Editor: Chen
Beta: Tảo
Cãi nhau thực sự rất mệt mỏi, khiến tớ không còn là chính mình, khiến tớ dùng tra tấn vô vị mà hành hạ bản thân, sau đó cũng sẽ đến điều mệt mỏi nhất, rằng tớ cũng sẽ khiến cậu tổn thương.
Con người khác máy móc ở chỗ, con người sẽ bị tình cảm chi phối, này xem như vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của nhân loại.
Tiếng cửa bị đẩy ra làm Kha Bố mở mắt, tiếng bước chân tới gần lại làm cậu nhắm mặt. Nếu lúc này cậu giả bộ ngủ, liệu rằng lúc mở mắt ra, mọi chuyện có thể hay không cứ thế qua đi không một vết tích. Chi Lý nhìn thoáng qua đôi mắt nhắm chặt của Kha Bố, rồi lại nhìn về phía cửa sổ, lạnh lùng hỏi: "Nói tiếp." Chỉ hai chữ này, có trào phúng, có khiêu khích, nhưng không có Kha Bố trả lời.
"Mở mắt ra nhìn tớ."
"Không mở."
"Thật không." Chi Lý đá vào chân giường, Kha Bố có thể cảm thấy cả giường đều động, Kha Bố đối với kiểu đối đãi không chút dịu dàng này thực rất phẫn nộ: "Tớ không thể nổi giận với cậu, giờ tới ngủ tớ cũng không thể sao?"
"Không thể."
"Vậy cậu muốn nói tiếp cái gì, còn cái gì để nói sao. Tớ sẽ không xin lỗi cậu, dựa vào gì mà người xin lỗi luôn phải là tớ! Luôn là tớ! Ở bên tớ vì thấy có thể khi dễ tớ sao, là bởi vậy nên mới ở bên tớ chịu đựng tớ sao, cậu dựa vào gì mà làm vậy, dựa vào gì hả, chịu không nổi thì rời khỏi tớ đi." Kết quả, người nắm quyền công kích luôn là Chi Lý, Kha Bố đều tay không trở về, dừng cũng không được, cậu thật ghét bản thân mình, không ngừng hét lên, không ngừng lặp lại: "Tớ sẽ không xin lỗi cậu, cũng không cảm thấy tớ có chỗ nào đã sai cả, tớ hiện tại không muốn nói với cậu, cậu ra ngoài đi, ra ngoài! Như vậy được chưa, trả lời như vậy có vừa lòng cậu chưa?"
"Tớ rất vừa lòng." Chi Lý bình thản mà phun ra bốn chữ này. Không có nổi giận, không hề phản bác, liền rất đơn giản mà nói ra bốn chữ này thôi, như vậy cậu phải lý giải thế nào đây, không cãi nhau nữa rồi sao, hắn cho qua tất cả những lời cậu mới nói sao, nhất định là vậy rồi, hắn không hề tính toán so đo với cậu. Kha Bố vừa định mở miệng, Chi Lý liền hất tung chăn ra, chăn rơi xuống mặt sàn: "Này, Kha Bố..." Đầu gối hắn đè ở mép giường, tay chống vào tường, giọng nói rất nhỏ rất trầm: "Tớ sẽ không đụng vào cậu, cũng sẽ không nói chuyện với cậu nữa." Cùng Chi Lý cãi nhau, đau nhất là khi hắn theo cậu nói ra những lời tàn nhẫn, hắn sẽ lạnh nhạt, sẽ nhận hết đau thương rồi trả cậu gấp bội, này cơ hồ chính là bản năng của hắn.
Kha Bố mở to mắt, nắm chặt cổ áo Chi Lý: "Cậu đang uy hiếp tớ sao, tên hỗn đản cậu ở đây uy hiếp tớ sao, có bản lĩnh thì cả đời đừng cùng tớ nói chuyện, có bản lĩnh thì sau này đừng đụng vào tớ." Khởi đầu là giẫn dỗi, hiện tại đã thành như vậy, không còn là vấn đề ở Hùng Nhạc Nhạc, phẫn uất cứ như vậy phun trào, muốn thu hồi lại cũng chẳng thể thu hồi được.
