Dịch: Pinkylee.
Beta: Chen.
Cầm tờ rơi, Kha Bố chỉ hi vọng hai người đừng có không bằng cầm thú thật sự làm ở thao trường, cho dù làm rồi cậu cũng không hi vọng Lam Ngân là vào ngày đó...Chi Lý lại gần: "Đang xem cái gì?" Kha Bố vội vàng đem tờ rơi vo thành một cục:
"Không xem gì hết, cậu chơi game đi." Cậu đẩy Chi Lý trở về, suy cho cùng không có một đứa trẻ nào muốn biết ba mẹ mình có khả năng là vào ngày đó, dùng loại phương thức nào đó mang thai mình.
"Cậu chuyện này rốt cuộc là từ đâu ra." Sau khi nhìn thấy Chi Lý lại chơi game, Kha Bố hỏi. Công Tru có nghiên cứu đối với câu chuyện tình yêu của học viện Thánh Kiệt đã trả lời câu hỏi của Kha Bố: "Lúc đó chính là lưu hành hội văn học gì đó, tớ nghe nói là người trong hội văn học thông qua tư liệu thu thập, lén nghe, sau đó ghi chép lại, suy cho cùng hai người bọn họ ở học viện Thánh Kiệt đều rất nổi tiếng, lại cộng thêm cách thức yêu đương rất ít thấy lúc đó, nếu không trong trường học có nhiều cặp tình nhân như vậy, làm sao sẽ có bọn họ thành truyền thuyết.
"Bây giờ cũng rất ít thấy." Kha Bố không mộng tưởng, lúc trước mạng xã hội còn chưa phát triển, mọi người thật sự rảnh mà. Cậu dùng tay chọt chọt Chi Lý bên cạnh: "Nói thật, Chi Lý, tớ có thể tưởng tượng cảnh tượng cậu và mẹ cậu sống chung, cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng cậu và ba cậu sống chung, tớ liền không cách nào tưởng tượng cảnh tượng ba người nhà cậu đồng thời sống chung."
"Nếu cậu hiếu kì như vậy, tớ mang cậu sống chung với bọn họ một thời gian."
"Tớ một chút hiếu kì cũng không có."
"Vậy nếu không cậu đi đâu, nhà kia của cậu bán rồi, cậu lại không muốn cùng ba mẹ sống chung." Chi Lý chưa bao giờ né tránh bất cứ vấn đề nào, cậu ấy mỗi lần cứ không quan trọng lại tùy ý như vậy mà nhắc tới, khiến Kha Bố cũng dần dần cảm nhận được, rất nhiều chuyện, thời gian lâu rồi, thì sẽ không đau thương như lúc đó, tâm tình của chúng ta dưới tình trạng thần kinh bình thường, không cách nào tiếp tục duy trì vui vẻ, cũng như vậy, cũng không cách nào duy trì trạng thái đau thương.
"Ba mẹ cậu chỉ xem tớ là rác rưởi cậu mang theo bên mình thôi."
"Không phải rất tốt sao, bình thường ai sẽ đem rác mang theo bên mình."
"Cám ơn cậu an ủi tớ!"
"Không cần cám ơn."
Trên sân khấu lúc hát nhạc lãng mạn còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, đột nhiên lúc đổi thành nhạc nhanh, trừ phi hét to mới có thể nghe thấy, Kha Bố không muốn lãng phí sức lực đó. Theo âm nhạc, tâm tình mọi người trở nên hưng phấn lên, người phía trước lùi về sau, không cẩn thận đụng trúng Công Tru, Công Tru chưa đứng vững, được người phía sau đỡ lấy: "Không sao chứ." Âm thanh này rất quen thuộc, quay đầu lại, phát hiện là Nghiêm Phong, hai người đối mắt nhìn nhau, nhận ra lẫn nhau. Lúc chơi đại chiến, Công Tru đã giả nữ sinh thành công lừa được Nghiêm Phong, bây giờ đứng gần như vậy, hai người đều có chút lúng túng.
"Hội trưởng, anh cũng đến nghe sao?"
"Không phải hội trưởng nữa, tôi đã làm xong thủ tục thực tập, ngày mai đã đi rồi, cho nên đến xem xem."
