Những nha hoàn và tên sai vặt biết được chuyện này đều bị cấm mở miệng nhắc đến, không ai dám nói bậy nói bạ mà cứ thấp thỏm lo sợ bị mất mạng.
Các phu nhân của những nhà khác cũng sẽ không thiếu hiểu biết đến mức nhắc đến chuyện này ngay tại đây, cho nên trong sảnh trước không hề có chút tin đồn nào, Trương Dịch Thành đang trốn dưới khung cửa sổ cũng không biết chuyện này, hắn cứ ngồi đó cho đến khi hai chân run lẩy bẩy cũng không thấy ai đến.
Hắn dựa vào bức tưởng phía sau lưng mà đứng dậy, có cảm giác như hai chân không còn là của mình nữa, phải đứng mãi một hồi lâu mới thấy mọi chuyện không đúng, không phải Hoàng Tam nói là sắp đến rồi sao?
Lẽ nào Trương Nghi Lâm thay đổi địa điểm? Nghĩ đến đây, Trương Dịch Thành cũng không ngồi yên được nữa.
Trong đình giữa hồ, Cố Hoài Du và ba huynh muội Lâm Tu Ngôn đã đi từ đình thủy tạ đến nơi này từ lâu. Trên bàn đá trong đình bày các món điểm tâm và hạt dưa, ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống làm ánh lên màu vàng tươi lấp lánh của những viên kẹo hạt dẻ ở chính giữa.
Lâm Tu Ngôn nhìn Cố Hoài Du chống tay lên má, ăn liền mấy viên kẹo, trên mặt còn mang theo biểu cảm ngon khó tả, tự nhiên hắn cũng cảm thấy muốn ăn thử một chút.
Cố Hoài Du cười cười, đôi mắt giảo hoạt lấp lánh, đẩy đĩa kẹo hạt dẻ trước mặt về phía hắn: "Đại ca ăn thử xem?"
"Cái món này có gì ngon?" Tuy nói vậy, nhưng Lâm Tu Ngôn cũng không kiềm được, cầm lấy một viên kẹo nhét vào trong miệng, nhưng lại bị vị ngọt làm cho nhăn mày lại, vội vàng nuốt viên kẹo xuống, rồi cầm lấy ly trà trước mặt uống liên tục mấy hớp.
"Ca, huynh làm lố quá rồi!" Lâm Chức Yểu nhìn dáng vẻ của hắn, cười liên tục mấy tiếng, nhưng lại bị hạt dưa làm sặc đến độ ho lên.
"Quá ngọt rồi, mấy món mà nữ nhi các muội ăn..." Nói được một nửa, hắn động nhiên ngừng lại, giống như là vô ý mà hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày trước ta nghe nói muội đang nghe ngóng tin tức của một người?"
Cố Hoài Du cười cười gật đầu, một nữ nhi khuê các lén lút tìm hiểu tên tuổi của một nam nhân, chuyện này quả thực có chút không ổn. Vừa cầm lấy viên kẹo vào trong lòng bàn tay, nàng chuyển chủ đề nói chuyện đến viên kẹo.
"Lúc nhỏ muội cảm thấy được no bụng đã là may mắn lắm rồi, mỗi ngày để dành chút ngân lượng, thích chạy ra sạp kẹo đầu hẻm mua hai lượng kẹo hạt dẻ cùng ăn với người khác. Lúc đó chưa từng được ăn món điểm tâm nào ngon như vậy, nên cảm thấy viên kẹo hạt dẻ này là món ngon nhất trên thế gian. Bây giờ ăn lại, hương vị vẫn như xưa nhưng mà thế gian đã thay đổi, nó không còn ngon như trong kí ức nữa, thứ làm say lòng người khi đó cũng chỉ có tình cảm mà thôi."
Lâm Tu Ngôn nghe rõ ràng, đột nhiên có chút hiểu được, nhưng thấy Cố Hoài Du cầm viên kẹo xoay tròn trong tay, ánh mắt tối dần lại, đột nhiên không hiểu vì sao hắn lại nhìn thấy được cảm giác tang thương không thuộc về độ tuổi mơ mộng đẹp đẽ này của nàng.
Trương Dịch Thành nghỉ ngơi một lát, đợi cho cảm giác tê mỏi ở hai chân biến mất, hắn sợ cứ đợi chờ như vậy thì hỏng chuyện mất, nên nhấc chân chạy ra khỏi bụi cỏ trước mặt, đi về phía sảnh trước. Hắn đi được nửa đường thì nhìn thấy Cố Hoài Du đang nói chuyện vui vẻ với ba huynh muội Nhị phòng ở trong đình mát.
Hắn chỉnh lại quần áo trên người, nở một nụ cười, ngay lúc đang muốn đi đến đó, thì hắn chỉ thấy ba bốn nữ tử dắt tay nhau đi về phía hắn. Không hiểu vì sao, hắn có chút hoảng hốt, vội vàng núp vào phía sau tàng cây.
Núp xong, hắn mới ngẫm ra là không đúng, hắn cũng đâu có làm việc gì xấu xa, sao lại phải lén lén lút lút như vậy chứ.
Đúng lúc này, một thiên kim mặc một chiếc váy màu xanh lam che miệng cười nói: "Dáng vẻ lúc nãy của Lâm Tương, thật sự là buồn cười muốn chết luôn đó."
Một người thấp hơn cười trào phúng: "Đúng đó. Bình thường cứ ỷ vào việc ca ca nàng ta được Nhị Hoàng tử trọng dụng mà kiêu căng ngạo mạn, mắt mọc lên trên đỉnh đầu luôn rồi! Nhưng mà sau hôm nay, để coi nàng ta còn mặt mũi gặp ai nữa."
Người bên cạnh gật đầu phụ họa theo, hạ giọng xuống thấp một chút: "Theo như ta thấy, vốn dĩ Lâm Tương với Mạc Chỉ Lan muốn khiến cho Cố Hoài Du đó xấu mặt, nhưng không ngờ Mạc Chỉ Lan ngu ngốc, ngược lại lại hại đến nàng ta."
"Mạc Chỉ Lan đó cũng là đồ ngu, lúc đó Cố Hoài Du cách xa nàng ta đến vậy, nàng ta đổ tại ai không đổ, lại cứ đẩy tội đó lên người Cố Hoài Du chứ."
"Ngươi tưởng nàng ta ngu thật à? Nếu như Lâm Tương rắp tâm muốn khiến cho Cố Hoài Du xấu mặt, nàng ta thì tay chân vụng về hại đến Lâm Tương, nếu như không cắn ngược lại Cố Hoài Du, vậy thì Lâm Tương sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng ta sao?"
