"Tớ chỉ muốn hỏi một chuyện, cậu nói đây là chuyện quỷ nhưng cuối cùng vẫn là chuyện tình? Có tình yêu liền đánh tan ma quỷ, điểm này chứng tỏ định nghĩa truyện kinh dị cậu cũng không biết?" Kha Bố hỏi.
"Tớ thấy cậu nghe rất chuyên tâm á, sau khi nghe xong lại qua cầu rút ván? Tớ đây muốn biết một câu chuyện kinh dị của cậu phải như thế nào."
"Nếu là tớ, tớ sẽ kể chuyện thực tế, ngắn nhưng sợ."
Trương Lạc một mặt xem thường, Kha Bố bắt đầu kể: "Đây là một câu chuyện về một tác giả, nghe nói vị tác giả này dù viết bất kể cái gì cũng sẽ có người đọc, cũng sẽ nhận được tin nhắn cùng bình luận, không ít tin nhắn lẫn bình luận bày tỏ cảm xúc của mình với tác giả, còn có người từng gọi cô là thiên sứ, hừ, thiên sứ, thiên sứ sao có thể là cô? Ngoài mặt vị tác giả đó rất bình thường, thật ra ai cũng không biết cô có một mặt khác, cô bị hội chứng đa nhân cách phân liệt, căn bản không một ai đọc truyện cô viết, những tin nhắn đó, bình luận đó, lượt vote đó, tất cả đều do một người làm. Cô tự trả lời chính mình, tự bình luận vô số lời khen chính mình, các cậu nói xem cô ta có bao nhiêu đáng sợ, quá tự luyến, quá biến thái."
"Tớ cảm thấy cậu dám kể ra cậu chuyện này càng đáng sợ, cậu cứ tiếp tục hắc cô ấy, chúng tớ không ý kiến, có điều cậu không sợ chương sau Kha Bố sẽ ở xe lửa vô danh bỏ mình, chúng tớ cử hành tang lễ đại kết thúc sao?"
"Tớ không có chỉ mặt gọi tên." Kha Bố vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy cả người phát nóng, rất nóng, nóng đến chịu không được, cậu rất rất muốn cởi sạch quần áo chạy nhảy trên xe lửa múa ba lê.
"Không không không, tôi không có ý đó!! Tuyệt đối không có ý đó!! Chi Lý, cứu tớ." Kha Bố bò lên giường trên, bắt lấy Chi Lý cầu cứu, Chi Lý không vội không hoảng lấy điện thoại ra: "Ai bảo cậu nhàn rỗi muốn đi trêu chọc cô ta*."
*Cô ta ở đây là tác giả Angelina á =)))
Đột nhiên Kha Bố vô cùng vô cùng muốn Chi Lý ở ngay trên xe lửa cường bạo mình, lăng nhục mình, buộc chặt mình, xé nát quần áo mình, cho mình khoái cảm vô tận.
"Những ý nghĩ này không phải do tớ nghĩ, này, Chi Lý, tại sao cậu lại im lặng, mau gọi điện cho cô ta!"
Chi Lý nhét điện thoại di động xuống gối: "Như vậy cũng không tồi."
"Cậu nên đứng về phía tớ mới đúng!"
Tui mong ai cũng hiểu đoạn này:3 Đm An đại lầy quá lầy luông =))))
Kha Bố tay xoa xoa mắt, hôm qua không biết mấy giờ đi ngủ, bây giờ thân thể cậu nặng trĩu, không thể động đậy, mặc dù hôm qua có nghe chuyện ma nhưng không đến nỗi mới sáng sớm đã bị bóng đè đi. Cậu nghĩ lại nghĩ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ cậu hóa thành Tôn Ngộ Không bị áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau đớn, cuối cùng cậu mở mắt ra, thì ra cậu không phải bị bóng đè, là bị Chi Lý đè. Thế quần nào cả người hắn đều nằm nhoài trên người mình.
"Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý!"
Chi Lý nheo mắt lại, Kha Bố rút tay muốn đẩy ra hắn ra: "Sao cậu lại ngủ trên người tớ!"
"Lúc gọi cậu dậy tự nhiên buồn ngủ." Dường như cơn buồn ngủ của hắn chưa tiêu, mắt nhắm lại.