Hai người câu được câu không trò chuyện một lúc, Kha Bố đứng bên cạnh giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, nghe thấy, không bao lâu, Kha Bố cảm thấy có người giẫm lên chân mình, cậu quay đầu, phát hiện Công Tru đang nháy mắt với cậu, không phải cậu ta chứ, tuy rằng hội trưởng hội học sinh trước cũng miễn cưỡng có thể tính là hội trưởng học sinh, cùng hội trưởng học sinh nảy sinh tình cảm cũng có thể xem là tình tiết thường có trong truyện BL, nhưng Công Tru quá sơ sài rồi, bởi vì độc thân quá lâu sao. Kha Bố nghĩ xong, vẫn là cố ý chen với Công Tru, Công Tru không đứng vững, ngã vào lòng Nghiêm Phong.
"Ah~ xin lỗi." Công Chu rủ mắt xuống, xấu hổ cắn môi, cực phẩm tiểu thụ đánh hạ xuất hiện rồi.
"Cậu nói gì?"
"Em nói." Công Chu ở bên tai Nghiêm Phong tăng thêm âm lượng, hơi thở phả bên tai anh ta: "Em nói rất xin lỗi đã đụng anh."
"Không sao."
Kha Bố lại nhìn Sở Hạo Vũ cách đó không xa, cậu ta vậy mà ôm một nữ sinh trong lòng, trò chuyện hăng say lại vui vẻ, hôm nay là sao vậy, ngày mọi người thoát độc thân? Cậu nhìn tiếp sang Ứng Tu Kiệt, có nữ sinh đứng trước mặt cậu ta dường như muốn cùng cậu ta bắt chuyện, cậu ta trực tiếp đem đầu nữ sinh đẩy qua bên cạnh:
"Này, bạn học, bạn đang cản đường tôi nhìn lên sân khấu." xem ra là mình nghĩ quá nhiều, có vài người đã định là phải độc thân.
Chi Lý chơi game điện thoại đến buồn chán, quay người rời đi, Kha Bố cũng đi theo sau lưng cậu ấy: "Này, cậu trở về ký túc xá? Vừa hay tớ cũng muốn trở về." cậu chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Chi Lý, dùng thân thể đụng Chi Lý: "Này, buồn chán sao."
"Cậu có đề nghị gì?"
"Chơi kéo búa bao thế nào, người thua thì quét dọn phòng ngủ của đối phương không còn một hạt bụi." vì giải quyết buồn chán mới tạm thời nhắc tới, Kha Bố cũng nghĩ không ra tiền cược nào tốt.
"Oh."
"Bắt đầu, kéo, búa, bao." Từ kết quả nhìn ra là Kha Bố thua, nhưng kết quả này cậu hiển nhiên không phục, tốc độ Chi Lý ra chậm hơn mình hai giây.
"Cậu ăn gian hả! Phải ra cùng nhau!"
"Hành động của tớ vẫn luôn rất chậm chạp."
"Quỷ mới tin! Lại lần nữa, tớ nói xong kéo búa bao thì cùng nhau ra."
"Ừm."
"Cậu nên nghe hiểu đi!" Kha Bố lại lần nữa xác nhận.
"Ừm."
"Kéo, búa, bao." Kha Bố túm áo Chi Lý lắc lắc: "Đã kêu cậu đừng ăn gian rồi mà."
"Cậu thua không nổi có thể trực tiếp nói tớ biết."
"Rõ ràng là cậu có vấn đề đừng nói giống như tớ có vấn đề, lại lần nữa, nhớ rõ, phải ra cùng nhau, ra, cùng, nhau." Kha Bố nhấn mạnh lại nhấn mạnh.
Bọn họ ở dưới ánh đèn của trường học đi về ký túc xá, bóng hình trên mặt đất lúc dài lúc ngắn, tiếng náo nhiệt trên thao trường càng lúc càng xa, giống như là âm thanh từ một thế giới khác phát ra, mà trong thế giới bọn họ chỉ có danh từ "kéo búa bao", "lại lần nữa" không ngừng lặp lại cùng Chi Lý.
