Editor: Pinkyle
Beta: Tảo
Cả một tuần lễ, Đơn Cát trốn Vi Dã, ép buộc bản thân không liên lạc với người mình thích là một chuyện rất khó khăn, tình cảm của chúng ta luôn không theo quyết định, có thể là gây ra nguyên nhân này, không cách nào cùng con trai xấu mà bạn bè cho rằng chia tay, sẽ tha thứ cho ngoại hình người yêu...tình cảm có lúc sẽ khiến người ta trở nên yêu đuối và ngu ngốc.
Có lẽ làm bạn thì có thể, chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy là được, loại suy nghĩ khiêm tốn này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong đầu Đơn Cát. Sau khi tan ca, Đơn Cát thần sắc mệt mỏi, từ trên xe bus xuống, mái tóc dài của cô tùy ý bay loạn, áo có rất nhiều nếp nhăn, giày thì bẩn. cô không ngờ tới thời gian này sẽ đụng phải Vi Dã, cảm thấy rất xấu hổ, cô dùng hai tay tận lực che bản thân: "Đừng nhìn, bây giờ tôi rất khó coi."
"Đã nhìn rồi, chị có cần dùng bút xóa trí nhớ không." Vi Dã mang theo giọng trêu chọc.
"Tôi có trò này, đi xem người áo đen và người ngoài hành tinh giác đấu, hay là ở đây?" Đơn Cát đem tóc rủ xuống vén lên sau tai.
"Đang trốn tôi?" hỏi trực tiếp khiến người ta không kịp đề phòng.
"Bị cậu phát hiện rồi?" Đơn Cát không có lúng túng vì bị phát hiện.
"Là chị làm quá rõ ràng."
"Tôi cho rằng không gặp cậu thì sẽ không thích cậu."
"Kết quả thử nghiệm có hiệu quả không."
"Có, có hiệu quả."
"Phải không."
Cảm thấy lại gặp mặt lần nữa sẽ rất khó mở miệng, sẽ bị đủ loại tâm trạng mãnh liệt đè ép, kết quả, cứ tự nhiên như vậy mà trò chuyện, tự nhiên sóng vai mà đi, cùng Vi Dã ở bên nhau, không quản là trò chuyện hay là cái khác đều quá thoải mái.
"Nam sinh kia có tỏ tình với cậu không?"
"Không có."
"Phải không." Đơn Cát nhìn ra xa, nhắc đến vấn đề to gan mà con gái không nên nhắc: "Vi Dã, có muốn một đêm tình với tôi không, tôi tuy rằng từng quen bạn gái, nhưng chưa bao giờ phát sinh quan hệ, tôi đem lần đầu của tôi cho cậu, chỉ một lần, sau này cậu không cần chịu trách nhiệm với tôi, không cần thích tôi, tôi sẽ triệt để quên cậu."
Nhưng Vi Dã cũng không có như sở nguyện của Đơn Cát đem cô lên giường mà là dẫn cô đi quán ăn, lương của cô ngoại trừ trả tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt ra thì chẳng còn dư bao nhiêu, cho nên Đơn Cát vẫn luôn rất tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn đồ đơn giản nhất. nhưng mình chưa bao giờ nói với Vi Dã, cậu ấy làm sao lại nhìn ra được. nguyên nhân không nói ra là vì hư vinh gì đó, cô chỉ là không muốn dùng thứ hiện thực đến là lu mờ Vi Dã cùng tình cảm với Vi Dã, đây là cô từ bỏ kích tình, mơ tưởng từng chút từng chút, chỉ muốn lưu lại điều tốt đẹp.
Đơn Cát từng ngụm lớn ăn cơm, miệng cô kéo lên, vẻ mặt phảng phất, miễn cưỡng nặn ra nụ cười khó coi trên mặt: "Quả nhiên vẫn là không được có đúng không, tôi tự đưa ra yêu cầu này, cũng phải, cũng phải, nào có nam sinh nguyện ý lên giường với nữ sinh, ha, nghĩ nghĩ tôi thật quá buồn cười." Cô dường như là đang tự hỏi tự đáp.