"Bây giờ là ai đang uy hiếp ai đây." Chi Lý đứng lên, ngón tay Kha Bố bắt lấy cổ áo hắn, hắn đem từng ngón một gỡ ra. Hắn xoay người, Kha Bố bật dậy: "Cậu tới đây không phải muốn cùng tớ tiếp tục cãi nhau sao, cãi chưa xong, cậu muốn đi đâu." Chi Lý đẩy cửa, rồi lại đóng cửa lại, thân ảnh hắn dần dần biến mất phía sau cánh cửa, không chút dư thừa.
Chính là cậu, nói được nhưng không làm được, không thể không chạm vào hắn, không thể không cùng hắn nói chuyện, thật nên học hỏi Chi Lý a, hắn nói được làm được, không chạm vào cậu, không cùng cậu nói chuyện, hắn làm được. Nhiều năm như vậy, thói quen của Chi Lý khiến trái tim cậu ấm áp, cũng sẽ khiến trái tim cậu ngắt lạnh. Độ ấm trên cơ thể đều dần biến mất, giá lạnh theo ngón tay truyền tới. Lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay đến gương mặt, Kha Bố không biểu tình, không khóc lóc cũng không nháo loạn đuổi theo, đây là thi đấu giữa hai người sao, xem xem cậu hay hắn, là ai sẽ cúi đầu trước.
Người dân thành phố đều là như vậy sao, thực sự có thể tuyệt tình như vậy sao, mặc kệ là ở vị trì nào, luôn có người muốn cùng cậu tranh đấu, ngọt ngào biến thành lãnh đạm cũng chỉ là qua một lần lỡ lời mà thay đổi.
Kha Bố nhặt chăn trên đất, một lần nữa nằm lại lên giường, ngủ luôn tới chiều. Khi tỉnh lại, cậu ấn tắt tiếng chuông báo thức của điện thoại, xoa xoa đôi mắt rời khỏi phòng, cũng vừa lúc Chi Lý ra tới, muốn làm bộ không thấy cậu rốt cuộc khó khăn cỡ nào, bọn họ học cùng một lớp, bọn họ ở cùng một tầng, rõ ràng nhìn một lần sẽ đau một lần, nhưng Kha Bố không hề mong cầu ông trời khiến cậu không nhìn đến hắn, cậu biết, cãi nhau tuyệt đổi chỉ có đau thương thôi.
Bọn họ một trước một sau, đi cùng một đường.
Chi Lý không quay đầu lại, cũng không có thả chậm bước chân, hắn cầm lên điện thoại đang đổ chuông, là Kha Bố gọi tới, hắn dừng bước, tiếp điện thoại, Kha Bố lại tiếp tục đi về phía trước, mười mét, năm mét, mười centi, tới khi cánh tay hai người sắp chạm vào nhau, Chi Lý khẽ hạ người, cứ như vậy, không có bất kì tiếp xúc nào, Kha Bố đã lướt qua Chi Lý.
Chỉ một hành động thôi, đã cho Kha Bố không ít đau đớn. Kỳ thật, thật là kỳ quái, là hắn tìm tới cậu, là cậu đẩy hắn ra, thực sự đẩy hắn đi rồi, mới sợ hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa, chưa từng có ý nghĩ sẽ khiến cậu tổn thương, nhưng lại đem đến cho cậu không ít đau đớn, đây là mặt ác của tình yêu sao?
Kha Bố ở trong phòng học tìm vị trí gần cửa sổ mà ngồi xuống, cậu mở sách ra, bên cạnh có người ngồi xuống. Khóe miệng Kha Bố trồi lên vẻ khổ não, khó trách có nhiều người ghét Chi Lý a, hắn thật có lắm cách khiến người ta thống khổ. Cậu quay đầu nhìn chằm chằm Chi Lý, Chi Lý nhìn chằm chằm bảng đen, khoảng cách gần như vậy, hắn lại coi như cậu không tồn tại luôn sao, bất luận trong mắt hắn đang có người nào, thì người đó cũng không phải cậu. Kha Bố xiết chặt bút, thật muốn chất vấn hắn: Tớ là cái gì của cậu, cậu vì cái gì muốn đối xử với tớ như vậy. Nhưng Kha Bố không dám lên tiếng, cậu biết Chi Lý ngược lại sẽ hỏi cậu câu hỏi tương tự, những việc này xảy ra không phải đều bắt đầu từ cậu sao?
