Tác giả: Angelina
Dịch: QT
Biên tập: Tảo
-Chương 1-
Trong không khí tràn ngập đủ loại hương vị đắng, ngọt, nhạt, nồng, yêu, hận...
Những mùi vị này đều từ con người tỏa ra sao? Những người vô vị lại có loại khí tức đó?
Kha Bố kéo cổ áo mình lên nghiêng đầu ngửi một cái, cái gì cũng không ngửi thấy được, đại khái chỉ có hơi thở của chính mình đi, chẳng còn gì khác cả. Ngày mai phải làm gì cũng không biết, chứ đừng nói sau này, không chừng là lặp lại chuyện của ngày hôm qua mà thôi.
Kha Bố ngồi trên ghế dài lật quyển truyện tranh, đối với sự kiên định muốn thực hiện giấc mơ của nam nhân vật chính tràn ngập trào phúng, hào quang quanh người nhân vật chính so với người khác quả nhiên không giống nhau, bọn họ gặp phải đối thủ mạnh thế nào cũng không bị giết chết, còn được người qua đường trợ giúp, một đám người tình nguyện hi sinh cũng không muốn vị huynh đệ nam chính chết, thực hiện ước mơ không phải chuyện đương nhiên sao?
Kha Bố ngước đầu, đem sách nâng lên che khuất ánh sáng, quyển truyện này đã đọc xong rồi, cậu cười tự giễu, dù biết rõ nội dung nhưng tại sao vẫn thích xem lại? Nói cho cùng lại ngóng chông những thứ của người khác mà mình không có.
Giống như vai chính vô địch lại kiên cường, nắm giữ tình bạn không thể lung lay, tình yêu tuyệt không biến chất, những thứ này...trên thực tế đều không tồn tại. Kha Bố đem sách dời xuống một chút, ánh mặt trời chiếu vào con người ảm đạm của cậu, cậu quật cường trợn tròn mắt, một cái bóng tiến đến ngày càng gần, lấy đi hết thảy ánh sáng, Kha Bố vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, nhìn người đi qua mình từ phía sau. Trái tim cậu vì người đó không tự chủ mà rung động, thì ra thực sự có người đẹp như vậy, cậu không khỏi chăm chú nhìn thêm mấy cái, cái gì a, hóa ra là nam, làm gì lớn rồi còn khiến người ta hiểu lầm.
Sau khi nam sinh đi qua, ánh sáng lại trở về, Kha Bố đem sách đặt lại trên mặt, mùi giấy xông vào xoang mũi cậu.
Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, Kha Bố cầm lấy truyện tranh, vô lực đứng lên, cậu nhìn quyển sách trong tay một chút, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh. Càng mê muội trong đó thì khi trở về thực tế trước mắt sẽ càng vô vị cùng cay đắng, không bằng cứ giả ngu sống thực tế đi. Cậu đi tới lớp học, bên cạnh học sinh đùa giỡn chạy ngang qua, đều là đồng học, tại sao mình không thể như bọn họ? Nữ sinh phía sau xô đẩy nhau, khe khẽ bàn luận: "Phía trước là Chi Lý a."
"Đúng vậy, bình thường rất hiếm khi thấy hắn đến trường học."
"Nghe nói người này rất kỳ quái, có điều tớ chỉ nhìn mặt! Mặt hắn làm người ta thích đến không chịu được."
Nam sinh bên cạnh ngữ khí tràn ngập phỉ nhổ cùng đe dọa: "Các cậu vẫn là chớ tới gần hắn, tớ nói cho các cậu biết, hắn, rất đáng sợ, không chỉ hắn, người nhà của hắn, tất cả đều là..." Nam sinh đem âm thanh giảm xuống mức thấp nhất: "Quái vật."
