Editor: Pinkylee
Beta: Tảo
Bọn họ ở đầu đường thì tách ra, Đơn Cát đứng đợi đèn đỏ, cùng nhóm người đi đường băng qua đường, cuộc sống máy móc khiến người ta dễ tê liệt, nhưng lại không thể triệt để tê liệt, thỉnh thoảng đêm khuya không cách nào chìm vào giấc ngủ sẽ có đau khổ xuất hiện, nỗi đau này không có tên, không có lí do, chỉ là đau khổ, không vì cái gì, chỉ là đau khổ.
Đơn Cát quen không ít bạn gái, nhưng chưa bao giờ thật sự yêu, cô không hiểu yêu là gì, cô quá dễ dàng mệt mỏi, lúc gặp được Vi Dã, cô chỉ là bị bộ dạng của cậu thu hút, cùng cậu nói chuyện, giọng nói của cậu, vẻ mặt của cậu khiến nội tâm Đơn Cát kêu gào: tìm được rồi. Thân thể và con tim cô đơn của cô đều muốn được cậu chạm vào, nhưng không quên được giới tính, quên không được những thứ khác.
Tiếng chuông tan học vang lên, cổng trường yên tĩnh trở nên náo nhiệt, Đơn Cát hai tay cho vào túi áo, khoảnh khắc thanh xuân của học sinh, biểu cảm trên mặt bọn họ từ đầu đến cuối đều không giống như người lớn đã bước vào xã hội, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều vãn giữ lại một phần ngây thơ và kế hoạch tương lai, ảo tưởng sau khi tốt nghiệp có thể tìm thấy công việc mình yêu thích, có thể chung sống hòa hợp với đồng nghiệp, có thể hoàn thành từng nguyện vọng một. Thân là học sinh Vi Dã cho Đơn Cát ấn tượng chỉ là màu xám mờ mịt, cậu là học sinh xuất sắc, đứa trẻ ngoan trong miệng ba mẹ và thầy cô, nhưng Đơn Cát cho rằng Vi Dã cũng đang che giấu gì đó.
Vi Dã đi xuống bậc thềm, Đơn Cát từ bóng râm đứng ra: "Hi~" cô cùng Vi Dã sánh vai đi trong ánh đèn thành phố.
"Tôi dù sao cũng là bạn của chị cậu, hoặc là cậu xem tôi như một hoa si bình thường."
"Chị biết chị đang làm gì không."
"Không biết thì sẽ không đứng ở đây. Cậu không thể chấp nhận có nữ sinh thích cậu sao, vậy tôi đành phải đi chết rồi." Giọng nói Đơn Cát rất đáng thương, Vi Dã thậm chí không thả chậm bước chân: "Nếu chị đã thích tôi, ý là chị sẽ nghe lời tôi?"
"Đương nhiên sẽ."
"Vậy chị chọn thời gian khác mà chết, tôi còn phải đi học, không muốn bị cảnh sát cho là người cuối cùng chứng kiến chị chết."
Đơn Cát cười: "Vậy không được, chết cũng liên lụy cậu, trước khi chết, cậu có thể hôn tôi không, cậu từng hôn nữ sinh chưa, có cần mượn tôi thử một chút không, xem xem có khác gì với nam sinh?" Đơn Cát đưa miệng ra, sách vỗ lên miệng cô. Bọn họ trầm mặc một đoạn thời gian, mắt thấy sắp đến dưới lầu nhà Đơn Cát rồi, Đơn Cát ngừng lại, Vi Dã tiếp tục đi về trước.
Cô nhìn con muỗi trên đất âm u nói: "Vi Dã, cậu giấu cái gì chứ, tôi rõ ràng ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người cậu, đây không phải là khí tức mà đứa trẻ ngoan sẽ có, nếu như bị tôi tìm thấy, tôi rất có thể sẽ dùng nó để đe dọa cậu thích tôi." Vi Dã ngừng lại, cậu nghiêng đầu qua, nụ cười của Đơn Cát dưới ánh đèn đường rất tươi.
"Hóa ra chị không chỉ là hoa si." Cậu lại lần nữa đi về trước, cầm sách trong tay vẫy vẫy: "Vậy chị từ từ tìm."
Không biết câu này có tính là Vi Dã đồng ý cho Đơn Cát có thể ở bên cạnh cậu không, Vi Dã không nói rõ, Đơn Cát đành phải tự mình hiểu. Trong một tuần, Đơn Cát sẽ có một đến hai ngày sau khi Vi Dã tan tiết tự học mà đợi cậu, có lúc cô sẽ đùa giỡn mấy câu, có lúc sẽ nói rất nhiều, khoảng cách này, Đơn Cát không thể dựa vào quá gần, cũng không thể quá xa. Thích thật sự là một thứ rất thần kỳ, quên đi thân phận và giới tính, đơn độc và đau khổ, sau khi thích, mấy chứ "không thể thích" liền trở nên không chút sức mạnh.
