Ánh mắt trời buổi sớm kéo màn ra chiếu rọi khắp nơi, sau đó theo một tiếng hiệu lệnh của quan Tư lễ, tiếng trống kèn rộn ràng vang lên xa xa từ ba phía của bãi săn, thú vật trong rừng chạy tán loạn, Hoàng đế cưỡi ngựa đi trước, sau khi lắp cung bắn một mũi thì cuộc thi săn chính thức bắt đầu.
Trong rừng rậm, trên cảng cao, từng lá cờ bay phấp phới, các công tử quý tộc và đại thần đều đồng loạt cưỡi ngựa qua, muốn cố gắng bắt được mãnh thú đầu tiên, từ đó thể hiện bản lĩnh của mình.
Ngày đầu tiên bắt đầu nên cuộc đi săn khá là kích động, hơn nữa cón khá là nguy hiểm, cho nên đa số nữ quyến đều ở lại trên khán đài xem, Tống Thời Cẩn mặc y phục màu đen, ngồi cưỡi trên lưng ngựa, nhưng đến khi gần xuất phát lại xoay đầu lại, vội vàng liếc một cái về phía khán đài trên cao, ánh nhìn dần dần chuyển động rồi mới quất ngựa đi.
Cố Hoài Du đứng bên cạnh lão phu nhân, lúc ngẩng đầu lên liền có thể thấy được Vệ Thanh Nghiên lập tức đứng thẳng dậy, bàn tay hoa lan chỉ siết chỉnh lại cây trâm ngọc bên tóc mai, mang tai nàng ta đã đỏ ửng hết lên.
Phù Gia bên cạnh nàng ta lặng lẽ sáp lại gần, thấp giọng nói: "Tống đại nhân khi nãy hình như là cố ý quay đầu lại nhìn người đó."
Sóng mắt Vệ Thanh Nghiên xoay tròn, trong lòng giống như là được ăn mật vậy, yêu kiều nói: "Nói bậy bạ gì đó, không có đâu."
Phù Gia cười nói: "Quý nữ trên cả cái khán đài này, chỉ có người là xinh đẹp nhất, thậm chí cả nữ tử cũng muốn nhìn thêm vài cái, Tống đại nhân không nhìn người thì nhìn ai đây?"
Ý cười trong đuôi mắt Vệ Thanh Nghiên càng nhiều hơn, nũng nịu nói: "Ngươi nhỏ tiếng chút."
Khóe môi Phù Gia cười càng lớn hơn, nàng ta biết là mình nói như thế sẽ khiến cho Vệ Thanh Nghiên vui vẻ, từ lúc mối quan hệ của nàng ta và Vệ Thanh Nghiên dần trở nên thân thiết hơn thì có thể thấy là bước đi này của nàng ta là vô cùng chính xác.
Dưới sự chèn ép như có như không của Hoàng thượng, phủ Đại tướng quân mấy năm gần đây dần dần mất đi uy phong năm xưa, nếu như muốn bước về phía trước thêm bước nữa thì nhất định phải phò tá một vị trữ quân lên làm vua, Nhị Hoàng tử đương nhiên sẽ trở thành lựa chọn đầu tiên rồi.
Phù gia có ý chọn một tiểu bối ra gả cho Nhị Hoàng tử, lựa chọn có rất nhiều, không nhất định sẽ là Phù Gia, nàng ta chỉ đành kéo gần quan hệ với Vệ Thanh Nghiên mới có nhiều cơ hội vào cung, quen biết với Nhị Hoàng tử và trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.
Vệ Thanh Nghiên thích Tống Thời Cẩn đã chẳng còn là bị mật gì ở Thịnh Kinh nữa rồi, nhưng mà bởi vì thái độ của Tống Thời Cẩn nên không ai dám nhắc chuyện này trước mặt Vệ Thanh Nghiên. Phù Gia sau nhiều lần thăm dò thử thì dần dần tìm được bí quyết. Khen Vệ Thanh Nghiên đẹp, nàng ta vui, nếu như trong chuyện đó còn có thể nói mối quan hệ giữa nàng ta và Tống Thời Cẩn thân mật một chút thì nàng ta sẽ càng vui hơn.
