Hàn My cắm acc câu cá, sau đó nằm lăn lóc ra giường cười khoái chí. Câu cá trong game rất đơn giản, chỉ việc cầm cần câu ra đứng ở bờ sông, sau đó chờ cá chui vào túi, người chơi không cần ngồi ở máy tính. Câu cá ngoài nhận được cá để làm nguyên liệu nấu nướng, còn nhận được tơ tuyến để làm nguyên liệu may vá, Tiểu Mỳ- nhân vật của Hàn My trong game rất siêng khoản này.
Ba đứa trong phòng nhìn nhau, sau đó nhìn cô với vẻ thương cảm thấy rõ. Cô chỉnh đốn lại tư thế, sau đó lườm lại:
- Bọn mày không phải nhìn tao với ánh mắt tội nghiệp đó đâu.
- Đừng có níu váy bọn tao kêu khóc vì năm cuối ra trường tới nơi rồi mà còn ế chỏng gọng nhá. Suốt ngày ôm lấy cái máy tính thế thì thời gian đâu mà đi hẹn hò nữa.
Hàn My nhảy phốc sang ôm lấy eo Bảo- cô bạn cùng phòng rồi diễn một màn kêu khóc thảm thiết, mỗi tội không có tí nước mắt nào.
- Ối chị Bảo ơi, làm thế nào đây, bố mẹ ở nhà đã sắm cho em một anh, mà em cứ mỗi lần nhìn tới là muốn vượt biên bỏ trốn khỏi Việt Nam. Cho nên em thà kết hôn với một anh trọc đầu trên mạng còn hơn là phải lấy chồng thật. Hãy hiểu cho em đi mà.
Bốn đứa cùng phòng nhập học một năm, mỗi đứa một vùng, học ngành không liên quan, nhưng càng ở cùng nhau càng thân nhau hơn cả chị em ruột. Hai người Linh và Ngọc đã có người yêu, còn Bảo, thậm chí đã được sắp xếp để ra trường là cưới. Chỉ còn sót lại một mảnh Hàn My lạc loài, chỉ lo hẹn hò online, chẳng bao giờ thấy dắt thằng cha nào về giới thiệu, khiến cả phòng còn nóng ruột hơn cả phụ huynh thân sinh.
Linh đang lúi húi viết viết kẻ kẻ, cũng phải ngẩng đầu lên bĩu môi một phát:
- Mày mà ế á, cứ mang đơn đi mà kiện FPT. Chả hiểu cái trò đâm chém ý có gì hay ho mà suốt ngày dúi mũi vào. Khóa luận đã viết xong chưa, ngồi đó mà hí hửng.
- Dạ, em còn phần kết luận nữa thôi, tuần sau đảm bảo là xong. Dưng mà em cứ phải chơi game mới thấy có hứng thú để sáng tác cơ.
Ngọc vừa giặt quần áo vào, nghe thế dở khóc dở cười:
- Khóa luận tốt nghiệp mà mày nói sáng tác, thầy cô hướng dẫn mà nghe được thì không đập đầu vào tường cũng hơi lạ đó.
- Phải như thế mới không bị áp lực đè bẹp chứ. Mà mọi người nghe chuyện á khôi trường mình tự tử suýt chết vì chưa?
*****
Bàn luận xôn xao về chuyện linh tinh lang tang một lúc xong, Hàn My tranh thủ quay lại game bỏ thêm mồi câu, thấy kênh PM (tin nhắn riêng) là một đống chữ cao cả thước. Tin nhắn Bang phái của Cô Độc:
- Chạy thương nhân không anh em, bang chủ kéo cả hội kìa.
Nói thầm của Diệp Diệp:
- Mỳ ơi sao tớ chạy hai chuyến rồi mà vẫn chưa full ngân phiếu thế này.
Nói thầm của Bang chủ:
[TamMao]Tiểu Mỳ, chạy thương nhân không, tớ kéo nào?
[Bang phái] [Lookat]Tiểu Mỳ đâu nhỉ, bình thường ham kiếm tiền lắm sao chưa thấy mặt mũi?
Còn lại toàn của Mưa, nếu loại trừ một loạt spam na ná nhau, thì đại khái là:
- Mỳ ơi, có đó không, đại sư huynh có cái này hay lắm.
- Alo, qua Dạ Tây Hồ nào.
- Câu cá gì mà chăm chú thế.
Tiểu Mỳ kiểm tra dữ liệu thấy Mưa đang ở Thương Sơn, bèn bật bản đồ lên thì thấy chấm xanh lá ở ngay cạnh mình, mới vội vàng mở F12 lên. Mỗi nhân vật trong game đều có tên do người chơi tự đặt, ngoài ra còn danh hiệu mà hệ thống tặng cho mỗi lần hoàn thành đủ nhiệm vụ hoặc tham gia vào một tổ chức bang phái nào đó. Như của Tiểu Mỳ khi hoàn thành đủ cống hiến cho sư môn là "Tiêu Dao hiệp nữ", sau đó khi tham gia vào bang Tam Mao lại có thêm danh hiệu "Tam Mao bang chúng", khi làm xong nhiệm vụ tiêu diệt bọn ác tặc phản loạn lại có danh hiệu "Binh tặc đội trưởng". Tuỳ người chơi lựa chọn mà có thể hiện lên đầu mình danh hiệu nào. Đồng thời cũng có chức năng ẩn hết tên nhân vật khác trong game, có thể ẩn luôn cả người xung quanh, chỉ nhìn thấy trên màn hình mình ta một cõi.
