Editor: Tảo
Beta: Tảo
Nhưng là, nhưng là hình như có gì sai sai, Quả Tri không biết từ nào có thể hình dung cụ thể, chỉ là cảm giác này rất mơ hồ. Cậu không nắm bắt được trọng điểm, phát hiện ngoài hành tinh có sự sống tồn tại chẳng lẽ không phải chuyện lớn sao, cậu lại đi xoắn xuýt mấy vấn đề nhỏ này.
Người ngoài hành tinh trên đường phố thấy Quả Tri không hề tỏ ra ngạc nhiên, như thể bọn họ coi cậu là một thành viên trong đó, lại giống như không coi mình là một thành viên trong đó, tồn tại khác biệt có chút vi diệu. Suy nghĩ một lúc không phát hiện ra sai chỗ nào, cậu vẫn là quyết định đi tìm người hỏi một chút, cậu nhìn chung quanh, người ngoài hành tinh bên cạnh cậu vội vã vã đi ngang qua, không ai chịu liếc cậu một cái, thậm chí có người dùng vai trực tiếp đụng cậu.
Quả Tri nhìn hai tay mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ người ngoài hành tinh màng mắt có vấn đề, không thể nhìn thấy chính mình, không phải loài sống lâu trong bóng tối sẽ mù chứ. Làm sao có thể, làm sao có thể, bây giờ rõ ràng là ban ngày, suy nghĩ của mình quá nực cười, Quả Tri tự biên tự diễn tự chọc mình đến phát cười.
Lúc này, cậu nhận ra một tầm mắt hướng về phía mình, mà lúc ngẩng đầu, cái gì cũng không thấy, đây chẳng lẽ là ảo giác? Đi về phía trước xem sao, lát nữa còn phải quay lại phi thuyền báo cáo nữa. Cậu đi được hai bước, một nam sinh đội mũ lưỡi chai sượt thoáng qua cậu, Quả Tri dừng lại, nam sinh vừa nãy hình như nhìn mình một chút. Cậu vội vã xoay người đuổi theo nam sinh kia, đứng trước mặt hắn đi thụt lùi: "Cậu có thể nhìn thấy tôi? Tôi còn tưởng tất cả mọi người không nhìn thấy tôi." Thời Tây không có trả lời, tiếp tục đi về phía trước, Quả Tri cũng tiếp tục lui về phía sau, còn đưa tay phải ra vẫy vẫy trước mặt nam sinh: "Hello, nhìn ~ thấy ~ tôi ~ sao~ hay là cậu nghe không hiểu lời tôi, Người Ngoài Hành Tinh, cậu khỏe không?" Quả Tri cố ý thả chậm ngữ điệu, Thời Tây đẩy cái tay vung vẩy trước mặt hắn: "Đừng đi theo tôi."
"Tôi không theo cậu, tôi là đứng trước cậu, là cậu theo tôi."
Thời Tay trực tiếp vòng qua Quả Tri, Quả Tri liên mồm theo sau: "Tôi không phải người quái gở, chỉ là muốn thu thập số liệu ở tinh cầu các cậu, cậu có thể nói chút chuyện ở tinh cầu này cho tôi không." Bình thường nếu như đi trên đường, có người nói muốn số liệu tinh cầu,, đây không phải quái nhân còn có thể là cái gì.
"Tôi có chứng minh thư, không tin cậu xem, tôi tên Quả Tri." Quả Tri muốn lấy chứng minh thư trong túi áo, không cẩn thận ấn phải mấy vật khác, một vật thể hình cầu giống như thứ đồ chơi chỉnh người đột nhiên bắn ra, cùng lúc đó, một chiếc xe lao tới phía Quả Tri, người trong xe lớn tiếng mắng: "Cút ngay, đồ phá hoại, không muốn sống nữa sao, ngốc X." Hắn căn bản không có ý định giảm tốc độ, lúc xe sắp đụng tới Quả Tri liền tránh ra, đụng phải thùng rác, cậu vuốt đầu gối, nhìn thấy mũ trên đất, nhớ tới khi nãy mình làm thiết bị an toàn phóng ra bắn phải nam sinh kia, nhất định là mũ Thời Tây làm rơi, cậu nhanh chóng nhặt mũ lên. Cậu thật sự cái gì cũng không nghĩ, không nghĩ tại sao khi nãy nam sinh không kéo cậu ra, cũng không nhắc nhở cậu, chỉ đứng một bên nhìn.
