Editor: Chen
Beta: Tảo
Kha Bố không thể cứ như vậy giả bộ mọi chuyện rất êm đềm, cũng không thể giả bộ rằng cậu rất tự tin, cậu là người bình thường, không giống như nhân vật hư cấu trong sách truyện hay trên phim truyền hình, có thể khống chế cảm xúc của mình, chuyện phi thường như vậy chỉ bọn họ mới làm được thôi. Mỗi lần Đóa Lạp gây chuyện với cậu, bản thân cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm đến Chi Lý mách lẻo, có lẽ cũng do thói quen rồi, sâu trong cậu thực sự không muốn Chi Lý phải chọn lựa giữa cậu và người nhà, hơn nữa, Đóa Lạp chỉ là đứng sau hậu thuẫn cho Hùng Nhạc Nhạc, chứ không tự mình ra mặt hành động.
Kha Bố nằm dài trên giường mơ màng sắp ngủ, bất tri bất giác, mùa xuân đã tới rồi, cái mùa mơ hồ này đây, chốc chốc giống mùa đông, chốc chốc lại giống mùa hè. Ứng Tu Kiệt bước vào nhìn biểu tình trên mặt Kha Bố cũng phát hiện ra chút điểm kỳ quái: "Cậu, cậu từ lúc nào đã học được thuật biến thân?"
"Đừng đem mấy chuyện không ai hiểu được ra quấy rầy tớ ngủ trưa."
"Nhưng vừa rồi tớ ở sân tập chạy bộ, vẫn thấy cậu cùng Chi Lý ở xà đơn bên kia mà, sao đột nhiên có thể chạy về đây ngủ." Nghe được những gì Ứng Tu Kiệt nói, Kha Bố lập tức ngồi dậy, bò về phía cửa sổ mở ra nhìn bên ngoài, từ nơi này sao có thể nhìn tới xà đơn mà Ứng Tu Kiệt nói a, nhưng cậu không để ý điều đó, cứ như vậy chạy ra ngoài, rồi lại ngập ngừng trước cửa câu lạc bộ của hội sinh viên, không chịu chạy xuống tầng, tự trọng cao ngạo của cậu không cho phép cậu làm như vậy, nếu chính mình thở hồng hộc đi xuống, hoảng loạn tới gặp bọn họ, nên tự thấy bản thân nực cười nhường nào, thật khổ sở a, bộ dạng yếu đuối vô dụng sợ người khác sẽ cướp đi Chi Lý này cậu không hề thích, không thích chút nào. Bất quá nếu nói, một hồi chạy hồng hộc tới nơi lại bắt gặp bọn họ đang ở cùng nhau, không lẽ tới cười khổ một cái cũng không được sao. Kha Bố không quan tâm ánh mắt nghi hoặc của mọi người chĩa vào mình, cậu cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nơi Chi Lý và Hùng Nhạc Nhạc đang đứng. Chi Lý đưa lưng về phía cậu, cậu chỉ có thể nhìn thấy nụ cười tươi rói của Hùng Nhạc Nhạc a, cười đến sáng ngời như vậy, Kha Bố không thể không có hoài nghi, y thật sự đang bắt chước mình sao, chính mình lại có nụ cười động lòng người như vậy sao, không thể tránh rồi, lòng tự trọng đã bị cảm giác tự ti ập đến, đánh mạnh một cú thật đau thương.
Chi Lý tại sao lại ở cùng Hùng Nhạc Nhạc, hành động không thể lý giải này của hắn, là vì Hùng Nhạc Nhạc gọi hắn tới, hắn không có việc gì liền đi sao, hay hắn thực sự nhầm Hùng Nhạc Nhạc thành cậu, hay hắn muốn kêu Hùng Nhạc Nhạc từ bỏ trò đùa này... Quá nhiều suy đoán, nhưng không tài nào tìm ra câu trả lời xích đác.
Hùng Nhạc Nhạc thoải mái ngồi trên xà đơn, thõng đôi chân, vẻ mặt tựa như đang hoài niệm chuyện cũ, y đang nói về gia đình y sao, giống như năm đó cậu ở công viên nói Chi Lý nghe về gia đình mình, thêm nữa rồi, lại là hồi ức của cậu và hắn, Chi Lý sao lại thờ ơ đứng nhìn y như vậy, hắn phải mắng y hoặc bỏ đi luôn, như vậy mới giống hắn mà, phải không.
