Dịch: Chen
Beta: Chen
*Tên gốc nó kiểu ý chỉ trôi nhanh, vùn vụt, vút qua, các kiểu.. tui nghĩ mãi không ra cái tên thuận tai nào nên để tạm như vậy đã.
.....
Vài ngày sau, mọi người đều nhận được kịch bản của mình. Kha Bố một tay chống mặt, mở kịch bản ra đọc, chính cậu đã nhận được phần thoại ngắn nhất rồi, so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều, phản ứng của những người còn lại không ai giống ai, duy có Sở Hạo Vũ là phẫn nộ nhất, hắn đem kịch bản ném xuống đất rồi đạp loạn xạ lên: "Vì cái gì mà muốn tớ liếm băng vệ sinh chứ, kịch bản này không phải làm ra để người ta hiểu rõ hơn câu lạc bộ của chúng ta sao."
"Cậu chỉ cần làm theo lời tớ là được."
Kha Bố ở một bên vui sướng nhìn người khác gặp họa: "Có cái gì không tốt nhà, băng vệ sinh với cậu không phải gắn liền một gốc hay sao, cậu lúc trước cũng đã ngửi thứ đó rồi nha, không lẽ cậu quên mất rồi?" Một đám dáng người, nửa ra sức cười nhạo, nửa ra sức khuyên ngăn, Sở Hạo Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn nói: "Bất quá tớ cũng có một điều kiện, Hân Hợp, Ấu Ngôn, các cậu đem băng vệ sinh của mình cho tớ mượn, tớ còn lâu mới tới cái siêu thị một bóng con gái cũng không có để mua băng vệ sinh lần nữa, căn bản đã cạn hứng thú."
"Ấu Ngôn cậu nghĩ thử xem." Trương Lạc chuyển hướng sang Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn lạnh nhạt trả lời: "Tớ không có kinh nguyệt." Lí do cự tuyệt không chỗ nào thuyết phục này là sao, Trương Lạc đành phải đem mục tiêu chuyển sang Chu Hân Hợp: "Hân Hợp, cũng không phải chuyện gì to tát, cậu cứ xem như quăng băng nhà mình cho cẩu ngậm đi." Cho nam sinh mượn băng vệ sinh, lời này quả thật nói ra không có điểm nào dễ nghe, nhưng trên thực tế thì cũng chẳng có gì quá đáng, Chu Hân Hợp gật gật đầu, Sở Hạo Vũ lại tiếp tục yêu cầu: "Nè Hân Hợp, cậu có thể đem băng của cậu nhét một đêm rồi mới đưa cho tớ không?" Kha Bố đưa chân đá hắn: "Thiếu trò biến thái à."
Mọi người hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm khiến Sở Hạo Vũ xấu hổ che mặt: "Vì cái gì! Vì cái gì không ai bênh vực cho tớ!" Trương Lạc không hề để ý đến hắn, vờ bắt chước mấy tay đạo diễn, vỗ vỗ bàn tay thu hút chú ý: "Để tránh có người ảnh hưởng tới cảm xúc của vai chính, hoặc cười nhạo làm nhục vai chính, mỗi đoạn phim sẽ đều được tách ra quay hình riêng, các cậu tự mình làm việc cũng sẽ thấy không việc gì đi, đến cuối cùng cùng nhau xem bản hoàn chỉnh sau, hi vọng các cậu đây sẽ phối hợp."
"Không sao, nhanh một chút là được."
Ngoại trừ Trương Lạc ra, không một người nào muốn tích cực phối hợp. Kha Bố muốn xem kịch bản trên tay Chi Lý, liền bị Trương Lạc ngăn cản: "Nên tôn trọng chút đạo đực nghề nghiệp nha, đem điều bất ngờ này lưu lại tới cuối cùng, lúc đó chúng ta cũng sẽ cùng nhau xem mà."
"Có cần nghiêm túc như vậy không, bất quá chỉ là..." Kha Bố còn chưa nói sau, một chân Trương Lạc đã thò ra ngoài cửa sổ, ánh mắt giống như chiêu tẩu hỏa nhập ma của các nghệ thuật gia: "Các cậu đều không tôn trọng ý kiến của tớ có đúng không, tớ chết là các cậu vui vẻ rồi mà đúng không, không ai quan tâm tớ tâm huyết với việc quay hình lần này thế nào đúng không, tớ sống quá khổ mà, thực sự quá khổ mà."