Tiểu Mỳ có một tật xấu, đó là hay bị hoa mắt. Mỗi lần thấy giao diện game có nhiều nhân vật, trên đầu mỗi nhân vật lại là tên gọi và danh hiệu, lại còn một đống trân thú đi kèm với đủ các loại kí tự cao quý, là cô lại hoa hết mắt mũi, nên hầu như lúc nào cũng F11 để ẩn tên nhân vật đi, có khi thì F12 để ẩn nhân vật luôn. Nay mở lên mới thấy một bóng dáng ngay cạnh mình. Cô cười đầy vẻ hối lỗi:
- Sư huynh à, Mỳ mải nói chuyện với mấy người cùng phòng.
- Ừ.
- Mưa bảo có cái gì hay lắm cho Mỳ coi hả?
Lập tức trên bầu trời xuất hiện 1 đám sáng lóa đủ màu lấp lánh. Tiểu Mỳ thích quá reo lên:
- Pháo hoa!!!
- Ừ, hoàn thành nhiệm vụ Xin chữ kí được tặng đó.
- Khi nãy rủ Mỳ qua Dạ Tây Hồ là để coi bắn pháo hoa hả?
- Ừ, cảnh ở đó ban đêm nên đẹp hơn.
Tiểu Mỳ run rẩy nói:
- Nhưng ở đó họ hay chém nhau lắm. Mỳ sợ chết nhất á.
Pháo hoa vừa tan, Tiểu Mỳ đột nhiên nói một câu phá hoại khung cảnh:
- Mỳ chạy thương nhân kiếm tiền đây, bang chủ kéo.
Nhiệm vụ thương nhân là nhiệm vụ mua hàng hoá giá thấp từ thành này mang sang thành khác bán giá cao để kiếm tiền. Hôm nay là thứ bảy, ngày thương nhân sẽ thu lợi gấp đôi thường ngày. Hơn nữa Bang chủ của Tiểu Mỳ trang bị một con thú cưỡi rất xịn, trong bang vẫn gọi đùa là xe bus siêu tốc, lúc rảnh rỗi lại kéo mọi người.
- Ừ, vậy Mưa cũng về chạy thương nhân đây.
Ba đứa trong phòng nhìn nhau, sau đó nhìn cô với vẻ thương cảm thấy rõ. Cô chỉnh đốn lại tư thế, sau đó lườm lại:
- Bọn mày không phải nhìn tao với ánh mắt tội nghiệp đó đâu.
- Đừng có níu váy bọn tao kêu khóc vì năm cuối ra trường tới nơi rồi mà còn ế chỏng gọng nhá. Suốt ngày ôm lấy cái máy tính thế thì thời gian đâu mà đi hẹn hò nữa.
Hàn My nhảy phốc sang ôm lấy eo Bảo- cô bạn cùng phòng rồi diễn một màn kêu khóc thảm thiết, mỗi tội không có tí nước mắt nào.
- Ối chị Bảo ơi, làm thế nào đây, bố mẹ ở nhà đã sắm cho em một anh, mà em cứ mỗi lần nhìn tới là muốn vượt biên bỏ trốn khỏi Việt Nam. Cho nên em thà kết hôn với một anh trọc đầu trên mạng còn hơn là phải lấy chồng thật. Hãy hiểu cho em đi mà.
Bốn đứa cùng phòng nhập học một năm, mỗi đứa một vùng, học ngành không liên quan, nhưng càng ở cùng nhau càng thân nhau hơn cả chị em ruột. Hai người Linh và Ngọc đã có người yêu, còn Bảo, thậm chí đã được sắp xếp để ra trường là cưới. Chỉ còn sót lại một mảnh Hàn My lạc loài, chỉ lo hẹn hò online, chẳng bao giờ thấy dắt thằng cha nào về giới thiệu, khiến cả phòng còn nóng ruột hơn cả phụ huynh thân sinh.
Linh đang lúi húi viết viết kẻ kẻ, cũng phải ngẩng đầu lên bĩu môi một phát:
- Mày mà ế á, cứ mang đơn đi mà kiện FPT. Chả hiểu cái trò đâm chém ý có gì hay ho mà suốt ngày dúi mũi vào. Khóa luận đã viết xong chưa, ngồi đó mà hí hửng.
- Dạ, em còn phần kết luận nữa thôi, tuần sau đảm bảo là xong. Dưng mà em cứ phải chơi game mới thấy có hứng thú để sáng tác cơ.