Rốt cuộc Chi Lý cũng nghiêng mặt đi, hắn nói câu gì đó rất nhanh, giống như chỉ nói có mấy chữ, môi cười của Hùng Nhạc Nhạc lại càng sâu, y từ xà đơn đánh về phía Chi Lý, Chi Lý lui về một bước tránh được. Mùi vị ác ý cùng ghen tuông ngập tràn trong đôi mắt Kha Bố, tại sao lại thay đổi rồi, hai người bọn họ, cùng có một khung cảnh hồ nháo quen mắt làm sao, hai người bọn họ, giống hai người chúng ta.
""Bạn học kia, cậu rốt cuộc có chuyện gì, vẫn đứng trước cửa phòng của bọn tôi, có việc gì thì ra ngoài mà xử lí, đừng ảnh hưởng tới bọn này, ê, có nghe tôi nói gì không đấy? Điếc à?" Nam sinh giật lấy bả vai Kha Bố, cả người Kha Bố vô lực bị hắn kéo như khúc gỗ, cậu giương mắt nhìn nam sinh kia:
"Buông ra."
"Ăn nói kiểu gì vậy, cậu không phải học năm bốn đi, dám hỗn láo với học trưởng, tên tiểu tử cậu thấy ngứa da rồi à, lập tức xin lỗi ngay." Lại xin lỗi sao, ba mình, Lạc Viên cùng người nhà cô ấy xin lỗi mình, nếu Hùng Nhạc Nhạc xin lỗi mẹ mình thì bây giờ đứng ở chỗ này miên man suy nghĩ, mình có phải hay không lát nữa cũng sẽ đi xin lỗi Chi Lý.
"Bảo mày xin lỗi cơ mà, cái thằng vô học này."
"Tôi làm cái gì, làm cái gì mà phải xin lỗi*!" Kha Bố hét lên, nắm quyền đấm lên cằm nam sinh, nam sinh kia nổi giận, phun nước bọt lên đất, miệng chửi thô tục người lao tới, hai người lao vào xô xát. Người trong câu lạc bộ cùng ô ạt xông tới kéo hai người tách ra: "Này, đừng đánh nữa, cậu ta hình như là người của Chi Lý đấy."
"Thế thì đã sao nào, dù sao cũng chỉ mới năm hai, tao còn phải sợ Chi Lý chắc." Miệng hắn vẫn mắng, còn những người khác ghì chặt lấy hắn, Kha Bố thoát khỏi đám người, rời khỏi chỗ đó, cậu hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ muốn về phòng, về phòng ngủ một giấc thật đã.
Lúc xuống cầu thang, Kha Bố đụng phải Chi Lý, tầm mắt Chi Lý lướt qua người Kha Bố, áo quần xộc xệch, trán cùng cổ đều có vết đỏ. Kha Bố không dừng bước, cứ như vậy lướt qua người Chi Lý, vẻ mặt Chi Lý phút chốc biến hóa, bắt lấy cánh tay Kha Bố: "Cậu bị ai đánh?"
"Tớ không cần thiết cái gì cũng phải trình báo với cậu."
"Thái độ này của cậu là có ý gì."
"Tớ có thái độ gì, muốn nghe tớ xin lỗi cậu sao? Nếu không muốn thì mau buông tớ ra! Đừng đụng vào tớ!" Biết rõ này là vô cớ kiếm chuyện, biết rõ này là giận dỗi lung tung, biết rõ Chi Lý không hề muốn nghe cậu xin lỗi, cái gì cũng đều biết mà, biết rất rõ, nhưng mà, nhưng mà liền như vậy, tớ không thể khống chế cảm xúc của mình, tớ phải làm sao mới không tức giận đây, khi tớ đã quá yêu cậu rồi.
Tay Kha Bố bị ấn lên tường: "Buông cậu ra? Cậu không trả lời tớ còn muốn đi đâu?"
Xem đi, công bằng rồi, Chi Lý cũng tức giận.