"Ngưng ngưng, tớ không xem nữa là được chứ gì." Kha Bố dơ hai tay lên, cậu chưa từng nghĩ muốn cùng Trương Lạc làm trò xiếc khỉ này, càng không muốn phải nhìn thấy hạ thân lồ lộ giữa đũng quần cậu ta: "Phiền cậu thu chân lại có được không."
Bẵng qua một thời gian, kỳ hạn nộp bài cuối cùng đã ngay phía trước, phim ngắn cũng hoàn thành rồi. Kha Bố ở trường học được người ta nói phong phanh vài tin liền đi kiểm tra, sau đó thấy Trương Lạc dọn vào phòng một đống đồ.
"Cậu lại muốn làm gì nữa?"
"Phóng phim lên máy chiếu cho các cậu cùng xem."
"Không cần, xem trên này với xem trên máy tính có khác gì đâu chứ."
"Hiệu quả không giống nhau." Trương Lạc xua xua tay. "Coi trên máy tính, sẽ dễ xảy ra mấy loại ám ảnh cưỡng chế, không tập trung được."
"Tùy cậu."
Trương Lạc chuẩn bị tốt máy chiếu, liền đuổi đám người đang cà kê trên sofa đi, dịch sofa tới vị trí thích hợp, kéo màn chiếu xuống, lúc này, từ máy truyền ra tiếng rên rỉ, ngay sau đó cũng xuất hiện hình ảnh bỏng mắt kia.
"Sở Hạo Vũ! Đừng có đem đồ của tớ ra nghịch!"
"Tớ là giúp cậu thử hiệu quả của máy."
"Lăn ra!"
Lại tốn thời gian thêm lúc nữa, phim ngắn mới được phát lên, đầu tiên, là dòng chữ "Biệt đội Cuồng Phong" thật to dần dần hiện ra, sau đó, là hình ảnh một nhóm người cùng nhau dạo bước, chung quanh mờ ảo, chỉ có bọn họ là rõ ràng nhất, đèn đường rọi sáng phía sau, khiến người ta chỉ có thể ngắm nhìn bóng lưng bọn họ. Tiếp đến, là những lời tâm tự đầu tiên của Trương Lạc: [Rất nhiều người muốn biết, câu lạc bộ này của bọn tôi tới tột cùng là loại câu lạc bộ gì, vậy hôm nay cứ để tôi bật mí cho các bạn đi, bạn có phải hay không nghĩ rằng câu lạc bộ này của bọn tôi là tổ hợp đám người biến thái đặt ra cái tên "Cuồng Phong " cho câu lạc bộ*, thành viên ngày ngày đều chỉ ăn không ngồi rồi, chơi bời sa đọa? Vậy tôi nói cho bạn biết, bạn, sai, quá, sai!!! "Biệt đội Cuồng Phong" đúng như cái tên của nó, là để nghiên cứu về những điều trôi qua chóng váng trong cuộc sống này! Chúng tôi chính là nghiên cứu về nó đó! Chính là nó đó! Vì tương lai của trường chúng ta mà hấp thụ tri thức, ra sức cống hiến, hơn nữa còn nghiên cứu cách nấu nướng các món ăn.]
*ở những chỗ khác, tui dịch câu lạc bộ là biệt đội.
Trên màn chiếu xuất hiện căn bếp, Chu Hân Hợp mặc bộ loli đầu bếp chỉ lo cắt rau, không ngó ngàng nhìn vào máy quay, ngón tay lia nhanh như chớp, khiến người ta nhìn vào đầu hoa mặt chóng lại run như cầy sấy, động tác đó nhanh tới mức tùy thời cũng có thể sẽ sát vào tay, sau đó Chu Hân Hợp cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, nhưng tay thì không dừng lại: "Con người chúng ta, kỳ thực không có điện, không có internet, không có máy điều hòa cũng chẳng sao, nhưng mà không thể không có đồ ăn, cho nên việc nghiên cứu nấu ăn là cực kỳ quan trọng, "Biệt đội Cuồng Phong" của chúng tôi, không ngừng theo đuổi tìm tòi các món ăn mới cùng các loại thực phẩm, không bao giờ dùng tới mấy loại rau dưa ô nhiễm hay thịt tiêm chất kích béo, thành viên của chúng tôi khi ăn vừa hài lòng lại vừa an tâm."