"Trong miệng ngậm cơm không được nói chuyện, tôi không nghe rõ."
Lỗ tai mình đều nghe thấy rõ, cậu ta vậy mà không nghe rõ, là thật hay là giả đây?
Ăn cơm xong, lúc bọn họ đi ra trời đã tối, cánh tay bọn họ lúc thì chạm nhau, lúc thì tách ra, Đơn Cát muốn vẫn luôn bên cạnh cậu, lại muốn cách ra khỏi bên cạnh cậu, lúc thì hạnh phúc, lúc thì đau khổ.
"Không cần tiễn nữa, tự mình tôi đi về, cũng không xa." Cuối cùng, đau khổ chiếm thế thượng phong.
"Ừ." Vi Dã ngừng lại.
"Đề nghị của tôi khiến cậu không thoải mái, cậu cứ xem như mất trí là được." Lần này thật sự phải hạ quyết tâm rồi, Đơn Cát đang muốn chạy, lại bị Vi Dã túm lấy:
"Vẫn còn một khả năng mà chị có nghĩ qua chưa?"
"Cái gì?"
"Chị nói lần này sau khi lên giường sẽ quên tôi đi, lí do tôi không đồng ý có lẽ chỉ là tôi không muốn để chị quên tôi." Cậu nhìn vẻ mặt từ từ thay đổi của Đơn Cát, nhìn hai mắt lấp lánh của cô, lộ ra nụ cười: "Đương nhiên, đây chỉ là cách nói giả định, không đại biểu cho suy nghĩ của bản thân tôi." Đơn Cát đã cắn răng, nam sinh này nhỏ hơn mình 5 tuổi, quả thật thật xấu xa, xấu xa đến khiến mình ngứa răng, ngứa đến muốn cắn cậu ta. Đơn Cát lấy tay Vi Dã túm mình ra: "Vi Dã, chúng ta là chung một nhà trẻ, chung một giáo viên dạy ra, cậu hình như có chút xem thường tôi rồi, tôi là yêu cậu, nhưng không có nghĩa là muốn bị cậu đùa giỡn xoay vòng vòng, đêm mai 12 giờ, cho tôi đáp án, muốn cự tuyệt tôi thì cự tuyệt triệt để chút, sau đó, tôi sẽ biến mất trong phạm vi thế giới của cậu, tôi dùng sinh mạng để đánh cược." Lần này, Đơn Cát chạy đi.
Có phải là có hơi quá không đem sinh mạng ra làm gì chứ, vậy mà dùng nó để đè ép, biến mất khỏi thế giới của Vi Dã, cô lại muốn sống ở thế giới nào.
Tâm trạng băn khoăn đến sắp phát bệnh, thời gian trôi quá nhanh, quá nhanh rồi, nhanh đến Đơn Cát muốn dùng ngón tay chặn kim giây lại, cô vẫn không muốn nhanh như vậy nghênh đón hôm sau, cô vẫn không muốn nhanh như vậy đến trưa, cô vẫn không muốn nhanh như vậy đến 11 giờ 50 phút, lúc vô vẫn còn đang suy nghĩ, lại một phút trôi qua, bây giờ là 51 phút. Cô yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài, yên lặng không một tiếng động, chỉ cần không mở cửa là được, hoặc là cậu ấy căn bản không đến. Ước định mình đưa ra cậu ấy dựa vào cái gì phải tuân thủ.
Đơn Cát mở cửa, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên vỗ trán cười, mình rốt cuộc đang làm gì chứ, đều là cái gì chứ, cũng không nghĩ xem bản thân mấy tuổi, vẫn còn chơi trò chơi thiếu nữ này sao, mình có bản lĩnh gì, có tư cách gì, trải qua ngày bình thường và bình phàm, truy đuổi là cái gì, thật sự cùng Vi Dã bên nhau thì thế nào chứ, giành giật mệt mỏi rồi cậu ấy cũng mệt. Bỏ đi thôi, bỏ đi, cô yên lặng đứng trong bóng tối, một mình, một mình, một mình, cô độc, cô độc, cô độc, mỗi một từ đều khiến cô thở không được. Ngón tay cô đặt trên mặt mắng lời thô tục: "Mẹ nó, mình tại sao lại khóc."
