Editor: Chen
Beta: Tảo
Khai giảng đã qua hơn một tuần, đám học sinh sau khi trải qua kỳ nghỉ đông đã thích nghi ít nhiều, đi học cũng không quá trễ nãi. Kha Bố xoa xoa đôi mắt, lắc lắc đầu cố nén cơn buồn ngủ, thành tích cuối kỳ vừa rồi thảm đến không nỡ nhìn, cứ như vậy để thành tích đi xuống cậu chắc chắn sẽ thành một tên vô dụng hết thuốc chữa. Phẩm hạnh không tốt, tính cách không tốt, thành tích không tốt, thể dục thể thao cũng không bằng ai, Kha Bố bỏ qua mọi đùa giỡn, cẩn thận xem xét lại chính mình, hệt như tự gạt mình vào một chậu nước lạnh, cậu rốt cuộc có ưu điểm gì chứ!
Sau khi tan học cậu tìm đến Sở Hạo Vũ, vẻ mặt nghiêm túc ôm tay hỏi: "Tớ đây là ăn nói quá khiêm tốn, không tự nghĩ ra ưu điểm của bản thân là gì, nói, ưu điểm của tớ là gì?"
"Miệng quá bậy bạ, sau này sẽ trở thành kẻ phá hoại."
"Công Tru, ưu điểm của tớ là gì?" Cậu làm lơ Sở Hạo Vũ, lại chuyển hướng sang Công Tru, Công Tru nhíu mày vắt óc nghĩ ngợi, đắn đo nói: "Chịu bị đâm?"
"Như vậy mà gọi là ưu điểm! Cậu chỉ có thể nghĩ ra cái này?"
"Bản thân mỗi người không phải đều có ít nhất một hai ưu điểm sao, như vậy đã là rất khá rồi." Sở Hạo Vũ khó khăn lắm mới có một lần nói được tiếng người, sau đó liền bổ sung: "Bất quả cho dù bản thân mỗi người ít nhiều cũng có một hai ưu điểm, nhưng cậu thì, hừm, cậu là ngoại lệ." Chính cậu thật khờ, xém chút bị Sở Hạo Vũ làm cho cảm động. Kha Bố ngồi xuống bên cạnh Chi Lý, vừa định mở lời, liền một học đệ chạy tới đưa cho Chi Lý phong thư màu hồng nhạt: "Vừa rồi có nữ sinh nhờ em đưa cho anh thư này." Năm học mới bất đầu, không biết cái trường này như thế nào lại phổ biến cái kiểu gửi trao thư tình viết tay, Kha Bố nhìn về phía cửa, nữ sinh kia thoắt cái đã chạy đi, cậu bặm bặm môi nhìn Chi Lý mở phong thư, giọng điệu đã đượm chút vị chua: "Lần này lại là năm nhất?"
"Là năm tư."
"Không lo chuyên tâm chuẩn bị tốt nghiệp, toàn lo làm việc gì đâu."
Chi Lý xem lướt qua liền bỏ vào ngăn bàn, Kha Bố cúi đầu, không biết từ khi nào trong ngăn hắn đã chất không ít thư tình, hơn nữa còn được chia ra thành từng chồng xếp theo thứ tự, mỗi chồng là một trình độ khác nhau: "Cậu còn đem thư tình của người ta đi xếp hạng?"
"Dựa theo trình độ sáng tác để xếp thứ tự, thư của vị này chính là hạng nhất."
"Thư tình người khác viết cho cậu là để bày tỏ tình cảm, không phải chỗ để cậu phô diễn bình phẩm!!!" Cậu duỗi tay tiến vào ngăn bàn rồi quấy loạn, toàn bộ thư được phân chia ngay ngắn đều bị cậu làm rối tung, sau đó bực bội chống cằm: "Tớ dạo này đang có cảm giác khủng hoảng, nguy cơ mặc cảm rất rất lớn, tự dưng không đâu xuất hiện người thập toàn thập mỹ như cậu, hoàn hảo gì đó của tớ đều bị cậu đoạt đi rồi, vậy..."
"Không cần làm nũng."
"Vậy thì tớ sẽ..." Kha Bố lần nữa ác ý làm nũng, mong chờ Chi Lý nóng vội bắt đầu truy vấn cậu.