"Ngồi dậy!"
Sở Hạo Vũ ngáp một cái từ toa kế đẩy cửa ra, nhìn thấy một màn trên giường liền che mắt lại: "Tớ lần này là vô tình thấy được, Kha Bố, cậu đúng là người đi trước thời đại, có Ấu Ngôn Hân Hợp ở đây cậu còn muốn live trực tiếp."
"Live trực tiếp cái rắm, quần áo tớ còn chỉnh tề!"
"Vậy tại sao cậu lại ngủ trên giường Chi Lý?"
"Là hắn ngủ trên giường tớ."
"Được rồi, được rồi, đừng nguỵ biện, các cậu vừa bắt đầu thì tiếp tục cho xong đi, nơi cần tới sắp tới rồi, nhớ dành chút thời gian xuống xe đấy." Sở Hạo Vũ một mặt đứng đắn ngồi trên giường Chu Hân Hợp thông báo với bọn Kha Bố. Tay hắn từng chút từng chút mò vào trong chăn, sắc mặt lập tức thay đổi, đau đến kêu lên e é. Tô Ấu Ngôn vén một góc chăn lên: "Muốn vào sao?"
"Cậu tự dâng sao, cậu đã nhiệt tình mời tớ như thế, vậy tớ liền..." Đối với một tên háo sắc bất luận suy sụp hay giáo huấn kiểu gì cũng không ảnh hưởng đến kiên định của Sở Hạo Vũ, nếu hắn đem loại tinh thần này đặt vào con đường chính đạo, nói không chừng đã trở thành một vĩ nhân xuất sắc rồi.
Ngoại trừ Sở Hạo Vũ mặt mũi bầm dập, tất cả mọi người đều mang mặt chưa tỉnh ngủ xuống xe, bây giờ mới 4 giờ, bốn phía thoạt nhìn thật lạnh lẽo thê lương. Kha Bố ôm hai tay đứng sau lưng Chi Lý, dùng hắn làm lá chắn gió. Chi Lý bước sang bên trái một bước, Kha Bố cũng bước theo. Ứng Tu Kiệt rũ sạch buồn ngủ tràn đầy phấn khởi: "Đang chơi diều hâu bắt gà con sao, để tớ làm diều hâu."
Có thể bởi vì tất cả mọi người quá lạnh, hoặc là vì đều mơ mơ màng màng, cả lũ đứng thành một hàng sau lưng Kha Bố và Chi Lý, Kha Bố xoay người: "Các cậu đủ rồi, đừng đứng ở nhà ga chơi mấy thứ ấu trĩ.
"Bị bắt phải trả tiền taxi." Người duy nhất không tham gia Tô Ấu Ngôn mở sách ra nói.
Kha Bố ôm ấy thắt lưng Chi Lý, nhỏ giọng nói: Chi Lý, đừng để tớ bị bắt, chỉ có tớ không có tiền mừng tuổi."
"Kha Bố, cậu quá không biết xấu hổ, cho là chúng tớ không nghe thấy à, chơi trò chơi phải chú ý công bằng công chính, ai lại như cậu, nhân phẩm chẳng ra sao, nhếch nhác, xấu xa." Sở Hạo Vũ càng xấu xa nháy mắt đã cởi hết quần áo, ở phía sau chạy tới chạy lui: "Tới a tới a, xem cậu làm sao mà bắt." Hắn vẫn đúng là không sợ lạnh, Trương Lạc cũng nói: "Tớ đã một tháng không tắm rửa."
Công Tru hướng Ứng Tu Kiệt chớp chớp mớt, một mặt giả vờ e thẹn: "Tới bắt tớ a, bắt được tớ phải chịu trách nhiệm với tớ."
Ứng Tu Kiệt đối với tình huống hiện tại rùng mình một cái, sớm biết trước nhất định không là diều hâu, bây giờ chỉ còn dư lại Kha Bố cùng Hân Hợp có thể hạ thủ, nhưng mình đường đường là một đại nam nhân, chọn Hân Hợp chẳng khác nào ỷ mạnh hiếp yếu, gã làm không được. Kha Bố có thể nhìn ra ánh mặt Ứng Tu Kiệt, cậu nhắc nhở: "Đây chỉ là trò chơi, cậu chỉ cần bắt tớ là được, đừng bày ra bộ dạng muốn cùng tớ quyết đấu sinh tử." Thời tiết quá lạnh, cậu thật sự không muốn tiêu hao thể lực.
