– Chào Sasuke-kun!- Sakura tươi cười sau khi Sasuke vừa mở cửa, trên tay sách một túi đồ ăn.
– Hnm.- Sasuke hơi gật đầu.
– Anh lui ra cho em bước vào nhà nào.- Sakura nói.
Sasuke hơi nhấc cánh tay đặt ở cửa lên cao. Sakura luồn qua đó, chui tọt vào nhà. Anh đóng cửa lại,nhìn Sakura rồi lại nhìn xuống đống đồ ăn ngập ngụa cô vừa để trên bàn. Anh bước vào, vừa đi vừa thắc mắc:
– Em định nấu ăn thật sao?
– Phải rồi Sasuke-kun, em sẽ nấu ăn. Em đã nói với anh đêm qua, lúc chúng ta đi về còn gì. Anh cũng đã đồng ý lúc đó rồi mà.
– Anh tưởng em nói đùa. Nên cũng nói đùa lại vậy thôi.
– Anh hay thật. Thế cái chuyện anh nói yêu em cũng là đùa hả.?
Im lặng………………………. Sasuke cố tình không để ý đến câu hỏi “nhạy cảm” vừa rồi của Sakura. Anh thản nhiên ngồi xuống bàn, nhâm nhi cốc trà, mặt biểu cảm theo kiểu “không quan tâm”. Mặc cho Sakura vẫn đang cố gắng dò hỏi.
– Anh cũng nói đùa là anh yêu em để em không nổi giận lúc đó đúng không?
-……….
– Anh không nói gì, chắc là thừa nhận rồi.
– Em phiền phức quá.- Sasuke chau mày, tay vẫn cầm cốc trà.
Sakura tiu nghỉu sau khi nghe Sasuke nói. Cô ngồi xuống, tay ôm đầu gối, quay lưng lại với Sasuke. ” Lại là câu nói đó”- Sakura nghĩ. Cô ghét câu đấy, rất rất ghét, nhất là khi nó lại do Sasuke nói ra vì nó làm cho cô có cảm giác mình như là 1 đứa thừa thãi và vướng víu vậy.
Vừa nghĩ, Sakura không ngừng thở dài.
Sasuke……. ngồi đó…..
quan sát mọi cử động của Sakura.
“Như trẻ con”- Sasuke lẩm bẩm. Đến giờ phút này anh vẫn chưa hiểu tại sao 1 người lạnh lẽo như anh lại có thể thích một cô gái có tính cách trái ngược mình như Sakura được nữa.
Sasuke chẹp miệng, đưa cánh tay vươn lên chỗ Sakura, vỗ nhẹ 1 cái lên lưng cô. Anh nói nhỏ:
– “Vụ đó” là ….thật đấy.- Rồi anh mặt đi chỗ khác, giấu diếm khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ.
Sakura như nuốt hết từng lời Sasuke vừa nói. Cô quay lại.
– Vậy hả, Sasuke-kun?- Sakura lấy hai tay che miệng, cười khúc khích- Thế giờ em phải đi nấu ăn cho Sasuke-kun nhé.- Nói rồi, Sakura bật dậy, tung tăng đi vào bếp, vừa đi vừa nghêu ngao hát .
Chàng trai đang ngồi uống trà mỉm cười nhìn theo.
…….
Trong bếp nhà Uchiha…….
– Uầy, bếp nhà Sasuke ngăn nắp thật đấy – Sakura nhìn căn bếp với một vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ. Đây là lần đầu tiên Sakura đến đây và cô hơi bị sốc khi nhìn thấy mọi thứ.
Nhà bếp của Sasuke vô cùng rộng. Chính giữa của nhà bếp là một bàn ăn lớn. Bên cạnh đó là bàn bếp và chạn bát. Tất cả mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ và trật tự. “Sasuke cẩn thận thật đấy”- Sakura trầm trồ, tự cảm thấy mình kém xa Sasukke về mấy khoản này.
“Anh ấy sẽ là một người chồng tốt” – Sakura nghĩ thầm.
Sau vài phút ngạc nhiên, Sakura cuối cùng cũng bắt tay vào nấu nướng. Cô làm mọi thứ rất nhanh. Tiếng xào nấu vang lên. Chả mấy chốc, mùi thức ăn đã tràn ngập trong gian bếp, len lỏi vào phòng khách rồi …..