"Ta chỉ là nói thật lòng thôi mà, nếu như ta làm nam tử, nguyện vọng lớn nhất đời này của ta chính là cưới người về nhà giấu đi, không cho ai dòm ngó cả."
Vệ Thanh Nghiên liếc nàng ta một cái, cười mà chạy đến che miệng nàng ta lại: "Càng nói càng không ra gì rồi..."
Phù Gia hơi né đi, Vệ Thanh Nghiên liền thấy được Cố Hoài Du đứng sau lưng mình, sắc mặt lập tức đen lại.
Mới nãy ánh nhìn của Tống Thời Cẩn đúng là dừng lại ở chỗ nàng ta, thậm chí còn cười xán lạn với nàng ta nữa kìa, khiến cho lòng nàng ta nhảy loạn cả lên. Bây giờ nhìn thấy Cố Hoài Du, tâm trạng liền không tốt nữa, nàng ta không chắc là Tống Thời Cẩn cười với nàng ta, hay là cười với Cố Hoài Du nữa.
Nàng ta hi vọng là mình, nhưng mà trong lòng lại có một giọng nói không ngừng nói với nàng ta, là ngươi tự mình đa tình thôi, người mà người ta nhìn căn bản là chẳng phải ngươi!
Phù Gia đang cười, thấy mặt Vệ Thanh Nghiên đột nhiên đen lại mà nhìn sang bên cạnh, ánh nhìn lập tức chuyển qua, Cố Hoài Du đang mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ vừa đúng lúc cũng nhìn qua, cười với nàng ta.
Những lời mà Đức Phi khen nàng hôm qua vẫn còn trong đầu Phù Gia, thậm chí bà ta còn muốn ban hôn cho Cố Hoài Du, Nhị Hoàng tử vẫn chưa có hôn phối, bên cạnh cũng không có một thị thiếp nào cả, trai chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, gia đình Lâm gia lại không hề thấp, lẽ nào Đức Phi nương nương muốn ban hôn cho Cố Hoài Du và Nhị Hoàng tử?
Nghĩ như thế, nên sắc mặt Phù Gia không nhịn được mà trắng bệch ra, sau khi trừng mắt với Cố Hoài Du một cái thì lại chạy đến bên cạnh Vệ Thanh Nghiên.
Cố Hoài đột nhiên bị người khác ghét bỏ liền thu lại ánh nhìn, lúc này, Hoàng hậu ngồi ở hàng đầu tiên trên khán đài đứng dậy nói: "Cuộc thi săn đầu tiên đã bắt đầu, các vị phu nhân, tiểu thư cũng có thể thoải mái đi lại. Phía Tây Nam có một bãi săn quy mô nhỏ, bên trong là những con thú ngoan ngoãn, nếu như các vị có hứng thú, có thể đi thử xem."
Nam nhân có cuộc thi giữa các nam nhân, nữ nhi cũng có cuộc thi giữa nữ nhi với nhau, nhưng thú săn được nuôi trong khuôn viên không hung dữ như những con được nuôi trong rừng, nhưng mà vẫn có không ít khá lớn, ví dụ như hươu bào, hồ ly, nếu như cuối cùng ai săn được nhiều nhất và lớn nhất, thì chính là người thắng của cuộc thi săn này, sẽ được Hoàng hậy khen thưởng một phen, đây là một cơ hội hiếm có.
Nghe vậy, tất cả tiểu thư đều loạt xoạt đứng dậy, mỗi người sai nha hoàn đi chuẩn bị đồ sau đó lần lượt tản ra đi đến bãi săn.
