Editor: Tảo
Tô Ấu Ngôn cảnh cáo nếu trong vòng hai tuần không nộp tiền sẽ bị đuổi khỏi câu lạc bộ, Kha Bố chỉ có thể cắn răng gom tiền, cậu không phải rất thích ở cái câu lạc bộ đó, chỉ là câu lạc bộ trường quá tốt. Kha Bố đau đầu vừa làm bài tập vừa nghĩ cách kiếm tiền, mới làm bộ lạnh lùng nói mấy lời kia với ba, bây giờ không có mặt mũi nào chạy đến đòi tiền. Học sinh không có năng lực kiếm sống muốn một cuộc sống sung sướng chính là vọng tưởng, tiền không quan trọng đều là mấy lời nói bậy, chỉ lũ tư sản mới có thể nói.
Suy nghĩ càng chuyên chú, chữ viết càng cẩu thả. Kiếm tiền từ Chi Lý có phải cách tốt không, nói đi nói lại, hắn thật sự có tiền sao? Lam Ngân cả ngày lười biếng nghèo rớt mùng tơi, Chi Tả Tư có tiền cũng không cho hắn. Bình thường cơm ba bữa của Chi Lý đều được Chu Hân Hợp bao ăn, hắn cũng chưa bao giờ xuống cantin trường mua. Nghĩ lại, số lần Chi Lý tiêu tiền đã ít lại càng ít.
"Chi Lý, hỏi cậu một vấn đề mẫn cảm này, phí sinh hoạt mỗi tháng của cậu là bao nhiêu?"
"Tiền sinh hoạt của tớ tính bằng năm."
"Năm? Ba cậu đúng là rất yên tâm về cậu. Nếu cho tớ phí sinh hoạt một năm, khả năng 3 tháng đầu tớ đã xài hết, tiền năm nay cậu còn lại bao nhiêu, không phải tớ tham tiền của cậu, chỉ là muốn phân tích khả năng tiết kiệm của cậu."
"Không biết, thi thoảng sẽ bị Lam Ngân lén trộm mất."
Thân là người làm mẹ lại đi trộm phí sinh hoạt của con trai, quả nhiên có mẹ mới có con, một chút cũng không biết xấu hổ. Kha Bố càng nghĩ càng thấy không thích hợp: "Nếu cậu không nói mật mã thẻ ngân hàng thì mẹ cậu trộm kiểu gì?"
"Máy ATM là đồ nịnh hót, tớ lấy 15 đồng nó cũng không cho tớ, tớ cùng nó cãi nhau một hồi nên xảy ra chút mâu thuẫn."
"Nó chỉ là máy móc, ít nhất phải lấy 100 đồng, đừng bôi nhọ nó là đồ nịnh hót!" Kha Bố vừa nói vừa nhớ tới một vụ xôn xao hồi mới khai giảng, trong trường không có ngân hàng, chỉ có máy ATM, có lần nghe nói có ai đó ác ý làm hỏng, nhà trường tìm rất lâu cũng không tìm được thủ phạm, tại sao mình tự nhiên lại nghĩ đến vụ này. Kha Bố mắt không chớp nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Chi Lý: "Chi Lý, lần cuối cùng cậu dùng máy ATM là khi nào?"
Chi Lý nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Khi mới khai giảng được mấy ngày."
"Quả nhiên thủ phạm chính là cậu." Hai tay Kha Bố bắt lấy cổ áo Chi Lý: "Lúc đó mỗi lần muốn rút tiền tớ đều phải chạy đi rất xa rất xa để rút đó, thì ra đều là bị cậu hại!"
"Cậu đang nói cái gì."
"Chuyện xấu do chính mình làm cậu đều quên sạch?"
"Làm chuyện xấu, là cậu tự tìm đến?" Chi Lý nói xong, Kha Bố mới ý thức được chân cậu đang nằm giữa hai chân Chi Lý, lúc muốn rút lui đã muộn, Chi Lý đưa chân lên, kẹp lấy cậu: "Dâng tới cửa rồi, làm sao mà chạy thoát."