"Chị đang cho rằng nghe thấy lời tiếp theo nên chuẩn bị khóc sao?" Câu hỏi và Vi Dã đồng thời xuất hiện, Đơn Cát cuối cùng đã hiểu tâm trạng của công chúa gặp được hoàng tử trong truyện cổ tích.
"Khóc cái gì mà khóc, cậu nhìn cho rõ, đây là nước bọt của tôi, nếu đã đến rồi, cự tuyệt nhanh chút đi." Đơn Cát hai ba cái lau nước mắt trên mặt, Vi Dã đứng bất động, trầm mặc mấy phút mới lên tiếng: "Trước tiên nói vài câu."
"Tùy ý."
"Vậy được rồi."
"Cậu nhanh lên."
"Chị nói đúng, Đơn Cát."
"Ừ."
"Người cũng có khả năng sẽ thích thứ mình đã từng chán ghét."
"Phải không, vậy..." vẫn luôn tâm phiền ý loạn nói chuyện, Đơn Cát bỗng ngừng lại, cô nhìn thẳng mắt Vi Dã, Vi Dã vươn tay ra đem cô ôm vào lòng: "Tùy tiện vào thế giới của tôi, lại muốn tùy tiện biến mất, vậy chị nên sớm nói, bây giờ chị mới nói, tôi đã không chấp nhận được rồi."
"Tôi là con gái cũng không sao sao, ngực của tôi đang chọt cậu."
"Chị lúc nào có ngực chứ, tôi sao lại không cảm thấy được."
"Có hơi nhỏ nhưng cũng có."
"Nữ sinh cũng được, Đơn Cát, tình cảm và giới tính đều giống nhau, tôi động lòng với chị, chị giới tính gì, tình cảm chính là giới tính đó."
"Hóa ra cậu cũng sẽ nói lời này, xem ra thích tôi không phải lừa tôi." Đơn Cát túm chặt áo Vi Dã.
Beta: Tảo
Cả một tuần lễ, Đơn Cát trốn Vi Dã, ép buộc bản thân không liên lạc với người mình thích là một chuyện rất khó khăn, tình cảm của chúng ta luôn không theo quyết định, có thể là gây ra nguyên nhân này, không cách nào cùng con trai xấu mà bạn bè cho rằng chia tay, sẽ tha thứ cho ngoại hình người yêu...tình cảm có lúc sẽ khiến người ta trở nên yêu đuối và ngu ngốc.
Có lẽ làm bạn thì có thể, chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy là được, loại suy nghĩ khiêm tốn này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong đầu Đơn Cát. Sau khi tan ca, Đơn Cát thần sắc mệt mỏi, từ trên xe bus xuống, mái tóc dài của cô tùy ý bay loạn, áo có rất nhiều nếp nhăn, giày thì bẩn. cô không ngờ tới thời gian này sẽ đụng phải Vi Dã, cảm thấy rất xấu hổ, cô dùng hai tay tận lực che bản thân: "Đừng nhìn, bây giờ tôi rất khó coi."
"Đã nhìn rồi, chị có cần dùng bút xóa trí nhớ không." Vi Dã mang theo giọng trêu chọc.
"Tôi có trò này, đi xem người áo đen và người ngoài hành tinh giác đấu, hay là ở đây?" Đơn Cát đem tóc rủ xuống vén lên sau tai.
"Đang trốn tôi?" hỏi trực tiếp khiến người ta không kịp đề phòng.
"Bị cậu phát hiện rồi?" Đơn Cát không có lúng túng vì bị phát hiện.
"Là chị làm quá rõ ràng."
"Tôi cho rằng không gặp cậu thì sẽ không thích cậu."
"Kết quả thử nghiệm có hiệu quả không."
"Có, có hiệu quả."
"Phải không."