Bọn họ cứ như vậy trải qua hai tiết, sau khi tan học Kha Bố đem đầu áp xuống mặt bàn, nhìn mũi giày Chi Lý. Vốn cho rằng chỉ cần cậu nổi giận với hắn, chỉ cần cậu hướng hắn mà phẫn uất, hắn sẽ chú ý tới cậu thôi, sẽ hiểu cho cậu thôi, nhưng mánh khóe này của cậu lại thật sơ suất, mỗi ngày sẽ phải trải qua một kịch bản không nguyện ý đóng này sao, sớm biết nói những lời như vậy sẽ có kết cục này, không bằng ban đầu cậu liền ôm hắn thật chặt, khiến hắn thấu hiểu cậu đi, cao ngạo cùng tự trọng kia, có ích sao, đáng tiền luôn sao, vì cái gì lại không thể buông xuôi được!
Tình nguyện để hắn tổn thương cậu còn hơn để cậu thiếu vắng hắn.
Chi Lý đứng lên, cứ như vậy rời đi.
Cảnh tượng này, tâm tình này giống như đã từng trải qua, gần đây có phải hay không quá nhiều lần nhớ tới quá khứ, tâm tình khác nhau nhớ lại một hồi ức giống nhau, hồi ức bên cạnh Chi Lý cũng không phải tất cả đều là ấm áp, lại như hiện tại, nếu hiện tại xảy ra một chuyện sẽ đi vào hồi ức, Kha Bố có lẽ sẽ không muốn nhớ tới.
Beta: Tảo
Cãi nhau thực sự rất mệt mỏi, khiến tớ không còn là chính mình, khiến tớ dùng tra tấn vô vị mà hành hạ bản thân, sau đó cũng sẽ đến điều mệt mỏi nhất, rằng tớ cũng sẽ khiến cậu tổn thương.
Con người khác máy móc ở chỗ, con người sẽ bị tình cảm chi phối, này xem như vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của nhân loại.
Tiếng cửa bị đẩy ra làm Kha Bố mở mắt, tiếng bước chân tới gần lại làm cậu nhắm mặt. Nếu lúc này cậu giả bộ ngủ, liệu rằng lúc mở mắt ra, mọi chuyện có thể hay không cứ thế qua đi không một vết tích. Chi Lý nhìn thoáng qua đôi mắt nhắm chặt của Kha Bố, rồi lại nhìn về phía cửa sổ, lạnh lùng hỏi: "Nói tiếp." Chỉ hai chữ này, có trào phúng, có khiêu khích, nhưng không có Kha Bố trả lời.
"Mở mắt ra nhìn tớ."
"Không mở."
"Thật không." Chi Lý đá vào chân giường, Kha Bố có thể cảm thấy cả giường đều động, Kha Bố đối với kiểu đối đãi không chút dịu dàng này thực rất phẫn nộ: "Tớ không thể nổi giận với cậu, giờ tới ngủ tớ cũng không thể sao?"
"Không thể."
"Vậy cậu muốn nói tiếp cái gì, còn cái gì để nói sao. Tớ sẽ không xin lỗi cậu, dựa vào gì mà người xin lỗi luôn phải là tớ! Luôn là tớ! Ở bên tớ vì thấy có thể khi dễ tớ sao, là bởi vậy nên mới ở bên tớ chịu đựng tớ sao, cậu dựa vào gì mà làm vậy, dựa vào gì hả, chịu không nổi thì rời khỏi tớ đi." Kết quả, người nắm quyền công kích luôn là Chi Lý, Kha Bố đều tay không trở về, dừng cũng không được, cậu thật ghét bản thân mình, không ngừng hét lên, không ngừng lặp lại: "Tớ sẽ không xin lỗi cậu, cũng không cảm thấy tớ có chỗ nào đã sai cả, tớ hiện tại không muốn nói với cậu, cậu ra ngoài đi, ra ngoài! Như vậy được chưa, trả lời như vậy có vừa lòng cậu chưa?"