"Ha ha, bây giờ ta nghĩ lại dáng vẻ luộm thuộm đó của nàng ta, ta vẫn thấy buồn cười." Tiểu thư mặt tròn nói: "Chứ còn gì nữa. Vốn dĩ Vương phủ chỉ có một con gái dòng chính là nàng ta, bây giờ lại đột nhiên có thêm một muội muội, lại còn xinh đẹp hơn nàng ta, trong lòng nàng ta ghen ghét cũng là chuyện thường tình."
Một tiểu thư mặt nhọn khác cẩn thận nhìn sau lưng mình, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ít nói vài câu đi, dù gì đây cũng là Vương phủ! Nếu như để ai nghe thấy thì không tốt đâu."
Mấy người im lặng, bắt đầu nói về chuyện khác, tiếng nói chuyện xa dần, không ai phát hiện ra Trương Dịch Thành đang núp dưới bóng cây.
Thông qua cuộc nói chuyện của bọn họ, Trương Dịch Thành cũng đoán sơ được tình hình.
Cũng khó trách đợi lâu như vậy mà Cố Hoài Du không đến, hóa ra là giữa đường xảy ra tai nạn. Chẳng qua Trương Nghi Lâm sau khi đi khỏi noãn các cũng không biết đã đi đâu, động tác của ả nhanh nhẹn như vậy, nếu như hắn không hành động trước nàng ta, vậy thì sẽ không còn kịp nữa mất!
Cũng may, lúc này Xảo Nhi đang bưng một cái khay mà chầm chậm bước tới. Hôm nay người đến mừng thọ rất đông, nàng ta bị điều đến sảnh trước làm việc vặt, nhìn Hồng Ngọc và Lục Chi đứng canh bên ngoài đình, trong lòng ghen ghét không nói thành lời.
Mấy ngày nay, Cố Hoài Du đối xử với nàng ta ngày càng tốt, nâng nàng ta lên thành Nhị đẳng nha hoàn, chuyên môn hầu hạ Cố Hoài Du viết chữ vẽ tranh. Thấy nàng ta được yêu thích như vậy, người làm trong Đường Lê Viện ai mà không nịnh bợ nàng ta.
Đúng lúc trong lòng đang khó chịu, đột nhiên nàng ta nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau lưng, tiếng gọi đó khá nhỏ, Xảo Nhi dừng chân xoay đầu lại nhìn, nhưng lại không thấy ai.
"Bên này!" Trong bóng cây kêu lên, Trương Dịch Thành cố gắng nói nhỏ.
Xảo Nhi ngập ngừng, nhìn xung quanh một vòng, mấy tiểu nha hoàn đã đi xa, chủ nhân ngồi trong đình mát vẫn đang nói chuyện, không ai chú ý đến nàng ta, nên nàng ta nhanh chóng núp vào trong bụi cây.
Cố Hoài Du ngồi nghiêng người, Lục Chi nhấc chân đi đến bên cạnh nàng, kề tai nói nhỏ, Cố Hoài Du cười cười: "Kệ nàng ta, hôm nay thực sự là kịch hay cứ không ngớt mà!"
Lâm Tu Ngôn híp mắt lại, đậy nắp chén trà lại, "Tiểu nha hoàn đó của muội thật không đơn giản, muội vẫn nên cẩn thận chút đi."
Cố Hoài Du âm thầm liếc mắt nhìn bụi cây đó, bóng dáng hai người đã không thấy nữa, "Muội biết rồi."
Lâm Chức Yểu và Lâm Tử Khiêm gần như bước đến cùng lúc, đánh giá hai người rồi nói: "Hai người đang nói gì vậy?"
"Lát nữa, cho tỷ xem một vở kịch hay."
Lâm Tử Khiêm vỗ tay khen hay, một đôi mắt hoa hạnh sáng lên, nó đang cảm thấy rất chán, vừa nghe có kịch hay, liền lập tức muốn chạy ra khỏi đình mát.
Lâm Tu Ngôn nghe vậy, không biết nghĩ đến chuyện gì, chầm chậm gật đầu: "Không chỉ một vở kịch hay đâu!"
Cố Hoài Du không nghe ra ý bên ngoài lời nói của hắn, nhưng lại đột nhiên nhớ đến những hành động kì lạ của tiểu nha hoàn khi Mạc Chỉ Lan ra tay, rồi sau đó Lâm Tu Ngôn xuất hiện ngay, cho nên nàng chỉ cho rằng là hắn đang âm thầm giúp đỡ nàng.
"Quên nói một câu, chuyện lúc nãy còn phải cảm ơn đại ca."
"Cảm ơn ta làm gì?" Lâm Tu Ngôn cười cười: "Đều là muội muội, sao có thể để cho người khác ăn hiếp chứ."
"Phải đó!" Lâm Chức Yểu sảng khoái nói: "Nếu như không phải huynh cản muội, hôm nay muội không đánh Mạc Chỉ Lan đó bò xuống đất thì không mang họ Lâm nữa!"
Đối với việc Lâm Tu Ngôn xem Lâm Tu Duệ là người ngoài, trong đình mát không ai cảm thấy có gì không đúng. Tuy là huynh muội trên danh nghĩa, nhưng Lâm Tu Duệ thật sự không thân thiết gì, tất cả những chuyện mà hắn làm còn không bằng cả một người ngoài.
Đầu mày Lâm Tu Ngôn nhướn nhướn, ngón tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu, tính cách này của Lâm Chức Yểu, cũng không biết là giống ai nữa.
Cùng lúc đó, trong Ngọc Chí Viện đã rối thành một nùi, Lâm Tương giả vờ ngất đi sau khi nghe thấy tiếng động bên sương phòng bên trái, hận không thể chạy qua đó bóp chết Trương Nghi Lâm.
Nàng ta bực bội đập hai tay lên đùi, cắn răng nói: "Được lắm Trương Nghi Lâm, ngươi dám tính kế lên trên đầu ta!"
Chỉ cần suy nghĩ kĩ chút, Lâm Tương liền có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện. Nhất định là Trương Nghi Lâm thấy chuyện thay đổi, bèn tương kế tựu kế, những người mà nàng ta âm thầm sắp xếp không dùng đến cũng uổng, nên một mặt thì cứ làm theo kế hoạch đã bàn sẵn, kéo lão phu nhân đến, một mặt thì nhân lúc ca ca không phòng bị mà chui vào trong sương phòng.
Con người Lâm Tu Duệ đương nhiên Lâm Tương không nghi ngờ gì nữa, hắn yêu thương nàng ta, biết bao nhiêu năm qua đồng hành cùng Nhị Hoàng tử, mỹ nhân tuyệt sắc gì mà chưa gặp qua, nếu như hắn muốn, thì đã thê thiếp thành đoàn trong phủ rồi, làm gì còn tới lượt nàng ta.