"Mũ của cậu." Quả Tri đứng bên đường đưa mũ cho Thời Tây, một bên ngẩng đầu lên, thấy được nguyên bản khuôn mặt được giấu dưới mũ, Quả Tri quên mất bộ phận nào dùng để hô hấp, cũng quên mất bộ phận nào duy trì tim đập. Lớn lên như vậy, có phải có chút quá phạm quy, Quả Tri lập tức nhìn vào mắt Thời Tây, mắt Thời Tây thật trống rỗng, trống rỗng như có thể bao chứa hết thảy sự vật, lại giống như cái gì cũng không chứa nổi, không một thứ gì, kể cả Quả Tri ban nãy suýt chút nữa bị xe đụng, hắn cũng không thèm động mi một cái.
Không biết vì sao, không biết đại não xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt, Quả Tri rất muốn đôi mắt đẹp đẽ kia nhìn được hết thảy điều tốt đẹp, như vậy, sau trong con ngươi của hắn sẽ không còn tối tăm ảm đạm.
Thời Tây lấy mũ, từ chối cho Quả Tri nhìn mặt, càng không muốn nhìn vẻ mặt cậu, cái tên này cùng thế giới trước mắt hoàn toàn không hợp, tên cậu là gì, Thời Tây đã nhớ không nổi.
"Cậu tên gì, Người Ngoài Hành Tinh, không biết tên mà nói chuyện với cậu thật không lễ phép." Cậu vẫn gọi người ta là Người Ngoài Hành Tinh là đủ không lễ phép rồi.
"Đừng tiếp tục nói chuyện với tôi." Thời Tây xoay người.
"Bạn bè cậu khẳng định rất ít, tôi mới nói hai câu cậu đã muốn tôi im miệng, vậy được, có lẽ đây là thói quen của người ngoài hành tinh hoặc gì đó đi, tôi không nói nữa, chờ cậu muốn nói chuyện tôi sẽ lại nói." Quả Tri vỗ vỗ chỗ bẩn trên quần đi, nhịn không được: "Tôi thấy phải nói một câu, cậu đi bên này đi, bên kia nguy hiểm lắm, vừa nãy tôi suýt chút nữa bị đụng phải."
Thời Tây rốt cuộc lần thứ hai nhìn mặt Quả Tri, nội tâm hắn đột nhiên dâng lên một cỗ dục vọng, hắn muốn hủy diệt cái vẻ mặt này của Quả Tri, tất cả của Quả Tri, cậu hoàn toàn không nên tồn tại, thật sự, thật sự rất chướng mắt.
Quả Tri giống như lời vừa nói giữ im lặng, bởi vì Thời Tây không đuổi cậu đi, cậu lẽo đẽo sau lưng hắn, lấy camera nhỏ ra dọc đường chụp ảnh, mặc dù giống du khách đến từ nước ngoài, nhưng sưu tập tư liệu là công việc của cậu. Nhìn thấy phía trước Thời Tây đã lên một chiếc xe buýt, cậu vội thi máy ảnh đi lên theo. Trên xe không bao nhiêu người, trên người tài xế có nhàn nhạt mùi rượu, gần cửa xe một người đàn ông cởi giày nghịch điện thoại, Quả Tri chọn chỗ sau Thời Tây ngồi xuống, bọn họ đều dựa vào cửa, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Người đàn ông kia cách bọn họ không xa, qua năm phút đồng hồ liền đi xuống.
"Đem tiền đưa đây cho lão tử." Một người trẻ tuổi quát một ông lão lớn tuổi.
"Đã, đã hết tiền."
"Không có tiền, không có tiền thì ông không biết lừa tiền sao, tôi còn muốn mua trang bị game, đừng giả bộ hồ đồ với ông đây, ông cùng bà mẹ già khẳng định lén giấu tiền, không lấy ra, cẩn thận tôi làm ra trò gì." Người trẻ tuổi đẩy lão nhân, lão nhân run run rẩy rẩy: "Tiền ngày hôm qua cho con hết, trong nhà một phân tiền cũng tìm không ra."
Quả Tri căn bản chưa kịp phản ứng, xe đã lái đi.
Dọc đường đi, Quả Tri thấy người lớn để đứa nhỏ ở nơi công cộng vác đồ, thấy được kỳ thị khu vực, kỳ thị chủng tộc, kỳ thị giới tính, gạt người, trộm tiền, mọi người đối với việc không liên quan tới mình hoặc là lạnh lùng cực kỳ, hoặc là đầy ngập phẫn nộ mắng người xung quanh.................. Quá nhiều thứ bại hoại, thống kê thế nào cũng không xong.
q/
Beta: Tảo
Nhưng là, nhưng là hình như có gì sai sai, Quả Tri không biết từ nào có thể hình dung cụ thể, chỉ là cảm giác này rất mơ hồ. Cậu không nắm bắt được trọng điểm, phát hiện ngoài hành tinh có sự sống tồn tại chẳng lẽ không phải chuyện lớn sao, cậu lại đi xoắn xuýt mấy vấn đề nhỏ này.
