Editor: Chen
Beta: Tảo
Trong tay cầm túi đầy đồ từ siêu thị đi ra, Kha Bố đem túi bên tay phải đưa cho Chi Lý, cậu mua đồ cực kì nhanh, cộng cả thời gian đứng xếp hàng chờ tính tiền cũng chỉ tốn hai mươi mấy phút, lúc không muốn mua thì sẽ không mua, nhưng đã mua rồi thì liền trực tiếp chọn đại rồi mang về.
"Cậu nhanh như vậy đã mua xong điện thoại di động? Còn tưởng phải đợi dài dài, xong rồi thì thì mau về nhà đi."
Chi Lý không trả lời, nhận lấy túi, vừa đi vừa đem túi trong tay vung lắc.
"Cậu cứ lắc như vậy trứng bên trong sẽ vỡ."
"Cái gì." Túi trong tay Chi Lý vung càng cao, Kha Bố oai oai miệng nói tiếp: "Cậu sao lại mang bên mình nhiều tiền mặt như vậy?"
"Thẻ tín dụng."
"Đưa tớ xem."
Chi Lý đem thẻ tín dụng chìa qua, Kha Bố nhắc lại: "Cậu đưa điện thoại mới cho tớ, tớ lưu số mình vào máy cậu." Như vậy cậu sẽ trở thành người đầu tiên được lưu số trong điện thoại mới của Chi Lý, Kha Bố mở mục danh bạ ra xem, không thể ngờ đã có người nhanh hơn cậu một bước.
"Cậu nói xem đây là số ai?"
"Ai biết."
"Cậu nói cái gì mà ai biết chứ, chính cậu là người vừa mua điện thoại, nếu không phải cậu lưu chẳng lẽ là người bán điện thoại cho cậu lưu?" Kha Bố ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi: "Người bán di động đó bao nhiêu tuổi, lớn lên trông thế nào?"
"Ai biết."
"Cậu tại sao cái gì cũng không biết."
"Tớ không có hứng thú với vẻ ngoài cùng tuổi tác của người khác."
Đã nghe hắn nói vậy, Kha Bố cũng không cố ý muốn tra hỏi thêm, cậu nói với chính mình: "Không thể tin nổi, lợi dụng trách nhiệm chăm sóc khách hàng mà lén làm ra loại việc này, cướp mất vị trí đầu tiên của tớ." Chi Lý đoạt lại điện thoại, không chỉ xóa số điện thoại kia đi, còn cho nó vào số đen, rồi chuyển qua cho Kha Bố: "Không còn ý kiến đi,"
"Không ý kiến nữa." Cậu làm mặt quỷ, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nên để tên là gì đây, nếu viết tên của Chi Tả Tư có được không, dựa theo tính tình của tên này chắc chắn hắn sẽ không đi xem lại danh bạ đâu, khi hắn nhận điện thoại gọi cậu một tiếng ba, vậy là thành công chơi hắn một vố rồi. "Đừng có nghịch lung tung." Má, bị hắn nhìn thấu rồi. Cậu thành thật lưu số của mình vào danh bạ rồi đem điện thoại ném qua: "Nhận lấy." Chi Lý dơ tay, dễ dàng bắt được.
Lúc đứng ở sườn núi, Kha Bố mặc một thân dày quần áo đòi khiêu chiến, hiện tại Chi Lý đã sắp lên tới đỉnh, cậu lại một nửa cũng leo chưa hết, Kha Bố lấy điện thoại ra, chăm chú nhìn bóng lưng Chi Lý, chờ hắn tiếp điện thoại.
"Uây, cái túi này cậu qua cầm đi, tớ trèo tới liền, đừng có giúp tớ."
Chi Lý xoay người, ở đầu bên kia vang lên tiếng gọi chó thật rõ ràng, Kha Bố ở xa dùng ngón tay chỉ Chi Lý: "Vô ích." Chi Lý đưa điện thoại kẹp bên tai, từ túi lấy ra bữa trưa có cơm và thịt của cậu, tiếp tục phát ra tiếng gọi chó.
"Cũng vô ích!" Cậu nói xong, phát hiện bên kia có một căn nhà, không đúng, chính xác là hắn đang nhìn chằm chằm vị chủ nhà kia uy một con chó ăn, Kha Bố lớn tiếng ồn ào: "Còn tiếp tục thì trong lòng cậu nên biết rõ một điều, tớ sẽ đem toàn bộ bao cao su cùng dịch bôi trơn ném xuống vách núi."
"Nếu cậu thấy làm như vậy sẽ thoải mái hơn thì ném đi."