Cuộc nói chuyện của bọn họ đã khơi gợi lên sự qan tâm ít ỏi của Kha Bố, cậu nhìn về phía nhân vật chính, hóa ra là nam sinh kia, thì ra hắn tên Chi Lý. Đột nhiên, Chi Lý dừng lại, là bởi vì nghe được cuộc đối thoại vừa nãy sao? Người phía sau Kha Bố cũng không dám di chuyển, người trung gian Kha Bố ôn hòa nhã nhặn đi về phía trước, chuyện này không liên quan tới cậu. Khi cậu đi tới cạnh Chi Lý, Chi Lý nghiêng đầu, Kha Bố cũng nghiêng đầu, ánh mắt bọn họ cũng không gặp nhau, Kha Bố chỉ là muốn xác nhận khuôn mặt khác thường xuất hiện trước mắt cậu là thật hay giả, mà Chi Lý chỉ là nhìn chằm chằm thành phố đang bị mặt trời thiêu nướng, nhíu nhíu mày. Kha Bố rất nhanh đi qua Chi Lý, đi vào tòa nhà dạy học, đi đến hành lang chính giữa ảm đạm bắt đầu sinh hoạt vô vị. Cậu vào phòng, ngồi ở vị trí thuộc về mình, mở sách giáo khoa ra, thầy giáo bước vào, đứng lên, cúi chào, lại ngồi xuống, tiếp theo là thanh âm của phấn xẹt qua bảng.
Quái vật a, Kha Bố tay chống cằm, có lẽ mình đã thấy một con quái vật đẹp nhất.
Nếu có thể, tuyệt đối không thể có quan hệ với Chi Lý, hắn quá nguy hiểm, sẽ phá huỷ cuộc sống yên tĩnh của mình. Bố cảm thấy ý nghĩ này có chút buồn cười, mình làm sao có thể cùng Chi Lý có quan hệ, biết rõ chỉ bằng cái mặt đó sẽ có nhiều nữ sinh vây quanh hào quang của nhân vật chính. Mình và hắn cả đời cũng không thể cạnh nhau.
Sự thật chân thật như vậy, sinh hoạt mang theo vô vị cùng thống khổ vẫn kéo dài, tựa hồ không có kết thúc.
Có lẽ kẻ đáng ghét nhất chính là mình đi, bởi vì mình bé nhỏ không đáng nhắc tới, thấp kém, xấu xí, không khí xung quannh tối tăm ảm đạm nhất cũng là mình. Tiếng cha mẹ cãi nhau truyền vào tai, sau đó lại truyền không tới, nếu không có cách nào tiếp tục cuộc sống ban đầu thì ở cùng nhau có nghĩa lý gì? Kha Bố muốn về nhà lại không muốn về, chỉ có thể ở bên ngoài du đãng. Cậu đứng tại con đường phái bên phải trạm xe buýt, nhìn người ngồi ở trạm xe buýt đối diện, quả nhiên là Chi Lý. Kha Bố có mấy lần nhìn thấy Chi Lý ở đó, hắn ngồi đó làm gì vậy, nghĩ cái gì, làm người ta không thể đoán ra được.
Hắn trước sau vẫn như vậy, vẻ mặt không buồn không vui, không nóng không lạnh, nói hắn đang làm mặt lạnh, không bằng nói hắn chỉ đang ngẩn người, đúng là một quái nhân. Tại sao mình lại để tâm đến hắn, quả nhiên là vì khuôn mặt kia khiến giới tính hắn cũng mơ hồ, giống như bất kể nam nữ thích hắn đều là hợp tình hợp lý. Có lẽ không chỉ mặt, trên người hắn tỏa ra thứ gì đó mang theo luồng hấp dẫn trí mạng. Kha Bố quay người rời đi, chung quy Chi Lý chỉ là đối tượng quan sát cho cuộc sống tẻ nhạt của cậu, không hơn không kém.