"Cậu muốn làm gì."
"Tớ xem cậu còn muốn chạy không." Chi Lý vừa nói vừa sờ Kha Bố một hồi, nửa người trên của Kha Bố ngã ra phía sau, nửa người dưới lại được vững càng cố định lại, đột nhiên, hai chân Chi Lý buông ra, Kha Bố hết chỗ chống đỡ, cả người cậu chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất được Chi Lý kéo lại: "Chơi vui không."
"Một, chút, cũng, không, vui."
Kha Bố không đề phòng bị Chi Lý khẽ hôn một cái lên cằm: "Này vui không?" Tầm mắt do dự nhìn chằm chằm Chi Lý: "Này, cũng không vui."
Nụ hôn dịch lên một chút, chạm tới môi: "Vậy cái này?" Môi dán vào nhau, từng chữ chỉ có thể mơ hồ phát ra trong khoang miệng, Kha Bố cũng không phản kháng: "Càng không vui."
"A, có phải tớ quấy rầy các cậu không." Sở Hạo Vũ không thức thời đứng ở cửa, Kha Bố xoay người, trừng mắt với Sở Hạo Vũ: "Bình thường dưới tình huống này, cậu nên coi như không thấy gì rồi yên lặng đóng cửa lại." Sở Hạo Vũ yên lặng đóng cửa lại: "Được rồi, đóng lại rồi, cậu không ý kiến đi."
"Ông đây không bảo cậu đi vào mới đóng cửa."
"Lại còn sợ bị người khác nhìn à."
"Làm gì có, tớ đang hỏi phí sinh hoạt của Chi Lý kìa."
Sở Hạo Vũ dẩu môi, một bộ muốn ăn đòn: "Cậu hỏi bằng cách này sao?"
"Tớ sẽ đem miệng cậu băm nát." Cậu lại chuyển chú ý lên Chi Lý: "Nói đến đâu rồi, đúng rồi, phí sinh hoạt một năm, cậu thường để ở đâu?" Chi Lý xốc nệm lên, Kha Bố lập tức phi thân chặn mắt Sở Hạo Vũ: "Đây là chỗ giấu tiền không sáng tạo nhất mà tớ biết, sau này xin cậu khóa cửa kỹ một chút, phòng tránh gian tặc." Kha Bố dùng mắt phẫn nộ nhìn Sở Hạo Vũ, "Cậu nhìn tớ như vậy là có ý gì, tớ chẳng lẽ sẽ đem nơi Chi Lý giấu tiền nói cho người khác sao? Này còn gọi là bạn bè sao? Cậu nghi ngờ nhân phẩm của tớ? Dỗi rồi, tớ đi đây." Mới vừa ra khỏi cửa, Sở Hạo Vũ lập tức lấy điện thoại ra: "Tu Kiệt, dưới nệm Chi Lý có tiền."
Kha Bố cũng lập tức hành động: "Mau chuyển tiền đến chỗ khác."
"Cậu giúp tớ chuyển." Chi Lý đối với chuyện tiền nong không dậy nổi hứng thú, Kha Bố lắc đầu cự tuyệt: "Không được không được, trong lòng tớ có quái vật, sẽ nảy sinh ra tà niệm, cậu xem Lord of the Rings chưa, tiền cũng gần giống Lord of the Rings." Cậu che mắt mình lại: "Cậu mau giấu đi, đừng để tớ thấy." Trong đầu cậu nghĩ đến mấy chuyện khác, ngăn cho ngón tay không mở ra nhìn lén.
"Giấu kỹ rồi."
"Phải không." Kha Bố trực tiếp chạy qua xốc nệm lên, tiền phía dưới quả nhiên chưa hề nhúc nhích: "Tớ thật vất vả để khống chế không nhìn lén, cậu giấu cũng quá không thành ý, không đúng, căn bản là không giấu."
"Tớ di qua bên trái một centimet."