"Chi Lý, khụ khụ, hình như tớ bị cảm."
"Sữa bò."
"Khụ khụ khụ, là cảm nặng."
"Muốn uống sữa bò."
Cuộc trò chuyện ông nói gà bà nói vịt, Kha Bố lại gần Chi Lý, cố ý nhón chân để cái miệng kề sát hắn dùng sức ho khan: "Tớ bị bệnh nên cậu không quan tâm tớ?" Chi Lý che miệng ho khan của Kha Bố: "Mắt của tớ ở trên mặt không chỉ để làm đẹp."
"Cậu châm chọc tớ còn không quên tự luyến sao?!"
Ứng Tu Kiệt ở đằng sau Chi Lý vươn tay ra, tính bắt lấy phần áo trước ngực Kha Bố, Chi Lý cong cánh tay lên chặn lại, khẽ nghiêng đầu: "Đây là khu vực chỉ có tớ mới có thể chạm."
"Tớ không phải quốc thổ." Trong lúc hai người nói chuyện, Ứng Tu Kiệt không ngừng công kích, có điều toàn bộ đều bị Chi Lý chặn lại. Ứng Tu Kiệt thở hổn hển:
"Rốt cuộc trên người cậu ta có chỗ nào không phải của cậu." Nội tâm gã chịu đả kích lớn, rõ ràng Chi Lý nói chuyện cùng Kha Bố lại có thể ngăn trở toàn bộ đòn của mình.
"Đã đến giờ." Tô Ấu Ngôn tuyên bố, Ứng Tu Kiệt phải trả tiền taxi không biết vì sao đột nhiên ý chí chiến đấu sục sôi: "Tớ muốn trở lên mạnh mẽ hơn, cháy lên đi, ngọn lửa tiểu vũ trụ!!"
"Không cần nói mấy lời kịch mất mặt như vậy."
Bọn họ đến quán ăn 24 giờ giải quyết nhanh bữa sáng, sữa bò nóng làm thân thể ấm áp lên, đặt chân đến thành phố mới có loại ảo giác bắt đầu cuộc sống mới.
{2
"Tớ thấy cậu nghe rất chuyên tâm á, sau khi nghe xong lại qua cầu rút ván? Tớ đây muốn biết một câu chuyện kinh dị của cậu phải như thế nào."
"Nếu là tớ, tớ sẽ kể chuyện thực tế, ngắn nhưng sợ."
Trương Lạc một mặt xem thường, Kha Bố bắt đầu kể: "Đây là một câu chuyện về một tác giả, nghe nói vị tác giả này dù viết bất kể cái gì cũng sẽ có người đọc, cũng sẽ nhận được tin nhắn cùng bình luận, không ít tin nhắn lẫn bình luận bày tỏ cảm xúc của mình với tác giả, còn có người từng gọi cô là thiên sứ, hừ, thiên sứ, thiên sứ sao có thể là cô? Ngoài mặt vị tác giả đó rất bình thường, thật ra ai cũng không biết cô có một mặt khác, cô bị hội chứng đa nhân cách phân liệt, căn bản không một ai đọc truyện cô viết, những tin nhắn đó, bình luận đó, lượt vote đó, tất cả đều do một người làm. Cô tự trả lời chính mình, tự bình luận vô số lời khen chính mình, các cậu nói xem cô ta có bao nhiêu đáng sợ, quá tự luyến, quá biến thái."
"Tớ cảm thấy cậu dám kể ra cậu chuyện này càng đáng sợ, cậu cứ tiếp tục hắc cô ấy, chúng tớ không ý kiến, có điều cậu không sợ chương sau Kha Bố sẽ ở xe lửa vô danh bỏ mình, chúng tớ cử hành tang lễ đại kết thúc sao?"
"Tớ không có chỉ mặt gọi tên." Kha Bố vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy cả người phát nóng, rất nóng, nóng đến chịu không được, cậu rất rất muốn cởi sạch quần áo chạy nhảy trên xe lửa múa ba lê.