Rốt cục có một ngày, cha mẹ đem một tờ giấy thật mỏng đặt trước mặt Kha Bố, Kha Bố nhìn thấy hai chữ màu đen bắt mắt "ly hôn", cậu che dấu toàn bộ phẫn nộ cùng đau đớn, cậu muốn xé nát tờ giấy này, cậu muốn xé nát thế giới này, cậu muốn xé nát cuộc sống gia đình hạnh phúc trước đây, cậu muốn xé nát chính mình. Cậu chạy trốn, không tự chủ được muốn đến trạm xe buýt kia, nếu như Chi Lý ở đó, cậu muốn xé nát Chi Lý, bởi vì tất cả của hắn hết thảy đều quá tươi đẹp, cậu hận nhất chính là những thứ tốt đẹp.
Cậu, đứng đó. Tầm mắt bị hấp dẫn bởi thiếu niên ngồi ở trạm xe buýt, cả người hắn đều mang bộ quần áo trắng noãn, khuôn mặt động nhân, hơi thở tươi mát tỏa ra rõ ràng lại hư ảo. Mỹ thiếu niên này không chờ bất kỳ chiếc xe nào, chỉ là lạnh lùng ngồi chỗ đó, phảng phất như cùng trần thế không có quan hệ. Đã có một thời gian, khi Kha Bố lần đầu nhìn thấy Chi Lý cậu đã biết, chính mình không muốn xé nát Chi Lý. Cậu muốn được Chi Lý cứu rỗi, cậu muốn thoát khỏi cuộc sống đau khổ, tịch mịch cùng cô độc của cậu cần phải có người đến pha loãng.
Cuộc sống bọn họ đang đi nếu thực sự không có nút giao nhau thì Kha Bố sẽ tự tạo ra nút giao đó. Chỉ cần mình không nói ra thì đây chính là ngẫu nhiên gặp gỡ, là sự an bài của vận mệnh. Cách làm giảo hoạt này ai cũng không biết, không sao, vì mình không phải người tốt.
Sau đó, Kha Bố dùng que kem năm đồng đổi lấy người bạn trai Chi Lý.
Cậu thậm chí chưa từng hỏi Chi Lý tại sao đơn giản liền đáp ứng như vậy.
U3n
Dịch: QT
Biên tập: Tảo
-Chương 1-
Trong không khí tràn ngập đủ loại hương vị đắng, ngọt, nhạt, nồng, yêu, hận...
Những mùi vị này đều từ con người tỏa ra sao? Những người vô vị lại có loại khí tức đó?
Kha Bố kéo cổ áo mình lên nghiêng đầu ngửi một cái, cái gì cũng không ngửi thấy được, đại khái chỉ có hơi thở của chính mình đi, chẳng còn gì khác cả. Ngày mai phải làm gì cũng không biết, chứ đừng nói sau này, không chừng là lặp lại chuyện của ngày hôm qua mà thôi.
Kha Bố ngồi trên ghế dài lật quyển truyện tranh, đối với sự kiên định muốn thực hiện giấc mơ của nam nhân vật chính tràn ngập trào phúng, hào quang quanh người nhân vật chính so với người khác quả nhiên không giống nhau, bọn họ gặp phải đối thủ mạnh thế nào cũng không bị giết chết, còn được người qua đường trợ giúp, một đám người tình nguyện hi sinh cũng không muốn vị huynh đệ nam chính chết, thực hiện ước mơ không phải chuyện đương nhiên sao?
Kha Bố ngước đầu, đem sách nâng lên che khuất ánh sáng, quyển truyện này đã đọc xong rồi, cậu cười tự giễu, dù biết rõ nội dung nhưng tại sao vẫn thích xem lại? Nói cho cùng lại ngóng chông những thứ của người khác mà mình không có.
Giống như vai chính vô địch lại kiên cường, nắm giữ tình bạn không thể lung lay, tình yêu tuyệt không biến chất, những thứ này...trên thực tế đều không tồn tại. Kha Bố đem sách dời xuống một chút, ánh mặt trời chiếu vào con người ảm đạm của cậu, cậu quật cường trợn tròn mắt, một cái bóng tiến đến ngày càng gần, lấy đi hết thảy ánh sáng, Kha Bố vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, nhìn người đi qua mình từ phía sau. Trái tim cậu vì người đó không tự chủ mà rung động, thì ra thực sự có người đẹp như vậy, cậu không khỏi chăm chú nhìn thêm mấy cái, cái gì a, hóa ra là nam, làm gì lớn rồi còn khiến người ta hiểu lầm.
