- Lão đại, chúng tôi phát hiện có người theo dõi Trịnh tiểu thư, nhưng sau đó đám người kia bị cô ấy phát hiện cắt đuôi. Lúc đó vì ra hỗn loạn nên không chỉ đám người theo dõi, mà ngay cả chúng tôi cũng bị mất dấu cô ấy!
Hoắc Vĩ Triệt khẽ nhướng mày, rồi lại cụp mắt xuống như suy nghĩ cái gì đó.
- Sau đó các cậu bám theo lũ người kia thì phát hiện cái gì?
Không cần hỏi, anh cũng biết rõ cách hành sự của thuộc hạ của mình, mà đúng hơn thì bọn họ hiểu anh, những việc như vậy, bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải xin chịu thị của anh cũng biết nên làm gì tiếp theo. Tất cả điều mất dấu của Trịnh Diệp, vậy thì việc họ cần làm chính là điều tra cái đám người kia!
- Chúng tôi phát hiện bọn chúng vào khu vực Đông Trạch...
Nghe đến hai từ " Đông Trạch" Hoắc Vĩ Triệt trực tiếp ngẩn đầu lên, nhưng không nói gì mà chờ đợi Tần Trí nói tiếp.
- Chúng tôi còn đang phân vân không biết có nên vào hay không thì chỉ sau đó khoảng năm phút đã có tiếng súng nổ vang lên, chẳng bao lâu đã thấy bọn chúng trở ra... Thuộc hạ đã cho người tiếp tục theo dõi bọn chúng! Cũng bởi vì trong khu Đông Trạch có khá nhiều cảnh vệ, mà cảnh sát cũng đến hiện trường sau đó không lâu nên chúng ta vẫn chưa biết rõ bên trong xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, Trịnh tiểu thư đến giờ vẫn chưa trở về!
Vốn còn đang nghiền ngẫm những câu nói trước của Tấn Trí, thì khi nghe xong câu cuối cùng, trong đầu Hoắc Vĩ Triệt chỉ còn lại một ý duy nhất" Trịnh Diệp vẫn chưa về nhà"!
Dường như là ngay lập tức, Hoắc Vĩ Triệt không chút do dự mà cầm điện thoại lên, tìm số của Trịnh Diệp mà gọi. Nhưng cuối cùng, sau vài cuộc gọi liên tiếp, anh chẳng nhận được gì ngoài âm thanh từ tổng đài thông báo số máy không gọi được!
Đã vậy, ngay cả thiết bị định vị mà anh từng lén gắn trên điện thoại của cô cũng không hề có tín hiệu. Trong lòng Hoắc Vĩ Triệt liền có cảm giác như lửa đốt... Có người theo dõi, rồi cô lại đột nhiên mất tích... chết tiệt!
Đối với FWG thì thứ họ không thiếu nhất chính là những thiết bị nhiễu sống điện tử nhằm chống sự xâm nhập từ bên ngoài, chẳng hạn như máy theo dõi, nghe lén, hay máy định vị...?
Cũng chính vì vậy... cho nên việc Hoắc Vĩ Triệt không dò được tín hiệu của cô cũng giải thích được... Còn vì sao không thể gọi được thì...
...
Trịnh Diệp ở lại bên trong căn phòng tổng thống đó cả đêm, đến gần sáng cô mới rời khỏi... Trong lúc đứng trong thời máy chờ đi xuống thì cô lấy điện thoại ra xem, không xem thì thôi, vừa xem cô liền nhíu mày, bởi vì nó đã tắt nguồn từ lâu!
- Thật là, mình sơ ý quá, không biết là có ai gọi không nữa...
Khẽ thở dài, cô thử ấn nút nguồn nhưng mấy vừa khởi động lại thì đã tắt... hết pin rồi còn đâu!
"Lão đại, đã phát hiện ra tín hiệu hiệu trịnh tiểu thư... là ở thành Bắc! Lão đại, việc còn lại cứ để chứng tôi làm, anh đã bận cả đêm rồi, hay là anh trở về nhà nghỉ ngơi đi, việc tìm cô ấy cứ để cho chúng tôi?
Trong lúc Trịnh Diệp vừa bước chân ra khỏi phòng tổng thống, thì cũng là lúc tín hiệu của cô không còn bị nhiễu, thiết bị định vị gắn trên điện thoại của cô cũng hoạt động bình thường... Vì thế mà người của Hoắc Vĩ Triệt cũng dò ra và gọi báo cho anh.
- Tôi không sao, cậu không cần lo!
Chỉ có một đêm, anh đâu có yếu như vậy mà không chịu nổi?
Đơn giản đáp một tiếng, anh không cho Tần Trí có cơ hội lên tiếng lần nữa mà đã trực tiếp ngắt điện thoại. Thử bấm gọi cho Trịnh Diệp thêm một lần nữa nhưng vẫn không được.. Chính vì thế mà tâm trạng căng thẳng của anh cũng không vì tìm thấy cô mà được thả lỏng. Nhìn vào chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình laptop, anh khẽ mím môi, khởi động xe...
Trịnh Diệp trở lại xe của cô, lập tức để điện thoại lên sạc không dây, sau đó mới khởi động nguồn... Trong thời gian chờ điện thoại khởi động lại, cô cũng khởi động xe lái đi.
Nhìn thông báo có mấy chục cuộc gọi nhỡ mà nhất thời Trịnh Diệp muốn níu lưỡi.
" Alo, cả đêm qua cô làm gì mà tôi gọi mãi không được vậy?"
Trịnh Diệp xem nhật ký thì thấy Thẩm Dinh là người gọi cho cô trước tiên, vì thế liền gọi lại cho anh ta trước. Đầu dây bên kia, Thẩm Dinh vừa lên tiếng thì ngây lập tức nói ra nghi hoặc trong lòng cả qua...
