Lúc ấy Sở Tú Nương đã cho rằng ý tứ của con trai chính là ghét bỏ bà không có văn hóa, không biết một chữ to, phu nhân làm con trai có mặt mũi, mà mẹ ruột không biết chữ thì làm con trai không có mặt mũi.
Bị con trai k ích thích như vậy, Sở Tú Nương cũng hạ quyết tâm muốn học chữ, vì thế mà bà đã nhờ nhà mẹ đẻ mời cho bà một nữ tiên sinh vào phủ để dạy bà học chữ.
Nói với người bên ngoài vị nữ tiên sinh này là thị nữ mới của Sở Tú Nương, nhưng trên thực tế lại là lão sư dạy bà học chữ.
Nhưng rốt cuộc Sở Tú Nương không có cơ sở, người cổ đại muốn học chữ là một ngạch cửa rất cao, bà còn có một tật xấu là chỉ cần nắm lại tay thì sẽ run, chữ mà bà viết ở trên giấy còn khó coi hơn so với gà bới.
Sau khi kiên trì nửa tháng bà cũng chưa viết được tên của mình, chồng bà đã khuyên bà không cần khó xử bản thân, con dâu cũng đã vào cửa, về sau bọn họ chỉ cần an tâm hưởng phúc, hà tất phải lăn lộn ra những việc này để khó xử chính mình.
Sở Tú Nương nghe thấy lời nói của chồng bà cũng có chút đạo lý, cho nên bà không còn giãy giụa liền từ bỏ suy nghĩ muốn tiếp tục học chữ.
Sở Tú Nương bất chấp tất cả nghĩ: Con trai muốn ghét bỏ thì ghét bỏ, dù sao thì bà cũng là mẹ của nó, còn nó là con trai của bà, vô luận như thế nào thì bà cũng không cần chiều theo ý của con trai.
Nhưng mà Sở Tú Nương sao có thể nghĩ đến, chính mình lúc ba mươi mấy tuổi bởi vì sợ phiền toái mà không có kiên trì học chữ, tới năm tuổi, còn phải nỗ lực gấp đôi để học chữ.
Khi đó bà chỉ cần nhận biết chữ, hiện tại bà còn phải học cái gì b, p, m, a, o, e i, khó khăn không biết bao nhiêu lần so với trước kia.
Cố tình hết lần này tới lần khác sự nhiệt tình của người một nhà lại tăng vọt, Sở Tú Nương cũng không dám nói bà làm không được, việc này sẽ ảnh hưởng tới lòng tích cực của mọi người, cho nên bà chỉ có thể cắn chặt răng tiếp tục cố gắng.
Kết quả bà lại là người có thành tích đếm ngược từ dưới lên.
Điểm số hai mươi trên bài kiểm tra của Sở Tú Nương được viết bằng chữ đỏ rực—— vốn là mười chín điểm, nhưng lão sư nhìn thấy Sở Tú Nương đã lớn tuổi, có lòng tốt mà cho thêm một điểm, để điểm số được làm tròn, xem như là một loại cổ vũ.
Nhìn thấy số điểm này, cho dù Sở Tú Nương đã chuẩn bị tâm lý nhưng bà cũng cảm thấy không cao hứng.
Là người có bối phận lớn nhất ở Cảnh gia, nhưng lại có thành tích xếp chót, bà cảm thấy thể diện của mình đã bị ném hết, về sau sự uy nghiêm của bà ở trong lòng con cháu cũng không còn.
Thấy khuôn mặt của mẹ ông đầy sầu khổ, Cảnh An Hoằng vội vàng trấn an: “Mẹ, rốt cuộc thì ngài cũng đã lớn tuổi, trí nhớ cũng không còn tốt bằng lúc còn trẻ, có thể lấy được thành tích này đã là rất tốt rồi.
Ít nhất thì bài kiểm tra cũng không có điểm?Đây là lời nói thật lòng của Cảnh An Hoằng, ai cũng biết người lớn tuổi thì sẽ có trí nhớ kém, để Sở Tú Nương nhớ những nét bút, bộ thủ cùng ghép vần cũng thật làm khó bà.
Sở Tú Nương bởi vì lời nói của con trai mình mà cảm thấy tức giận không thôi.
…… Cảm ơn, bà cũng không cảm thấy được an ủi.