Cố Hoài Du không tính tham gia vào cuộc náo nhiệt đó, bởi vì nàng không biết! Đến cưỡi ngựa nàng còn rất lạ lẫm nữa là, nói chi đến việc ngồi trên ngựa lắp cung bắn tên. Nếu như lúc này gặp phải tai nạn gì thì mạng nhỏ cũng khó giữ.
Trần Hân Lan đứng cách khá xa lại đi đến gần nàng, vừa kéo nàng bước xuống đài vừa nói: "Tỷ tỷ có đi không?"
"Muội cũng biết mà." Cố Hoài Du cười nói: "Phong cảnh ở bãi săn đẹp lắm, ta đi vòng quanh ở đây là được rồi."
Trần Hân Lan cười cười, "Vậy cũng được, nếu như muội săn được thứ gì tốt, tối đến chúng ta nướng ăn."
Cố Hoài Du gật đầu: "Vậy ta chờ tin tốt của muội."
Trần Hân Lan nhìn về phía sau, đè thấp giọng nói: "Bản thân tỷ phải cẩn thận chút, muội nghe nói hôm qua Cầm Mỹ nhân có xích mích với Tứ Công chúa, buổi tối liền làm loạn lên bảo đau bụng, Hoàng thượng mang Ngự y chạy đó, nhưng lại không chẩn đoán được gì. Từ sau khi Cầm Mỹ nhân có thai, giả bệnh tranh sủng cũng đã lâu, đến bãi săn còn giở chứng, khiến cho Hoàng thượng không vui, ngài bảo mấy ngày nay nàng ta lo mà nghỉ ngơi cho tốt trong lều đi, rồi phất tay áo bỏ đi. Tuy là tranh đấu trong hậu cung không liên quan đến chúng ta, nhưng mà quan hệ giữa phi tần và triều đình phức tạp rối ren, ai biết được khi nào thì mình không cẩn thận chọc phải chứ."
Trong lòng Cố Hoài Du run lên, đêm qua nàng nghỉ sớm nên không biết Cầm Mỹ nhân còn làm loạn lên như thế, lập tức nói: "Ta hiểu mà, bản thân muội cũng nên cẩn thận chút."
Trần Hân Lan quất roi ngựa, thấy nha hoàn đã dắt ngựa đến, liền tạm biệt với Cố Hoài Du, sau đó xoay người leo lên ngựa phi về phía bãi săn.
Nhìn trên khán đài vắng hơn một nửa, Cố Hoài Du nhấc chân muốn đi, liền nghe thấy Lục Chi nói: "Tiểu thư, muội nghe người ta nói phía sau rừng có một cái hồ, còn có cỏ bông lau, đẹp lắm, chúng ta đi qua đó đi."
Cố Hoài Du nghĩ một lát, bây giờ đa số mọi người đều tập trung đến bãi săn rồi, rừng này cách lều không xa, xung quanh lại được canh phòng nghiêm ngặt, đi tản bộ cho thoải mái cũng rất tốt.
Dọc đường đi theo Lục Chi đi về phía rừng, không đến một khắc, trước mắt Cố Hoài Du liền sáng lên. Hồ nước cũng không có lớn lắm, gió nhẹ thổi qua mặt hồ, cỏ bông lau mọc bên bờ hồ dần bay lên, rơi vào trong hình bóng phản chiếu lại trên mặt hồ xanh biếc, đẹp đến không tưởng.
Đứng đón gió, Cố Hoài Du vươn hai tay hai chân ra, sự căng chặt từ trong nội tâm dường như cũng được giảm đi mấy phần, sau khi thở mạnh ra một hơi thật sâu, nàng nhìn Lục Chi nói: "Chỗ vắng vẻ như thế này mà muội cũng tìm được, muội nghe ai nói vậy?"
Lục Chi cười cười, tùy tiện đáp: "Hôm qua lúc đi lấy nước nóng, vô tình nghe mấy nha hoàn nói đến, nô tỳ cũng không nhận ra được là nô tỳ nhà ai."