Bọn họ như vậy qua một khoảng thời gian, tiếp đến, bên cạnh Vi Dã xuất hiện một người con trai, là người chính xác của Vi Dã. Người con trai và Vi Dã cùng trường, yêu thầm Vi Dã, thật không dễ gì gom hết dũng khí đi tỏ tình với Vi Dã, kết quả cuối cùng dũng khí không đủ, chỉ dám len lén theo sau lưng cậu.
"Cậu biết sau lưng chúng ta có một nam sinh không." Đơn Cát không có giả vờ không biết.
"Ừm."
Đơn Cát quay đầu, nhìn rõ mặt nam sinh dưới ánh đèn: "Là một nam sinh không tồi." Cô nhìn đôi tình nhân trước mặt đang nắm tay, nếu như mình chạm được tay Vi Dã, tầm mắt sẽ nhìn trên đường, cô và Vi Dã chỉ có thể làm bạn, bọn họ không thể kết hôn, không thể sinh con, thậm chí không thể nắm tay ở trên đường.
"Vi Dã, chúng ta không thể ở bên nhau sao."
"Với chị là nữ không có liên quan, chị hỏi tôi đang giấu cái gì, tôi chán ghét thứ tình cảm này." Cậu đem thứ cậu giấu nói ra cho mình biết, có phải là ám chỉ mình không cần lãng phí thời gian tìm không.
"Tôi biết, tôi cũng biết, nhưng cậu có thể đừng nói ra hay không, đừng nói ra cho tôi nghe, ai có thể bảo đảm mãi mãi sẽ không thích thứ đã từng chán ghét chứ, thứ tôi lúc trước ghét ăn bây giờ tôi cũng có thể ăn, tôi lúc trước..." Đơn Cát sống chết đưa ra vô số lí do, nói cho Vi Dã nghe, nói cho bản thân nghe, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại vẫn cứ rơi xuống, thế là dùng một tay che mắt, tay kia vũng vẫy: "Tôi không khóc, tôi đây không phải khóc, nữ sinh thì phiền phức điểm này, nhiều tình cảm, mỗi tháng dì cả còn đến một lần, nữ sinh thật sự phiền phức, nếu như tôi là nam thì tốt rồi, con mẹ nó tôi có thể trên đường hôn cậu, con mẹ nó tôi có thể danh chính ngôn thuận nói cho mọi người biết tôi yêu cậu, con mẹ nó còn có thể đứng tiểu."
Vi Dã lấy tay cô ra, ngón tay cô ướt đẫm ấm áp, là vết tích đau khổ để lại, mu bàn tay Vi Dã lau đi nước mắt của Đơn Cát: "Tôi biết chị không khóc."
"Vừa nãy là cậu từ chối tôi đúng không, vậy bây giờ hành động của cậu lại tính là ý gì chứ."
"Tôi cũng không biết, chỉ là nghĩ làm như vậy có tính là lý do hay không?" Lời của cậu không có ấm áp, cậu 18 tuổi mặt không thể pha trộn giữa non nớt và trưởng thành, dễ nhìn và lạnh nhạt, Đơn Cát cứ điên cuồng mà yêu vẻ lạnh nhạt này, cô và Vi Dã giống nhau, đều là người âm u, âm u quá chói mắt, màu trắng quá thuần khiết, trong thế giới xấu xí Đơn Cát sống cũng rất xấu xí.
"Chỉ có hai lựa chọn, Vi Dã, tình yêu của tôi chỉ có hai lựa chọn, yêu hoặc không yêu, đừng thương hại tôi, đừng làm bạn." Đơn Cát đơn độc đi về trước, đem Vi Dã giữ lại trong khoảng cách giữa nam sinh và nữ sinh.
Về đến nhà, Đơn Cát dùng nước lạnh rửa trôi nước mắt, cô làm ổ trong sofa, mở tivi, trong tivi đang phát quảng cáo gel bôi trơn nam chuyên dùng, hai người nam xinh đẹp sờ mó hôn đối phương, lúc đang muốn tiến hành cảnh tiếp theo thì ngừng lại, đột nhiên một giọng nam khoa trương xuất hiện nói: "Tình hình căng thẳng tìm không thấy gel bôi trơn phải làm sao!!! Chúng tôi giúp bạn giải quyết, hiệu X tùy ý mang theo bên người chai nhỏ, không chiếm không gian, đơn giản bỏ vào túi áo, nhẹ nhàng giải quyết tình hình căng thẳng của bạn!!"
Đơn Cát gối đầu lên gối sofa, tay vươn vào trong áo túm lấy bộ ngực, tự mình lẩm bẩm: "Mình tại sao không phải là nam."