"Tiểu thư người bớt giận, Trương Nghi Lâm làm ra chuyện mất mặt như vậy, cho dù Thế tử có cưới nàng ta, thì tương lai nàng ta cũng không yên ổn gì." Triều Lộ an ủi nàng ta, bởi vì nguyên nhân nàng biết, nếu như cơn giận này của tiểu thư không xả giận được, thì người chịu khổ chính là nàng và Triều Tịch.
Ai biết Lâm Tương vừa nghe thấy mấy chữ "Thế tử cướii nàng ta" thì cơn giận trong lòng càng lớn hơn. Lâm Tu Duệ vốn đã là vật trong tay của nàng ta, sao có thể lấy người khác được chứ.
"Tự vả miệng!" Gương mặt nàng ta u ám nhìn Triều Lộ.
Trong lòng Triều Lộ sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, "Nô tỳ lỡ lời, xin tiểu thư trách phạt!"
Vừa nói vừa lấy tay tát lên mặt mình kêu bốp bốp, không dám giở chút mánh khóe giảm nhẹ nào.
Mãi cho đến khi hai má nàng ta sưng đỏ, Lâm Tương mới nói: "Đẩy ta qua đó!"
Hai mẹ con Trương gia đạt được mục đích, mặc y phục xong xuôi liền đỏng đảnh đi về phía Sấu Ngọc Các.
Tuy rằng Trương Nghi Lâm không hài lòng với vị trí thiếp này lắm, nhưng ả cũng không dám nói gì nhiều. Tình hình như vậy thì vị trí thiếp này là tốt nhất rồi, nếu như còn nói nữa, không chừng lão phu nhân còn chưa ra tay, Lâm Tu Duệ đã cầm kiếm kề lên cổ ả trước rồi.
Hôm nay ả dám làm ra chuyện mất mặt như vậy, là vì tính chắc Lâm Tu Duệ không dám giết người trong lễ mừng thọ của lão phu nhân, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, hắn sẽ bị gắn cho cái tội bất hiếu.
Hoàng thượng coi trọng nhất là chữ hiếu, nếu như hắn dám làm như vậy, e là sẽ chặt đứt con đường tiền đồ của mình! Chắc chắn chuyện này, ả mới dám làm đến mức này.
Hơi nước trong phòng lượn lờ, Lâm Tu Duệ mặc quần áo vào, trên tóc vẫn còn hơi nước nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trạng để chỉnh sửa, chỉ dùng sự lạnh lùng để che giấu đi cơn giận trong lòng. Hắn lạnh lùng nhìn tiểu nha hoàn dẫn đường đang quỳ rạp dưới đất.
"Ai sai ngươi đến?" Lão phu nhân thấp giọng hỏi. Bà và những mệnh phụ đó đang nói chuyện trong Định Sơn Đường, thì tiểu nha hoàn này vội vàng chạy đến, nói là Tam tiểu thư rơi xuống nước, bây giờ đang hôn mê không tỉnh, mời lão phu nhân đến xem.
Tiểu nha hoàn biết đã làm hỏng chuyện, cũng hiểu rõ là mình mắc mưu của chủ tớ hai người Trương Nghi Lâm, nên quyết định lôi kéo ả ta vào chuyện này, bèn run rẩy mà mở miệng: "Là, là biểu tiểu thư. Nô tỳ đang đứng trực trước cửa, Xảo Tuệ bên người biểu tiểu thư chạy tới nói với nô tỳ là Tam tiểu thư rơi xuống nước. Nô tỳ cũng không nghi ngờ gì nàng ta, chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện đã chạy đến báo với lão phu nhân, mong lão phu nhân thứ tội cho."
"Không có ai khác nữa sao?"
"Không có!" Ánh mắt nha hoàn lập lòe, vội vàng lắc đầu.
Ngu lão phu nhân cầm chuỗi hạt Phật trong tay, cầm xoay xoay. Trước hết, bất kể chân tướng như thế nào, cũng không thể không giết nha hoàn này để giết gà dọa khỉ được. Đã lâu rồi Vương phủ không xử lí người hầu, hình như chuyện này đã khiến cho lá gan của mấy nha hoàn này cũng lớn hơn rồi.
Bà nhìn Lâm Tu Duệ một cái, hắn nói với Trương Hằng đang quỳ trước cửa xin trị tội: "Kéo xuống dưới nhốt lại, qua ngày hôm nay thì cắt lưỡi, răn đe cảnh cáo."
Trong lòng Trương Hằng ăn năn, chuyện này cũng coi như là hắn không bảo vệ được chủ, nếu như không phải Xảo Tâm lừa hắn đi mất, thì vốn dĩ chuyện này không thể xảy ra. Hắn gật gật đầu, kéo tiểu nha hoàn đang cầu xin không ngừng kia đi, một tay bịt miệng nàng lại, kéo xuống dưới.
Trong phòng chỉ còn lại hai bà cháu, lão phu nhân thở dài một hơi, "Chuyện hôm nay, con thấy thế nào?"
Lâm Tu Duệ phất tay áo quỳ xuống với lão phu nhân: "Cháu trai khiến cho tổ mẫu thất vọng rồi."
Lão phu nhân thở dài một hơi nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: "Mỗi lần Tương Nhi có chuyện, con đều sẽ mất đi lí trí. Chuyện trong nhà thủy tạ ta đã biết hết rồi..." Nếu như không phải Lâm Tu Duệ bất chấp mọi thứ đích thân ôm người đến Ngọc Chí Các, thì tiệc chiêu đãi khách ngày hôm nay, bất kể Trương Nghi Lâm tính toán như thế nào cũng không thể thành công được.
Đầu Lâm Tu Duệ cúi càng thấp hơn, mấp máy miệng không biết nên nói gì.
"Hơn nữa, Hoài Du là muội muội ruột của con, con chưa từng ở chung với con bé nên xa lạ cũng là chuyện thường tình, nhưng con không thể, không thể nào chưa hỏi nguyên do đã đổ hết tội lên đầu con bé!"
"Tổ mẫu! Không phải là cháu trai trách tội bậy bạ cho nàng ta, lúc đó ai ai cũng thấy, quả thực là nàng ta đẩy Mạc Chỉ Lan..."
Lão phu nhân nghe vậy đập chuỗi Phật châu trong tay lên bàn, một tiếng kêu lớn vang lên, "Trong chuyện này, ta thật sự rất thất vọng về con. Con muốn xử lý muội muội dòng chính ruột thịt của mình như thế nào? Còn để cho Tu Ngôn của Nhị phòng ra tay ngăn cản, chuyện này sẽ khiến người khác nghĩ gì? Cố Hoài Du vừa về phủ đã bị đối xử như vậy? Hay là Vương phủ của ta phải truyền ra những tin đồn đối xử hà khắc với tiểu thư dòng chính của phủ mới hay?"