"Có tác dụng rắm!! Quên đi, tớ sẽ nói với Ấu Ngôn, cậu ấy sẽ xử lý tốt giúp cậu. Hiện tại đầu óc đang tỉnh táo tớ trịnh trọng nhắc nhở cậu, về sau tớ có dùng cách nào hỏi tiền của cậu đặt ở đâu, cậu ngàn vạn lần đừng nói với tớ, nhân phẩm của tớ không tin được, nhất định nhất định phải nhớ kỹ."
Sau đó Kha Bố bấm điện thoại đặt bên tai: "Ấu Ngôn, có một chuyện liên quan tới Chi Lý muốn thương lượng với cậu, ừm, là như này..." Chi Lý nói chen vào: "Vậy quái vật trong lòng cậu thì sao." Kha Bố che loa lại: "Quái vật làm chuyện có lỗi với cậu, tớ tuyệt đối không tha cho nó." Cậu tùy tiện trả lời một cậu lại tiếp tục chăm chú nói chuyện với Tô Ấu Ngôn.
Ngày hôm sau, Tô Ấu Ngôn ở trường lấy ra sổ ghi chép: "Sở Hạo Vũ, điểm của cậu đầy rồi, đi theo tớ." Sở Hạo Vũ lớn tiếng kêu oan: "Tớ tháng này đã làm cái gì! Làm sao mà đầy nhanh như vậy, chẳng lẽ là chuyện hôm qua tớ bỏ thêm tiền vào dưới nệm của Chi Lý."
"Chuyện này không tính."
"Vậy là chuyện gì, muốn chết cũng phải chết rõ ràng."
"Tối qua cậu còn làm cái gì."
"Tớ không có làm gì a, không phải là..." Hắm trợn mắt lên, tùy tiện xông vào phòng ngủ của Chi Lý phá hỏng chuyện tốt của Chi Lý?
"Ấu Ngôn, tiền cho câu lạc bộ tớ nộp chậm hai ngày được không." Kha Bố cười hi ha hỏi.
"Cậu không cần nộp."
"Tớ đã làm gì?" Cậu giống Sở Hạo Vũ vừa nãy đều mờ mịt.
"Tớ làm sao biết cậu đã làm cái gì."
Tô Ấu Ngôn cảnh cáo nếu trong vòng hai tuần không nộp tiền sẽ bị đuổi khỏi câu lạc bộ, Kha Bố chỉ có thể cắn răng gom tiền, cậu không phải rất thích ở cái câu lạc bộ đó, chỉ là câu lạc bộ trường quá tốt. Kha Bố đau đầu vừa làm bài tập vừa nghĩ cách kiếm tiền, mới làm bộ lạnh lùng nói mấy lời kia với ba, bây giờ không có mặt mũi nào chạy đến đòi tiền. Học sinh không có năng lực kiếm sống muốn một cuộc sống sung sướng chính là vọng tưởng, tiền không quan trọng đều là mấy lời nói bậy, chỉ lũ tư sản mới có thể nói.
Suy nghĩ càng chuyên chú, chữ viết càng cẩu thả. Kiếm tiền từ Chi Lý có phải cách tốt không, nói đi nói lại, hắn thật sự có tiền sao? Lam Ngân cả ngày lười biếng nghèo rớt mùng tơi, Chi Tả Tư có tiền cũng không cho hắn. Bình thường cơm ba bữa của Chi Lý đều được Chu Hân Hợp bao ăn, hắn cũng chưa bao giờ xuống cantin trường mua. Nghĩ lại, số lần Chi Lý tiêu tiền đã ít lại càng ít.
"Chi Lý, hỏi cậu một vấn đề mẫn cảm này, phí sinh hoạt mỗi tháng của cậu là bao nhiêu?"
"Tiền sinh hoạt của tớ tính bằng năm."
"Năm? Ba cậu đúng là rất yên tâm về cậu. Nếu cho tớ phí sinh hoạt một năm, khả năng 3 tháng đầu tớ đã xài hết, tiền năm nay cậu còn lại bao nhiêu, không phải tớ tham tiền của cậu, chỉ là muốn phân tích khả năng tiết kiệm của cậu."
"Không biết, thi thoảng sẽ bị Lam Ngân lén trộm mất."