"Không không không, tôi không có ý đó!! Tuyệt đối không có ý đó!! Chi Lý, cứu tớ." Kha Bố bò lên giường trên, bắt lấy Chi Lý cầu cứu, Chi Lý không vội không hoảng lấy điện thoại ra: "Ai bảo cậu nhàn rỗi muốn đi trêu chọc cô ta*."
*Cô ta ở đây là tác giả Angelina á =)))
Đột nhiên Kha Bố vô cùng vô cùng muốn Chi Lý ở ngay trên xe lửa cường bạo mình, lăng nhục mình, buộc chặt mình, xé nát quần áo mình, cho mình khoái cảm vô tận.
"Những ý nghĩ này không phải do tớ nghĩ, này, Chi Lý, tại sao cậu lại im lặng, mau gọi điện cho cô ta!"
Chi Lý nhét điện thoại di động xuống gối: "Như vậy cũng không tồi."
"Cậu nên đứng về phía tớ mới đúng!"
Tui mong ai cũng hiểu đoạn này:3 Đm An đại lầy quá lầy luông =))))
Kha Bố tay xoa xoa mắt, hôm qua không biết mấy giờ đi ngủ, bây giờ thân thể cậu nặng trĩu, không thể động đậy, mặc dù hôm qua có nghe chuyện ma nhưng không đến nỗi mới sáng sớm đã bị bóng đè đi. Cậu nghĩ lại nghĩ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ cậu hóa thành Tôn Ngộ Không bị áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau đớn, cuối cùng cậu mở mắt ra, thì ra cậu không phải bị bóng đè, là bị Chi Lý đè. Thế quần nào cả người hắn đều nằm nhoài trên người mình.
"Chi Lý, Chi Lý, Chi Lý!"
Chi Lý nheo mắt lại, Kha Bố rút tay muốn đẩy ra hắn ra: "Sao cậu lại ngủ trên người tớ!"
"Lúc gọi cậu dậy tự nhiên buồn ngủ." Dường như cơn buồn ngủ của hắn chưa tiêu, mắt nhắm lại.
"Ngồi dậy!"
Sở Hạo Vũ ngáp một cái từ toa kế đẩy cửa ra, nhìn thấy một màn trên giường liền che mắt lại: "Tớ lần này là vô tình thấy được, Kha Bố, cậu đúng là người đi trước thời đại, có Ấu Ngôn Hân Hợp ở đây cậu còn muốn live trực tiếp."
"Live trực tiếp cái rắm, quần áo tớ còn chỉnh tề!"
"Vậy tại sao cậu lại ngủ trên giường Chi Lý?"
"Là hắn ngủ trên giường tớ."
"Được rồi, được rồi, đừng nguỵ biện, các cậu vừa bắt đầu thì tiếp tục cho xong đi, nơi cần tới sắp tới rồi, nhớ dành chút thời gian xuống xe đấy." Sở Hạo Vũ một mặt đứng đắn ngồi trên giường Chu Hân Hợp thông báo với bọn Kha Bố. Tay hắn từng chút từng chút mò vào trong chăn, sắc mặt lập tức thay đổi, đau đến kêu lên e é. Tô Ấu Ngôn vén một góc chăn lên: "Muốn vào sao?"
"Cậu tự dâng sao, cậu đã nhiệt tình mời tớ như thế, vậy tớ liền..." Đối với một tên háo sắc bất luận suy sụp hay giáo huấn kiểu gì cũng không ảnh hưởng đến kiên định của Sở Hạo Vũ, nếu hắn đem loại tinh thần này đặt vào con đường chính đạo, nói không chừng đã trở thành một vĩ nhân xuất sắc rồi.
Ngoại trừ Sở Hạo Vũ mặt mũi bầm dập, tất cả mọi người đều mang mặt chưa tỉnh ngủ xuống xe, bây giờ mới 4 giờ, bốn phía thoạt nhìn thật lạnh lẽo thê lương. Kha Bố ôm hai tay đứng sau lưng Chi Lý, dùng hắn làm lá chắn gió. Chi Lý bước sang bên trái một bước, Kha Bố cũng bước theo. Ứng Tu Kiệt rũ sạch buồn ngủ tràn đầy phấn khởi: "Đang chơi diều hâu bắt gà con sao, để tớ làm diều hâu."