Beta: Tảo
Bọn họ ở đầu đường thì tách ra, Đơn Cát đứng đợi đèn đỏ, cùng nhóm người đi đường băng qua đường, cuộc sống máy móc khiến người ta dễ tê liệt, nhưng lại không thể triệt để tê liệt, thỉnh thoảng đêm khuya không cách nào chìm vào giấc ngủ sẽ có đau khổ xuất hiện, nỗi đau này không có tên, không có lí do, chỉ là đau khổ, không vì cái gì, chỉ là đau khổ.
Đơn Cát quen không ít bạn gái, nhưng chưa bao giờ thật sự yêu, cô không hiểu yêu là gì, cô quá dễ dàng mệt mỏi, lúc gặp được Vi Dã, cô chỉ là bị bộ dạng của cậu thu hút, cùng cậu nói chuyện, giọng nói của cậu, vẻ mặt của cậu khiến nội tâm Đơn Cát kêu gào: tìm được rồi. Thân thể và con tim cô đơn của cô đều muốn được cậu chạm vào, nhưng không quên được giới tính, quên không được những thứ khác.
Tiếng chuông tan học vang lên, cổng trường yên tĩnh trở nên náo nhiệt, Đơn Cát hai tay cho vào túi áo, khoảnh khắc thanh xuân của học sinh, biểu cảm trên mặt bọn họ từ đầu đến cuối đều không giống như người lớn đã bước vào xã hội, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều vãn giữ lại một phần ngây thơ và kế hoạch tương lai, ảo tưởng sau khi tốt nghiệp có thể tìm thấy công việc mình yêu thích, có thể chung sống hòa hợp với đồng nghiệp, có thể hoàn thành từng nguyện vọng một. Thân là học sinh Vi Dã cho Đơn Cát ấn tượng chỉ là màu xám mờ mịt, cậu là học sinh xuất sắc, đứa trẻ ngoan trong miệng ba mẹ và thầy cô, nhưng Đơn Cát cho rằng Vi Dã cũng đang che giấu gì đó.
Vi Dã đi xuống bậc thềm, Đơn Cát từ bóng râm đứng ra: "Hi~" cô cùng Vi Dã sánh vai đi trong ánh đèn thành phố.
"Tôi dù sao cũng là bạn của chị cậu, hoặc là cậu xem tôi như một hoa si bình thường."
"Chị biết chị đang làm gì không."
"Không biết thì sẽ không đứng ở đây. Cậu không thể chấp nhận có nữ sinh thích cậu sao, vậy tôi đành phải đi chết rồi." Giọng nói Đơn Cát rất đáng thương, Vi Dã thậm chí không thả chậm bước chân: "Nếu chị đã thích tôi, ý là chị sẽ nghe lời tôi?"
"Đương nhiên sẽ."
"Vậy chị chọn thời gian khác mà chết, tôi còn phải đi học, không muốn bị cảnh sát cho là người cuối cùng chứng kiến chị chết."
Đơn Cát cười: "Vậy không được, chết cũng liên lụy cậu, trước khi chết, cậu có thể hôn tôi không, cậu từng hôn nữ sinh chưa, có cần mượn tôi thử một chút không, xem xem có khác gì với nam sinh?" Đơn Cát đưa miệng ra, sách vỗ lên miệng cô. Bọn họ trầm mặc một đoạn thời gian, mắt thấy sắp đến dưới lầu nhà Đơn Cát rồi, Đơn Cát ngừng lại, Vi Dã tiếp tục đi về trước.
Cô nhìn con muỗi trên đất âm u nói: "Vi Dã, cậu giấu cái gì chứ, tôi rõ ràng ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người cậu, đây không phải là khí tức mà đứa trẻ ngoan sẽ có, nếu như bị tôi tìm thấy, tôi rất có thể sẽ dùng nó để đe dọa cậu thích tôi." Vi Dã ngừng lại, cậu nghiêng đầu qua, nụ cười của Đơn Cát dưới ánh đèn đường rất tươi.
"Hóa ra chị không chỉ là hoa si." Cậu lại lần nữa đi về trước, cầm sách trong tay vẫy vẫy: "Vậy chị từ từ tìm."
Không biết câu này có tính là Vi Dã đồng ý cho Đơn Cát có thể ở bên cạnh cậu không, Vi Dã không nói rõ, Đơn Cát đành phải tự mình hiểu. Trong một tuần, Đơn Cát sẽ có một đến hai ngày sau khi Vi Dã tan tiết tự học mà đợi cậu, có lúc cô sẽ đùa giỡn mấy câu, có lúc sẽ nói rất nhiều, khoảng cách này, Đơn Cát không thể dựa vào quá gần, cũng không thể quá xa. Thích thật sự là một thứ rất thần kỳ, quên đi thân phận và giới tính, đơn độc và đau khổ, sau khi thích, mấy chứ "không thể thích" liền trở nên không chút sức mạnh.