"Được, tớ trả lời, tớ cùng người khác đánh một trận nên mới thành dạng này." Tay vẫn không chịu buông ra, đây không phải đáp án mà Chi Lý muốn nghe, Kha Bố đẩy hắn: "Vậy có gì quan trọng chứ, tớ có thành dạng gì thì có gì quan trọng. Tớ suýt chút nữa đã bị người khác đánh chết rồi, còn cậu..." Còn cậu lại chẳng biết gì cả, cậu bận ở bên người khác rồi.
"Tại sao không nói tiếp đi, đem lời vừa rồi thuật lại nguyên văn cho tớ."
"Đừng chạy! Chúng ta còn chưa xong đâu." Nam sinh năm bốn ban nãy đuổi theo, vừa thấy Kha Bố liền mắng: "Mày lại muốn đi tìm Chi Lý xin xỏ rồi sao, đừng cho là tao sẽ giống bọn ngu kia sợ thằng đó, có bản lĩnh thì mày kêu nó tới đây, tao không chỉ chấp mày, còn chấp cả mày lẫn nó." Ngón tay Chi Lý buông lỏng ra, hắn xoay người: "Nói như vậy, mày là người đã đánh cậu ấy sao."
Biểu cảm của hắn khiến nam sinh kia không tài nào nắm bắt, hắn ta theo bản năng dựng đứng lông tơ: "Mày, mày là ai?"
"Không phải mày gọi tao đến sao?"
"Mày, mày là Chi Lý, muốn làm gì hả, là, là thằng đó đánh tao trước."
"Tao khi đánh nhau thì không thích nhiều lời, mày không câm miệng được à."
Vài giây ngắn ngủi sau, nam sinh ngã xuống đất, Chi Lý nghiêng người nhìn bóng Kha Bố rời đi, tay trái hắn bỏ vào túi quần, thanh âm lãnh khốc lại nhẹ như không: "Thật ngây thơ, cậu ấy thực sự cho rằng có thể trốn tao được sao, mày thấy có đúng không." Hắn đưa chân đá vào người đang nằm vật trên đất.
Sau khi trở lại phòng ngủ,Kha Bố đá giày xuống, lập tức chui vào chăn, cậu nhắm mắt lại, nơi này rất yêntĩnh a, cái gì không sẽ không thấy, Chi Lý sẽ không thể tìm thấy cậu đâu.
Beta: Tảo
Kha Bố không thể cứ như vậy giả bộ mọi chuyện rất êm đềm, cũng không thể giả bộ rằng cậu rất tự tin, cậu là người bình thường, không giống như nhân vật hư cấu trong sách truyện hay trên phim truyền hình, có thể khống chế cảm xúc của mình, chuyện phi thường như vậy chỉ bọn họ mới làm được thôi. Mỗi lần Đóa Lạp gây chuyện với cậu, bản thân cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm đến Chi Lý mách lẻo, có lẽ cũng do thói quen rồi, sâu trong cậu thực sự không muốn Chi Lý phải chọn lựa giữa cậu và người nhà, hơn nữa, Đóa Lạp chỉ là đứng sau hậu thuẫn cho Hùng Nhạc Nhạc, chứ không tự mình ra mặt hành động.
Kha Bố nằm dài trên giường mơ màng sắp ngủ, bất tri bất giác, mùa xuân đã tới rồi, cái mùa mơ hồ này đây, chốc chốc giống mùa đông, chốc chốc lại giống mùa hè. Ứng Tu Kiệt bước vào nhìn biểu tình trên mặt Kha Bố cũng phát hiện ra chút điểm kỳ quái: "Cậu, cậu từ lúc nào đã học được thuật biến thân?"
"Đừng đem mấy chuyện không ai hiểu được ra quấy rầy tớ ngủ trưa."