Thân là người làm mẹ lại đi trộm phí sinh hoạt của con trai, quả nhiên có mẹ mới có con, một chút cũng không biết xấu hổ. Kha Bố càng nghĩ càng thấy không thích hợp: "Nếu cậu không nói mật mã thẻ ngân hàng thì mẹ cậu trộm kiểu gì?"
"Máy ATM là đồ nịnh hót, tớ lấy 15 đồng nó cũng không cho tớ, tớ cùng nó cãi nhau một hồi nên xảy ra chút mâu thuẫn."
"Nó chỉ là máy móc, ít nhất phải lấy 100 đồng, đừng bôi nhọ nó là đồ nịnh hót!" Kha Bố vừa nói vừa nhớ tới một vụ xôn xao hồi mới khai giảng, trong trường không có ngân hàng, chỉ có máy ATM, có lần nghe nói có ai đó ác ý làm hỏng, nhà trường tìm rất lâu cũng không tìm được thủ phạm, tại sao mình tự nhiên lại nghĩ đến vụ này. Kha Bố mắt không chớp nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Chi Lý: "Chi Lý, lần cuối cùng cậu dùng máy ATM là khi nào?"
Chi Lý nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Khi mới khai giảng được mấy ngày."
"Quả nhiên thủ phạm chính là cậu." Hai tay Kha Bố bắt lấy cổ áo Chi Lý: "Lúc đó mỗi lần muốn rút tiền tớ đều phải chạy đi rất xa rất xa để rút đó, thì ra đều là bị cậu hại!"
"Cậu đang nói cái gì."
"Chuyện xấu do chính mình làm cậu đều quên sạch?"
"Làm chuyện xấu, là cậu tự tìm đến?" Chi Lý nói xong, Kha Bố mới ý thức được chân cậu đang nằm giữa hai chân Chi Lý, lúc muốn rút lui đã muộn, Chi Lý đưa chân lên, kẹp lấy cậu: "Dâng tới cửa rồi, làm sao mà chạy thoát."
"Cậu muốn làm gì."
"Tớ xem cậu còn muốn chạy không." Chi Lý vừa nói vừa sờ Kha Bố một hồi, nửa người trên của Kha Bố ngã ra phía sau, nửa người dưới lại được vững càng cố định lại, đột nhiên, hai chân Chi Lý buông ra, Kha Bố hết chỗ chống đỡ, cả người cậu chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất được Chi Lý kéo lại: "Chơi vui không."
"Một, chút, cũng, không, vui."
Kha Bố không đề phòng bị Chi Lý khẽ hôn một cái lên cằm: "Này vui không?" Tầm mắt do dự nhìn chằm chằm Chi Lý: "Này, cũng không vui."
Nụ hôn dịch lên một chút, chạm tới môi: "Vậy cái này?" Môi dán vào nhau, từng chữ chỉ có thể mơ hồ phát ra trong khoang miệng, Kha Bố cũng không phản kháng: "Càng không vui."
"A, có phải tớ quấy rầy các cậu không." Sở Hạo Vũ không thức thời đứng ở cửa, Kha Bố xoay người, trừng mắt với Sở Hạo Vũ: "Bình thường dưới tình huống này, cậu nên coi như không thấy gì rồi yên lặng đóng cửa lại." Sở Hạo Vũ yên lặng đóng cửa lại: "Được rồi, đóng lại rồi, cậu không ý kiến đi."
"Ông đây không bảo cậu đi vào mới đóng cửa."
"Lại còn sợ bị người khác nhìn à."
"Làm gì có, tớ đang hỏi phí sinh hoạt của Chi Lý kìa."
Sở Hạo Vũ dẩu môi, một bộ muốn ăn đòn: "Cậu hỏi bằng cách này sao?"