Cảm thấy lại gặp mặt lần nữa sẽ rất khó mở miệng, sẽ bị đủ loại tâm trạng mãnh liệt đè ép, kết quả, cứ tự nhiên như vậy mà trò chuyện, tự nhiên sóng vai mà đi, cùng Vi Dã ở bên nhau, không quản là trò chuyện hay là cái khác đều quá thoải mái.
"Nam sinh kia có tỏ tình với cậu không?"
"Không có."
"Phải không." Đơn Cát nhìn ra xa, nhắc đến vấn đề to gan mà con gái không nên nhắc: "Vi Dã, có muốn một đêm tình với tôi không, tôi tuy rằng từng quen bạn gái, nhưng chưa bao giờ phát sinh quan hệ, tôi đem lần đầu của tôi cho cậu, chỉ một lần, sau này cậu không cần chịu trách nhiệm với tôi, không cần thích tôi, tôi sẽ triệt để quên cậu."
Nhưng Vi Dã cũng không có như sở nguyện của Đơn Cát đem cô lên giường mà là dẫn cô đi quán ăn, lương của cô ngoại trừ trả tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt ra thì chẳng còn dư bao nhiêu, cho nên Đơn Cát vẫn luôn rất tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn đồ đơn giản nhất. nhưng mình chưa bao giờ nói với Vi Dã, cậu ấy làm sao lại nhìn ra được. nguyên nhân không nói ra là vì hư vinh gì đó, cô chỉ là không muốn dùng thứ hiện thực đến là lu mờ Vi Dã cùng tình cảm với Vi Dã, đây là cô từ bỏ kích tình, mơ tưởng từng chút từng chút, chỉ muốn lưu lại điều tốt đẹp.
Đơn Cát từng ngụm lớn ăn cơm, miệng cô kéo lên, vẻ mặt phảng phất, miễn cưỡng nặn ra nụ cười khó coi trên mặt: "Quả nhiên vẫn là không được có đúng không, tôi tự đưa ra yêu cầu này, cũng phải, cũng phải, nào có nam sinh nguyện ý lên giường với nữ sinh, ha, nghĩ nghĩ tôi thật quá buồn cười." Cô dường như là đang tự hỏi tự đáp.
"Trong miệng ngậm cơm không được nói chuyện, tôi không nghe rõ."
Lỗ tai mình đều nghe thấy rõ, cậu ta vậy mà không nghe rõ, là thật hay là giả đây?
Ăn cơm xong, lúc bọn họ đi ra trời đã tối, cánh tay bọn họ lúc thì chạm nhau, lúc thì tách ra, Đơn Cát muốn vẫn luôn bên cạnh cậu, lại muốn cách ra khỏi bên cạnh cậu, lúc thì hạnh phúc, lúc thì đau khổ.
"Không cần tiễn nữa, tự mình tôi đi về, cũng không xa." Cuối cùng, đau khổ chiếm thế thượng phong.
"Ừ." Vi Dã ngừng lại.
"Đề nghị của tôi khiến cậu không thoải mái, cậu cứ xem như mất trí là được." Lần này thật sự phải hạ quyết tâm rồi, Đơn Cát đang muốn chạy, lại bị Vi Dã túm lấy:
"Vẫn còn một khả năng mà chị có nghĩ qua chưa?"
"Cái gì?"
"Chị nói lần này sau khi lên giường sẽ quên tôi đi, lí do tôi không đồng ý có lẽ chỉ là tôi không muốn để chị quên tôi." Cậu nhìn vẻ mặt từ từ thay đổi của Đơn Cát, nhìn hai mắt lấp lánh của cô, lộ ra nụ cười: "Đương nhiên, đây chỉ là cách nói giả định, không đại biểu cho suy nghĩ của bản thân tôi." Đơn Cát đã cắn răng, nam sinh này nhỏ hơn mình 5 tuổi, quả thật thật xấu xa, xấu xa đến khiến mình ngứa răng, ngứa đến muốn cắn cậu ta. Đơn Cát lấy tay Vi Dã túm mình ra: "Vi Dã, chúng ta là chung một nhà trẻ, chung một giáo viên dạy ra, cậu hình như có chút xem thường tôi rồi, tôi là yêu cậu, nhưng không có nghĩa là muốn bị cậu đùa giỡn xoay vòng vòng, đêm mai 12 giờ, cho tôi đáp án, muốn cự tuyệt tôi thì cự tuyệt triệt để chút, sau đó, tôi sẽ biến mất trong phạm vi thế giới của cậu, tôi dùng sinh mạng để đánh cược." Lần này, Đơn Cát chạy đi.
