Cho dù vất vả nhưng lại có thu hoạch, vốn dĩ Cảnh Lâm lớn lên đã có vẻ ngoài rất tốt, sau khi cậu cắt đầu nấm giống người hiện đại, cậu mặc vào loại quần áo nào cũng đều lộ ra dáng vẻ đáng yêu, đến lúc tính tiền, Triệu Hoa Lan cảm thấy bộ đồ nào cũng đẹp, để lại bộ đồ nào bà cũng cảm thấy tiếc nuối, cuối cùng quần áo mà Cảnh Lâm thử đều được mua, chừng , bộ.
Chuyện này làm trong lòng Cảnh An Hoằng có chút không xác định vì trước đó ông đã nói với mọi người cứ tùy tiện mà mua, cũng không phải là do ông tiếc tiền, bỏ ra mấy vạn đồng tiền mua quần áo cho con trai thì có gì để luyến tiếc.
Kỳ thật dựa theo tỉ suất hoán đổi tiền bạc ở thời hiện đại cùng triều Đại Chu, những bộ quần áo này chỉ có mấy lượng bạc, nếu là trước kia số tiền này còn chưa đủ để con trai làm một bộ quần áo, hiện giờ đồng dạng là cùng một số tiền lại có thể mua đến mấy chục bộ quần áo, xác thật rất có lời, chỉ là thân thể của Cảnh Lâm còn đang trong giai đoạn phát triển, mua một đống quần áo trở về, mặc không được vài lần đã trở nên nhỏ, mua nhiều như vậy có chút lãng phí.
Cảnh An Hoằng ngại làm trái với lời nói lúc trước của mình, chỉ có thể ở trong lúc tính tiền nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây không phải là Đại Chu triều, ở Đại Chu triều quần áo nhỏ còn có thể cầm đi cứu tế hạ nhân ở trong phủ, ở chỗ này một lần mua nhiều quần áo như vậy không phải rất lãng phí sao?”Khâu Thành Cảnh đang đứng ở một bên nghe Cảnh An Hoằng nói như vậy, vội vàng khuyên: “Sẽ không lãng phí, những bộ quần áo mà Tiểu Lâm mặc không vừa, chúng ta có thể quyên tặng cho cô nhi viện cùng bọn nhỏ ở vùng núi.
”Cảnh An Hoằng kinh ngạc, với sự giàu có của xã hội hiện đại cũng có người cần đến sự trợ giúp.
Từ sau khi Cảnh An Hoằng hiểu chuyện, ông đã là một công tử nhà giàu lại có phẩm hạnh đoan chính, ở cổ đại người được ông cùng Cảnh gia trợ giúp nhiều vô số kể.
Ở Đại Chu triều phàm là chỗ nào gặp phải tai hoạ, số lượng tiền tài cùng đồ vật mà Cảnh gia đã hiến tặng ra ngoài tuyệt đối có thể xếp ở mấy vị trí đầu bảng ở kinh thành.
Khâu Thành Cảnh đi ra từ bên trong núi sâu, tuy rằng hiện tại quốc gia đã phát triển rất nhiều, nhưng vẫn còn rất nhiều gia đình còn nghèo khó, anh thấy Cảnh An Hoằng có hứng thú, liền móc ra di động tìm một ít video ở trên mạng cho Cảnh An Hoằng xem.
Thật ra Khâu Thành Cảnh không sợ Cảnh An Hoằng nhìn thấy những trẻ em ở vùng núi sẽ giảm bớt lòng trung thành với quốc gia, trong khoảng thời gian bọn họ ở chung với nhau, anh đã thăm dò rõ ràng tính cách của người nhà họ Cảnh, tính cách của nhóm người xuyên việt lần này không có khuyết tật, chính mình cũng tích cực suy nghĩ biện pháp để dung nhập vào xã hội hiện đại.
Chờ đến lúc nhóm Cảnh Tình mua xong giày cho Cảnh Lâm, Cảnh An Hoằng đã đỏ mắt nhờ Khâu Thành Cảnh tìm dùm phương thức liên hệ với các bạn nhỏ trong video.
Sau khi nghe Cảnh An Hoằng muốn quyên góp cho một gia đình chỉ có ba đứa nhỏ không còn cha mẹ ở trong một vùng núi hẻo lánh, Cảnh Tình cùng Triệu Hoa Lan cũng đồng ý.
