Ông Hugh chạy lên trước về phía ke tàu đi Mount Vemon. Ông chạy vòng qua đường sắt, băng qua bờ dốc dẫn xuống dưới tầng sâu của nhà ga. Steve chạy bên cạnh ông, hai người mang máy làm lệch dòng điện, cố chạy theo cho kịp họ.
Khi họ chạy trên mặt dốc, bỗng họ nghe tiếng la:
- ... Không... không... không... Steve... cứu em với... Steve...
Anh phóng nhanh như thời anh lập thành tích chạy nhanh cách nay năm. Một lần nữa, anh cảm thấy sức mạnh dồi dào như hồi thanh xuân ấy, anh cảm thấy năng lực phi thường ấy tràn ngập trong người anh khi bắt đầu cuộc đua. Vì quá mong muốn chạy đến chỗ Sharon cho kịp lúc, anh đã chạy vượt lên cả mọi người.
- Steeevvveee... - Tiếng kêu lịm dần.
Cầu thang, anh đã đến dưới chân cầu thang. Anh nhảy lên cầu tháng hai bậc một, ào vào cửa như cơn bão táp.
Cảnh tượng trước mắt anh như cơn ác mộng, một thi thể năm dài dưới đất. Sharon nửa nằm nửa ngồi, hai chân bị trói, tóc tai bù xù, đang cố vùng ra khỏi hai bàn tay một kẻ đang cúi người xuống cô, mười ngón tay hắn đang bóp mạnh vào cổ cô.
Steve nhào người vào hắn, lấy đầu tông mạnh vào lưng hắn, Cáo nhào sấp tới trước. Cả hai đều nhào lên người Sharon. Cái giường gãy làm hai dưới sức nặng của họ và họ cùng lăn cù xuống nền nhà. Hai bàn tay hắn vẫn không thả cổ của Sharon ra, nhưng cũng nới lỏng ra đôi chút vì cú tông của anh vào lưng hắn. Cáo lảo đảo trên hai chân cố gượng dậy, Steve đứng lên, vấp phải thi thể bà Lally. Hơi thở của Sharon thoi thóp, nặng nề.
Ông Hugh nhảy vào phòng.
Cáo hết đường thoát, hắn đi thụt lùi, tay hắn tìm nắm cửa phòng vệ sinh. Hắn lẻn vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Họ nghe tiếng then cửa gài ở bên trong.
- Bước ra mau, thằng điên. - Ông Hugh hét lớn.
Hai nhân viên mật vụ mang máy làm lệch dòng điện chạy vào. Hết sức cẩn thận, họ lấy tấm kim loại dày đậy lên chiếc va-li đen.
Steve cúi xuống Sharon, hai mắt cô nhắm nghiền. Khi anh nâng cô lên, đầu cô ngửa ra sau. Trên cổ cô, nổi lên những dấu tay khủng khϊếp. Nhưng cô còn sống, anh bế cô lên, đi ra cửa. Anh nhìn lên những bức hình trên tường, thấy có ảnh của Nina, anh siết chặt Sharon vào người.
- Hãy mau ra khỏi đây! - Ông Hugh hét lớn.
Họ chạy xuống cầu thang. Ông nói:
- Vào đường hầm. Tất cả vào đường hầm.
Họ chạy qua máy phát điện, qua hệ thống máy quạt, chạy trên đường sắt, chạy vào đường hầm tối tăm.
Cáo nghe tiếng chân xa dần, họ đã đi rồi, hắn lôi then cài cửa ra, rồi mở cửa. Hắn thấy bộ máy làm lệch dòng điện nằm trên va-li, hắn cười, cười sặc sụa không ngớt.
Quá trễ cho hắn, nhưng cũng quá trễ cho những người khác. Cuối cùng chính Cáo là người chiến thắng.
Hắn đưa tay vào bộ máy làm lệch dòng, cố lấy ra khỏi va-li.
Một luồng ánh sáng chói mắt, tiếp theo là tiếng nổ chát chúa vang lên, tiếng nổ đẩy hắn vào cõi vô cùng.