"Cái gì." Cậu mong chờ như vậy mà hắn lại nói một câu "cái gì" với cậu.
"Cậu bỏ cuộc cũng thật nhanh!"
"Là do cậu nói quá chậm."
"Chi Lý, cậu mau phủ nhận những lời tớ vừa nói đi, nói với tớ những lời đó không đúng tí nào."
"Cái gì."
"Lần này tuyệt đối không cho cậu làm lơ tớ."
"Cái gì."
"Cậu cứ như vậy, sau này tớ cũng sẽ dùng "cái gì" để đáp lại cậu."
"Thủ đoạn ép cậu nói chuyện của tớ rất nhiều."
"Cậu mau phủ nhận những lời tớ vừa nói đi, nói với tớ những lời đó không đúng tí nào."
"Cái gì."
"Điện thoại cậu để ở đâu?"
"Phòng ngủ."
"Cậu mau phủ nhận những lời tớ vừa nói đi, nói với tớ những lời đó không đúng tí nào."
"Cái gì."
Kha Bố bỏ cuộc, môi dưới bĩu lên: "Dù sao tớ cũng là loại người một ưu điểm cũng không có, chi bằng cậu vứt bỏ tớ luôn đi, trước đó nhớ báo cho tớ một tiếng, để tớ làm người đá cậu, để tớ ra đi còn giữ được một chút tự tôn." Cậu vừa đứng lên, sau lưng đã có tiếng nói: "Ngồi xuống." Kha Bố có thể dễ dàng phân biệt giọng điệu này của Chi Lý, không chút do dự mà ngồi xuống.
"Đem những lời cậu vừa nói thuật lại một lần cho tớ nghe."
"Tớ nói tớ cả đời này cũng tuyệt đối không rời cậu nửa bước." Kha Bố tự mắng bản thân mình ngu ngốc, cậu thế nào lại dùng trò này mua vui cho Chi Lý.
"Đem lời này của cậu nhẩm lại một vạn lần trong lòng, hảo hảo ghi nhớ cho tớ."
"Không cần nhẩm một vạn lần, một lần tớ cũng có thể nhớ cả đời."
Chi Lý vỗ vỗ mặt Kha Bố: "Này chẳng phải chính là ưu điểm sao, rất thông minh."
"Vẻ mặt của cậu có chỗ nào giống như đang khen tớ chứ." Môi dưới của Kha Bố lần nữa bĩu lên, trong ánh mắt vận hàng ngàn ánh sao.
Tiếng chuông báo reo lên, tới tiết thể dục rồi, hai người cùng đứng lên đi tới sân thể dục, Kha Bố chỉ mới đi một chút, Chi Lý đã không thấy tăm hơi, giáo viên dạy môn thể dục chỉ cho bọn họ khởi động một vài động tác làm nóng cơ thể, sau đó liền giải tán. Kha Bố mang theo tâm tình buồn chết liếc tìm một chỗ ngồi thật thoải mái, vừa mới chuẩn bị ngồi, một đám học sinh dơ ra cái thẻ hội sinh viên đã gọi cậu lại:"Bạn học này, cậu tới chỗ khác ngồi đi, hội trưởng hội sinh viên muốn ngồi nghỉ ở chỗ này."
"Hội trưởng hội sinh viên không phải có phòng nghỉ riêng sao?"
"Đây không phải chuyện liên quan tới cậu, đi mau."
Cùng cái đám của hội sinh viên dây dưa chỉ có nước rước lấy phiền phức, trường học này tựa như quốc gia thu nhỏ, tuy rằng trước đó cùng đám này thi bóng rổ có thắng, nhưng khi đó là mượn tay hai vị chủ lực Lam Ngân cùng Đóa Lạp, nếu không đội hình của đám này cũng không thể coi khinh, tuy không thể nói bọn họ giống như tổ chức hắc ám, nhưng không phải các tổ chức đều là một loại như vậy sao, hơn nữa nếu trường học mà không có hội sinh viên thì sẽ loạn mất.
"Mau đi đi, hội trưởng một lát nữa sẽ tới." Nam sinh dang tay muốn đẩy Kha Bố.
"Tôi đang chuẩn bị đi." Kha Bố hất tay nam sinh ra.