"Chờ đó, tớ muốn đến bắt cậu, tớ muốn cắn chết cậu!" Bước chân Kha Bố leo lên núi nhanh hơn, Chi Lý không chút lo lắng nhìn cậu leo. Bò lên tới sườn đỉnh núi, hai tay Kha Bố chống trên đầu gối, thở hổn hển, Chi Lý đang đứng ở đây, chỉ cần cậu đưa tay ra một cái là có thể bắt được, nhưng cậu đến một bước cũng không thể tiến thêm.
"Cậu..tớ.." Cậu suy yếu vươn tay ra bắt lấy không khí, như thế nào cũng không thể nắm trúng mục tiêu. Chi Lý tiến lên phía trước một bước, giúp Kha Bố bắt được túi quần của hắn: "Cậu muốn ở đây cắn chết tớ hay về nhà cắn chết tớ."
"Khỏi, về nhà đi, uống nước trước đã."
Chi Lý nắm lấy tay cậu trong túi quần hắn: "Cần gọi giúp xe cứu thương không?"
"Cám ơn ý tốt của cậu, không có nghiêm trọng như vậy." Sau khi ổn định hô hấp, Kha Bố đoạt lại túi trong tay hắn: "Tớ tự mang." Còn cách 100m nữa là về tới nhà, hai người đều một tay xách theo túi, tay kia thì trống không, trong tay cư nhiên trống rỗng thật nhàm chán, quá nhàm chán thì còn lựa chọn khác sao, hai bàn tay đó cứ như vậy mà nắm lấy nhau thôi.
Một năm an tĩnh bình đạm, không quét tước vệ sinh, không đi thăm hỏi bạn bè, không dán bất cứ đồ vật may mắn cát tường, không có cùng nhau thề thốt, nhưng lại cùng nhau ăn vặt, cùng nhau chơi ghép hình, xem phim điện ảnh, cùng trên giường triền miên, cứ như vậy không tâm không ý mà trải qua, hai người bọn họ chẳng cần phải tìm nơi mới mẻ để cùng nhau khám phá, mấy loại trò chơi cố gắng biểu đạt tình cảm với đối phương, so với bình bình phàm phàm yêu thương nhau, không phải nhàm chán hơn rất nhiều sao.
Tầng mây che khuất ánh trăng, tay Kha Bố đặt trên bụng Chi Lý, một góc chăn đã rơi xuống mặt đất, ngoài trời vang lên thanh âm pháo hoa náo nhiệt, căn phòng bỗng chốc giống như chú đom đóm mang cái đuôi sáng lập lòe, cậu hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thật nhanh, đã tới 12 giờ rồi."
"Cậu muốn biến thân?"
"Tớ không phải cô bé lọ lem!"
"Vậy cậu làm sao biết bây giờ đã là 12 giờ?"
"Rất nhiều người biết 12 giờ đêm của năm mới là giờ bắn pháo hoa, cậu ăn Tết từ nhỏ mà chưa từng nghe qua?"
"Ba tớ rất ghét nghe tạp âm."
"Mấy người nhà cậu mỗi năm đều tìm đến mấy chỗ cô tịnh phải không? Này thực sự không còn không khí ngày tết."
"Hiện tại rất có không khí ăn tết?"
"Chúng ta từ cảm thụ tới giáo dục đều bất đồng, về phương diện này luôn có suy nghĩ khác nhau, tớ lười cùng cậu tranh luận." Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bức tường nhìn bóng của cậu và Chi Lý lúc hiện lúc mất: "Aiz, năm mới tới rồi a, tớ vì cái gì mà một ý tưởng cũng không có."
"Bây giờ đừng nghĩ, sau này tớ sẽ xử lí cho cậu."
"Sau này sẽ càng khó khăn, cậu làm sao gánh vác hết."
"Cậu ghê gớm hơn tớ a." Kha Bố đè đầu trên vai Chi Lý, pháo hoa sáng lên mới có thể thấy cậu đang cười ngọt ngào.
"Thời gian nghỉ ngơi của cậu kết thúc." Chi Lý xoay người chặn Kha Bố lại.
"Tay, tay lạnh muốn chết, ha ha, chỗ đó, ha ha, cậu thừa biết tớ nhạy cảm nhất chỗ đó, cậu cố ý." Kha Bố trong chăn vươn đầu ra cười, giãy giụa, vài giây sau liền bị kéo lại vào trong chăn.
Pháo hoa lại sáng lên thì đã sao, tình yêu đồng giới thì đã sao, Kha Bố không thấy hâm mộ càng không thấy lạ lùng.