- À, điện thoại tôi bị tắt nguồn, mà anh gọi cho tôi có gì không?
Ừm, bình thường những đồng nghiệp này gọi cho cô chỉ có một nguyên nhân duy nhất mà thôi... lần này có lẽ chất cũng không phải là lý do khác đâu?
Nghe Trịnh Diệp nói vậy Thẩm Dinh cũng biết là cô không muốn nói rõ nguyên nhân, nên anh ta cũng không tiếp tục truy vấn nguyên nhân với Trịnh Diệp.
- "Vậy cô có về sở được không?"
- Được chứ, nhưng tôi có việc phải về nhà trước... Rồi mới đến sở sau, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Chắc là cũng không phải là chuyện gì tương đối nghiêm trọng, nếu không anh ta cũng sẽ không bình thản như vậy nói chuyện với cô rồi! Đầu dây bên kia Thẩm Dinh im lặng một chút, sau đó mới lên tiếng...
"Được rồi, vậy cô cứ về nhà trước đi, cũng không cần về sở, tôi sẽ trực tiếp đến đó tìm cô! Được rồi, một lời khó nói hết, chúng ta gặp rồi nói sau, tôi có việc phải làm rồi."bg-ssp-{height:px}
- À, ờ... tôi biết rồi, chào anh...
Sau khi tắt máy, cũng không cho Trịnh Diệp có thời gian suy nghĩ vu vơ, hay chủ động gọi lại cho người khác thì điện thoại của đã đổ chuông trước... Nhìn tên người gọi tới, Trịnh Diệp hơi nhíu mày, là Hoắc Vĩ Triệt... mà hình như từ tối hôm qua anh đã gọi cho cô không ít thì phải? Gọi nhiều như vậy, chẳng lẽ anh hai cô xảy ra chuyện gì hay sao?
Vừa ấn nghe, Trịnh Diệp chưa kịp nói tiếng nào thì đã vang lên giọng nói trầm ấm, lại có chút kiềm nén của
người đàn ông, mang ý dò xét;
"Tiểu Diệp?"
- Là tôi đây, có chuyện gì sao?
Ý tứ đó là sao nhỉ, gọi cho cô mà còn dò xét có phải là cô không à? Người đàn ông này đúng là quá khó hiểu!
"Em vẫn ổn chứ?"
- Tôi thì có gì mà không ổn, anh bị làm sao thế?
" Em đang đi đâu?"
Không trả lời câu hỏi của Trịnh Diệp, mà Hoắc Vĩ Triệt hỏi thêm một câu nữa.
- Tôi đang về nhà, mà rốt cuộc hôm nay anh bị gì vậy?
Có chuyện gì vậy trời, anh ta có thể trực tiếp nói thẳng ra là có chuyện gì được không?
"Vậy em về đi, tôi đợi em!"
Lại một lần nữa câu hỏi của Trịnh Diệp bị Hoắc Vĩ Triệt phớt lờ, nói xong liền tắt điện thoại.
- Này, này... cái gì vậy nè, sao hôm nay lắm người khó hiểu thế?
Trịnh Diệp liên tục nhăn mày mím môi, có phần khó chịu lẩm bẩm...
Hoắc Vĩ Triệt dừng xe vào lề đường, anh ngồi ngả cả người vào ghế xe, hai tay buông thõng xuống, còn ánh mắt thì khẽ nhắm lại. Qua vài giây Hoắc Vĩ Triệt đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, rồi mới quay đầu xe lái trở về.
...
Ngay sau khi vừa lái xe vào khu Đông Trạch Trịnh Diệp liền phát hiện ra ngay điểm bất thường... hình như an ninh siết chặt hơn mọi khi thì phải? Đến trước cổng Trịnh gia, Trịnh Diệp càng ngạc nhiên hơn khi hôm nay cổng cũng không đóng.
Vừa bước xuống xe, Trịnh Diệp chưa kịp làm gì hết thì cả người cô liền rơi vào một vòng ôm ấm áp vững chắc...
- Này...
- Để cho tôi ôm em một chút!
Không để cho Trịnh Diệp được nói hết, thì từ trên đỉnh đầu đã vang lên giọng nói khàn khàn của đàn ông. Hoắc Vĩ Triệt vòng tay siết thật chặt Trịnh Diệp vào lòng, vùi đầu vào cổ cô mà hít thật sâu mùi hương đặc trưng của riêng cô. Có trời mới biết, chỉ là không liên lạc được với cô mà đầu óc anh như muốn đảo lộn, trở nên ngu ngốc chưa từng có... Anh thật sự không giám nghĩ, nếu như có chuyện gì xảy ra với cô, thì anh sẽ hối hận cả đời.
Đến giây phút này, khi được ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, sự lo lắng của anh mới biến mất... Anh hơi hé môi, thủ thỉ bên tai Trịnh Diệp:
- Em có biết không, khi liên tục gọi cho em mà không được, tôi gần như muốn phát điên hay không?
Cơ thể Trịnh Diệp khẽ cứng đờ, cô không phải kẻ ngốc, cho nên liền hiểu ra có chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông này. Thở dài một cái, cô đưa tay lên vỗ nhè nhẹ lên lưng anh...
- Xin lỗi, điện thoại tôi hết pin... đã để cho anh lo lắng rồi!
Cô thật không ngờ chỉ là một sự cố nhỏ mà lại dẫn đến không ít rất rối như vậy. Còn Hoắc Vĩ Triệt... chỉ vì không gọi được cho cô mà anh đã lo lắng nhiều như vậy sao?
Tại sao, tại sao anh lại cô chấp đặt nhiều tâm tư lên người cô như vậy? Là bởi vì giống như anh đã từng nói" thích" cô sao?