Đang nói, trên mặt hồ đột nhiên có con cá chép nhảy lên, sau khi đớp lấy một ngụm cỏ bông lau liền lập tức lặn xuống nước.
Hồng Ngọc bất ngờ lên tiếng: "Tiểu thư, chúng ta câu cá đi, lát nữa nướng ăn, hương vị chắc là ngon lắm."
Sóng nước tỏa ra từng vòng, tâm trạng của Cố Hoài Du chợt tốt lên, "Nhưng mà chúng ta đâu có dụng cụ đâu."bg-ssp-{height:px}
"Chuyện này đơn giản thôi." Lục Chi lấy một con dao nhỏ trong ngực ra, hai ba cái liền chặt đứt một nhánh cây, "Lúc nhỏ muội không có gì ăn nên thường bắt cá bên sông, tiểu thư người cứ đợi đó đi!"
"Rất ít khi nghe muội nói về khi còn nhỏ." Cố Hoài Du nói.
Lục Chi nghĩ một lát, trong mắt có thứ gì đó lướt qua thật nhanh, sau đó nói: "Cha nương muội mất sớm, cuộc sống khi còn nhỏ khổ lắm..."
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên gần đó, Lục Chi im bặt, mấy người ngẩng đầu lên nhìn, lại chợt thấy Tống Thời Cẩn đang dắt ngựa bước chầm chậm đến.
Dưới ánh mặt trời, khóe môi hắn mang theo ý cười khiến người khác mở mắt không ra, trong lòng Cố Hoài Du chợt khẩn trương lên, nhìn Lục Chi đang cúi đầu ở bên cạnh một cái.
"Tham kiến Tống đại nhân." Lục Chi và Hồng Ngọc đồng loạt khom gối hành lễ.
Tống Thời Cẩn gật gật đầu, nhìn cành cây trong tay Lục Chi, hỏi: "Đây là đang chuẩn bị làm gì đây?"
Lục Chi cúi người nói: "Bắt cá ạ." .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Cố Hoài Du cười cười như không có chuyện gì, sau đó hỏi: "Sao huynh không đi săn?"
Tống Thời Cẩn nhướn mày không đáp, Tôn thần y đứng bên cạnh bắt đầu góp vui: "Lẽ nào là cố ý tìm đến đây?"
"Đúng vậy." Tống Thời Cẩn không hề giấu giếm, sau đó nhìn về phía Cố Hoài Du: "Tiện nói chuyện một lát được không?"
Cố Hoài Du còn chưa trả lời, Tôn thần y liền kéo Lục Chi và Hồng Ngọc lùi về phía sau một khoảng khá dài.
Gió bên hồ thổi cành bông lau lắc lư từng đợt, những bông lau như là lông vũ bay tán loạn trong gió, Tống Thời Cẩn nhìn nàng, hỏi: "Sao không đi săn?"
Cố Hoài Du có qua có lại, cũng không trả lời hắn, mà nói chuyện khác: "Không phải là huynh phụ trách an toàn của Hoàng thượng sao? Sao lại đến đây?"
Tống Thời Cẩn cười nói: "Đội hộ vệ theo sau rồi, một lát nữa ta đi ngay."
Nói xong, Tống Thời Cẩn liền bước về phía trước hai bước, kéo gần khoảng cách lại một chút, sau đó thấp giọng nói: "Hôm qua không tiện nói chi tiết với nàng, lúc tranh người đứng đầu ở cuộc thi săn cuối cùng vào ngày mai, muội theo sát lão phu nhân, hoặc là tốt nhất ở gần chỗ của Tứ Công chúa, ngày mai nàng ấy sẽ tới tìm nàng, nàng cẩn thận một chút."
Cố Hoài Du lờ mờ đoán được, thấp giọng hỏi: "Sẽ có người nhân cơ hội gây sự sao?"