"Tớ sẽ đem miệng cậu băm nát." Cậu lại chuyển chú ý lên Chi Lý: "Nói đến đâu rồi, đúng rồi, phí sinh hoạt một năm, cậu thường để ở đâu?" Chi Lý xốc nệm lên, Kha Bố lập tức phi thân chặn mắt Sở Hạo Vũ: "Đây là chỗ giấu tiền không sáng tạo nhất mà tớ biết, sau này xin cậu khóa cửa kỹ một chút, phòng tránh gian tặc." Kha Bố dùng mắt phẫn nộ nhìn Sở Hạo Vũ, "Cậu nhìn tớ như vậy là có ý gì, tớ chẳng lẽ sẽ đem nơi Chi Lý giấu tiền nói cho người khác sao? Này còn gọi là bạn bè sao? Cậu nghi ngờ nhân phẩm của tớ? Dỗi rồi, tớ đi đây." Mới vừa ra khỏi cửa, Sở Hạo Vũ lập tức lấy điện thoại ra: "Tu Kiệt, dưới nệm Chi Lý có tiền."
Kha Bố cũng lập tức hành động: "Mau chuyển tiền đến chỗ khác."
"Cậu giúp tớ chuyển." Chi Lý đối với chuyện tiền nong không dậy nổi hứng thú, Kha Bố lắc đầu cự tuyệt: "Không được không được, trong lòng tớ có quái vật, sẽ nảy sinh ra tà niệm, cậu xem Lord of the Rings chưa, tiền cũng gần giống Lord of the Rings." Cậu che mắt mình lại: "Cậu mau giấu đi, đừng để tớ thấy." Trong đầu cậu nghĩ đến mấy chuyện khác, ngăn cho ngón tay không mở ra nhìn lén.
"Giấu kỹ rồi."
"Phải không." Kha Bố trực tiếp chạy qua xốc nệm lên, tiền phía dưới quả nhiên chưa hề nhúc nhích: "Tớ thật vất vả để khống chế không nhìn lén, cậu giấu cũng quá không thành ý, không đúng, căn bản là không giấu."
"Tớ di qua bên trái một centimet."
"Có tác dụng rắm!! Quên đi, tớ sẽ nói với Ấu Ngôn, cậu ấy sẽ xử lý tốt giúp cậu. Hiện tại đầu óc đang tỉnh táo tớ trịnh trọng nhắc nhở cậu, về sau tớ có dùng cách nào hỏi tiền của cậu đặt ở đâu, cậu ngàn vạn lần đừng nói với tớ, nhân phẩm của tớ không tin được, nhất định nhất định phải nhớ kỹ."
Sau đó Kha Bố bấm điện thoại đặt bên tai: "Ấu Ngôn, có một chuyện liên quan tới Chi Lý muốn thương lượng với cậu, ừm, là như này..." Chi Lý nói chen vào: "Vậy quái vật trong lòng cậu thì sao." Kha Bố che loa lại: "Quái vật làm chuyện có lỗi với cậu, tớ tuyệt đối không tha cho nó." Cậu tùy tiện trả lời một cậu lại tiếp tục chăm chú nói chuyện với Tô Ấu Ngôn.
Ngày hôm sau, Tô Ấu Ngôn ở trường lấy ra sổ ghi chép: "Sở Hạo Vũ, điểm của cậu đầy rồi, đi theo tớ." Sở Hạo Vũ lớn tiếng kêu oan: "Tớ tháng này đã làm cái gì! Làm sao mà đầy nhanh như vậy, chẳng lẽ là chuyện hôm qua tớ bỏ thêm tiền vào dưới nệm của Chi Lý."
"Chuyện này không tính."
"Vậy là chuyện gì, muốn chết cũng phải chết rõ ràng."
"Tối qua cậu còn làm cái gì."
"Tớ không có làm gì a, không phải là..." Hắm trợn mắt lên, tùy tiện xông vào phòng ngủ của Chi Lý phá hỏng chuyện tốt của Chi Lý?
"Ấu Ngôn, tiền cho câu lạc bộ tớ nộp chậm hai ngày được không." Kha Bố cười hi ha hỏi.
"Cậu không cần nộp."
"Tớ đã làm gì?" Cậu giống Sở Hạo Vũ vừa nãy đều mờ mịt.
"Tớ làm sao biết cậu đã làm cái gì."