Beta: Chen.
Cầm tờ rơi, Kha Bố chỉ hi vọng hai người đừng có không bằng cầm thú thật sự làm ở thao trường, cho dù làm rồi cậu cũng không hi vọng Lam Ngân là vào ngày đó...Chi Lý lại gần: "Đang xem cái gì?" Kha Bố vội vàng đem tờ rơi vo thành một cục:
"Không xem gì hết, cậu chơi game đi." Cậu đẩy Chi Lý trở về, suy cho cùng không có một đứa trẻ nào muốn biết ba mẹ mình có khả năng là vào ngày đó, dùng loại phương thức nào đó mang thai mình.
"Cậu chuyện này rốt cuộc là từ đâu ra." Sau khi nhìn thấy Chi Lý lại chơi game, Kha Bố hỏi. Công Tru có nghiên cứu đối với câu chuyện tình yêu của học viện Thánh Kiệt đã trả lời câu hỏi của Kha Bố: "Lúc đó chính là lưu hành hội văn học gì đó, tớ nghe nói là người trong hội văn học thông qua tư liệu thu thập, lén nghe, sau đó ghi chép lại, suy cho cùng hai người bọn họ ở học viện Thánh Kiệt đều rất nổi tiếng, lại cộng thêm cách thức yêu đương rất ít thấy lúc đó, nếu không trong trường học có nhiều cặp tình nhân như vậy, làm sao sẽ có bọn họ thành truyền thuyết.
"Bây giờ cũng rất ít thấy." Kha Bố không mộng tưởng, lúc trước mạng xã hội còn chưa phát triển, mọi người thật sự rảnh mà. Cậu dùng tay chọt chọt Chi Lý bên cạnh: "Nói thật, Chi Lý, tớ có thể tưởng tượng cảnh tượng cậu và mẹ cậu sống chung, cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng cậu và ba cậu sống chung, tớ liền không cách nào tưởng tượng cảnh tượng ba người nhà cậu đồng thời sống chung."
"Nếu cậu hiếu kì như vậy, tớ mang cậu sống chung với bọn họ một thời gian."
"Tớ một chút hiếu kì cũng không có."
"Vậy nếu không cậu đi đâu, nhà kia của cậu bán rồi, cậu lại không muốn cùng ba mẹ sống chung." Chi Lý chưa bao giờ né tránh bất cứ vấn đề nào, cậu ấy mỗi lần cứ không quan trọng lại tùy ý như vậy mà nhắc tới, khiến Kha Bố cũng dần dần cảm nhận được, rất nhiều chuyện, thời gian lâu rồi, thì sẽ không đau thương như lúc đó, tâm tình của chúng ta dưới tình trạng thần kinh bình thường, không cách nào tiếp tục duy trì vui vẻ, cũng như vậy, cũng không cách nào duy trì trạng thái đau thương.
"Ba mẹ cậu chỉ xem tớ là rác rưởi cậu mang theo bên mình thôi."
"Không phải rất tốt sao, bình thường ai sẽ đem rác mang theo bên mình."
"Cám ơn cậu an ủi tớ!"
"Không cần cám ơn."
Trên sân khấu lúc hát nhạc lãng mạn còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, đột nhiên lúc đổi thành nhạc nhanh, trừ phi hét to mới có thể nghe thấy, Kha Bố không muốn lãng phí sức lực đó. Theo âm nhạc, tâm tình mọi người trở nên hưng phấn lên, người phía trước lùi về sau, không cẩn thận đụng trúng Công Tru, Công Tru chưa đứng vững, được người phía sau đỡ lấy: "Không sao chứ." Âm thanh này rất quen thuộc, quay đầu lại, phát hiện là Nghiêm Phong, hai người đối mắt nhìn nhau, nhận ra lẫn nhau. Lúc chơi đại chiến, Công Tru đã giả nữ sinh thành công lừa được Nghiêm Phong, bây giờ đứng gần như vậy, hai người đều có chút lúng túng.
"Hội trưởng, anh cũng đến nghe sao?"
"Không phải hội trưởng nữa, tôi đã làm xong thủ tục thực tập, ngày mai đã đi rồi, cho nên đến xem xem."