"Còn chưa chắc chắn, nhưng rất có khả năng, đề phòng trước thì vẫn tốt hơn." Biểu cảm Tống Thời Cẩn nghiêm trọng: "Lúc đó ta không có cách nào luôn chú ý đến nàng, nàng nhất định phải bảo vệ mình thật tốt."
Trong lòng Cố Hoài Du dâng lên cảm giác bất an, buột miệng: "Vậy còn huynh?"
Tống Thời Cẩn nhìn chằm chằm nàng, đôi con ngươi đen láy sáng vô cùng, nụ cười bên môi hắn dần không kìm được nữa, một lát sau mới nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Cố Hoài Du ngại ngùng nghiêng mặt đi, nhìn về mặt hồ, cỏ bông lau bay qua trước mắt, bị một ngọn gió thổi một vòng bay thẳng vào trong đôi mắt không kịp nhắm lại của nàng.
Đột nhiên đau đớn, Cố Hoài Du cúi đầu xoa xoa mắt, vẫn không lấy ra được nhưng lại càng đau thêm, thậm chí còn khiến cho con mắt còn lại của nàng cũng không mở ra được.
Tống Thời Cẩn vội vàng: "Sao vậy?"
"Có thứ gì bay vào mắt rồi." Vừa ngứa vừa đau, Cố Hoài Du cố nhịn không dùng tay đi xoa.
Tống Thời Cẩn siết chặt nắm tay, kéo tay nàng qua, "Đừng nhúc nhích, để ta xem."
Mí mắt bị hắn khẽ vạch lên, Cố Hoài Du trợn trắng mắt, trong tròng mắt đầy nước mắt, đôi lông mi bởi vì đau mà nhăn lại, dáng vẻ đó thực sự là không đẹp chút nào, thậm chí còn khiến cho người khác có chút ngại ngùng nữa.
"Tự ta làm là được rồi." Nói xong, giống như là chuẩn bị lùi về sau.
Tay không bận rộn còn lại của Tống Thời Cẩn kéo vai nàng lại, giọng nói đã trầm lại càng trầm hơn: "Nhìn thấy rồi, nàng đừng nhúc nhích, ta thổi cho nàng."
Trong rừng rậm, Vệ Thanh Nghiên thực sự không dám tin vào những điều mà mình đang nhìn thấy!
Nàng ta cố ý đợi Cố Hoài Du đi trước mới dẫn Phù Gia đi theo, lần trước thiệt thòi trong tay nàng, dù sao thì hôm nay nhất định phải đòi lại cho bằng được, không ngờ, nàng ta đang tính đi qua, thì lại thấy Tống Thời Cẩn dắt ngựa đi đến.
Hắn cả người mặc đồ đen, nhìn giống như thường ngày nhưng cũng lạnh lùng thêm hai phần, thậm chí cả ngũ quan cũng như đóng băng lại, nhưng lại càng khiến cho Vệ Thanh Nghiên si mê hơn, nếu như có thể chinh phục hắn, thì sự dịu dàng của hắn sẽ chỉ dành cho mình nàng ta mà thôi.
Đáng tiếc, đời không như mơ, sự dịu dàng của hắn đã dành cho người khác. Nàng ta dừng lại ở một nơi xa phía sau hơi chếch đi so với hai người, mắt mở to nhìn Tống Thời Cẩn bước về phía Cố Hoài Du, còn cho lui hết nha hoàn, rồi hai người thân mật mà nói gì đó.
Một lát sau, Cố Hoài Du ngại ngùng mà nghiêng đầu đi, bị Tống Thời Cẩn kéo phắt vào lòng, ánh mặt trời hơi chói mắt, trong ánh nhìn mơ hồ của Vệ Thanh Nghiên, Tống Thời Cẩn lại đang chầm chậm cúi đầu xuống, hôn lên gương mặt của Cố Hoài Du.
- -----------
Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè. Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!
Yêu mọi người!