báo tin về.
Dẫn người đến sát hại muội muội ruột thịt của mình, nói ra chỉ sợ là người đời không tin, nhưng vậy thì sao chứ, người không vì mình trời chu đất diệt. Chỉ có trợ giúp Nhị Hoàng tử thành sự, thì mới có thể thoát khỏi tình cảnh khốn khó hiện giờ.
"Thế tử đúng là nhàn hạ thoải mái mà." Phía sau chợt có giọng nói vang lên.
"Ai?!" Lâm Tu Duệ nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bóng người dong dỏng cao trong bóng tối.
"Phù~" Hắn thổi một cây châm lửa, thong thả mà châm sáng ngọn đèn trên bàn.
"Lâm Tu Ngôn." Lâm Tu Duệ cau mày nhìn hắn, "Ngươi đến chỗ ta làm gì?"
Dưới ánh sáng vàng sậm, mắt của Lâm Tu Ngôn lạnh đến lạ, hắn cười cười, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Đương nhiên là thù mới hận cũ tính chung một lần."
Sắc mặt Lâm Tu Duệ đột nhiên thay đổi, trong lòng dâng lên từng đợt lạnh lẽo: "Ngươi... có ý gì?"
Lâm Tu Ngôn không đáp lại, mà chỉ nói một tiếng: "Bắt lấy."
Cửa sổ bị phá vỡ, bóng người tràn vào, từ lúc hắn nào hắn không biết được, bên ngoài đã có khá nhiều người ẩn nấp.
———-
bg-ssp-{height:px}
Bầu không khí trong Hoàng cung vẫn nặng nề như vậy, Hoàng hậu sau khi vất vả hai ngày, tinh thần cuối cùng cũng chịu không nổi, cứ vậy mà ngủ một giấc từ trưa đến giờ vẫn chưa tỉnh, nên để cho Liễu Quý phi ở trong Cần Chính Điện hầu hạ.
Bà ngồi bên hông giường, con ngươi rũ xuống, ánh đèn sáng chiếu lên mặt bà chỗ sáng chỗ tối, trong tay bà nâng chén thuốc, đang hầu hạ Hoàng đế uống thuốc.
Cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi bị mở ra, gió đêm từ từ thổi vào, khiến cho ánh nến trong phòng lung lay.
"Liễu Quý phi." Vệ Tranh bước vào điện, không đóng cửa lại.
Liễu Quý phi không trả lời, cũng không quay đầu lại, bà vẫn đút từng muỗng từng muỗng vào trong miệng của Hoàng đế.
Vệ Tranh thờ ơ mà nhìn qua, thuốc màu nâu trong chén sứ trắng tráng men mỏng sáng đã gần cạn. Hắn ta nhếch nhếch khóe môi, y phục kéo lê trên mặt đất thành một vòng tròn, hắn ta ngồi xuống cái ghế đầu dưới chân sạp.
Ngọn đèn mạ hoa sen vàng bên cạnh cháy le lói, ánh nến lung lay rồi tối lại, hắn ta siết một miếng hương liệu hình tháp đốt cháy sau đó vứt vào trong lò hương, khói đục tỏa ra, hương thơm nồng nặc dày đặc nhất thời xộc vào mũi.
Cuối cùng Liễu Quý phi cũng ngẩng đầu, đặt chén thuốc lên trên đầu sạp giường, che mũi mà hỏi: "Hoàng thượng bệnh nặng không tiện dùng hương, hành động này của Nhị Hoàng tử là có ý gì?"
Vệ Tranh thong thả chỉnh lại áo bào: "Lời này của Liễu Quý phi sai rồi, đây là hương Lộc Giác mà bản cung cố ý xin về, vật này tinh quý khó tìm, dùng mai rùa ngàn năm nhét nhung hươu vào, nếu như không phải Phụ hoàng bệnh nặng, bản cung nhất định không nỡ lấy ra dùng đâu."
"Bản cung?" Liệu Quý phi cười "phụt" một tiếng, chơi đùa với viên ngọc tỏa ra ánh sáng đỏ lấp lánh trên chiếc nhẫn ở ngón tay, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới vài cái: "Nhị Hoàng tử bị bệnh hồ đồ rồi chăng? Sao ngài có thể tự xưng là bản cung được chứ?"
Vệ Tranh không hề giận, lấy một miếng vải màu sáng từ trong tay áo ra đặt sang một bên, nhàn nhạt nói: "Có thể hay không, không phải ngươi nói là được."
Đầu mày Liễu Quý phi cau lại, gương mặt xưa nay vẫn luôn kiều diễm mang theo sự lạnh lẽo, mắt phượng hơi nhướn lên mang theo sự nghiêm nghị nhìn qua, "Ngài có ý gì? Ngài muốn ép cung?"
"Ha." Vệ Tranh cười lắc đầu, "Không hề không hề, Liễu Quý phi hạ độc mưu hại Hoàng thượng, bị nhi thần vô ý phát hiện, phụ hoàng tự biết mình không còn sống được bao lâu, nên giao giang sơn xã tắc vào tay bản cung, bản cung chỉ là nhận lệnh lúc nguy nan mà thôi." Ngừng một hồi lâu, hắn cúi người xuống nói: "Người ép cung là nương nương đó."
Đêm thu gió lạnh, gió từ ngoài điện thổi vào màn khiến nó bay bay, Liễu Quý phi nhướn nhướn mày trong bóng đêm: "Nói vậy là, bản cung và Hoàng thượng, không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai rồi."