Bọn họ như vậy qua một khoảng thời gian, tiếp đến, bên cạnh Vi Dã xuất hiện một người con trai, là người chính xác của Vi Dã. Người con trai và Vi Dã cùng trường, yêu thầm Vi Dã, thật không dễ gì gom hết dũng khí đi tỏ tình với Vi Dã, kết quả cuối cùng dũng khí không đủ, chỉ dám len lén theo sau lưng cậu.
"Cậu biết sau lưng chúng ta có một nam sinh không." Đơn Cát không có giả vờ không biết.
"Ừm."
Đơn Cát quay đầu, nhìn rõ mặt nam sinh dưới ánh đèn: "Là một nam sinh không tồi." Cô nhìn đôi tình nhân trước mặt đang nắm tay, nếu như mình chạm được tay Vi Dã, tầm mắt sẽ nhìn trên đường, cô và Vi Dã chỉ có thể làm bạn, bọn họ không thể kết hôn, không thể sinh con, thậm chí không thể nắm tay ở trên đường.
"Vi Dã, chúng ta không thể ở bên nhau sao."
"Với chị là nữ không có liên quan, chị hỏi tôi đang giấu cái gì, tôi chán ghét thứ tình cảm này." Cậu đem thứ cậu giấu nói ra cho mình biết, có phải là ám chỉ mình không cần lãng phí thời gian tìm không.
"Tôi biết, tôi cũng biết, nhưng cậu có thể đừng nói ra hay không, đừng nói ra cho tôi nghe, ai có thể bảo đảm mãi mãi sẽ không thích thứ đã từng chán ghét chứ, thứ tôi lúc trước ghét ăn bây giờ tôi cũng có thể ăn, tôi lúc trước..." Đơn Cát sống chết đưa ra vô số lí do, nói cho Vi Dã nghe, nói cho bản thân nghe, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại vẫn cứ rơi xuống, thế là dùng một tay che mắt, tay kia vũng vẫy: "Tôi không khóc, tôi đây không phải khóc, nữ sinh thì phiền phức điểm này, nhiều tình cảm, mỗi tháng dì cả còn đến một lần, nữ sinh thật sự phiền phức, nếu như tôi là nam thì tốt rồi, con mẹ nó tôi có thể trên đường hôn cậu, con mẹ nó tôi có thể danh chính ngôn thuận nói cho mọi người biết tôi yêu cậu, con mẹ nó còn có thể đứng tiểu."
Vi Dã lấy tay cô ra, ngón tay cô ướt đẫm ấm áp, là vết tích đau khổ để lại, mu bàn tay Vi Dã lau đi nước mắt của Đơn Cát: "Tôi biết chị không khóc."
"Vừa nãy là cậu từ chối tôi đúng không, vậy bây giờ hành động của cậu lại tính là ý gì chứ."
"Tôi cũng không biết, chỉ là nghĩ làm như vậy có tính là lý do hay không?" Lời của cậu không có ấm áp, cậu 18 tuổi mặt không thể pha trộn giữa non nớt và trưởng thành, dễ nhìn và lạnh nhạt, Đơn Cát cứ điên cuồng mà yêu vẻ lạnh nhạt này, cô và Vi Dã giống nhau, đều là người âm u, âm u quá chói mắt, màu trắng quá thuần khiết, trong thế giới xấu xí Đơn Cát sống cũng rất xấu xí.
"Chỉ có hai lựa chọn, Vi Dã, tình yêu của tôi chỉ có hai lựa chọn, yêu hoặc không yêu, đừng thương hại tôi, đừng làm bạn." Đơn Cát đơn độc đi về trước, đem Vi Dã giữ lại trong khoảng cách giữa nam sinh và nữ sinh.
Về đến nhà, Đơn Cát dùng nước lạnh rửa trôi nước mắt, cô làm ổ trong sofa, mở tivi, trong tivi đang phát quảng cáo gel bôi trơn nam chuyên dùng, hai người nam xinh đẹp sờ mó hôn đối phương, lúc đang muốn tiến hành cảnh tiếp theo thì ngừng lại, đột nhiên một giọng nam khoa trương xuất hiện nói: "Tình hình căng thẳng tìm không thấy gel bôi trơn phải làm sao!!! Chúng tôi giúp bạn giải quyết, hiệu X tùy ý mang theo bên người chai nhỏ, không chiếm không gian, đơn giản bỏ vào túi áo, nhẹ nhàng giải quyết tình hình căng thẳng của bạn!!"
Đơn Cát gối đầu lên gối sofa, tay vươn vào trong áo túm lấy bộ ngực, tự mình lẩm bẩm: "Mình tại sao không phải là nam."