"Tớ rất vừa lòng." Chi Lý bình thản mà phun ra bốn chữ này. Không có nổi giận, không hề phản bác, liền rất đơn giản mà nói ra bốn chữ này thôi, như vậy cậu phải lý giải thế nào đây, không cãi nhau nữa rồi sao, hắn cho qua tất cả những lời cậu mới nói sao, nhất định là vậy rồi, hắn không hề tính toán so đo với cậu. Kha Bố vừa định mở miệng, Chi Lý liền hất tung chăn ra, chăn rơi xuống mặt sàn: "Này, Kha Bố..." Đầu gối hắn đè ở mép giường, tay chống vào tường, giọng nói rất nhỏ rất trầm: "Tớ sẽ không đụng vào cậu, cũng sẽ không nói chuyện với cậu nữa." Cùng Chi Lý cãi nhau, đau nhất là khi hắn theo cậu nói ra những lời tàn nhẫn, hắn sẽ lạnh nhạt, sẽ nhận hết đau thương rồi trả cậu gấp bội, này cơ hồ chính là bản năng của hắn.
Kha Bố mở to mắt, nắm chặt cổ áo Chi Lý: "Cậu đang uy hiếp tớ sao, tên hỗn đản cậu ở đây uy hiếp tớ sao, có bản lĩnh thì cả đời đừng cùng tớ nói chuyện, có bản lĩnh thì sau này đừng đụng vào tớ." Khởi đầu là giẫn dỗi, hiện tại đã thành như vậy, không còn là vấn đề ở Hùng Nhạc Nhạc, phẫn uất cứ như vậy phun trào, muốn thu hồi lại cũng chẳng thể thu hồi được.
"Bây giờ là ai đang uy hiếp ai đây." Chi Lý đứng lên, ngón tay Kha Bố bắt lấy cổ áo hắn, hắn đem từng ngón một gỡ ra. Hắn xoay người, Kha Bố bật dậy: "Cậu tới đây không phải muốn cùng tớ tiếp tục cãi nhau sao, cãi chưa xong, cậu muốn đi đâu." Chi Lý đẩy cửa, rồi lại đóng cửa lại, thân ảnh hắn dần dần biến mất phía sau cánh cửa, không chút dư thừa.
Chính là cậu, nói được nhưng không làm được, không thể không chạm vào hắn, không thể không cùng hắn nói chuyện, thật nên học hỏi Chi Lý a, hắn nói được làm được, không chạm vào cậu, không cùng cậu nói chuyện, hắn làm được. Nhiều năm như vậy, thói quen của Chi Lý khiến trái tim cậu ấm áp, cũng sẽ khiến trái tim cậu ngắt lạnh. Độ ấm trên cơ thể đều dần biến mất, giá lạnh theo ngón tay truyền tới. Lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay đến gương mặt, Kha Bố không biểu tình, không khóc lóc cũng không nháo loạn đuổi theo, đây là thi đấu giữa hai người sao, xem xem cậu hay hắn, là ai sẽ cúi đầu trước.
Người dân thành phố đều là như vậy sao, thực sự có thể tuyệt tình như vậy sao, mặc kệ là ở vị trì nào, luôn có người muốn cùng cậu tranh đấu, ngọt ngào biến thành lãnh đạm cũng chỉ là qua một lần lỡ lời mà thay đổi.