Có phải là có hơi quá không đem sinh mạng ra làm gì chứ, vậy mà dùng nó để đè ép, biến mất khỏi thế giới của Vi Dã, cô lại muốn sống ở thế giới nào.
Tâm trạng băn khoăn đến sắp phát bệnh, thời gian trôi quá nhanh, quá nhanh rồi, nhanh đến Đơn Cát muốn dùng ngón tay chặn kim giây lại, cô vẫn không muốn nhanh như vậy nghênh đón hôm sau, cô vẫn không muốn nhanh như vậy đến trưa, cô vẫn không muốn nhanh như vậy đến 11 giờ 50 phút, lúc vô vẫn còn đang suy nghĩ, lại một phút trôi qua, bây giờ là 51 phút. Cô yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài, yên lặng không một tiếng động, chỉ cần không mở cửa là được, hoặc là cậu ấy căn bản không đến. Ước định mình đưa ra cậu ấy dựa vào cái gì phải tuân thủ.
Đơn Cát mở cửa, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên vỗ trán cười, mình rốt cuộc đang làm gì chứ, đều là cái gì chứ, cũng không nghĩ xem bản thân mấy tuổi, vẫn còn chơi trò chơi thiếu nữ này sao, mình có bản lĩnh gì, có tư cách gì, trải qua ngày bình thường và bình phàm, truy đuổi là cái gì, thật sự cùng Vi Dã bên nhau thì thế nào chứ, giành giật mệt mỏi rồi cậu ấy cũng mệt. Bỏ đi thôi, bỏ đi, cô yên lặng đứng trong bóng tối, một mình, một mình, một mình, cô độc, cô độc, cô độc, mỗi một từ đều khiến cô thở không được. Ngón tay cô đặt trên mặt mắng lời thô tục: "Mẹ nó, mình tại sao lại khóc."
"Chị đang cho rằng nghe thấy lời tiếp theo nên chuẩn bị khóc sao?" Câu hỏi và Vi Dã đồng thời xuất hiện, Đơn Cát cuối cùng đã hiểu tâm trạng của công chúa gặp được hoàng tử trong truyện cổ tích.
"Khóc cái gì mà khóc, cậu nhìn cho rõ, đây là nước bọt của tôi, nếu đã đến rồi, cự tuyệt nhanh chút đi." Đơn Cát hai ba cái lau nước mắt trên mặt, Vi Dã đứng bất động, trầm mặc mấy phút mới lên tiếng: "Trước tiên nói vài câu."
"Tùy ý."
"Vậy được rồi."
"Cậu nhanh lên."
"Chị nói đúng, Đơn Cát."
"Ừ."
"Người cũng có khả năng sẽ thích thứ mình đã từng chán ghét."
"Phải không, vậy..." vẫn luôn tâm phiền ý loạn nói chuyện, Đơn Cát bỗng ngừng lại, cô nhìn thẳng mắt Vi Dã, Vi Dã vươn tay ra đem cô ôm vào lòng: "Tùy tiện vào thế giới của tôi, lại muốn tùy tiện biến mất, vậy chị nên sớm nói, bây giờ chị mới nói, tôi đã không chấp nhận được rồi."
"Tôi là con gái cũng không sao sao, ngực của tôi đang chọt cậu."
"Chị lúc nào có ngực chứ, tôi sao lại không cảm thấy được."
"Có hơi nhỏ nhưng cũng có."
"Nữ sinh cũng được, Đơn Cát, tình cảm và giới tính đều giống nhau, tôi động lòng với chị, chị giới tính gì, tình cảm chính là giới tính đó."
"Hóa ra cậu cũng sẽ nói lời này, xem ra thích tôi không phải lừa tôi." Đơn Cát túm chặt áo Vi Dã.