Người ngoài hành tinh trên đường phố thấy Quả Tri không hề tỏ ra ngạc nhiên, như thể bọn họ coi cậu là một thành viên trong đó, lại giống như không coi mình là một thành viên trong đó, tồn tại khác biệt có chút vi diệu. Suy nghĩ một lúc không phát hiện ra sai chỗ nào, cậu vẫn là quyết định đi tìm người hỏi một chút, cậu nhìn chung quanh, người ngoài hành tinh bên cạnh cậu vội vã vã đi ngang qua, không ai chịu liếc cậu một cái, thậm chí có người dùng vai trực tiếp đụng cậu.
Quả Tri nhìn hai tay mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ người ngoài hành tinh màng mắt có vấn đề, không thể nhìn thấy chính mình, không phải loài sống lâu trong bóng tối sẽ mù chứ. Làm sao có thể, làm sao có thể, bây giờ rõ ràng là ban ngày, suy nghĩ của mình quá nực cười, Quả Tri tự biên tự diễn tự chọc mình đến phát cười.
Lúc này, cậu nhận ra một tầm mắt hướng về phía mình, mà lúc ngẩng đầu, cái gì cũng không thấy, đây chẳng lẽ là ảo giác? Đi về phía trước xem sao, lát nữa còn phải quay lại phi thuyền báo cáo nữa. Cậu đi được hai bước, một nam sinh đội mũ lưỡi chai sượt thoáng qua cậu, Quả Tri dừng lại, nam sinh vừa nãy hình như nhìn mình một chút. Cậu vội vã xoay người đuổi theo nam sinh kia, đứng trước mặt hắn đi thụt lùi: "Cậu có thể nhìn thấy tôi? Tôi còn tưởng tất cả mọi người không nhìn thấy tôi." Thời Tây không có trả lời, tiếp tục đi về phía trước, Quả Tri cũng tiếp tục lui về phía sau, còn đưa tay phải ra vẫy vẫy trước mặt nam sinh: "Hello, nhìn ~ thấy ~ tôi ~ sao~ hay là cậu nghe không hiểu lời tôi, Người Ngoài Hành Tinh, cậu khỏe không?" Quả Tri cố ý thả chậm ngữ điệu, Thời Tây đẩy cái tay vung vẩy trước mặt hắn: "Đừng đi theo tôi."
"Tôi không theo cậu, tôi là đứng trước cậu, là cậu theo tôi."
Thời Tay trực tiếp vòng qua Quả Tri, Quả Tri liên mồm theo sau: "Tôi không phải người quái gở, chỉ là muốn thu thập số liệu ở tinh cầu các cậu, cậu có thể nói chút chuyện ở tinh cầu này cho tôi không." Bình thường nếu như đi trên đường, có người nói muốn số liệu tinh cầu,, đây không phải quái nhân còn có thể là cái gì.
"Tôi có chứng minh thư, không tin cậu xem, tôi tên Quả Tri." Quả Tri muốn lấy chứng minh thư trong túi áo, không cẩn thận ấn phải mấy vật khác, một vật thể hình cầu giống như thứ đồ chơi chỉnh người đột nhiên bắn ra, cùng lúc đó, một chiếc xe lao tới phía Quả Tri, người trong xe lớn tiếng mắng: "Cút ngay, đồ phá hoại, không muốn sống nữa sao, ngốc X." Hắn căn bản không có ý định giảm tốc độ, lúc xe sắp đụng tới Quả Tri liền tránh ra, đụng phải thùng rác, cậu vuốt đầu gối, nhìn thấy mũ trên đất, nhớ tới khi nãy mình làm thiết bị an toàn phóng ra bắn phải nam sinh kia, nhất định là mũ Thời Tây làm rơi, cậu nhanh chóng nhặt mũ lên. Cậu thật sự cái gì cũng không nghĩ, không nghĩ tại sao khi nãy nam sinh không kéo cậu ra, cũng không nhắc nhở cậu, chỉ đứng một bên nhìn.