….bay vào mũi của Sasuke.
Sasuke không thể ngồi yên được nữa. Cái dạ dày của anh bắt đầu biểu tình ầm ĩ sau khi ngửi thất mùi đồ ăn. Anh quyết định đi vào bếp. Sakura đang đứng trong đó, không hề để ý đến sự có mặt của anh.
Đứng khép vào cánh cửa, Sasuke lặng lẽ quan sát Sakura.
Cảm giác này….
… nó mới quen thuộc làm sao.
Sasuke lặng đi, kí ức như ùa về.
– Mẹ ơi, con đói rồi.
– Vậy hả? Vậy con ăn cái này đi Sasuke.
– Vâng ạ.
– Thế nào, ngon không con?
– Tuyệt mẹ ơi, mẹ phải mãi nấu cho con ăn đấy nhé .
– Tất nhiên rồi, Sasuke-kun. Nếu con đói, con hãy cứ vào bếp nhé.
“Mẹ ơi!”
Sasuke nhớ đến người mẹ của mình, nhớ đến quá khứ. Hình ảnh của Sakura bây giờ thật giống như mẹ anh hồi đó. Nó làm cho anh có một cảm giác thân quen, ấm áp đến kì lạ. Cái cảm giác mà anh nghĩ đã đánh mất nó từ rất lâu rồi.
Phải rồi. Nó giống như cái cảm giác khi anh có….. 1 gia đình vậy.
“Gia đình ư?”- Sasuke nghĩ, rồi liếc nhìn cô gái tóc hồng đang say sưa trong bếp -” với Sakura?”
…” cũng có thể lắm chứ”- Sasuke khẽ mỉm cười.
Rồi tiếng của Sakura vang lên:
– Chuẩn bị ăn nhé, Sasuke-kun.
– Được thôi…..
…anh cũng đói rồi..
———–
Nhật kí của Sakura…..
Konoha, ngày ……tháng…… năm…….
Giờ là 2 giờ chiều, mình vừa trở về nhà sau khi ăn trưa ở nhà Sasuke-kun. Mình vẫn chưa tin mình và Sasuke-kun đã trở thành 1 cặp, hì hì.
Mình vẫn ngượng mồm khi xưng hô “anh-em” với Sasuke-kun. Nhưng vì tối hôm qua, anh ấy cứ nhất quyết bắt mình gọi như thế nên đành chấp nhận thôi vậy. Nói thật là mình cũng thích thế. ^^
Anh ấy có hay nói chuyện hơn rồi nhưng vẫn lạnh lùng với mình dã man. Cứ như kiểu không yêu nhau ấy. Mình phải làm gì để anh ấy không lạnh lùng nữa mới được.
À à, mình mới phát hiện ra 1 điều là Sasuke-kun nghiện cà chua nhé. Lúc ngồi ăn với nhau, cứ thấy cà chua ở đâu là anh ấy xử lý ngay, không bỏ sót tí nào luôn ấy. Bao giờ mình phải mua 1 thùng mang sang bên đấy mới được. Chắc anh ấy sẽ thích lắm.
Giờ mình chả muốn xa Sasuke-kun phút nào luôn. Người đâu mà đẹp lại còn đàn ông nữa chứ. Trước anh ấy nhiều gái theo lắm. Nhưng bây giờ anh ấy có mình rồi thì còn con nào theo không nhỉ. Chắc có. Mà có thì mình cũng giết hết. Moahahahaha.
Tối lại được gặp Sasuke-kun rồi, hihi. Anh ấy đồng ý đi ăn thịt nướng với cả lũ mới lạ chứ. Lúc ăn cơm mình rủ đi thì cứ ” anh không đi”, “nhiều chuyện quá” cơ, làm mình lo gần chết. May mà võ mồm mình cao, nịnh nọt mãi cuối cùng cũng được. Mình phục mình quá đi, Shannaroooooo!
Tối mặc gì nhỉ?
Haizzzzz! Thôi….
Hết từ để viết rồi, hôm nay viết thế thôi, mai viết tiếp.