Từ nhỏ Cảnh Lâm đã được cha mẹ giáo dục theo phương hướng của một chính nhân quân tử, cậu chỉ vào một bé trai trong video có tuổi tác không sai biệt lắm với cậu nói: “Quần áo của bạn ấy đều đã hư hết rồi, hay là chúng ta đem quần áo mới mua phân một nửa gửi cho bạn ấy mặc đi!”Hành động của con trai làm cho Cảnh An Hoằng rất vừa lòng, Cảnh Lâm có thể nói ra những lời như vậy, đã chứng minh con trai luôn nhớ rõ những lời dạy bảo của ông, nghèo chỉ lo thân mình, giàu có thì lấy ra cứu tế thiên hạ, ý nghĩa của những lời này không đơn giản, muốn làm được, làm tốt cũng không dễ dàng.
Sau khi đi đến hiện đại, tất cả những chuyện ở Đại Chu triều đều như mây bay, hiện tại Cảnh An Hoằng cũng không có nhiều mong đợi đối với một đôi trai gái của mình, trước mắt tài vật nhà mình mang từ Đại Chu triều tới đây cũng đủ cho bọn họ sống thoải mái dễ chịu cả đời.
Cảnh An Hoằng nhìn người nhà nói: “Về sau chúng ta sẽ nỗ lực làm người tốt!”Sau khi định ra mục tiêu cho người một nhà, Cảnh An Hoằng còn chưa soái khí được hai giây, đã bị Triệu Hoa Lan nhét vào trong tay một đống túi mua sắm cỡ lớn.
Sau khi đưa túi mua sắm cho chồng mình, Triệu Hoa Lan xoa tay giải thích nói: “Mua đồ quá nhiều, xách theo sẽ rất mệt, ngươi cầm theo túi mua sắm cùng với con trai đi về nhà trước, chúng ta còn muốn đi dạo với Đái Lộ một lát.
”Lời kiến nghị này vừa lúc thỏa mãn suy nghĩ muốn chạy nhanh về nhà chơi di động của hai người Cảnh An Hoằng và Cảnh Lâm.
Cảnh An Hoằng giao thẻ ngân hàng cho vợ, còn mình thì dẫn theo con trai cùng bao lớn bao nhỏ túi mua sắm bước chân nhẹ nhàng đi ra khu thương mại.
Sau khi hai người đàn ông của nhà mình rời đi, cuối cùng đám người Cảnh Tình đã không còn cảm thấy gánh nặng, bọn họ bắt đầu đi chọn lựa quần áo cho chính mình.
Đám người Cảnh Tình xuyên không tới đây cũng chưa được bao lâu, bọn họ còn chưa hoàn toàn điều chỉnh được tâm tình cùng thái độ, cho nên lúc tuyển chọn quần áo bọn họ đều chọn cách ăn mặc bảo thủ, bọn họ cũng không liếc mắt nhìn về phía các loại váy ngắn.
Cũng may khuôn mặt của Cảnh Tình vốn dĩ đã xinh đẹp hơn người, cô mặc lên người kiểu váy dài cũng rất thích hợp.
Kiểu dáng quần áo của Triệu Hoa Lan cũng không sai biệt lắm với con gái, chỉ là nhan sắc của quần áo càng thêm thành thục, váy áo của Cảnh Tình còn có màu sắc đỏ tươi rực rỡ, của bà chỉ có màu xanh nước biển, màu đỏ sậm cùng xanh sẫm nhìn qua càng thêm ổn trọng.
Quần áo của Sở Tú Nương càng dễ chọn lựa, bản thân bà chính là một người không chú ý, lúc còn ở Đại Chu triều bà đã thích những bộ quần áo có màu đỏ tía cùng với các hoạ tiết về hoa, sau khi Sở Tú Nương đi vào cửa hàng bán đồ dành cho người trung niên ở trong khu thương mại, bà nhìn bộ đồ nào cũng đều vừa lòng.
Cuối cùng bên trong đám phụ nữ, chỉ có Sở Tú Nương là người mua quần áo nhiều nhất, đi vào cửa hàng bán giày, bà đều mua mỗi loại một đôi.
Bất quá tư khố của Sở Tú Nương có rất nhiều bảo bối, đồ vật lần này đưa đi bán đấu giá đa số được lấy từ chỗ của Sở Tú Nương, cho nên khi bà muốn mua sắm đồ vật cũng không ai dám nói một chữ không.
Sau khi mua quần áo xong, đám người Cảnh Tình đang chuẩn bị về nhà, nhưng Đái Lộ lại mở miệng gọi bọn họ lại.