"Mũ của cậu." Quả Tri đứng bên đường đưa mũ cho Thời Tây, một bên ngẩng đầu lên, thấy được nguyên bản khuôn mặt được giấu dưới mũ, Quả Tri quên mất bộ phận nào dùng để hô hấp, cũng quên mất bộ phận nào duy trì tim đập. Lớn lên như vậy, có phải có chút quá phạm quy, Quả Tri lập tức nhìn vào mắt Thời Tây, mắt Thời Tây thật trống rỗng, trống rỗng như có thể bao chứa hết thảy sự vật, lại giống như cái gì cũng không chứa nổi, không một thứ gì, kể cả Quả Tri ban nãy suýt chút nữa bị xe đụng, hắn cũng không thèm động mi một cái.
Không biết vì sao, không biết đại não xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt, Quả Tri rất muốn đôi mắt đẹp đẽ kia nhìn được hết thảy điều tốt đẹp, như vậy, sau trong con ngươi của hắn sẽ không còn tối tăm ảm đạm.
Thời Tây lấy mũ, từ chối cho Quả Tri nhìn mặt, càng không muốn nhìn vẻ mặt cậu, cái tên này cùng thế giới trước mắt hoàn toàn không hợp, tên cậu là gì, Thời Tây đã nhớ không nổi.
"Cậu tên gì, Người Ngoài Hành Tinh, không biết tên mà nói chuyện với cậu thật không lễ phép." Cậu vẫn gọi người ta là Người Ngoài Hành Tinh là đủ không lễ phép rồi.
"Đừng tiếp tục nói chuyện với tôi." Thời Tây xoay người.
"Bạn bè cậu khẳng định rất ít, tôi mới nói hai câu cậu đã muốn tôi im miệng, vậy được, có lẽ đây là thói quen của người ngoài hành tinh hoặc gì đó đi, tôi không nói nữa, chờ cậu muốn nói chuyện tôi sẽ lại nói." Quả Tri vỗ vỗ chỗ bẩn trên quần đi, nhịn không được: "Tôi thấy phải nói một câu, cậu đi bên này đi, bên kia nguy hiểm lắm, vừa nãy tôi suýt chút nữa bị đụng phải."
Thời Tây rốt cuộc lần thứ hai nhìn mặt Quả Tri, nội tâm hắn đột nhiên dâng lên một cỗ dục vọng, hắn muốn hủy diệt cái vẻ mặt này của Quả Tri, tất cả của Quả Tri, cậu hoàn toàn không nên tồn tại, thật sự, thật sự rất chướng mắt.
Quả Tri giống như lời vừa nói giữ im lặng, bởi vì Thời Tây không đuổi cậu đi, cậu lẽo đẽo sau lưng hắn, lấy camera nhỏ ra dọc đường chụp ảnh, mặc dù giống du khách đến từ nước ngoài, nhưng sưu tập tư liệu là công việc của cậu. Nhìn thấy phía trước Thời Tây đã lên một chiếc xe buýt, cậu vội thi máy ảnh đi lên theo. Trên xe không bao nhiêu người, trên người tài xế có nhàn nhạt mùi rượu, gần cửa xe một người đàn ông cởi giày nghịch điện thoại, Quả Tri chọn chỗ sau Thời Tây ngồi xuống, bọn họ đều dựa vào cửa, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Người đàn ông kia cách bọn họ không xa, qua năm phút đồng hồ liền đi xuống.
"Đem tiền đưa đây cho lão tử." Một người trẻ tuổi quát một ông lão lớn tuổi.
"Đã, đã hết tiền."
"Không có tiền, không có tiền thì ông không biết lừa tiền sao, tôi còn muốn mua trang bị game, đừng giả bộ hồ đồ với ông đây, ông cùng bà mẹ già khẳng định lén giấu tiền, không lấy ra, cẩn thận tôi làm ra trò gì." Người trẻ tuổi đẩy lão nhân, lão nhân run run rẩy rẩy: "Tiền ngày hôm qua cho con hết, trong nhà một phân tiền cũng tìm không ra."
Quả Tri căn bản chưa kịp phản ứng, xe đã lái đi.
Dọc đường đi, Quả Tri thấy người lớn để đứa nhỏ ở nơi công cộng vác đồ, thấy được kỳ thị khu vực, kỳ thị chủng tộc, kỳ thị giới tính, gạt người, trộm tiền, mọi người đối với việc không liên quan tới mình hoặc là lạnh lùng cực kỳ, hoặc là đầy ngập phẫn nộ mắng người xung quanh.................. Quá nhiều thứ bại hoại, thống kê thế nào cũng không xong.
q/