Có thể bởi vì tất cả mọi người quá lạnh, hoặc là vì đều mơ mơ màng màng, cả lũ đứng thành một hàng sau lưng Kha Bố và Chi Lý, Kha Bố xoay người: "Các cậu đủ rồi, đừng đứng ở nhà ga chơi mấy thứ ấu trĩ.
"Bị bắt phải trả tiền taxi." Người duy nhất không tham gia Tô Ấu Ngôn mở sách ra nói.
Kha Bố ôm ấy thắt lưng Chi Lý, nhỏ giọng nói: Chi Lý, đừng để tớ bị bắt, chỉ có tớ không có tiền mừng tuổi."
"Kha Bố, cậu quá không biết xấu hổ, cho là chúng tớ không nghe thấy à, chơi trò chơi phải chú ý công bằng công chính, ai lại như cậu, nhân phẩm chẳng ra sao, nhếch nhác, xấu xa." Sở Hạo Vũ càng xấu xa nháy mắt đã cởi hết quần áo, ở phía sau chạy tới chạy lui: "Tới a tới a, xem cậu làm sao mà bắt." Hắn vẫn đúng là không sợ lạnh, Trương Lạc cũng nói: "Tớ đã một tháng không tắm rửa."
Công Tru hướng Ứng Tu Kiệt chớp chớp mớt, một mặt giả vờ e thẹn: "Tới bắt tớ a, bắt được tớ phải chịu trách nhiệm với tớ."
Ứng Tu Kiệt đối với tình huống hiện tại rùng mình một cái, sớm biết trước nhất định không là diều hâu, bây giờ chỉ còn dư lại Kha Bố cùng Hân Hợp có thể hạ thủ, nhưng mình đường đường là một đại nam nhân, chọn Hân Hợp chẳng khác nào ỷ mạnh hiếp yếu, gã làm không được. Kha Bố có thể nhìn ra ánh mặt Ứng Tu Kiệt, cậu nhắc nhở: "Đây chỉ là trò chơi, cậu chỉ cần bắt tớ là được, đừng bày ra bộ dạng muốn cùng tớ quyết đấu sinh tử." Thời tiết quá lạnh, cậu thật sự không muốn tiêu hao thể lực.
"Chi Lý, khụ khụ, hình như tớ bị cảm."
"Sữa bò."
"Khụ khụ khụ, là cảm nặng."
"Muốn uống sữa bò."
Cuộc trò chuyện ông nói gà bà nói vịt, Kha Bố lại gần Chi Lý, cố ý nhón chân để cái miệng kề sát hắn dùng sức ho khan: "Tớ bị bệnh nên cậu không quan tâm tớ?" Chi Lý che miệng ho khan của Kha Bố: "Mắt của tớ ở trên mặt không chỉ để làm đẹp."
"Cậu châm chọc tớ còn không quên tự luyến sao?!"
Ứng Tu Kiệt ở đằng sau Chi Lý vươn tay ra, tính bắt lấy phần áo trước ngực Kha Bố, Chi Lý cong cánh tay lên chặn lại, khẽ nghiêng đầu: "Đây là khu vực chỉ có tớ mới có thể chạm."
"Tớ không phải quốc thổ." Trong lúc hai người nói chuyện, Ứng Tu Kiệt không ngừng công kích, có điều toàn bộ đều bị Chi Lý chặn lại. Ứng Tu Kiệt thở hổn hển:
"Rốt cuộc trên người cậu ta có chỗ nào không phải của cậu." Nội tâm gã chịu đả kích lớn, rõ ràng Chi Lý nói chuyện cùng Kha Bố lại có thể ngăn trở toàn bộ đòn của mình.
"Đã đến giờ." Tô Ấu Ngôn tuyên bố, Ứng Tu Kiệt phải trả tiền taxi không biết vì sao đột nhiên ý chí chiến đấu sục sôi: "Tớ muốn trở lên mạnh mẽ hơn, cháy lên đi, ngọn lửa tiểu vũ trụ!!"
"Không cần nói mấy lời kịch mất mặt như vậy."
Bọn họ đến quán ăn 24 giờ giải quyết nhanh bữa sáng, sữa bò nóng làm thân thể ấm áp lên, đặt chân đến thành phố mới có loại ảo giác bắt đầu cuộc sống mới.
{2