"Thông minh."Vệ Tranh đứng thẳng người, đầu ngón tay gõ gõ mấy cái trên cái bàn đặt lò hương, làn khói trắng kia gió thổi không hề bay đi, lượn lờ như tơ lụa, mùi hương vẩn quanh trong gang tấc.
Trong điện yên ắng một mảnh, Hoàng đế nhắm mắt nằm trên giường đột nhiên bắt đầu ho đến mức xé rách tim gan, sau đó vẫy vùng cố gắng di chuyển một ít, hai tay bám chặt vào mép giường, mở miệng nôn ra một ngụm máu, sau đó không còn hơi thở.
Sắc mặt Liễu Quý phi thay đổi, vội vàng đỡ Hoàng đế dậy, còn chưa kịp nói gì thì Vệ Tranh đã hét lớn một tiếng: "Người đâu!"
Hộ vệ nháy mắt tràn vào, rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ về phía hai người, bao vây bọn họ lại.
Sắc mặt Vệ Tranh bi thương, mang theo sự thê lương, tay run rẩy chỉ về phía Liễu Quý phi: "Liễu Quý phi độc hại phụ hoàng, tâm địa kẻ này ắt phải diệt, nhanh chóng bắt lấy bà ta!"
Hộ vệ không hành động gì, ngược lại mũi kiếm chỉa càng gần hơn.
"Còn ngây ra làm gì?" Vệ Tranh giận dữ trách mắng: "Còn không nhanh mà bắt lấy bà ta."
Hộ vệ vẫn không nhúc nhích, Vệ Tranh cau mày lại, cảm giác không đúng lắm, đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài điện có tiếng bước chân nặng nề vang lên, cùng với tiếng ngọc bội vang lên bước vào trong cửa.
Dưới ánh nến không ngừng lắc lư, Hoàng hậu nghỉ ngơi nửa ngày mặc triều phục, đỡ tay thị nữ bước vào, trên gương mặt vẫn luôn mang theo nụ cười không hề có một tia biểu cảm dịu dàng nào nữa, trâm Kim Phượng trên đầu nở xòe đuôi ra, giữ trán có treo một hạt châu nhưng hạt châu đó không hề lắc lư.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Thủ lĩnh hộ vệ cúi người.
Hoàng hậu vẫy vầy tay, nhìn Hoàng đế khóe môi còn rướm máu một cái, và Liễu Quý phi vẫn diễm lệ như ngày nào, cau mày nói: "Trần Viện sử, ngươi đến xem xem, trong điện này có gì không ổn."
Trần Viện Sử đững rũ tay, bước về phía trước hai bước, đầu tiên là ngửi ngửi mùi hương trong lò thơm, sau đó lùi người lại chấm ngón tay nếm thử thuốc trong chén, lại bắt mạch cho Hoàng đế, sau đó nói: "Hoàng thượng trúng độc rồi ạ."
"Độc gì?" Hoàng hậu nghiêm giọng hỏi.
Trần Viện sử cao giọng nói: "Độc có hai loại, một là hương liệu trong lò hương, một loại là trong chén thuốc kia."
"Liễu Quý phi, ngươi và Vệ Tranh cấu kết với nhau, mưu hại Hoàng thượng, tội lỗi chồng chất." Con ngươi Hoàng hậu lóe lên tia dữ tợn, không còn sự bình tĩnh của khi xưa nữa: "Mang người xuống dưới cho ta, giải vào Thiên lao chờ thấm vấn."
Liễu Quý phi cười cạnh một tiếng không nói gì, chỉ có Vệ Tranh sắc mặt trắng bệch, nhìn những hộ vệ không ngừng đến gần hắn ta, hoảng hốt nói: "Mẫu hậu đây là có ý gì?"
Hoàng hậu cong cong khóe môi, nhìn chằm chằm hắn ta: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn không cho ngươi đến gần Hoàng thượng, chính là để đề phòng ngươi hành động trong tối như thế này đây, không ngờ, bản cung chẳng qua chỉ mới nghỉ ngơi có nửa ngày mà đã để kẽ hở cho ngươi lách vào rồi."
Nói xong, bà liền đưa mắt, ma ma đứng bên cạnh lập tức bước lên trước, cầm lấy thánh chỉ mà Vệ Tranh ngụy tạo khi nãy dâng lên cho Hoàng hậu.
"Chuyện đến nước này, ngươi còn không nhận tội?"
Trong lòng Vệ Tranh giống như là bị đóng băng, đến lúc này hắn ta mới hiểu ra, hóa ra từ đầu Hoàng hậu đã chuẩn bị không tha cho hắn ta rồi.
Bà tìm đến hắn ta, điều mà bà chờ đợi chính là ngày hôm nay.
Đầu tiên là sai người gϊếŧ mẫu hậu của chính mình, sau đó lại lấy lý do là không có con trai dòng chính tiếp cận hắn ta, lợi dụng tâm trạng khẩn thiết của hắn ta để kéo Liễu Quý phi vào cạm bẫy này, tội mưu hại Hoàng đế, không ai có thể thoát được.
Đợi cho Hoàng đế chết, ván cờ mà hắn đã sắp sẵn sẽ trừ đi Vệ Chiêu cho Hoàng hậu, đến lúc đó bà lại đưa Vệ Nghiêu lên ngôi, một Hoàng đế non nớt trẻ người non dạ và một Hoàng đế tâm tư kín kẽ, đương nhiên là bà ta sẽ chọn vế trước rồi.
Gϊếŧ mẹ giữ con... Ha ha, gϊếŧ mẹ giữ con, hóa ra chính là cái ý này!