Lâm Tu Duệ muốn phản bác, lại nghe lão phu nhân tiếp tục nói: "Tu Ngôn nói không sai, Đại Lý Tự điều tra án cũng phải nghe lời nói từ hai phía, con có nghe chưa? Lần trước chuyện con rắn xuất hiện trong phủ cũng vậy, ta không tin với đầu óc của con mà lại không nghĩ ra được mấu chốt trong chuyện này, con chỉ là không muốn suy nghĩ cho con bé mà thôi!"
Lâm Tu Duệ quả thực không hề cho Cố Hoài Du cơ hội nói chuyện, Triều Lộ và Triều Tịch là hai nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Lâm Tương, cho nên lời mà bọn họ nói, Lâm Tu Duệ càng tin tưởng hơn. Chuyện con rắn, không phải là Lâm Tu Duệ không nghi ngờ, mà là khi hắn nhìn thấy gương mặt trắng bệch, đáng thương vô ngần của Lâm Tương nhìn về phía hắn, thì lí trí của hắn liền bị vứt ra khỏi chín tầng mây.
"Tổ mẫu, người đừng bị dáng vẻ của nàng ta lừa gạt!" Hắn ngây người, vẫn cứng miệng như cũ.
"Ai lừa ai còn chưa biết được!" Lão phu nhân thấy hắn cố chấp không nghe lời, những lời nói liên quan đến thân thế của Lâm Tương lại phải nuốt vào trong lòng. Hai người họ Cố ác độc như vậy, nói không chừng Lâm Tương từ khi sinh ra cũng có chút ác độc giống họ.
Đang nói chuyện, tên sai vặt sảnh trước đột nhiên chạy đến, nhìn thấy Lâm Tu Duệ đang quỳ trên mặt đất thì ngây ra.
"Có chuyện gì mà gấp gáp vội vã như vậy?"
Tên sai vặt hoàn hồn lại, đột nhiên trên mặt nở ra một nụ cười rất khoa trương: "Nhị Hoàng tử đến mừng thọ cho lão phu nhân ạ!"
Lão phu nhân bình tĩnh lại, tâm trạng bị những chuyện như vậy phá đến mức khó chịu, bây giờ nghe tin Nhị Hoàng tử đến mới bình ổn lại một chút, gọi Lâm Tu Duệ đứng dậy, vội vàng ra sảnh trước đón người.
Nhị Hoàng tử có thể đến, đương nhiên là nhờ vào mặt mũi của Lâm Tu Duệ, đủ để có thể thấy hắn được trọng dụng như thế nào rồi.
Đợi sau khi hai người đi mất, Lâm Tương nấp đằng sau tấm tượng đá mới tức giận mà ra lệnh cho Triều Tịch đẩy nàng ta ra sảnh trước. Lúc nàng ta đến vừa đúng lúc lão phu nhân và Lâm Tu Duệ đang nói chuyện, có vẻ như lão phu nhân đã phát hiện ra điều gì đó, nên bà tính đứng về phe của Cố Hoài Du rồi.
Chuyện này rất bất lợi cho nàng ta! Nàng ta phải suy nghĩ thật kĩ càng, nếu như không được, thì chỉ đành xuống tay làm chuyện ác trước thôi...
Bên này, bởi vì Xảo Nhi vẫn luôn bận bịu ở sảnh trước, cũng không biết được chuyện tốt mà Trương Nghi Lâm làm ra, nên khi nàng ta nhìn thấy Trương Dịch Thành, sắc mặt có chút kì lạ.
"Thiếu gia, mặt của ngài..."
Trương Dịch Thành mất tự nhiên mà ho khan, "Không sao, mấy ngày trước ta té ngã một cái. Đúng rồi, món đồ mà ta bảo nàng lấy đâu? Nàng lấy được chưa?"
Xảo Nhi gật gật đầu, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo, "Món đồ này nàng ta giấu ở dưới gối, ta phải tốn sức lắm mới lấy được đó."
Trương Dịch Thành ôm lấy nàng ta một cái, nhận lấy miếng ngọc bội nhìn chăm chú một hồi. Đây là một miếng ngọc dương chi cực tốt, mặt chính khắc hình hoa lê, mặt sau khắc chữ Du chìm, phía dưới còn có chùm tua rua màu xanh da trời. Có lẽ là thường được người khác lấy ra vuốt ve, ngọc bội sáng bóng trơn mịn vừa chạm vào tay là thấy ấm, sợi dây tua rua ở phía dưới có chút cũ, nhìn có vẻ là món đồ có từ rất lâu rồi.
"Bây giờ, nàng dẫn nàng ta đến bên hồ Nguyệt Trầm, những chuyện khác ta sẽ nghĩ cách."
Hồ Nguyệt Trầm cách nơi tổ chức yến tiệc gần nhất, bây giờ thời gian đã quá một nửa, mọi người đều đã tập trung ở trong sân, lúc này chỉ cần dẫn Cố Hoài Du qua đó, lại làm cho chuyện lớn một chút, không sợ là không ai biết đến.
Xảo Nhi lắc lư cái eo, ngại ngùng hỏi: "Vậy... sau khi chuyện thành công thì sao?"
"Nàng yên tâm, đến lúc đó nàng sẽ là nha hoàn gả theo nàng ta, vừa qua cửa thì ta sẽ nâng nàng lên làm di nương."
Xảo Nhi nhận được câu trả lời hài lòng, chỉnh lại quần áo rối loạn, lúc này mới bưng khay bước ra khỏi bụi cỏ.
Nhìn theo bóng lưng nàng ta, sự ghét bỏ trên mặt Trương Dịch Thành lại càng không thể che giấu được. Nếu như không phải là vì có được Cố Hoài Du, hắn nhất định sẽ không nhìn trúng một người bình thường như Xảo Nhi, không có chút nhan sắc nào còn muốn làm di nương, làm sao mà được!
Xảo Nhi vừa bưng điểm tâm vào trong đình thủy tạ, thu dọn ly trà nguội xuống, biểu cảm đứng bên cạnh như có lời muốn nói, mấp máy không ngừng.
Cố Hoài Du nhìn cái chén trà bằng sứ trắng trước mặt, ngẩng đầu hỏi: "Có chuyện gì thì nói, cứ ngập ngừng như vậy làm gì?"
Xảo Nhi nhìn ba người Nhị phòng một cái, cúi người với họ, sau đó nhỏ giọng nói với Cố Hoài Du: "Xin tiểu thư đi theo nô tỳ một chuyến."