Một cây bút bị ném đến rơi trên đầu nam sinh, hai người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Chi Lý đang ngồi trên cành cây, lưng dựa vào thân cây, một chân duỗi, một chân treo giữa không khí, hắn móc ra cây bút chì khác tiếp tục vẽ tranh: "Còn có lần sau dám đụng tới người của tôi, thì thứ rơi xuống sẽ không phải bút chì."
"Hội trưởng, anh tới rồi, mời anh ngồi ở đây." Nam sinh điệu bộ có vẻ thực cung kính.
Hội trưởng hội sinh viên Nghiêm Phong từ đầu tới chân không một chỗ nào cẩu thả, ngẩng đầu nhìn Chi Lý trên cây: "Kệ đi, không cần để ý đến người kia." Hắn nói xong liền quay người bỏ đi, trừ phi là bất đắc dĩ, Nghiêm Phong hắn vạn nhất sẽ không dây dưa cùng Chi Lý, hắn đã chịu đủ trò yêu ma quỷ quái rồi, trong trường này cứ để bọn họ làm những gì bọn họ thích, nước sông không phạm nước giếng.
Kha Bố thu hồi tầm mắt, trở về chỗ ngồi vừa rồi, bắt đầu phát ngốc.
Trong trường quả thật chưa từng bày ra trò đem học sinh ra xếp hạng gì gì đó, nhưng trong lòng Kha Bố đã sớm có một người chiếm vị trí hạng nhất này rồi, hơn nữa cũng chỉ có cậu ấy là vị trí số một, ngoài ra bất cứ vị trị nào khác cũng không có, đúng vậy, ngoại trừ Chi Lý đại nhân còn có thể là ai, ai có thể tranh giành với hắn, tình yêu của cậu là số một, hắn cứ như vậy xâm chiếm vị trí, thống lĩnh, sở hữu toàn bộ Kha Bố.
Hắn trong lòng mình tới tột cùng là đã bị xếp hạng từ lúc nào, chưa từng nghĩ đã cùng nhau để lại quá nhiều hồi ức, nhưng chỉ cần động một chút, tất cả sẽ liền hiện về rõ mồn một như vậy.
Beta: Tảo
Khai giảng đã qua hơn một tuần, đám học sinh sau khi trải qua kỳ nghỉ đông đã thích nghi ít nhiều, đi học cũng không quá trễ nãi. Kha Bố xoa xoa đôi mắt, lắc lắc đầu cố nén cơn buồn ngủ, thành tích cuối kỳ vừa rồi thảm đến không nỡ nhìn, cứ như vậy để thành tích đi xuống cậu chắc chắn sẽ thành một tên vô dụng hết thuốc chữa. Phẩm hạnh không tốt, tính cách không tốt, thành tích không tốt, thể dục thể thao cũng không bằng ai, Kha Bố bỏ qua mọi đùa giỡn, cẩn thận xem xét lại chính mình, hệt như tự gạt mình vào một chậu nước lạnh, cậu rốt cuộc có ưu điểm gì chứ!
Sau khi tan học cậu tìm đến Sở Hạo Vũ, vẻ mặt nghiêm túc ôm tay hỏi: "Tớ đây là ăn nói quá khiêm tốn, không tự nghĩ ra ưu điểm của bản thân là gì, nói, ưu điểm của tớ là gì?"
"Miệng quá bậy bạ, sau này sẽ trở thành kẻ phá hoại."
"Công Tru, ưu điểm của tớ là gì?" Cậu làm lơ Sở Hạo Vũ, lại chuyển hướng sang Công Tru, Công Tru nhíu mày vắt óc nghĩ ngợi, đắn đo nói: "Chịu bị đâm?"
"Như vậy mà gọi là ưu điểm! Cậu chỉ có thể nghĩ ra cái này?"