"Nhưng vừa rồi tớ ở sân tập chạy bộ, vẫn thấy cậu cùng Chi Lý ở xà đơn bên kia mà, sao đột nhiên có thể chạy về đây ngủ." Nghe được những gì Ứng Tu Kiệt nói, Kha Bố lập tức ngồi dậy, bò về phía cửa sổ mở ra nhìn bên ngoài, từ nơi này sao có thể nhìn tới xà đơn mà Ứng Tu Kiệt nói a, nhưng cậu không để ý điều đó, cứ như vậy chạy ra ngoài, rồi lại ngập ngừng trước cửa câu lạc bộ của hội sinh viên, không chịu chạy xuống tầng, tự trọng cao ngạo của cậu không cho phép cậu làm như vậy, nếu chính mình thở hồng hộc đi xuống, hoảng loạn tới gặp bọn họ, nên tự thấy bản thân nực cười nhường nào, thật khổ sở a, bộ dạng yếu đuối vô dụng sợ người khác sẽ cướp đi Chi Lý này cậu không hề thích, không thích chút nào. Bất quá nếu nói, một hồi chạy hồng hộc tới nơi lại bắt gặp bọn họ đang ở cùng nhau, không lẽ tới cười khổ một cái cũng không được sao. Kha Bố không quan tâm ánh mắt nghi hoặc của mọi người chĩa vào mình, cậu cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nơi Chi Lý và Hùng Nhạc Nhạc đang đứng. Chi Lý đưa lưng về phía cậu, cậu chỉ có thể nhìn thấy nụ cười tươi rói của Hùng Nhạc Nhạc a, cười đến sáng ngời như vậy, Kha Bố không thể không có hoài nghi, y thật sự đang bắt chước mình sao, chính mình lại có nụ cười động lòng người như vậy sao, không thể tránh rồi, lòng tự trọng đã bị cảm giác tự ti ập đến, đánh mạnh một cú thật đau thương.
Chi Lý tại sao lại ở cùng Hùng Nhạc Nhạc, hành động không thể lý giải này của hắn, là vì Hùng Nhạc Nhạc gọi hắn tới, hắn không có việc gì liền đi sao, hay hắn thực sự nhầm Hùng Nhạc Nhạc thành cậu, hay hắn muốn kêu Hùng Nhạc Nhạc từ bỏ trò đùa này... Quá nhiều suy đoán, nhưng không tài nào tìm ra câu trả lời xích đác.
Hùng Nhạc Nhạc thoải mái ngồi trên xà đơn, thõng đôi chân, vẻ mặt tựa như đang hoài niệm chuyện cũ, y đang nói về gia đình y sao, giống như năm đó cậu ở công viên nói Chi Lý nghe về gia đình mình, thêm nữa rồi, lại là hồi ức của cậu và hắn, Chi Lý sao lại thờ ơ đứng nhìn y như vậy, hắn phải mắng y hoặc bỏ đi luôn, như vậy mới giống hắn mà, phải không.
Rốt cuộc Chi Lý cũng nghiêng mặt đi, hắn nói câu gì đó rất nhanh, giống như chỉ nói có mấy chữ, môi cười của Hùng Nhạc Nhạc lại càng sâu, y từ xà đơn đánh về phía Chi Lý, Chi Lý lui về một bước tránh được. Mùi vị ác ý cùng ghen tuông ngập tràn trong đôi mắt Kha Bố, tại sao lại thay đổi rồi, hai người bọn họ, cùng có một khung cảnh hồ nháo quen mắt làm sao, hai người bọn họ, giống hai người chúng ta.
""Bạn học kia, cậu rốt cuộc có chuyện gì, vẫn đứng trước cửa phòng của bọn tôi, có việc gì thì ra ngoài mà xử lí, đừng ảnh hưởng tới bọn này, ê, có nghe tôi nói gì không đấy? Điếc à?" Nam sinh giật lấy bả vai Kha Bố, cả người Kha Bố vô lực bị hắn kéo như khúc gỗ, cậu giương mắt nhìn nam sinh kia:
"Buông ra."
"Ăn nói kiểu gì vậy, cậu không phải học năm bốn đi, dám hỗn láo với học trưởng, tên tiểu tử cậu thấy ngứa da rồi à, lập tức xin lỗi ngay." Lại xin lỗi sao, ba mình, Lạc Viên cùng người nhà cô ấy xin lỗi mình, nếu Hùng Nhạc Nhạc xin lỗi mẹ mình thì bây giờ đứng ở chỗ này miên man suy nghĩ, mình có phải hay không lát nữa cũng sẽ đi xin lỗi Chi Lý.
"Bảo mày xin lỗi cơ mà, cái thằng vô học này."
"Tôi làm cái gì, làm cái gì mà phải xin lỗi*!" Kha Bố hét lên, nắm quyền đấm lên cằm nam sinh, nam sinh kia nổi giận, phun nước bọt lên đất, miệng chửi thô tục người lao tới, hai người lao vào xô xát. Người trong câu lạc bộ cùng ô ạt xông tới kéo hai người tách ra: "Này, đừng đánh nữa, cậu ta hình như là người của Chi Lý đấy."