Kha Bố nhặt chăn trên đất, một lần nữa nằm lại lên giường, ngủ luôn tới chiều. Khi tỉnh lại, cậu ấn tắt tiếng chuông báo thức của điện thoại, xoa xoa đôi mắt rời khỏi phòng, cũng vừa lúc Chi Lý ra tới, muốn làm bộ không thấy cậu rốt cuộc khó khăn cỡ nào, bọn họ học cùng một lớp, bọn họ ở cùng một tầng, rõ ràng nhìn một lần sẽ đau một lần, nhưng Kha Bố không hề mong cầu ông trời khiến cậu không nhìn đến hắn, cậu biết, cãi nhau tuyệt đổi chỉ có đau thương thôi.
Bọn họ một trước một sau, đi cùng một đường.
Chi Lý không quay đầu lại, cũng không có thả chậm bước chân, hắn cầm lên điện thoại đang đổ chuông, là Kha Bố gọi tới, hắn dừng bước, tiếp điện thoại, Kha Bố lại tiếp tục đi về phía trước, mười mét, năm mét, mười centi, tới khi cánh tay hai người sắp chạm vào nhau, Chi Lý khẽ hạ người, cứ như vậy, không có bất kì tiếp xúc nào, Kha Bố đã lướt qua Chi Lý.
Chỉ một hành động thôi, đã cho Kha Bố không ít đau đớn. Kỳ thật, thật là kỳ quái, là hắn tìm tới cậu, là cậu đẩy hắn ra, thực sự đẩy hắn đi rồi, mới sợ hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa, chưa từng có ý nghĩ sẽ khiến cậu tổn thương, nhưng lại đem đến cho cậu không ít đau đớn, đây là mặt ác của tình yêu sao?
Kha Bố ở trong phòng học tìm vị trí gần cửa sổ mà ngồi xuống, cậu mở sách ra, bên cạnh có người ngồi xuống. Khóe miệng Kha Bố trồi lên vẻ khổ não, khó trách có nhiều người ghét Chi Lý a, hắn thật có lắm cách khiến người ta thống khổ. Cậu quay đầu nhìn chằm chằm Chi Lý, Chi Lý nhìn chằm chằm bảng đen, khoảng cách gần như vậy, hắn lại coi như cậu không tồn tại luôn sao, bất luận trong mắt hắn đang có người nào, thì người đó cũng không phải cậu. Kha Bố xiết chặt bút, thật muốn chất vấn hắn: Tớ là cái gì của cậu, cậu vì cái gì muốn đối xử với tớ như vậy. Nhưng Kha Bố không dám lên tiếng, cậu biết Chi Lý ngược lại sẽ hỏi cậu câu hỏi tương tự, những việc này xảy ra không phải đều bắt đầu từ cậu sao?
Bọn họ cứ như vậy trải qua hai tiết, sau khi tan học Kha Bố đem đầu áp xuống mặt bàn, nhìn mũi giày Chi Lý. Vốn cho rằng chỉ cần cậu nổi giận với hắn, chỉ cần cậu hướng hắn mà phẫn uất, hắn sẽ chú ý tới cậu thôi, sẽ hiểu cho cậu thôi, nhưng mánh khóe này của cậu lại thật sơ suất, mỗi ngày sẽ phải trải qua một kịch bản không nguyện ý đóng này sao, sớm biết nói những lời như vậy sẽ có kết cục này, không bằng ban đầu cậu liền ôm hắn thật chặt, khiến hắn thấu hiểu cậu đi, cao ngạo cùng tự trọng kia, có ích sao, đáng tiền luôn sao, vì cái gì lại không thể buông xuôi được!
Tình nguyện để hắn tổn thương cậu còn hơn để cậu thiếu vắng hắn.
Chi Lý đứng lên, cứ như vậy rời đi.
Cảnh tượng này, tâm tình này giống như đã từng trải qua, gần đây có phải hay không quá nhiều lần nhớ tới quá khứ, tâm tình khác nhau nhớ lại một hồi ức giống nhau, hồi ức bên cạnh Chi Lý cũng không phải tất cả đều là ấm áp, lại như hiện tại, nếu hiện tại xảy ra một chuyện sẽ đi vào hồi ức, Kha Bố có lẽ sẽ không muốn nhớ tới.