Beta: Tảo
Trong tay cầm túi đầy đồ từ siêu thị đi ra, Kha Bố đem túi bên tay phải đưa cho Chi Lý, cậu mua đồ cực kì nhanh, cộng cả thời gian đứng xếp hàng chờ tính tiền cũng chỉ tốn hai mươi mấy phút, lúc không muốn mua thì sẽ không mua, nhưng đã mua rồi thì liền trực tiếp chọn đại rồi mang về.
"Cậu nhanh như vậy đã mua xong điện thoại di động? Còn tưởng phải đợi dài dài, xong rồi thì thì mau về nhà đi."
Chi Lý không trả lời, nhận lấy túi, vừa đi vừa đem túi trong tay vung lắc.
"Cậu cứ lắc như vậy trứng bên trong sẽ vỡ."
"Cái gì." Túi trong tay Chi Lý vung càng cao, Kha Bố oai oai miệng nói tiếp: "Cậu sao lại mang bên mình nhiều tiền mặt như vậy?"
"Thẻ tín dụng."
"Đưa tớ xem."
Chi Lý đem thẻ tín dụng chìa qua, Kha Bố nhắc lại: "Cậu đưa điện thoại mới cho tớ, tớ lưu số mình vào máy cậu." Như vậy cậu sẽ trở thành người đầu tiên được lưu số trong điện thoại mới của Chi Lý, Kha Bố mở mục danh bạ ra xem, không thể ngờ đã có người nhanh hơn cậu một bước.
"Cậu nói xem đây là số ai?"
"Ai biết."
"Cậu nói cái gì mà ai biết chứ, chính cậu là người vừa mua điện thoại, nếu không phải cậu lưu chẳng lẽ là người bán điện thoại cho cậu lưu?" Kha Bố ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi: "Người bán di động đó bao nhiêu tuổi, lớn lên trông thế nào?"
"Ai biết."
"Cậu tại sao cái gì cũng không biết."
"Tớ không có hứng thú với vẻ ngoài cùng tuổi tác của người khác."
Đã nghe hắn nói vậy, Kha Bố cũng không cố ý muốn tra hỏi thêm, cậu nói với chính mình: "Không thể tin nổi, lợi dụng trách nhiệm chăm sóc khách hàng mà lén làm ra loại việc này, cướp mất vị trí đầu tiên của tớ." Chi Lý đoạt lại điện thoại, không chỉ xóa số điện thoại kia đi, còn cho nó vào số đen, rồi chuyển qua cho Kha Bố: "Không còn ý kiến đi,"
"Không ý kiến nữa." Cậu làm mặt quỷ, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nên để tên là gì đây, nếu viết tên của Chi Tả Tư có được không, dựa theo tính tình của tên này chắc chắn hắn sẽ không đi xem lại danh bạ đâu, khi hắn nhận điện thoại gọi cậu một tiếng ba, vậy là thành công chơi hắn một vố rồi. "Đừng có nghịch lung tung." Má, bị hắn nhìn thấu rồi. Cậu thành thật lưu số của mình vào danh bạ rồi đem điện thoại ném qua: "Nhận lấy." Chi Lý dơ tay, dễ dàng bắt được.
Lúc đứng ở sườn núi, Kha Bố mặc một thân dày quần áo đòi khiêu chiến, hiện tại Chi Lý đã sắp lên tới đỉnh, cậu lại một nửa cũng leo chưa hết, Kha Bố lấy điện thoại ra, chăm chú nhìn bóng lưng Chi Lý, chờ hắn tiếp điện thoại.
"Uây, cái túi này cậu qua cầm đi, tớ trèo tới liền, đừng có giúp tớ."
Chi Lý xoay người, ở đầu bên kia vang lên tiếng gọi chó thật rõ ràng, Kha Bố ở xa dùng ngón tay chỉ Chi Lý: "Vô ích." Chi Lý đưa điện thoại kẹp bên tai, từ túi lấy ra bữa trưa có cơm và thịt của cậu, tiếp tục phát ra tiếng gọi chó.
"Cũng vô ích!" Cậu nói xong, phát hiện bên kia có một căn nhà, không đúng, chính xác là hắn đang nhìn chằm chằm vị chủ nhà kia uy một con chó ăn, Kha Bố lớn tiếng ồn ào: "Còn tiếp tục thì trong lòng cậu nên biết rõ một điều, tớ sẽ đem toàn bộ bao cao su cùng dịch bôi trơn ném xuống vách núi."
"Nếu cậu thấy làm như vậy sẽ thoải mái hơn thì ném đi."
