Cố Cảnh Phong càng lúc càng ôm chặt lấy cô, Ninh Tuyết giãy giụa, dùng tay đấm vào ngực anh, Cố Cảnh Phong vẫn cứng như thép giam cầm cô trong lòng mình.
Ninh Tuyết bất lực buông tay, để mặc anh ôm cô, hôn cô, thậm chí là hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Cố Cảnh Phong nhìn thấy Ninh Tuyết lúc này đã chịu ngồi im mới dừng lại. Anh xoa xoa mái tóc có phần hơi rối của cô, thấp giọng giải thích:
- Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
Ninh Tuyết lúc này vẫn còn đang giận, giọng nói có phần đanh đá:
- Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy. Cố Cảnh Phong, anh ở nhờ nhà tôi, giờ còn cùngg bạn gái ân ái trước mặt tôi.
Cố Cảnh Phong nhìn khuôn mặt đang tức giận của cô, không nhịn được liền bật cười.
Ninh Tuyết ngạc nhiên, cô đưa tay véo mạnh vào hông anh:
- Cười cái gì, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.
Bị cô làm cho đau, Cố Cảnh Phong không cười to nữa, nhưng nụ cười vẫn chưa tắt hẳn trên môi anh:
- Ninh tiểu thư, em đây là đang ghen sao?
Ghen...ghen sao? Ninh Tuyết cũng không biết rõ, chỉ là cô cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác thân mật. Tuy thế, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra lạnh lùng:
- Tôi không có. Tôi chỉ là không quen khi có người lạ vào nhà thôi.
- Thế tại sao em lại bỏ chạy, tại sao lại khóc...hửm?
Ninh Tuyết đuối lý, không thèm nhìn Cố Cảnh Phong, trực tiếp quay mặt đi chỗ khác.
Cố Cảnh Phong không trêu chọc cô nữa, nghiêm túc giải thích:
- Sở Ly là bạn anh. Anh không biết tại sao cô ấy lại biết anh đang ở nhà em. Chỉ là, lúc cô ấy ôm anh, anh tưởng là em. Khi anh nhận ra không phải em, anh chưa kịp đẩy cô ấy ra, em đã về.
Ninh Tuyết lúc này đã mềm lòng, nhỏ giọng:
- Anh giải thích với tôi làm gì?
Cố Cảnh Phong trong mắt đầy ý cười nhìn cô:
- Anh sợ con mèo nhỏ của mình lại xù lông lên.
Ninh Tuyết cúi đầu, hai má đỏ ửng vì xấu hổ, tuy nhiên vẫn còn mạnh miệng:
- Ai là con mèo nhỏ của anh chứ?
Cố Cảnh Phong hết cách, anh nắm lấy tay cô, ép cô vào nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc nói:
- Ninh Tuyết, có chuyện này anh cần phải nói rõ với em. Anh thích em! Anh không biết rõ anh thích em bao nhiêu, nhưng anh chắc chắn về tình cảm của mình. Cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc em, được không?
Ninh Tuyết ngẩn ngơ nhìn Cố Cảnh Phong. Anh...vừa nói thích cô sao? Một người đàn ông hoàn hảo như vậy vừa nói thích cô.
Cô có vui không? Có chứ. Nhưng liệu tình yêu không môn đăng hộ đối này sẽ kéo dài được bao lâu?
Nhìn thấy nét do dự trên mặt Ninh Tuyết, Cố Cảnh Phong liền lên tiếng trấn an cô:
- Em không cần phải trả lời vội. Anh đợi được.
Ninh Tuyết bất lực buông tay, để mặc anh ôm cô, hôn cô, thậm chí là hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Cố Cảnh Phong nhìn thấy Ninh Tuyết lúc này đã chịu ngồi im mới dừng lại. Anh xoa xoa mái tóc có phần hơi rối của cô, thấp giọng giải thích:
- Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
Ninh Tuyết lúc này vẫn còn đang giận, giọng nói có phần đanh đá:
- Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy. Cố Cảnh Phong, anh ở nhờ nhà tôi, giờ còn cùngg bạn gái ân ái trước mặt tôi.
Cố Cảnh Phong nhìn khuôn mặt đang tức giận của cô, không nhịn được liền bật cười.
Ninh Tuyết ngạc nhiên, cô đưa tay véo mạnh vào hông anh:
- Cười cái gì, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.
Bị cô làm cho đau, Cố Cảnh Phong không cười to nữa, nhưng nụ cười vẫn chưa tắt hẳn trên môi anh:
- Ninh tiểu thư, em đây là đang ghen sao?
Ghen...ghen sao? Ninh Tuyết cũng không biết rõ, chỉ là cô cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác thân mật. Tuy thế, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra lạnh lùng:
- Tôi không có. Tôi chỉ là không quen khi có người lạ vào nhà thôi.
- Thế tại sao em lại bỏ chạy, tại sao lại khóc...hửm?
Ninh Tuyết đuối lý, không thèm nhìn Cố Cảnh Phong, trực tiếp quay mặt đi chỗ khác.
Cố Cảnh Phong không trêu chọc cô nữa, nghiêm túc giải thích:
- Sở Ly là bạn anh. Anh không biết tại sao cô ấy lại biết anh đang ở nhà em. Chỉ là, lúc cô ấy ôm anh, anh tưởng là em. Khi anh nhận ra không phải em, anh chưa kịp đẩy cô ấy ra, em đã về.
Ninh Tuyết lúc này đã mềm lòng, nhỏ giọng:
- Anh giải thích với tôi làm gì?
Cố Cảnh Phong trong mắt đầy ý cười nhìn cô:
- Anh sợ con mèo nhỏ của mình lại xù lông lên.
Ninh Tuyết cúi đầu, hai má đỏ ửng vì xấu hổ, tuy nhiên vẫn còn mạnh miệng:
- Ai là con mèo nhỏ của anh chứ?
Cố Cảnh Phong hết cách, anh nắm lấy tay cô, ép cô vào nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc nói:
- Ninh Tuyết, có chuyện này anh cần phải nói rõ với em. Anh thích em! Anh không biết rõ anh thích em bao nhiêu, nhưng anh chắc chắn về tình cảm của mình. Cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc em, được không?
Ninh Tuyết ngẩn ngơ nhìn Cố Cảnh Phong. Anh...vừa nói thích cô sao? Một người đàn ông hoàn hảo như vậy vừa nói thích cô.
Cô có vui không? Có chứ. Nhưng liệu tình yêu không môn đăng hộ đối này sẽ kéo dài được bao lâu?
Nhìn thấy nét do dự trên mặt Ninh Tuyết, Cố Cảnh Phong liền lên tiếng trấn an cô:
- Em không cần phải trả lời vội. Anh đợi được.