Ban đầu Triệu Hoa Lan cũng muốn nói ra vài câu an ủi, nhưng sau khi bà nhìn thấy con trai ruột còn bị ăn mệt thì bà cũng tự mình hiểu lấy cũng không có đâm đầu vào họng súng.
Mấy ngày nay khi đối mặt với Sở Tú Nương, Triệu Hoa Lan đều thầm mong chính mình có thể biến thành một người trong suốt, đừng bị Sở Tú Nương chú ý tới, bà sợ những chuyện cũ sẽ bị Sở Tú Nương lôi ra nói.
Nhìn thấy sắc mặt của bà nội rất kém cỏi, Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm có thành tích tốt nhất cũng không dám tỏ ra vui vẻ quá rõ ràng, hai người một trái một phải tiến đến bên cạnh Sở Tú Nương, nói nói cười cười chọc bà vui vẻ.
Nhìn trong mắt của cháu trai cháu gái không có sự khinh thường, Sở Tú Nương rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, lôi kéo cháu trai cháu gái hỏi đề.
Suy nghĩ của Sở Tú Nương rất đơn giản, bà mất mặt ở trước mặt người trong nhà còn tốt hơn là ở trước mặt người ngoài, bà nhờ cháu trai cháu gái giải đề dùm, sẽ cảm thấy tự tại hơn là nhờ lão sư chỉ lớn hơn Cảnh Tình vài tuổi.
Sở Tú Nương theo không kịp tiến độ của lão sư, bà chỉ có thể lén lút học hỏi cháu trai và cháu gái.
Bất quá tuổi của Sở Tú Nương cũng đã lớn, lão sư cùng phòng quản lý cũng không có nhiều yêu cầu đối với Sở Tú Nương, Quách Chính Thanh cũng đã kêu Đái Lộ lại đây thông báo, nếu Sở Tú Nương không thể học được ghép vần cùng biết chữ, thì chỉ cần bà có thể học được tiếng phổ thông là có thể tốt nghiệp.
So sánh với tình huống của những người khác trong Cảnh gia phải học ngữ văn, toán học, máy tính, thì áp lực học tập của Sở Tú Nương cũng không đáng nhắc tới.
Cuộc sống như vậy lại qua một tuần, trừ bỏ Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm về sau phải đến trường học đọc sách viết chữ, thì ba người còn lại đều đã tốt nghiệp.
Tuy rằng bọn họ không được phát bằng tốt nghiệp, nhưng ít nhất đám người Cảnh An Hoằng có thể một mình ra cửa.
Thời điểm đám người Cảnh An Hoằng rời khỏi phòng quản lý, Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm đã học tập nửa tháng ở phòng quản lý cũng được nghỉ phép hai ngày, bọn họ có thể đi theo người nhà cùng nhau trở về.
Nghe nói hôm nay người nhà họ Cảnh sẽ trở về, Quách Chính Thanh đã tự mình mời Cảnh An Hoằng đến văn phòng.
Quách Chính Thanh móc ra hai tờ giấy trong ngăn kéo của bàn làm việc, đẩy đến trước mặt Cảnh An Hoằng.
Trải qua nửa tháng học tập, Cảnh An Hoằng đã nắm giữ được cách viết của chữ giản thể, cho nên ông đã đọc được bốn chữ đầu tiên trên trang giấy.
Đây là một bản của hợp đồng lao động, tuy rằng Cảnh An Hoằng còn chưa kịp nhìn kỹ, nhưng trong khoảng thời gian này lão sư cũng đã dạy cho bọn họ về bẫy rập trong hợp đồng.
Bởi vì người nhà họ Cảnh rất có tiền, thoạt nhìn còn rất dễ lừa, khóa học về bẫy rập trong hợp đồng này là do Quách Chính Thanh đã nhờ lão sư dạy thêm.
Quách Chính Thanh giơ tay làm Cảnh An Hoằng cẩn thận nhìn hợp đồng: “Bản hợp đồng này là của viện nghiên cứu đế đô gửi cho ngươi, hợp đồng đưa lại đây đã lâu, trước đó phòng quản lý còn chưa yên tâm để ngươi hành động một mình, cho nên không có đưa hợp đồng cho ngươi.
”Sở dĩ viện nghiên cứu đế đô muốn mời Cảnh An Hoằng là vì lúc trước ông đã ra giá thấp bán cho quốc gia một đám thư tịch cùng tranh chữ.