Sau khi nam sinh đi qua, ánh sáng lại trở về, Kha Bố đem sách đặt lại trên mặt, mùi giấy xông vào xoang mũi cậu.
Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, Kha Bố cầm lấy truyện tranh, vô lực đứng lên, cậu nhìn quyển sách trong tay một chút, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh. Càng mê muội trong đó thì khi trở về thực tế trước mắt sẽ càng vô vị cùng cay đắng, không bằng cứ giả ngu sống thực tế đi. Cậu đi tới lớp học, bên cạnh học sinh đùa giỡn chạy ngang qua, đều là đồng học, tại sao mình không thể như bọn họ? Nữ sinh phía sau xô đẩy nhau, khe khẽ bàn luận: "Phía trước là Chi Lý a."
"Đúng vậy, bình thường rất hiếm khi thấy hắn đến trường học."
"Nghe nói người này rất kỳ quái, có điều tớ chỉ nhìn mặt! Mặt hắn làm người ta thích đến không chịu được."
Nam sinh bên cạnh ngữ khí tràn ngập phỉ nhổ cùng đe dọa: "Các cậu vẫn là chớ tới gần hắn, tớ nói cho các cậu biết, hắn, rất đáng sợ, không chỉ hắn, người nhà của hắn, tất cả đều là..." Nam sinh đem âm thanh giảm xuống mức thấp nhất: "Quái vật."
Cuộc nói chuyện của bọn họ đã khơi gợi lên sự qan tâm ít ỏi của Kha Bố, cậu nhìn về phía nhân vật chính, hóa ra là nam sinh kia, thì ra hắn tên Chi Lý. Đột nhiên, Chi Lý dừng lại, là bởi vì nghe được cuộc đối thoại vừa nãy sao? Người phía sau Kha Bố cũng không dám di chuyển, người trung gian Kha Bố ôn hòa nhã nhặn đi về phía trước, chuyện này không liên quan tới cậu. Khi cậu đi tới cạnh Chi Lý, Chi Lý nghiêng đầu, Kha Bố cũng nghiêng đầu, ánh mắt bọn họ cũng không gặp nhau, Kha Bố chỉ là muốn xác nhận khuôn mặt khác thường xuất hiện trước mắt cậu là thật hay giả, mà Chi Lý chỉ là nhìn chằm chằm thành phố đang bị mặt trời thiêu nướng, nhíu nhíu mày. Kha Bố rất nhanh đi qua Chi Lý, đi vào tòa nhà dạy học, đi đến hành lang chính giữa ảm đạm bắt đầu sinh hoạt vô vị. Cậu vào phòng, ngồi ở vị trí thuộc về mình, mở sách giáo khoa ra, thầy giáo bước vào, đứng lên, cúi chào, lại ngồi xuống, tiếp theo là thanh âm của phấn xẹt qua bảng.
Quái vật a, Kha Bố tay chống cằm, có lẽ mình đã thấy một con quái vật đẹp nhất.
Nếu có thể, tuyệt đối không thể có quan hệ với Chi Lý, hắn quá nguy hiểm, sẽ phá huỷ cuộc sống yên tĩnh của mình. Bố cảm thấy ý nghĩ này có chút buồn cười, mình làm sao có thể cùng Chi Lý có quan hệ, biết rõ chỉ bằng cái mặt đó sẽ có nhiều nữ sinh vây quanh hào quang của nhân vật chính. Mình và hắn cả đời cũng không thể cạnh nhau.
Sự thật chân thật như vậy, sinh hoạt mang theo vô vị cùng thống khổ vẫn kéo dài, tựa hồ không có kết thúc.