(Đoạn này Kha Bố không cần nghĩ cũng biết đã phải quay rất nhiều lần.)
[Chúng ta cùng nghiên cứu cách ăn tao nhã đi.]
"Khi món ngon bày ra trước mắt, phải ăn như thế nào mới khiến người bạn thích động tâm đây?" Trên tay Công Tru cầm một chiếc bánh đáng yêu, hướng vào máy quay mà hỏi. Cậu mặc sơ mi trắng quá cỡ, màu ngọc trân, càng điểm thêm tư quang ấm áp của gương mặt câu, Công Tru giơ nĩa lên, xoáy vào một miếng bánh, dùng đầu lưỡi áp lấy, sau đó dùng đủ mọi góc độ đùa bỡn chiếc nĩa, cố ý để bánh kem dính lên khóe môi, rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm, thoạt nhìn thực rất phong tao đáng yêu, nhưng lại khiêu khích dị thường. Công Tru lần nữa nhìn về phía màn ảnh: "Trước đây, tôi cũng vì cách ăn quá thô bỉ mà mất đi rất nhiều người tôi thích, đã từng cho rằng tôi sẽ cô độc cả đời, nhưng lại không ngờ rằng, sau khi vào câu lạc bộ "Cuồng Phong" này rồi, tác phong dần dần thay đổi, từ biệt con người trước đây của tôi, trở nên rực rỡ nhiệt huyết hơn, đây là chuyện tôi trước khi tới nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, lúc ở nơi công cộng ăn uống sẽ vô cùng tự ti xấu hổ, nhưng giờ thì khác rồi, muốn ăn thì liền sẽ ăn nha!"
(Ở nơi công cộng ăn uống kiểu đó mới càng xấu hổ đấy, này thật ra là muốn người ta động tâm hay động JJ hả!)
Beta: Chen
*Tên gốc nó kiểu ý chỉ trôi nhanh, vùn vụt, vút qua, các kiểu.. tui nghĩ mãi không ra cái tên thuận tai nào nên để tạm như vậy đã.
.....
Vài ngày sau, mọi người đều nhận được kịch bản của mình. Kha Bố một tay chống mặt, mở kịch bản ra đọc, chính cậu đã nhận được phần thoại ngắn nhất rồi, so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều, phản ứng của những người còn lại không ai giống ai, duy có Sở Hạo Vũ là phẫn nộ nhất, hắn đem kịch bản ném xuống đất rồi đạp loạn xạ lên: "Vì cái gì mà muốn tớ liếm băng vệ sinh chứ, kịch bản này không phải làm ra để người ta hiểu rõ hơn câu lạc bộ của chúng ta sao."
"Cậu chỉ cần làm theo lời tớ là được."
Kha Bố ở một bên vui sướng nhìn người khác gặp họa: "Có cái gì không tốt nhà, băng vệ sinh với cậu không phải gắn liền một gốc hay sao, cậu lúc trước cũng đã ngửi thứ đó rồi nha, không lẽ cậu quên mất rồi?" Một đám dáng người, nửa ra sức cười nhạo, nửa ra sức khuyên ngăn, Sở Hạo Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn nói: "Bất quá tớ cũng có một điều kiện, Hân Hợp, Ấu Ngôn, các cậu đem băng vệ sinh của mình cho tớ mượn, tớ còn lâu mới tới cái siêu thị một bóng con gái cũng không có để mua băng vệ sinh lần nữa, căn bản đã cạn hứng thú."