Lúc bước xuống bậc thang, Cố Hoài Du mới hỏi: "Chuyện gì mà không thể nói trước mặt người khác?"
Tiểu thư, lúc nãy nô tỳ đi ngang qua hồ Nguyệt Trầm, có người nhét tờ giấy này cho nô tỳ, nói nhất định phải mời tiểu thư qua đó một chuyến.
Cố Hoài Du nhìn tờ giấy mà Xảo Nhi đưa qua, bên trên đó viết: "Ta biết bí mật của ngươi, nếu ngươi không muốn ta nói ra, hãy đến gặp ta dưới tán cây liễu bên hồ Nguyệt Trầm.
"Ai đưa cho ngươi?"
Xảo Nhi lắc đầu, "Nô tỳ không biết, nhìn mặt rất lạ, không giống như người trong phủ."
Cố Hoài Du có chút buồn cười, đầu óc của Trương Dịch Thành quả thực kém thông minh, lý do dở tệ như vậy cũng nghĩ ra, nhét giấy một cách quang minh chính đại như vậy, không sợ nàng kêu người đạp hắn một trận nữa hay sao?bg-ssp-{height:px}
"Được thôi, ngươi dẫn đường đi."
Trong hồ Nguyệt Trầm trồng đầy hoa sen, từng đài sen trong hồ lấp ló, gió xuân nhẹ lướt qua, từng lá sen trong hồ khẽ đong đưa, mang theo hương sen len vào mũi.
Trương Dịch Thành nấp sau ngọn núi giả, thấy Xảo Nhi dẫn Cố Hoài Du chầm chậm bước đến, phía sau lưng nàng có Hồng Ngọc và Lục Chi, nháy mắt liền thả lỏng cả người. Mới nãy hắn còng đang lo lắng, nếu như người của Nhị phòng cũng đến đây, vậy thì chuyện này hắn chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.
Tim đập rất mạnh mẽ, hắn nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt như là bị một sức mạnh nào đó sai khiến, cứ dán chặt lên người Cố Hoài Du không rời đi dù chỉ một chút.
Hôm nay nàng mặc một bộ đồ màu đỏ, bộ diêu bằng vàng bên tóc mai không ngừng lắc lư theo từng bước chân, Trương Dịch Thành tưởng tượng, lúc nàng gả cho mình, cả người mặc váy cưới, sẽ đẹp đến mức nào.
Hồng Ngọc cứ có cảm giác như có người đang lén nhìn bọn họ, lưng như bị kim chích, giống như là bị sói đói nhìn chằm chằm, có chút thấp thỏm mà nói: "Tiểu thư, hay là chúng ta quay về đi? Cũng không biết là ai mời tới, nô tỳ cứ cảm thấy không ổn."
Cố Hoài Du chậm rãi nói: "Nếu như đã đến đây, thì cứ xem thử xem, Ban ngày ban mặt thì có thể có chuyện gì được chứ."
Sau khi đến đúng vị trí, Xảo Nhi âm thầm đứng lui ra phía sau ba người, Trương Dịch Thành hít sâu mấy hơi, chạm vào miếng ngọc bội ngay vị trí trái tim. Sau khi nghe thấy Cố Hoài Du hỏi người đâu, nỗi xúc động trong lòng không thể nào nhẫn nhịn được nữa, vội vàng nhảy từ sau hòn núi giả ra, lao về phía trước.
Mắt thấy người đẹp ngay trước mắt, nằm trong khoảng cách chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng Cố Hoài Du đột nhiên xoay người lại, nhanh tay rút cây trâm trên đầu xuống đâm thẳng về phía eo của hắn.
Trương Dịch Thành chỉ cảm thấy bụng khẽ nhói lên, cảm giác đau đớn đột nhiên vùng lên, hắn dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Cố Hoài Du, ngay sau đó, vùng bụng dưới bị thương nặng mấy ngày trước của hắn bị đạp một cái thật mạnh.
Trương Dịch Thành đau đớn hét lên một tiếng, che giữa háng rồi cuộn tròn trên mặt đất, nhưng lại bị Lục Chi đứng sau lưng đạp cho một cú, chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ, nhưng cả người Trương Dịch Thành đã rơi xuống hồ nước lạnh băng.
"Cứu mạng... Cứu mạng với!" Uống liên tiếp mấy ngụm nước bẩn, Trương Dịch Thành cảm thấy mình sắp mất mạng tại đây rồi.
Một loạt động tác gần như là hoàn thành trong gang tấc, sau khi Trương Dịch Thành rơi xuống nước, Xảo Nhi ngây ra một hồi lâu mới bắt đầu kêu ầm ĩ lên.
"Kêu cái gì mà kêu!" Cố Hoài Du xoay đầu nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Nước trong hồ không cao hơn nửa người, hắn ta mà bị chết đuối mới lạ đó!"
Trương Dịch Thành không kêu nữa, có chút ngại ngùng mà đứng dậy từ dưới hồ, vết bầm tím trên mặt được che giấu bằng lớp phấn cũng nhòa đi, lộ ra cặp mắt xanh tím, nước nhỏ tí tách từ trên người hắn xuống, khung cảnh buồn cười không thể tả được.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Phía sau người lão phu nhân có một đoàn người chạy đến vì nghe thấy tiếng động, lúc bà nhìn thấy Trương Dịch Thành đang đứng trong hồ thực sự tức muốn chết. Cơn giận dữ vừa mới vơi đi lại bùng lên, khiến cho ánh mắt bà nhìn Cố Hoài Du cũng mang theo sự giận dữ.
"Tổ mẫu." Cố Hoài Du thấp gối hành lễ, nhìn một đám người phía sau lưng bà.
Lâm Tu Duệ đứng bên cạnh một nam nhân dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, người đó mặc một bộ y phục màu đỏ tía, ngay cổ áo có đường chỉ vàng thêu hình mây bay, mũi cao trán rộng, một đôi mắt phượng hơi nhướn, đôi môi rất mỏng, theo như tướng học, người có tướng mặt như vậy thường là người bạc tình âm hiểm.
Lâm Tương được người khác đẩy theo sau, sau khi nàng ta nhìn rõ tình hình trước mắt, khóe môi mỉm cười híp híp đôi mắt hạnh.
Sắc mặt lão phu nhân u ám nhìn Trương Dịch Thành, thấp giọng: "Xảy ra chuyện gì?"