…kí tên: Sakura…..
– Chào Sasuke-kun!- Sakura tươi cười sau khi Sasuke vừa mở cửa, trên tay sách một túi đồ ăn.
– Hnm.- Sasuke hơi gật đầu.
– Anh lui ra cho em bước vào nhà nào.- Sakura nói.
Sasuke hơi nhấc cánh tay đặt ở cửa lên cao. Sakura luồn qua đó, chui tọt vào nhà. Anh đóng cửa lại,nhìn Sakura rồi lại nhìn xuống đống đồ ăn ngập ngụa cô vừa để trên bàn. Anh bước vào, vừa đi vừa thắc mắc:
– Em định nấu ăn thật sao?
– Phải rồi Sasuke-kun, em sẽ nấu ăn. Em đã nói với anh đêm qua, lúc chúng ta đi về còn gì. Anh cũng đã đồng ý lúc đó rồi mà.
– Anh tưởng em nói đùa. Nên cũng nói đùa lại vậy thôi.
– Anh hay thật. Thế cái chuyện anh nói yêu em cũng là đùa hả.?
Im lặng………………………. Sasuke cố tình không để ý đến câu hỏi “nhạy cảm” vừa rồi của Sakura. Anh thản nhiên ngồi xuống bàn, nhâm nhi cốc trà, mặt biểu cảm theo kiểu “không quan tâm”. Mặc cho Sakura vẫn đang cố gắng dò hỏi.
– Anh cũng nói đùa là anh yêu em để em không nổi giận lúc đó đúng không?
-……….
– Anh không nói gì, chắc là thừa nhận rồi.
– Em phiền phức quá.- Sasuke chau mày, tay vẫn cầm cốc trà.
Sakura tiu nghỉu sau khi nghe Sasuke nói. Cô ngồi xuống, tay ôm đầu gối, quay lưng lại với Sasuke. ” Lại là câu nói đó”- Sakura nghĩ. Cô ghét câu đấy, rất rất ghét, nhất là khi nó lại do Sasuke nói ra vì nó làm cho cô có cảm giác mình như là đứa thừa thãi và vướng víu vậy.
Vừa nghĩ, Sakura không ngừng thở dài.
Sasuke……. ngồi đó…..
quan sát mọi cử động của Sakura.
“Như trẻ con”- Sasuke lẩm bẩm. Đến giờ phút này anh vẫn chưa hiểu tại sao người lạnh lẽo như anh lại có thể thích một cô gái có tính cách trái ngược mình như Sakura được nữa.
Sasuke chẹp miệng, đưa cánh tay vươn lên chỗ Sakura, vỗ nhẹ cái lên lưng cô. Anh nói nhỏ:
– “Vụ đó” là ….thật đấy.- Rồi anh mặt đi chỗ khác, giấu diếm khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ.
Sakura như nuốt hết từng lời Sasuke vừa nói. Cô quay lại.
– Vậy hả, Sasuke-kun?- Sakura lấy hai tay che miệng, cười khúc khích- Thế giờ em phải đi nấu ăn cho Sasuke-kun nhé.- Nói rồi, Sakura bật dậy, tung tăng đi vào bếp, vừa đi vừa nghêu ngao hát .
Chàng trai đang ngồi uống trà mỉm cười nhìn theo.
…….
Trong bếp nhà Uchiha…….
– Uầy, bếp nhà Sasuke ngăn nắp thật đấy – Sakura nhìn căn bếp với một vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ. Đây là lần đầu tiên Sakura đến đây và cô hơi bị sốc khi nhìn thấy mọi thứ.
Nhà bếp của Sasuke vô cùng rộng. Chính giữa của nhà bếp là một bàn ăn lớn. Bên cạnh đó là bàn bếp và chạn bát. Tất cả mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ và trật tự. “Sasuke cẩn thận thật đấy”- Sakura trầm trồ, tự cảm thấy mình kém xa Sasukke về mấy khoản này.
“Anh ấy sẽ là một người chồng tốt” – Sakura nghĩ thầm.
Sau vài phút ngạc nhiên, Sakura cuối cùng cũng bắt tay vào nấu nướng. Cô làm mọi thứ rất nhanh. Tiếng xào nấu vang lên. Chả mấy chốc, mùi thức ăn đã tràn ngập trong gian bếp, len lỏi vào phòng khách rồi …..