"Bản thân mỗi người không phải đều có ít nhất một hai ưu điểm sao, như vậy đã là rất khá rồi." Sở Hạo Vũ khó khăn lắm mới có một lần nói được tiếng người, sau đó liền bổ sung: "Bất quả cho dù bản thân mỗi người ít nhiều cũng có một hai ưu điểm, nhưng cậu thì, hừm, cậu là ngoại lệ." Chính cậu thật khờ, xém chút bị Sở Hạo Vũ làm cho cảm động. Kha Bố ngồi xuống bên cạnh Chi Lý, vừa định mở lời, liền một học đệ chạy tới đưa cho Chi Lý phong thư màu hồng nhạt: "Vừa rồi có nữ sinh nhờ em đưa cho anh thư này." Năm học mới bất đầu, không biết cái trường này như thế nào lại phổ biến cái kiểu gửi trao thư tình viết tay, Kha Bố nhìn về phía cửa, nữ sinh kia thoắt cái đã chạy đi, cậu bặm bặm môi nhìn Chi Lý mở phong thư, giọng điệu đã đượm chút vị chua: "Lần này lại là năm nhất?"
"Là năm tư."
"Không lo chuyên tâm chuẩn bị tốt nghiệp, toàn lo làm việc gì đâu."
Chi Lý xem lướt qua liền bỏ vào ngăn bàn, Kha Bố cúi đầu, không biết từ khi nào trong ngăn hắn đã chất không ít thư tình, hơn nữa còn được chia ra thành từng chồng xếp theo thứ tự, mỗi chồng là một trình độ khác nhau: "Cậu còn đem thư tình của người ta đi xếp hạng?"
"Dựa theo trình độ sáng tác để xếp thứ tự, thư của vị này chính là hạng nhất."
"Thư tình người khác viết cho cậu là để bày tỏ tình cảm, không phải chỗ để cậu phô diễn bình phẩm!!!" Cậu duỗi tay tiến vào ngăn bàn rồi quấy loạn, toàn bộ thư được phân chia ngay ngắn đều bị cậu làm rối tung, sau đó bực bội chống cằm: "Tớ dạo này đang có cảm giác khủng hoảng, nguy cơ mặc cảm rất rất lớn, tự dưng không đâu xuất hiện người thập toàn thập mỹ như cậu, hoàn hảo gì đó của tớ đều bị cậu đoạt đi rồi, vậy..."
"Không cần làm nũng."
"Vậy thì tớ sẽ..." Kha Bố lần nữa ác ý làm nũng, mong chờ Chi Lý nóng vội bắt đầu truy vấn cậu.
"Cái gì." Cậu mong chờ như vậy mà hắn lại nói một câu "cái gì" với cậu.
"Cậu bỏ cuộc cũng thật nhanh!"
"Là do cậu nói quá chậm."
"Chi Lý, cậu mau phủ nhận những lời tớ vừa nói đi, nói với tớ những lời đó không đúng tí nào."
"Cái gì."
"Lần này tuyệt đối không cho cậu làm lơ tớ."
"Cái gì."
"Cậu cứ như vậy, sau này tớ cũng sẽ dùng "cái gì" để đáp lại cậu."
"Thủ đoạn ép cậu nói chuyện của tớ rất nhiều."
"Cậu mau phủ nhận những lời tớ vừa nói đi, nói với tớ những lời đó không đúng tí nào."
"Cái gì."
"Điện thoại cậu để ở đâu?"
"Phòng ngủ."
"Cậu mau phủ nhận những lời tớ vừa nói đi, nói với tớ những lời đó không đúng tí nào."
"Cái gì."
Kha Bố bỏ cuộc, môi dưới bĩu lên: "Dù sao tớ cũng là loại người một ưu điểm cũng không có, chi bằng cậu vứt bỏ tớ luôn đi, trước đó nhớ báo cho tớ một tiếng, để tớ làm người đá cậu, để tớ ra đi còn giữ được một chút tự tôn." Cậu vừa đứng lên, sau lưng đã có tiếng nói: "Ngồi xuống." Kha Bố có thể dễ dàng phân biệt giọng điệu này của Chi Lý, không chút do dự mà ngồi xuống.
"Đem những lời cậu vừa nói thuật lại một lần cho tớ nghe."
"Tớ nói tớ cả đời này cũng tuyệt đối không rời cậu nửa bước." Kha Bố tự mắng bản thân mình ngu ngốc, cậu thế nào lại dùng trò này mua vui cho Chi Lý.
"Đem lời này của cậu nhẩm lại một vạn lần trong lòng, hảo hảo ghi nhớ cho tớ."
"Không cần nhẩm một vạn lần, một lần tớ cũng có thể nhớ cả đời."