"Chờ đó, tớ muốn đến bắt cậu, tớ muốn cắn chết cậu!" Bước chân Kha Bố leo lên núi nhanh hơn, Chi Lý không chút lo lắng nhìn cậu leo. Bò lên tới sườn đỉnh núi, hai tay Kha Bố chống trên đầu gối, thở hổn hển, Chi Lý đang đứng ở đây, chỉ cần cậu đưa tay ra một cái là có thể bắt được, nhưng cậu đến một bước cũng không thể tiến thêm.
"Cậu..tớ.." Cậu suy yếu vươn tay ra bắt lấy không khí, như thế nào cũng không thể nắm trúng mục tiêu. Chi Lý tiến lên phía trước một bước, giúp Kha Bố bắt được túi quần của hắn: "Cậu muốn ở đây cắn chết tớ hay về nhà cắn chết tớ."
"Khỏi, về nhà đi, uống nước trước đã."
Chi Lý nắm lấy tay cậu trong túi quần hắn: "Cần gọi giúp xe cứu thương không?"
"Cám ơn ý tốt của cậu, không có nghiêm trọng như vậy." Sau khi ổn định hô hấp, Kha Bố đoạt lại túi trong tay hắn: "Tớ tự mang." Còn cách 100m nữa là về tới nhà, hai người đều một tay xách theo túi, tay kia thì trống không, trong tay cư nhiên trống rỗng thật nhàm chán, quá nhàm chán thì còn lựa chọn khác sao, hai bàn tay đó cứ như vậy mà nắm lấy nhau thôi.
Một năm an tĩnh bình đạm, không quét tước vệ sinh, không đi thăm hỏi bạn bè, không dán bất cứ đồ vật may mắn cát tường, không có cùng nhau thề thốt, nhưng lại cùng nhau ăn vặt, cùng nhau chơi ghép hình, xem phim điện ảnh, cùng trên giường triền miên, cứ như vậy không tâm không ý mà trải qua, hai người bọn họ chẳng cần phải tìm nơi mới mẻ để cùng nhau khám phá, mấy loại trò chơi cố gắng biểu đạt tình cảm với đối phương, so với bình bình phàm phàm yêu thương nhau, không phải nhàm chán hơn rất nhiều sao.
Tầng mây che khuất ánh trăng, tay Kha Bố đặt trên bụng Chi Lý, một góc chăn đã rơi xuống mặt đất, ngoài trời vang lên thanh âm pháo hoa náo nhiệt, căn phòng bỗng chốc giống như chú đom đóm mang cái đuôi sáng lập lòe, cậu hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thật nhanh, đã tới 12 giờ rồi."
"Cậu muốn biến thân?"
"Tớ không phải cô bé lọ lem!"
"Vậy cậu làm sao biết bây giờ đã là 12 giờ?"
"Rất nhiều người biết 12 giờ đêm của năm mới là giờ bắn pháo hoa, cậu ăn Tết từ nhỏ mà chưa từng nghe qua?"
"Ba tớ rất ghét nghe tạp âm."
"Mấy người nhà cậu mỗi năm đều tìm đến mấy chỗ cô tịnh phải không? Này thực sự không còn không khí ngày tết."
"Hiện tại rất có không khí ăn tết?"
"Chúng ta từ cảm thụ tới giáo dục đều bất đồng, về phương diện này luôn có suy nghĩ khác nhau, tớ lười cùng cậu tranh luận." Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bức tường nhìn bóng của cậu và Chi Lý lúc hiện lúc mất: "Aiz, năm mới tới rồi a, tớ vì cái gì mà một ý tưởng cũng không có."
"Bây giờ đừng nghĩ, sau này tớ sẽ xử lí cho cậu."
"Sau này sẽ càng khó khăn, cậu làm sao gánh vác hết."
"Cậu ghê gớm hơn tớ a." Kha Bố đè đầu trên vai Chi Lý, pháo hoa sáng lên mới có thể thấy cậu đang cười ngọt ngào.
"Thời gian nghỉ ngơi của cậu kết thúc." Chi Lý xoay người chặn Kha Bố lại.
"Tay, tay lạnh muốn chết, ha ha, chỗ đó, ha ha, cậu thừa biết tớ nhạy cảm nhất chỗ đó, cậu cố ý." Kha Bố trong chăn vươn đầu ra cười, giãy giụa, vài giây sau liền bị kéo lại vào trong chăn.
Pháo hoa lại sáng lên thì đã sao, tình yêu đồng giới thì đã sao, Kha Bố không thấy hâm mộ càng không thấy lạ lùng.