….bay vào mũi của Sasuke.
Sasuke không thể ngồi yên được nữa. Cái dạ dày của anh bắt đầu biểu tình ầm ĩ sau khi ngửi thất mùi đồ ăn. Anh quyết định đi vào bếp. Sakura đang đứng trong đó, không hề để ý đến sự có mặt của anh.
Đứng khép vào cánh cửa, Sasuke lặng lẽ quan sát Sakura.
Cảm giác này….
… nó mới quen thuộc làm sao.
Sasuke lặng đi, kí ức như ùa về.
– Mẹ ơi, con đói rồi.
– Vậy hả? Vậy con ăn cái này đi Sasuke.
– Vâng ạ.
– Thế nào, ngon không con?
– Tuyệt mẹ ơi, mẹ phải mãi nấu cho con ăn đấy nhé .
– Tất nhiên rồi, Sasuke-kun. Nếu con đói, con hãy cứ vào bếp nhé.
“Mẹ ơi!”
Sasuke nhớ đến người mẹ của mình, nhớ đến quá khứ. Hình ảnh của Sakura bây giờ thật giống như mẹ anh hồi đó. Nó làm cho anh có một cảm giác thân quen, ấm áp đến kì lạ. Cái cảm giác mà anh nghĩ đã đánh mất nó từ rất lâu rồi.
Phải rồi. Nó giống như cái cảm giác khi anh có….. gia đình vậy.
“Gia đình ư?”- Sasuke nghĩ, rồi liếc nhìn cô gái tóc hồng đang say sưa trong bếp -” với Sakura?”
…” cũng có thể lắm chứ”- Sasuke khẽ mỉm cười.
Rồi tiếng của Sakura vang lên:
– Chuẩn bị ăn nhé, Sasuke-kun.
– Được thôi…..
…anh cũng đói rồi..
———–
Nhật kí của Sakura…..
Konoha, ngày ……tháng…… năm…….
Giờ là giờ chiều, mình vừa trở về nhà sau khi ăn trưa ở nhà Sasuke-kun. Mình vẫn chưa tin mình và Sasuke-kun đã trở thành cặp, hì hì.
Mình vẫn ngượng mồm khi xưng hô “anh-em” với Sasuke-kun. Nhưng vì tối hôm qua, anh ấy cứ nhất quyết bắt mình gọi như thế nên đành chấp nhận thôi vậy. Nói thật là mình cũng thích thế. ^^
Anh ấy có hay nói chuyện hơn rồi nhưng vẫn lạnh lùng với mình dã man. Cứ như kiểu không yêu nhau ấy. Mình phải làm gì để anh ấy không lạnh lùng nữa mới được.
À à, mình mới phát hiện ra điều là Sasuke-kun nghiện cà chua nhé. Lúc ngồi ăn với nhau, cứ thấy cà chua ở đâu là anh ấy xử lý ngay, không bỏ sót tí nào luôn ấy. Bao giờ mình phải mua thùng mang sang bên đấy mới được. Chắc anh ấy sẽ thích lắm.
Giờ mình chả muốn xa Sasuke-kun phút nào luôn. Người đâu mà đẹp lại còn đàn ông nữa chứ. Trước anh ấy nhiều gái theo lắm. Nhưng bây giờ anh ấy có mình rồi thì còn con nào theo không nhỉ. Chắc có. Mà có thì mình cũng giết hết. Moahahahaha.
Tối lại được gặp Sasuke-kun rồi, hihi. Anh ấy đồng ý đi ăn thịt nướng với cả lũ mới lạ chứ. Lúc ăn cơm mình rủ đi thì cứ ” anh không đi”, “nhiều chuyện quá” cơ, làm mình lo gần chết. May mà võ mồm mình cao, nịnh nọt mãi cuối cùng cũng được. Mình phục mình quá đi, Shannaroooooo!
Tối mặc gì nhỉ?
Haizzzzz! Thôi….
Hết từ để viết rồi, hôm nay viết thế thôi, mai viết tiếp.
…kí tên: Sakura…..