"Thế thì đã sao nào, dù sao cũng chỉ mới năm hai, tao còn phải sợ Chi Lý chắc." Miệng hắn vẫn mắng, còn những người khác ghì chặt lấy hắn, Kha Bố thoát khỏi đám người, rời khỏi chỗ đó, cậu hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ muốn về phòng, về phòng ngủ một giấc thật đã.
Lúc xuống cầu thang, Kha Bố đụng phải Chi Lý, tầm mắt Chi Lý lướt qua người Kha Bố, áo quần xộc xệch, trán cùng cổ đều có vết đỏ. Kha Bố không dừng bước, cứ như vậy lướt qua người Chi Lý, vẻ mặt Chi Lý phút chốc biến hóa, bắt lấy cánh tay Kha Bố: "Cậu bị ai đánh?"
"Tớ không cần thiết cái gì cũng phải trình báo với cậu."
"Thái độ này của cậu là có ý gì."
"Tớ có thái độ gì, muốn nghe tớ xin lỗi cậu sao? Nếu không muốn thì mau buông tớ ra! Đừng đụng vào tớ!" Biết rõ này là vô cớ kiếm chuyện, biết rõ này là giận dỗi lung tung, biết rõ Chi Lý không hề muốn nghe cậu xin lỗi, cái gì cũng đều biết mà, biết rất rõ, nhưng mà, nhưng mà liền như vậy, tớ không thể khống chế cảm xúc của mình, tớ phải làm sao mới không tức giận đây, khi tớ đã quá yêu cậu rồi.
Tay Kha Bố bị ấn lên tường: "Buông cậu ra? Cậu không trả lời tớ còn muốn đi đâu?"
Xem đi, công bằng rồi, Chi Lý cũng tức giận.
"Được, tớ trả lời, tớ cùng người khác đánh một trận nên mới thành dạng này." Tay vẫn không chịu buông ra, đây không phải đáp án mà Chi Lý muốn nghe, Kha Bố đẩy hắn: "Vậy có gì quan trọng chứ, tớ có thành dạng gì thì có gì quan trọng. Tớ suýt chút nữa đã bị người khác đánh chết rồi, còn cậu..." Còn cậu lại chẳng biết gì cả, cậu bận ở bên người khác rồi.
"Tại sao không nói tiếp đi, đem lời vừa rồi thuật lại nguyên văn cho tớ."
"Đừng chạy! Chúng ta còn chưa xong đâu." Nam sinh năm bốn ban nãy đuổi theo, vừa thấy Kha Bố liền mắng: "Mày lại muốn đi tìm Chi Lý xin xỏ rồi sao, đừng cho là tao sẽ giống bọn ngu kia sợ thằng đó, có bản lĩnh thì mày kêu nó tới đây, tao không chỉ chấp mày, còn chấp cả mày lẫn nó." Ngón tay Chi Lý buông lỏng ra, hắn xoay người: "Nói như vậy, mày là người đã đánh cậu ấy sao."
Biểu cảm của hắn khiến nam sinh kia không tài nào nắm bắt, hắn ta theo bản năng dựng đứng lông tơ: "Mày, mày là ai?"
"Không phải mày gọi tao đến sao?"
"Mày, mày là Chi Lý, muốn làm gì hả, là, là thằng đó đánh tao trước."
"Tao khi đánh nhau thì không thích nhiều lời, mày không câm miệng được à."
Vài giây ngắn ngủi sau, nam sinh ngã xuống đất, Chi Lý nghiêng người nhìn bóng Kha Bố rời đi, tay trái hắn bỏ vào túi quần, thanh âm lãnh khốc lại nhẹ như không: "Thật ngây thơ, cậu ấy thực sự cho rằng có thể trốn tao được sao, mày thấy có đúng không." Hắn đưa chân đá vào người đang nằm vật trên đất.
Sau khi trở lại phòng ngủ,Kha Bố đá giày xuống, lập tức chui vào chăn, cậu nhắm mắt lại, nơi này rất yêntĩnh a, cái gì không sẽ không thấy, Chi Lý sẽ không thể tìm thấy cậu đâu.