Hai người câu được câu không trò chuyện một lúc, Kha Bố đứng bên cạnh giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, nghe thấy, không bao lâu, Kha Bố cảm thấy có người giẫm lên chân mình, cậu quay đầu, phát hiện Công Tru đang nháy mắt với cậu, không phải cậu ta chứ, tuy rằng hội trưởng hội học sinh trước cũng miễn cưỡng có thể tính là hội trưởng học sinh, cùng hội trưởng học sinh nảy sinh tình cảm cũng có thể xem là tình tiết thường có trong truyện BL, nhưng Công Tru quá sơ sài rồi, bởi vì độc thân quá lâu sao. Kha Bố nghĩ xong, vẫn là cố ý chen với Công Tru, Công Tru không đứng vững, ngã vào lòng Nghiêm Phong.
"Ah~ xin lỗi." Công Chu rủ mắt xuống, xấu hổ cắn môi, cực phẩm tiểu thụ đánh hạ xuất hiện rồi.
"Cậu nói gì?"
"Em nói." Công Chu ở bên tai Nghiêm Phong tăng thêm âm lượng, hơi thở phả bên tai anh ta: "Em nói rất xin lỗi đã đụng anh."
"Không sao."
Kha Bố lại nhìn Sở Hạo Vũ cách đó không xa, cậu ta vậy mà ôm một nữ sinh trong lòng, trò chuyện hăng say lại vui vẻ, hôm nay là sao vậy, ngày mọi người thoát độc thân? Cậu nhìn tiếp sang Ứng Tu Kiệt, có nữ sinh đứng trước mặt cậu ta dường như muốn cùng cậu ta bắt chuyện, cậu ta trực tiếp đem đầu nữ sinh đẩy qua bên cạnh:
"Này, bạn học, bạn đang cản đường tôi nhìn lên sân khấu." xem ra là mình nghĩ quá nhiều, có vài người đã định là phải độc thân.
Chi Lý chơi game điện thoại đến buồn chán, quay người rời đi, Kha Bố cũng đi theo sau lưng cậu ấy: "Này, cậu trở về ký túc xá? Vừa hay tớ cũng muốn trở về." cậu chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Chi Lý, dùng thân thể đụng Chi Lý: "Này, buồn chán sao."
"Cậu có đề nghị gì?"
"Chơi kéo búa bao thế nào, người thua thì quét dọn phòng ngủ của đối phương không còn một hạt bụi." vì giải quyết buồn chán mới tạm thời nhắc tới, Kha Bố cũng nghĩ không ra tiền cược nào tốt.
"Oh."
"Bắt đầu, kéo, búa, bao." Từ kết quả nhìn ra là Kha Bố thua, nhưng kết quả này cậu hiển nhiên không phục, tốc độ Chi Lý ra chậm hơn mình hai giây.
"Cậu ăn gian hả! Phải ra cùng nhau!"
"Hành động của tớ vẫn luôn rất chậm chạp."
"Quỷ mới tin! Lại lần nữa, tớ nói xong kéo búa bao thì cùng nhau ra."
"Ừm."
"Cậu nên nghe hiểu đi!" Kha Bố lại lần nữa xác nhận.
"Ừm."
"Kéo, búa, bao." Kha Bố túm áo Chi Lý lắc lắc: "Đã kêu cậu đừng ăn gian rồi mà."
"Cậu thua không nổi có thể trực tiếp nói tớ biết."
"Rõ ràng là cậu có vấn đề đừng nói giống như tớ có vấn đề, lại lần nữa, nhớ rõ, phải ra cùng nhau, ra, cùng, nhau." Kha Bố nhấn mạnh lại nhấn mạnh.
Bọn họ ở dưới ánh đèn của trường học đi về ký túc xá, bóng hình trên mặt đất lúc dài lúc ngắn, tiếng náo nhiệt trên thao trường càng lúc càng xa, giống như là âm thanh từ một thế giới khác phát ra, mà trong thế giới bọn họ chỉ có danh từ "kéo búa bao", "lại lần nữa" không ngừng lặp lại cùng Chi Lý.