"Ấu Ngôn cậu nghĩ thử xem." Trương Lạc chuyển hướng sang Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn lạnh nhạt trả lời: "Tớ không có kinh nguyệt." Lí do cự tuyệt không chỗ nào thuyết phục này là sao, Trương Lạc đành phải đem mục tiêu chuyển sang Chu Hân Hợp: "Hân Hợp, cũng không phải chuyện gì to tát, cậu cứ xem như quăng băng nhà mình cho cẩu ngậm đi." Cho nam sinh mượn băng vệ sinh, lời này quả thật nói ra không có điểm nào dễ nghe, nhưng trên thực tế thì cũng chẳng có gì quá đáng, Chu Hân Hợp gật gật đầu, Sở Hạo Vũ lại tiếp tục yêu cầu: "Nè Hân Hợp, cậu có thể đem băng của cậu nhét một đêm rồi mới đưa cho tớ không?" Kha Bố đưa chân đá hắn: "Thiếu trò biến thái à."
Mọi người hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm khiến Sở Hạo Vũ xấu hổ che mặt: "Vì cái gì! Vì cái gì không ai bênh vực cho tớ!" Trương Lạc không hề để ý đến hắn, vờ bắt chước mấy tay đạo diễn, vỗ vỗ bàn tay thu hút chú ý: "Để tránh có người ảnh hưởng tới cảm xúc của vai chính, hoặc cười nhạo làm nhục vai chính, mỗi đoạn phim sẽ đều được tách ra quay hình riêng, các cậu tự mình làm việc cũng sẽ thấy không việc gì đi, đến cuối cùng cùng nhau xem bản hoàn chỉnh sau, hi vọng các cậu đây sẽ phối hợp."
"Không sao, nhanh một chút là được."
Ngoại trừ Trương Lạc ra, không một người nào muốn tích cực phối hợp. Kha Bố muốn xem kịch bản trên tay Chi Lý, liền bị Trương Lạc ngăn cản: "Nên tôn trọng chút đạo đực nghề nghiệp nha, đem điều bất ngờ này lưu lại tới cuối cùng, lúc đó chúng ta cũng sẽ cùng nhau xem mà."
"Có cần nghiêm túc như vậy không, bất quá chỉ là..." Kha Bố còn chưa nói sau, một chân Trương Lạc đã thò ra ngoài cửa sổ, ánh mắt giống như chiêu tẩu hỏa nhập ma của các nghệ thuật gia: "Các cậu đều không tôn trọng ý kiến của tớ có đúng không, tớ chết là các cậu vui vẻ rồi mà đúng không, không ai quan tâm tớ tâm huyết với việc quay hình lần này thế nào đúng không, tớ sống quá khổ mà, thực sự quá khổ mà."
"Ngưng ngưng, tớ không xem nữa là được chứ gì." Kha Bố dơ hai tay lên, cậu chưa từng nghĩ muốn cùng Trương Lạc làm trò xiếc khỉ này, càng không muốn phải nhìn thấy hạ thân lồ lộ giữa đũng quần cậu ta: "Phiền cậu thu chân lại có được không."
Bẵng qua một thời gian, kỳ hạn nộp bài cuối cùng đã ngay phía trước, phim ngắn cũng hoàn thành rồi. Kha Bố ở trường học được người ta nói phong phanh vài tin liền đi kiểm tra, sau đó thấy Trương Lạc dọn vào phòng một đống đồ.
"Cậu lại muốn làm gì nữa?"
"Phóng phim lên máy chiếu cho các cậu cùng xem."
"Không cần, xem trên này với xem trên máy tính có khác gì đâu chứ."
"Hiệu quả không giống nhau." Trương Lạc xua xua tay. "Coi trên máy tính, sẽ dễ xảy ra mấy loại ám ảnh cưỡng chế, không tập trung được."
"Tùy cậu."
Trương Lạc chuẩn bị tốt máy chiếu, liền đuổi đám người đang cà kê trên sofa đi, dịch sofa tới vị trí thích hợp, kéo màn chiếu xuống, lúc này, từ máy truyền ra tiếng rên rỉ, ngay sau đó cũng xuất hiện hình ảnh bỏng mắt kia.
"Sở Hạo Vũ! Đừng có đem đồ của tớ ra nghịch!"
"Tớ là giúp cậu thử hiệu quả của máy."
"Lăn ra!"