Có lẽ kẻ đáng ghét nhất chính là mình đi, bởi vì mình bé nhỏ không đáng nhắc tới, thấp kém, xấu xí, không khí xung quannh tối tăm ảm đạm nhất cũng là mình. Tiếng cha mẹ cãi nhau truyền vào tai, sau đó lại truyền không tới, nếu không có cách nào tiếp tục cuộc sống ban đầu thì ở cùng nhau có nghĩa lý gì? Kha Bố muốn về nhà lại không muốn về, chỉ có thể ở bên ngoài du đãng. Cậu đứng tại con đường phái bên phải trạm xe buýt, nhìn người ngồi ở trạm xe buýt đối diện, quả nhiên là Chi Lý. Kha Bố có mấy lần nhìn thấy Chi Lý ở đó, hắn ngồi đó làm gì vậy, nghĩ cái gì, làm người ta không thể đoán ra được.
Hắn trước sau vẫn như vậy, vẻ mặt không buồn không vui, không nóng không lạnh, nói hắn đang làm mặt lạnh, không bằng nói hắn chỉ đang ngẩn người, đúng là một quái nhân. Tại sao mình lại để tâm đến hắn, quả nhiên là vì khuôn mặt kia khiến giới tính hắn cũng mơ hồ, giống như bất kể nam nữ thích hắn đều là hợp tình hợp lý. Có lẽ không chỉ mặt, trên người hắn tỏa ra thứ gì đó mang theo luồng hấp dẫn trí mạng. Kha Bố quay người rời đi, chung quy Chi Lý chỉ là đối tượng quan sát cho cuộc sống tẻ nhạt của cậu, không hơn không kém.
Rốt cục có một ngày, cha mẹ đem một tờ giấy thật mỏng đặt trước mặt Kha Bố, Kha Bố nhìn thấy hai chữ màu đen bắt mắt "ly hôn", cậu che dấu toàn bộ phẫn nộ cùng đau đớn, cậu muốn xé nát tờ giấy này, cậu muốn xé nát thế giới này, cậu muốn xé nát cuộc sống gia đình hạnh phúc trước đây, cậu muốn xé nát chính mình. Cậu chạy trốn, không tự chủ được muốn đến trạm xe buýt kia, nếu như Chi Lý ở đó, cậu muốn xé nát Chi Lý, bởi vì tất cả của hắn hết thảy đều quá tươi đẹp, cậu hận nhất chính là những thứ tốt đẹp.
Cậu, đứng đó. Tầm mắt bị hấp dẫn bởi thiếu niên ngồi ở trạm xe buýt, cả người hắn đều mang bộ quần áo trắng noãn, khuôn mặt động nhân, hơi thở tươi mát tỏa ra rõ ràng lại hư ảo. Mỹ thiếu niên này không chờ bất kỳ chiếc xe nào, chỉ là lạnh lùng ngồi chỗ đó, phảng phất như cùng trần thế không có quan hệ. Đã có một thời gian, khi Kha Bố lần đầu nhìn thấy Chi Lý cậu đã biết, chính mình không muốn xé nát Chi Lý. Cậu muốn được Chi Lý cứu rỗi, cậu muốn thoát khỏi cuộc sống đau khổ, tịch mịch cùng cô độc của cậu cần phải có người đến pha loãng.
Cuộc sống bọn họ đang đi nếu thực sự không có nút giao nhau thì Kha Bố sẽ tự tạo ra nút giao đó. Chỉ cần mình không nói ra thì đây chính là ngẫu nhiên gặp gỡ, là sự an bài của vận mệnh. Cách làm giảo hoạt này ai cũng không biết, không sao, vì mình không phải người tốt.
Sau đó, Kha Bố dùng que kem năm đồng đổi lấy người bạn trai Chi Lý.
Cậu thậm chí chưa từng hỏi Chi Lý tại sao đơn giản liền đáp ứng như vậy.
U3n