Ngọc vừa giặt quần áo vào, nghe thế dở khóc dở cười:
- Khóa luận tốt nghiệp mà mày nói sáng tác, thầy cô hướng dẫn mà nghe được thì không đập đầu vào tường cũng hơi lạ đó.
- Phải như thế mới không bị áp lực đè bẹp chứ. Mà mọi người nghe chuyện á khôi trường mình tự tử suýt chết vì chưa?
*****
Bàn luận xôn xao về chuyện linh tinh lang tang một lúc xong, Hàn My tranh thủ quay lại game bỏ thêm mồi câu, thấy kênh PM (tin nhắn riêng) là một đống chữ cao cả thước. Tin nhắn Bang phái của Cô Độc:
- Chạy thương nhân không anh em, bang chủ kéo cả hội kìa.
Nói thầm của Diệp Diệp:
- Mỳ ơi sao tớ chạy hai chuyến rồi mà vẫn chưa full ngân phiếu thế này.
Nói thầm của Bang chủ:
[TamMao]Tiểu Mỳ, chạy thương nhân không, tớ kéo nào?
[Bang phái] [Lookat]Tiểu Mỳ đâu nhỉ, bình thường ham kiếm tiền lắm sao chưa thấy mặt mũi?
Còn lại toàn của Mưa, nếu loại trừ một loạt spam na ná nhau, thì đại khái là:
- Mỳ ơi, có đó không, đại sư huynh có cái này hay lắm.
- Alo, qua Dạ Tây Hồ nào.
- Câu cá gì mà chăm chú thế.
Tiểu Mỳ kiểm tra dữ liệu thấy Mưa đang ở Thương Sơn, bèn bật bản đồ lên thì thấy chấm xanh lá ở ngay cạnh mình, mới vội vàng mở F12 lên. Mỗi nhân vật trong game đều có tên do người chơi tự đặt, ngoài ra còn danh hiệu mà hệ thống tặng cho mỗi lần hoàn thành đủ nhiệm vụ hoặc tham gia vào một tổ chức bang phái nào đó. Như của Tiểu Mỳ khi hoàn thành đủ cống hiến cho sư môn là "Tiêu Dao hiệp nữ", sau đó khi tham gia vào bang Tam Mao lại có thêm danh hiệu "Tam Mao bang chúng", khi làm xong nhiệm vụ tiêu diệt bọn ác tặc phản loạn lại có danh hiệu "Binh tặc đội trưởng". Tuỳ người chơi lựa chọn mà có thể hiện lên đầu mình danh hiệu nào. Đồng thời cũng có chức năng ẩn hết tên nhân vật khác trong game, có thể ẩn luôn cả người xung quanh, chỉ nhìn thấy trên màn hình mình ta một cõi.
Tiểu Mỳ có một tật xấu, đó là hay bị hoa mắt. Mỗi lần thấy giao diện game có nhiều nhân vật, trên đầu mỗi nhân vật lại là tên gọi và danh hiệu, lại còn một đống trân thú đi kèm với đủ các loại kí tự cao quý, là cô lại hoa hết mắt mũi, nên hầu như lúc nào cũng F11 để ẩn tên nhân vật đi, có khi thì F12 để ẩn nhân vật luôn. Nay mở lên mới thấy một bóng dáng ngay cạnh mình. Cô cười đầy vẻ hối lỗi:
- Sư huynh à, Mỳ mải nói chuyện với mấy người cùng phòng.
- Ừ.
- Mưa bảo có cái gì hay lắm cho Mỳ coi hả?
Lập tức trên bầu trời xuất hiện 1 đám sáng lóa đủ màu lấp lánh. Tiểu Mỳ thích quá reo lên:
- Pháo hoa!!!
- Ừ, hoàn thành nhiệm vụ Xin chữ kí được tặng đó.
- Khi nãy rủ Mỳ qua Dạ Tây Hồ là để coi bắn pháo hoa hả?
- Ừ, cảnh ở đó ban đêm nên đẹp hơn.
Tiểu Mỳ run rẩy nói:
- Nhưng ở đó họ hay chém nhau lắm. Mỳ sợ chết nhất á.
Pháo hoa vừa tan, Tiểu Mỳ đột nhiên nói một câu phá hoại khung cảnh:
- Mỳ chạy thương nhân kiếm tiền đây, bang chủ kéo.
Nhiệm vụ thương nhân là nhiệm vụ mua hàng hoá giá thấp từ thành này mang sang thành khác bán giá cao để kiếm tiền. Hôm nay là thứ bảy, ngày thương nhân sẽ thu lợi gấp đôi thường ngày. Hơn nữa Bang chủ của Tiểu Mỳ trang bị một con thú cưỡi rất xịn, trong bang vẫn gọi đùa là xe bus siêu tốc, lúc rảnh rỗi lại kéo mọi người.
- Ừ, vậy Mưa cũng về chạy thương nhân đây.