Lại tốn thời gian thêm lúc nữa, phim ngắn mới được phát lên, đầu tiên, là dòng chữ "Biệt đội Cuồng Phong" thật to dần dần hiện ra, sau đó, là hình ảnh một nhóm người cùng nhau dạo bước, chung quanh mờ ảo, chỉ có bọn họ là rõ ràng nhất, đèn đường rọi sáng phía sau, khiến người ta chỉ có thể ngắm nhìn bóng lưng bọn họ. Tiếp đến, là những lời tâm tự đầu tiên của Trương Lạc: [Rất nhiều người muốn biết, câu lạc bộ này của bọn tôi tới tột cùng là loại câu lạc bộ gì, vậy hôm nay cứ để tôi bật mí cho các bạn đi, bạn có phải hay không nghĩ rằng câu lạc bộ này của bọn tôi là tổ hợp đám người biến thái đặt ra cái tên "Cuồng Phong " cho câu lạc bộ*, thành viên ngày ngày đều chỉ ăn không ngồi rồi, chơi bời sa đọa? Vậy tôi nói cho bạn biết, bạn, sai, quá, sai!!! "Biệt đội Cuồng Phong" đúng như cái tên của nó, là để nghiên cứu về những điều trôi qua chóng váng trong cuộc sống này! Chúng tôi chính là nghiên cứu về nó đó! Chính là nó đó! Vì tương lai của trường chúng ta mà hấp thụ tri thức, ra sức cống hiến, hơn nữa còn nghiên cứu cách nấu nướng các món ăn.]
*ở những chỗ khác, tui dịch câu lạc bộ là biệt đội.
Trên màn chiếu xuất hiện căn bếp, Chu Hân Hợp mặc bộ loli đầu bếp chỉ lo cắt rau, không ngó ngàng nhìn vào máy quay, ngón tay lia nhanh như chớp, khiến người ta nhìn vào đầu hoa mặt chóng lại run như cầy sấy, động tác đó nhanh tới mức tùy thời cũng có thể sẽ sát vào tay, sau đó Chu Hân Hợp cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, nhưng tay thì không dừng lại: "Con người chúng ta, kỳ thực không có điện, không có internet, không có máy điều hòa cũng chẳng sao, nhưng mà không thể không có đồ ăn, cho nên việc nghiên cứu nấu ăn là cực kỳ quan trọng, "Biệt đội Cuồng Phong" của chúng tôi, không ngừng theo đuổi tìm tòi các món ăn mới cùng các loại thực phẩm, không bao giờ dùng tới mấy loại rau dưa ô nhiễm hay thịt tiêm chất kích béo, thành viên của chúng tôi khi ăn vừa hài lòng lại vừa an tâm."
(Đoạn này Kha Bố không cần nghĩ cũng biết đã phải quay rất nhiều lần.)
[Chúng ta cùng nghiên cứu cách ăn tao nhã đi.]
"Khi món ngon bày ra trước mắt, phải ăn như thế nào mới khiến người bạn thích động tâm đây?" Trên tay Công Tru cầm một chiếc bánh đáng yêu, hướng vào máy quay mà hỏi. Cậu mặc sơ mi trắng quá cỡ, màu ngọc trân, càng điểm thêm tư quang ấm áp của gương mặt câu, Công Tru giơ nĩa lên, xoáy vào một miếng bánh, dùng đầu lưỡi áp lấy, sau đó dùng đủ mọi góc độ đùa bỡn chiếc nĩa, cố ý để bánh kem dính lên khóe môi, rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm, thoạt nhìn thực rất phong tao đáng yêu, nhưng lại khiêu khích dị thường. Công Tru lần nữa nhìn về phía màn ảnh: "Trước đây, tôi cũng vì cách ăn quá thô bỉ mà mất đi rất nhiều người tôi thích, đã từng cho rằng tôi sẽ cô độc cả đời, nhưng lại không ngờ rằng, sau khi vào câu lạc bộ "Cuồng Phong" này rồi, tác phong dần dần thay đổi, từ biệt con người trước đây của tôi, trở nên rực rỡ nhiệt huyết hơn, đây là chuyện tôi trước khi tới nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, lúc ở nơi công cộng ăn uống sẽ vô cùng tự ti xấu hổ, nhưng giờ thì khác rồi, muốn ăn thì liền sẽ ăn nha!"
(Ở nơi công cộng ăn uống kiểu đó mới càng xấu hổ đấy, này thật ra là muốn người ta động tâm hay động JJ hả!)