Đái Lộ hỏi “Thật vất vả mới đi tới khu thương mại, các ngươi chỉ mua chút quần áo liền đi trở về?”Cái khác không nói, bọn họ không định mua thêm mấy bộ nội y để dùng khi tắm rửa ư?Hiện tại trên người của phụ nữ Cảnh gia đều mặc yếm, bọn họ đã có thói quen cũng không cảm thấy có gì không đúng, Đái Lộ là người ngoài lại cảm thấy sốt ruột dùm bọn họ.
Không mặc nội y sẽ có rất nhiều tác hại, bộ ng ực không được nâng đỡ sẽ rũ xuống, những người khác thì không nói, nhưng Cảnh Tình vẫn còn là một con gái trẻ tuổi xinh đẹp, cái kia cũng không thể rũ xuống nha!Đái Lộ lôi kéo đám người Cảnh Tình giải thích về tác dụng của việc sử dụng nội y, lúc này Cảnh Tình cùng Triệu Hoa Lan đều đỏ mặt đi theo Đái Lộ vào trong cửa hàng nội y.
Sở Tú Nương đi ở cuối cùng nhìn thấy bộ dáng của cháu gái cùng con dâu, bà không khỏi lắc lắc đầu —— rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, da mặt mỏng, không phải chỉ mua hai bộ nội y thôi sao? Có cần xấu hổ thành dáng vẻ kia không?Sở Tú Nương nhập tâm suy nghĩ: Vẫn là người đã từng trải qua sóng to gió lớn như bà mới có thể trấn định tự nhiên.
Ngay cả Sở Tú Nương người đã từng trải qua sóng to gió lớn vừa mới đi vào cửa hàng nội y có ánh đèn sáng rực, bà chỉ mới nhìn thoáng qua những bộ nội y được mặc trên người của người mẫu, bà liền hoảng sợ, hận không thể lập tức quay người bỏ chạy.
Vì hấp dẫn khách hàng, cửa hàng nội y đã mặc một bộ nội y tình thú hết sức mị hoặc được làm bằng ren ở trên người của người mẫu.
Tuy rằng bên cạnh người mẫu mặc nội y tình thú có không ít người mẫu mặc nội y có kiểu dáng ngây thơ dành cho các thiếu nữ, nhưng người mẫu mặc bộ nội y tình thú lại được rất nhiều ánh đèn chiếu vào, vừa nhìn thấy liền biết chủ cửa hàng đang muốn đẩy mạnh tiêu thụ về nội y tình thú.
Nội y tình thú được làm bằng vải ren mỏng màu đen, chỉ thêu một bông hoa thược dược ở ba điểm quan trọng để che đậy, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể làm người ta đỏ bừng mặt.
Loại nội y tình thú như vậy người hiện đại có chút bảo thủ cũng không tiếp thu được, càng đừng nói đến Sở Tú Nương là người cổ đại.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng kiểu dáng nội y trên người của người mẫu, Sở Tú Nương cảm thấy máu trong thân thể của mình đều vọt tới đỉnh đầu, sau đó lỗ tai của bà liền vang lên ong ong.
Sở Tú Nương phải đỡ lấy cánh tay của Cảnh Tình thì mới có thể miễn cưỡng đứng vững thân thể.
Chuyện kinh doanh của cửa hàng nội y cũng không tồi, có không ít khách hàng đang chọn lựa vật phẩm, việc để cho mấy phụ nữ Cảnh gia không thể tiếp thu chính là, trong số khách hàng ở đây còn có đàn ông đang đi cùng vợ của mình vào trong cửa hàng.
Ở kinh thành của Đại Chu triều, cửa hàng phục vụ khách nữ phần lớn đều không cho phép đàn ông đi vào, nếu cho đàn ông đi vào thì cũng chỉ được phép đi vào một căn phòng riêng để ngồi chờ.
Phụ nữ cổ đại rất bảo thủ, lúc chọn lựa những đồ vật tầm thường như đồ trang điểm, khăn tay đều sẽ tránh mặt đàn ông, càng đừng nói đến việc chọn lựa quần áo nội y.
Nhưng mà ở thế giới này, đàn ông có thể công khai tiến vào cửa hàng bán vật phẩm dành cho phụ nữ, bọn họ không chỉ có thần thái nhẹ nhàng mà còn cảm thấy rất hứng thú, còn có thể trao đổi ý kiến với vợ của mình về sự đa dạng cùng màu sắc của nội y.
Cái cảnh tượng này dừng ở trong mắt của đám người Triệu Hoa Lan là cỡ nào kinh hãi thế tục.
.