Dù sao cũng đã mất mặt đến vậy, Trương Dịch Thành dứt khoát vứt hết mặt mũi, chắp tay với lão phu nhân: "Xin lão phu nhân trách tội. Hôm nay là biểu muội hẹn con đến đây, nói là luôn yêu mến con, muốn gả làm nương tử của con. Nói là... muốn con đến xin trước mặt lão phu nhân, vốn dĩ mọi chuyện đang tốt đẹp, nhưng không biết sao khi thấy mấy người đằng xa tiến đến, biểu muội có chuyện gì mà lại đạp con xuống dưới hồ."
Lão phu nhân nghe vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Trương Dịch Thành. Lời của hắn bà không tin chút nào, vừa nãy mới xảy ra chuyện vô liêm sỉ của Trương Nghi Lâm, bây giờ lại đến Trương Dịch Thành làm ra chuyện như vậy, tưởng là người trong Vương phủ cũng ngu hết rồi sao?
Hai huynh muội này cũng quả thực đúng là huynh muội sinh đôi, đến cả chuyện làm ra những việc thấp kém như vậy cũng y đúc nhau.
Trương Dịch Thành thấy lão phu nhân không nói gì, ánh mắt lại như mang theo dao mà quét đến trên người hắn, gió xuân thổi một trận, hắn lạnh đến nỗi run rẩy cúi thấp đầu.
"Nhà lão đại, chuyện này con thấy thế nào?" Một hồi lâu, lão phu nhân mới đưa mắt nhìn Trương Thị bên cạnh.
Trương Thị thấy trên mặt Trương Dịch Thành có vết bầm tím, cong eo xuống, tóc ướt nhẹp dính lên trên mặt, trên đầu còn có hai ngọn cỏ, trong lòng bà vừa thấy tội lại vừa thấy ghét bỏ.
"Chuyện này liên quan đến danh dự của Hoài Du, Dịch Thành con không được nói bậy!"
Trương Dịch Thành cắn răng, cố gắng giảo biện: "Di mẫu, người cũng biết mà, bình thường con có nói dối bao giờ?"
Lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ lưỡng lự của Trương Thị, liền biết đứa con dâu này không có đầu óc gì cả!
"Hoài Du, con nói xem, có chuyện gì?"
Cố Hoài Du vuốt vuốt mái tóc dài, cầm lấy tờ giấy đưa cho lão phu nhân: "Trước đó có người đưa thứ này cho Xảo Nhi, cháu gái muốn đến xem coi rốt cuộc là ai. Nhưng ai ngờ đâu, biểu ca lại đột nhiên lao ra từ phía sau hòn núi giả, cháu gái tưởng là tên trộm nào đó nhân lúc người đông lén lút trốn vào phủ, nên mới rút trâm ra đâm một nhát, rồi đá người xuống hồ, lại không ngờ rằng đó là biểu ca."
Lão phu nhân mở tờ giấy ra đọc, rồi đột nhiên vò tờ giấy lại. Bí mật? Bí mật của Cố Hoài Du chẳng phải là bị Cố Thị ôm đi rồi nuôi lớn sao? Chuyện này người biết không nhiều, rốt cuộc là ai để lộ chuyện này ra ngoài?
Bà lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn những người biết chuyện này, lúc liếc đến biểu cảm đắc ý còn chưa kịp che giấu đi của Lâm Tương, híp mắt lại.
Lẽ nào là nàng ta làm? Nhưng mà không lý nào lại vậy. Chuyện này chỉ cần lộ ra, danh dự của Lâm Tương cũng sẽ bị tổn hại.
Tờ giấy đó của Trương Dịch Thành là mới viết gần đây, lúc viết hắn còn cố ý thay đổi thói quen viết chữ, nên đương nhiên chắc chắn là sẽ không ai nhìn ra được đó là chữ của hắn.
"Muội nói láo! Rõ ràng là muội đưa tờ giấy cho ta, nên ta mới đến đây!"
Cố Hoài Du làm ngơ Trương Dịch Thành đang hét ầm lên, tiếp tục nói: "Hơn nữa, con về phủ chưa tới một tháng, cũng chưa gặp biểu ca được mấy lần, làm sao lại yêu mến cho được?"
Lão phu nhân gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, lại nghe giọng nói của Lâm Tương vang lên: "Đúng đó, tổ mẫu phải điều tra cho rõ, rốt cuộc là ai giả làm muội muội, hẹn biểu ca ra đây, lại là ai đưa tờ giấy đó cho muội muội hẹn muội ấy ra. Biểu ca mới đến phủ chưa được mấy ngày, lại không có thù oán gì với muội muội, tại sao phải vu oan cho muội ấy?"
Ánh mắt Trương Dịch Thành sáng lên, không ngờ rằng lúc này Lâm Tương sẽ nói giúp cho hắn, sau khi được tên sai vặt lôi từ dưới hồ lên, hắn quýnh quáng lấy miếng ngọc bội trong lòng ra.
"Con có chứng cứ! Đây là món đồ tùy thân mà biểu muội từng tặng cho con, lão phu nhân người nhìn đi."
Lão phu nhân nghe vậy, mày liễu nhíu lại, sau đó bà cầm miếng ngọc nhìn kĩ càng, thấy món đồ như vậy quả thực là đồ của Cố Hoài Du, lẽ nào bà thật sự đoán sai rồi sao?
"Muội muội! Muội thật là... Sao muội có thể tự quyết định chuyện chung thân như vậy chứ!" Lâm Tương mở to đôi mắt, giống như là không thể tưởng tượng được.
Cố Hoài Du đột nhiên nhìn về phía nàng ta, ánh mắt sắc như kiếm lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Món đồ này có phải của muội hay không, muội còn chưa nói gì, tỷ tỷ phải cẩn thận lời nói đó! Hủy đi danh dự của muội là chuyện nhỏ, nhưng nếu như danh dự của Vương phủ bị hủy, tỷ không gánh vác nổi đâu!"
"Món đồ này có phải là của con không?" Lão phu nhân cau mày lại.
"Vâng..." Cố Hoài Du vừa mở miệng ra nói một chữ, thì bị Nhị Hoàng tử vẫn luôn im lặng nãy giờ lên tiếng ngắt quãng: "Nếu như vậy, thì đúng là tình chàng ý thiếp..."
Sắc mặt lão phu nhân thay đổi, bà vốn dĩ muốn giấu chuyện này xuống, nhưng nếu như Nhị Hoàng tử đã mở miệng, vậy thì chuyện này khó giấu được rồi!
"Hóa ra Nhị Hoàng tử lại bác học như vậy, hạ quan thật sự không biết là từ "tình chàng ý thiếp" lại được sử dụng như vậy..." Chỉ nghe thấy một giọng nói biếng nhác vang lên, mọi người xoay đầu lại, lập tức trố mắt ra nhìn.