Chi Lý vỗ vỗ mặt Kha Bố: "Này chẳng phải chính là ưu điểm sao, rất thông minh."
"Vẻ mặt của cậu có chỗ nào giống như đang khen tớ chứ." Môi dưới của Kha Bố lần nữa bĩu lên, trong ánh mắt vận hàng ngàn ánh sao.
Tiếng chuông báo reo lên, tới tiết thể dục rồi, hai người cùng đứng lên đi tới sân thể dục, Kha Bố chỉ mới đi một chút, Chi Lý đã không thấy tăm hơi, giáo viên dạy môn thể dục chỉ cho bọn họ khởi động một vài động tác làm nóng cơ thể, sau đó liền giải tán. Kha Bố mang theo tâm tình buồn chết liếc tìm một chỗ ngồi thật thoải mái, vừa mới chuẩn bị ngồi, một đám học sinh dơ ra cái thẻ hội sinh viên đã gọi cậu lại:"Bạn học này, cậu tới chỗ khác ngồi đi, hội trưởng hội sinh viên muốn ngồi nghỉ ở chỗ này."
"Hội trưởng hội sinh viên không phải có phòng nghỉ riêng sao?"
"Đây không phải chuyện liên quan tới cậu, đi mau."
Cùng cái đám của hội sinh viên dây dưa chỉ có nước rước lấy phiền phức, trường học này tựa như quốc gia thu nhỏ, tuy rằng trước đó cùng đám này thi bóng rổ có thắng, nhưng khi đó là mượn tay hai vị chủ lực Lam Ngân cùng Đóa Lạp, nếu không đội hình của đám này cũng không thể coi khinh, tuy không thể nói bọn họ giống như tổ chức hắc ám, nhưng không phải các tổ chức đều là một loại như vậy sao, hơn nữa nếu trường học mà không có hội sinh viên thì sẽ loạn mất.
"Mau đi đi, hội trưởng một lát nữa sẽ tới." Nam sinh dang tay muốn đẩy Kha Bố.
"Tôi đang chuẩn bị đi." Kha Bố hất tay nam sinh ra.
Một cây bút bị ném đến rơi trên đầu nam sinh, hai người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Chi Lý đang ngồi trên cành cây, lưng dựa vào thân cây, một chân duỗi, một chân treo giữa không khí, hắn móc ra cây bút chì khác tiếp tục vẽ tranh: "Còn có lần sau dám đụng tới người của tôi, thì thứ rơi xuống sẽ không phải bút chì."
"Hội trưởng, anh tới rồi, mời anh ngồi ở đây." Nam sinh điệu bộ có vẻ thực cung kính.
Hội trưởng hội sinh viên Nghiêm Phong từ đầu tới chân không một chỗ nào cẩu thả, ngẩng đầu nhìn Chi Lý trên cây: "Kệ đi, không cần để ý đến người kia." Hắn nói xong liền quay người bỏ đi, trừ phi là bất đắc dĩ, Nghiêm Phong hắn vạn nhất sẽ không dây dưa cùng Chi Lý, hắn đã chịu đủ trò yêu ma quỷ quái rồi, trong trường này cứ để bọn họ làm những gì bọn họ thích, nước sông không phạm nước giếng.
Kha Bố thu hồi tầm mắt, trở về chỗ ngồi vừa rồi, bắt đầu phát ngốc.
Trong trường quả thật chưa từng bày ra trò đem học sinh ra xếp hạng gì gì đó, nhưng trong lòng Kha Bố đã sớm có một người chiếm vị trí hạng nhất này rồi, hơn nữa cũng chỉ có cậu ấy là vị trí số một, ngoài ra bất cứ vị trị nào khác cũng không có, đúng vậy, ngoại trừ Chi Lý đại nhân còn có thể là ai, ai có thể tranh giành với hắn, tình yêu của cậu là số một, hắn cứ như vậy xâm chiếm vị trí, thống lĩnh, sở hữu toàn bộ Kha Bố.
Hắn trong lòng mình tới tột cùng là đã bị xếp hạng từ lúc nào, chưa từng nghĩ đã cùng nhau để lại quá nhiều hồi ức, nhưng chỉ cần động một chút, tất cả sẽ liền hiện về rõ mồn một như vậy.