Văn tự của Đại Chu triều có sự khác biệt với các loại văn tự đã biết trước đó, nghiêm túc mà nói, quy luật chữ viết giống như chữ triện nhưng thật ra lại có rất nhiều chỗ không giống.
Tuy rằng mấy ngày nay các chuyên gia của viện nghiên cứu đã sờ soạng ra một ít quy luật, nhưng cũng không thể xác định đó có phải là ý tứ chính xác của văn tự hay không.
Trước kia trong lúc mọi người làm khảo cổ, đã có thói quen trước tiên nghĩ ra các loại khả năng, rồi sau đó mới đi chứng minh, lần này có chủ nhân của thư tịch cùng tranh chữ là Cảnh An Hoằng ở đây, cũng không cần phiền toái như vậy.
So với việc chính mình đóng cửa để nghiên cứu, thì trực tiếp mời người lại đây làm cố vấn không phải tốt hơn sao?Vì mời chào Cảnh An Hoằng một đồ cổ sống, viện nghiên cứu bên kia đưa ra tiền lương cũng không tồi.
Đương nhiên, cái không tồi này là chỉ ở trong mắt của người hiện đại, nếu thật sự muốn nói thì tiền lương mà viện nghiên cứu đưa ra, một năm cộng lại cũng không đủ tiền để mua nghiên mực cùng lọ đựng bút mà lúc trước Cảnh An Hoằng đã coi như là vật tặng kèm đưa cho viện nghiên cứu.
Tuy rằng nghiên mực cùng lọ đựng bút chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng đồ vật càng nhỏ thì càng khảo nghiệm tay nghề của tú nương cùng thợ thủ công, tuy rằng đồ vật hơi nhỏ, không đuổi kịp giá trị của bộ bình phong kia, nhưng cũng không kém quá nhiều.
Chủ yếu là ý nghĩa của công việc này quá trọng yếu đối với Cảnh An Hoằng, nó thể hiện ra việc thế giới này đã tiếp nhận chính mình.
Hơn nữa trong hợp đồng viện nghiên cứu đã viết rõ thời gian mời ông làm chuyên gia là không có thời hạn, ý tứ chính là chỉ cần trong công việc Cảnh An Hoằng không làm ra sai lầm lớn, thì công việc nghiên cứu này ông có thể làm cho đến khi về hưu.
Sau khi nghe Quách Chính Thanh nói rõ quan hệ lợi hại ở trong đó, Cảnh An Hoằng cũng không do dự liền ký tên của mình lên hợp đồng, sau khi ký hợp đồng, Cảnh An Hoằng đã gọi điện thoại nói chuyện cùng lãnh đạo của viện nghiên cứu, Cảnh An Hoằng nói nhà mình còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, cho nên ông muốn trì hoãn hai ngày mới có thể đi qua đó nhận việc.
Viện trưởng của viện nghiên cứu chính là một trong các chuyên gia lần trước đã tới Cảnh gia, lúc trước vì bảo mật, ông ta đã cố ý không lộ ra thân phận của mình, nhưng kỳ thật người nhà họ Cảnh đã sớm đoán được một chút.
Chuyện có liên quan đến người xuyên không cùng nhiều văn vật trân quý như vậy, các chuyên gia được quốc gia phái ra khẳng định là người được tín nhiệm nhất, sau khi người nhà họ Cảnh học được cách lên mạng cũng đã tìm tòi qua về các chuyên gia của viện bảo tàng.
Mấy năm trước viện bảo tàng của quốc gia đều có tác phong điệu thấp, nhưng mấy năm nay lại xuất hiện một cách sinh động ở trước mặt công chúng, viện bảo tàng đế đô đã được tìm kiếm rất nhiều trên Baidu, trên danh mục liên hệ có ảnh chụp cùng rất nhiều tin tức của vị viện trưởng này, bọn họ cũng không cần phí sức đã có thể tìm được.
Hợp đồng lao động tổng cộng có hai bản, Cảnh An Hoằng giữ lại một bản, bản còn lại được Quách Chính Thanh chuyển giao cho viện nghiên cứu.
Quách Chính Thanh đã có thói quen làm những việc này, ông cũng không cảm thấy phiền phức, nhưng thật ra trong lòng Cảnh An Hoằng rất băn khoăn, ông khách khí nói lời cảm ơn Quách Chính Thanh vẫn luôn giúp đỡ cho ông cùng người nhà.
.