Bên hồ gió thổi nhẹ lướt qua lá sen, dưới ánh mặt trời chói chang, Tống Thời Cẩn tóc đen đội mão ngọc chầm chậm bước đến. Chỉ thấy bên môi hắn nở một nụ cười có chút lạnh lẽo, mọi người đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh lạnh đi hai phần.
"Tống đại nhân, sao ngài lại đến đây?" Có người đi đến gần, cố gắng hỏi một câu.
Con người Tống Thời Cẩn, tính tình kì lạ quái đản, một là không thích người khác gọi thẳng tên hắn, hai là không thích giao thiệp kết bè, bình thường bất kể nhà ai tổ chức tiệc tùng gì hắn cũng không đi, những không ngờ hôm nay lại đến Vương phủ.
"Sao? Bản quan không được đến sao?"
Cả người kẻ đó run lên, trong lòng hô tiêu rồi! Hay là hôm nay tâm trạng Tống Thời Cẩn không được tốt, chỉ một câu nói thôi cũng khiến hắn không vừa ý!
Người nọ lau mồ hôi lạnh trên trán: "Ý của hạ quan không phải vậy... Hạ quan..."
Còn chưa nói xong, liền thấy đôi ủng màu đen đi ngang qua trước mặt, lúc ngẩng đầu lên, đã thấy Tống Thời Cẩn đi qua hơn nửa đám người, đi thẳng đến chính giữa.
"Tống đại nhân!" Nhị Hoàng tử khó chịu mà mở miệng, đương nhiên là hắn nghe ra được ý mỉa mai trong lời nói lúc nãy của Tống Thời Cẩn.
Tống Thời Cẩn xoay người lại, giọng nói cung kính nhưng lại đứng rất thẳng: "Có hạ quan, Nhị Hoàng tử có gì dạy bảo?"
Nhị Hoàng tử nghẹn họng, hắn cũng không thể nào chất vấn trực tiếp Tống Thời Cẩn, lời lúc nãy của ngươi là có ý gì!
"Ngươi nói đây là vật tùy thân của Cố Tam tiểu thư? Đặc biệt tặng cho ngươi để làm vật đính ước cả đời?" Tống Thời Cẩn cũng không đợi Nhị Hoàng tử nói xong, xoay người lại hỏi Trương Dịch Thành.
Tống Thời Cẩn hỏi chuyện, đương nhiên người bên cạnh không dám chen miệng vào, thậm chí ngay cả Nhị Hoàng tử cũng kiêng dè hắn. Hiện nay đang là lúc quan trọng, trong tay Tống Thời Cẩn nắm quyền lớn, trước mặt phụ hoàng còn được trọng dụng hơn cả đứa con trai như hắn ta, nếu như hắn ta có thể chiêu mộ người này, vật thì hắn ta sẽ có được nguồn trợ lực vô cùng lớn, chỉ cần nghĩ đến đó, Nhị Hoàng tử bèn miễn cưỡng mà nén sự khó chịu trong lòng xuống.
Trương Dịch Thành nuốt nuốt nước miệng, cứng miệng mà gật đầu: "Đúng vậy!"
Tống Thời Cẩn cười lạnh, "Bản quan vậy mà lại không biết là đồ của ta từ lúc nào lại trở thành đồ tùy thân của Cố Tam tiểu thư rồi nhỉ?"
Cố Hoài Du có chút khó hiểu mà nhìn hắn, dáng người của hắn rất cao, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ được, mày ngài của hắn ngược với ánh sáng, mái tóc đen dài như gỗ mun, thêm đôi mắt hẹp dài không giận mà lại có sự uy nghiêm.
Miếng ngọc bội này rõ ràng là của nàng, tại sao hắn lại nói là của hắn?
Trương Dịch Thành bị dọa cho chân mềm nhũn ra, hắn âm thầm liếc Xảo Nhi một cái, chỉ thấy biểu cảm của nàng ta còn đáng sợ hơn mình nữa, nhất thời cũng không hiểu được đầu đuôi.
"Mấy ngày trước trong phủ của bản quan có trộm, không trộm bất cứ thứ gì lại chỉ trộm miếng ngọc bội này của ta, không ngờ nó lại nằm trong tay ngươi." Ánh mắt Tống Thời Cẩn lướt qua mọi người, chậm rãi nói.
Mạc Anh đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, bản lĩnh nói dối của Tống đại nhân lại tăng thêm mấy bậc rồi, phủ của đại nhân như tường đồng vách sắt vậy, ai mà trộm được đồ của ngài chứ.
Trong mắt Trương Dịch Thành lóe lên một tia hoảng loạn, hắn không ngờ được rằng miếng ngọc bội mà Xảo Nhi tốn công tốn sức lấy về lại là đồ của Tống Thời Cẩn.
"Chuyện này... chuyện này..."
"Mạc Anh!" Không cho Trương Dịch Thành cơ hội giải thích, Tống Thời Cẩn nói: "Lấy roi ra đây."
Thở vài hơi nặng nề, hắn không thể chấp nhận được chuyện đôi bàn tay dơ bẩn của tên nam nhân đó chạm vào Cố Hoài Du, cho dù là một góc áo cũng không được. Cho nên, bất kể là hôm nay Trương Dịch Thành có nói gì đi nữa, Tống Thời Cẩn cũng sẽ làm loạn một cách vô lý ba phần, tóm lại, trận đòi roi này Trương Dịch Thành muốn né cũng không được.
Đối với dáng vẻ ngang ngược này của Tống Thời Cẩn, Mạc Anh vừa cảm thấy buồn cười lại thấy đau lòng. Hắn đã theo Tống Thời Cẩn vào Vương phủ từ sáng, nhưng đại nhân sau khi đem quà đưa cho người làm mang vào trong Vương phủ, thì đại nhân lại lén lút leo tường vào.
Lúc nhìn thấy thiên kim Mạc gia muốn đẩy ngã nha hoàn, đại nhân xém chút là lăn từ trên nóc nhà xuống rồi, Mạc Anh muốn ra tay, nhưng Tống Thời Cẩn không biết là lấy đâu ra một viên đá nhỏ, nhắm bắn thẳng về phía nha hoàn đang bưng mực kia.
Hắn đi theo Tống Thời Cẩn biết bao nhiêu năm, còn chưa từng thấy đại nhân lén lút leo tường, càng đừng nói đến chuyện âm thầm cứu người khác.
Mạc Anh còn chưa kịp hành động, liền thấy Lâm Chức Yểu vội vã chạy đến, lấy roi mềm quấn ngay eo đưa cho hắn, "Cho ngươi."
Tống Thời Cẩn nhận lất, vung tay lên, đuôi roi vang lên một tiếng kêu lớn trong không khí, Trương Dịch Thành vừa nghe thấy tiếng động này, liền hận không thể ngất đi ngay lập tức.
Thanh danh của Tống Thời Cẩn khắp cả kinh thành có ai mà không biết, bất kể là hắn có lý hay không, lời hắn nói ra chính là lý lẽ. Trương Dịch Thành cũng không biết sao miếng ngọc bội đang yên đang lành lại biến thành đồ của Tống Thời Cẩn, vừa muốn mở miệng giải thích, thì chỉ nghe "chát" một cái, roi đã quất một vệt đỏ dài trên gương mặt hắn, khiến cho những lời mà Trương Dịch Thành muốn nói ra lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lâm Tu Duệ siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở thành màu xanh, "Tống đại nhân!"
Bất kể thế nào, Trương Dịch Thành cũng là người thân của Vương phủ, Tống Thời Cẩn làm như vậy, là không nể mặt bất kì một ai.
Tống Thời Cẩn rũ mắt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nếu như không phải có nhiều người ở đây, một roi này của hắn là muốn quất lên người Lâm Tu Duệ, cho đến chết hắn vẫn không quên được, tất cả những tổn thương mà Cố Hoài Du đã phải chịu đựng. Mà Lâm Tu Duệ này, chính là hung thủ gián tiếp cho những tổn thương đó của nàng!
"Thế tử có gì muốn dạy bảo?"
Lâm Tu Duệ thấy sắc mặt hắn không dễ chịu, cắn răng chắp tay nói: "Trương Dịch Thành này là người thân của gia đình cữu cữu của ta, Tống đại nhân không hỏi rõ đầu đuôi đã làm nhục như vậy, hình như có chút không thỏa đáng."
"Ồ." Tống Thời Cẩn xoay người lại nhìn hắn: "Ta không cảm thấy trách tội một tên trộm ngọc bội của ta là có gì không thỏa đáng ở đây cả!"
Lâm Tu Duệ nghe vậy liền biết đây là hắn tìm đại một lý do nào đó, trộm cắp gì chứ, rõ ràng là hắn cố ý!
"Chuyện này sau này ta nhất định sẽ có một câu trả lời cho Tống đại nhân..."
"Không cần." Tống Thời Cẩn huơ huơ tay, xoay cán roi lại, đưa về phía Cố Hoài Du: "Nếu như Thế tử thấy ta đánh không được thích hợp cho lắm, vậy thì để Tam tiểu thư đánh thay ta vậy."
"Xin Tống đại nhân nể mặt mũi của ta, tha cho Trương Dịch Thành một lần."
Cả không gian vắng lặng không một tiếng động, ai cũng có thể nhìn ra là hôm nay Tống Thời Cẩn cố ý đến gây rối, nhưng không ai dám nói ra.
"Mặt mũi của ngươi?" Tống Thời Cẩn nhìn chằm chằm Lâm Tu Duệ đang nói lý, nhếch một nụ cười nhạo: "Thế mà lại còn quan trọng hơn danh dự của muội muội ngươi sao?"
Tất cả mọi người đều không dám hít thở mạnh, thậm chí còn quên luôn cả chuyện của Cố Hoài Du và Trương Dịch Thành, trong lòng đều vô cùng kinh ngạc. Vinh Xương Vương phủ rốt cuộc là đắc tội gì với Tống đại nhân vậy, sao lại bị hắn kiếm chuyện thế kia nhỉ.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Tu Duệ ban đầu vốn chỉ mới hơi giận dữ chút thôi, nhưng sau khi phát hiện ra ánh mắt hoặc là cười nhạo hoặc là thương cảm của mọi người, hắn lập tức càng giận hơn nữa, buột miệng nói: "Tống Thời Cẩn, ngươi thật sự muốn truy đuổi đến cùng như vậy sao?"
Tống Thời Cẩn híp mắt lại, hai chữ Thời Cẩn thốt ra từ trong miệng Lâm Tu Duệ, cũng là một sự sỉ nhục với hắn: "Nếu như ta muốn, thì ngươi làm thế nào?"
Bầu không khí thay đổi, có vài người đã lui về phía sau một bước, chỉ sợ cơn giận này sẽ cháy tới trên đầu mình.
Nhị Hoàng tử thấy tình thế không ổn liền thấp giọng nói: "Tu Duệ!"
Tiếng hít khí lạnh ở xung quanh vang lên, trong đó bất ngờ nhất vẫn là Cố Hoài Du, suy nghĩ bấy lâu nay trong lòng nàng được chứng thực, nàng vừa sợ vừa vui mừng.
Tổng hợp lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, Cố Hoài Du bỗng có cảm giác, hôm nay Tống Thời Cẩn làm như vậy, là để chống lưng cho nàng.
Lâm Tu Duệ cố gắng làm dịu cơn giận, vì Trương Dịch Thành mà chống đối lại Tống Thời Cẩn đương nhiên là một quyết định không thông minh, nhưng hắn lại không nể mặt mình như vậy, trong lòng Lâm Tu Duệ lại dâng lên sự không cam lòng.
Tống Thời Cẩn với thân phận đã bị vạch trần, âm thầm siết chặt cái roi do dự hồi lâu, lúc sau mới dám xoay người lại nhìn về phía Cố Hoài Du, thấy ánh mắt nàng sáng rực, trong con ngươi mang theo sự vui mừng, mới âm thầm thả lỏng một hơi.
"Nàng đánh thay ta." Bởi vì hồi hộp, giọng nói của hắn có chút gấp gáp, trong giọng nói không còn sự lạnh lùng nữa, mà mang theo chút trầm thấp đè nén.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm hai người, như có điều gì suy nghĩ, một hồi lâu sau mới âm thầm thở dài một hơi. Bà thầm than năm nay không biết đã phạm phải tai gì, cả đám không có đứa nào khiến bà yên tâm cả!
Trong lòng Trương Dịch Thành nhất thời trở nên lạnh lẽo, đánh hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy, đau không phải là chuyện đáng sợ nhất, mà chuyện đáng sợ nhất là, chuyện này đã được định đoạt chỉ bằng một câu nói của Tống Thời Cẩn. Hắn không chỉ là không hủy đi thanh danh của Cố Hoài Du, mà ngược lại còn trở thành tên trộm đi trộm ngọc bội, còn mơ mộng vu oan cho tiểu thư của Vương phủ, không cần nghĩ cũng biết, thanh danh của hắn sau này, e là sẽ mất sạch.
Đôi mắt đen láy của Cố Hoài Du nhìn Tống Thời Cẩn một hồi lâu, trong lúc mọi người nghĩ là nàng không dám nhúc nhích thì nàng lại nhấc chân lên cầm lấy cây roi trong tay Tống Thời Cẩn, nắm chặt trong tay.
"Được thôi!"